Chương 32: Ghen ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời điểm Tô Gia Thụy theo gót Dư Diệp Ân tiến vào trong phòng khách, nàng ngay lập tức nhìn thấy một đôi vợ chồng trung tuổi ngồi đó. Nam nhân nàng không quá chú ý, bất quá nhìn qua người phụ nữ duyên dáng thùy mị ngồi một bên, nàng lập tức liên tưởng đến Dư Diệp Ân bộ dáng. Này, chắc hẳn là mụ mụ của học tỷ đi, quả thật Dư Diệp Ân là thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ nàng, đương nhiên nam nhân ngồi cạnh cũng rất phong độ, chẳng qua nhìn mụ mụ của học tỷ chắc hẳn hồi trẻ cũng là một cái mỹ nhân đã gặp thì khó quên đi.

-Tiểu Thụy ? - Nam nhân trung tuổi biểu tình từ ái có chút ngạc nhiên đứng lên

Tô Gia Thụy hoàn toàn không ý thức được hắn, căn bản nàng cũng không phải cái gì Tô Gia Thụy phiên bản chính, vì vậy đối với quá khứ của Tô Gia Thụy hoàn toàn là mù tịt, cũng coi là mất trí nhớ đi. Dư Diệp Ân vẫn là phản ứng nhanh, hướng Dư Lâu hỏi:

-Ngươi biết nàng sao?

-Hồi bé có gặp qua vài lần, ta còn muốn giới thiệu Dư Miêu với nàng đâu, nếu như hai bên là thông gia thì tốt rồi. - Dư Lâu giang ra cánh tay, đối với Tô Gia Thụy rất thân sĩ mời nàng ngồi, không quên nói mục đích của mình, còn nhắc đến con trai vợ cả - Dư Miêu.

Triệu Mẫn không muốn để tâm, nàng đối với Dư Miêu vẫn là không thuận mắt cho lắm, hắn luôn miệng tìm cách sỉ nhục mẹ con nàng, cũng đối với Dư Diệp Ân là khắp nơi làm khó dễ. Không biết sự xuất hiện Tô Gia Thụy có phải là điểm tốt cho Dư Diệp Ân hay không, bất quá, xem ra là không tốt nếu nàng trở thành vợ của Dư Miêu,  chắc chắn Dư Miêu sẽ không bỏ qua cơ hội để chà đạp mẹ con nàng nhiều lần a. Hôn nhân chính trị còn thiếu sao, chắc chắn nữ nhân xinh đẹp đến mức yêu nghiệt này gia cảnh không phải đơn giản a.

Dư Lâu còn không biết chỉ vì một câu của hắn mà Triệu Mẫn đầy tinh tế dịu dàng của hắn đã tính toán đến trời đất quay cuồng. Ân, nếu hắn thật sự biết, chắc chắn sẽ không còn đánh giá nàng là người phụ nữ chỉ biết ngoan ngoãn lấy lòng hắn đâu a. Nắm chắc lòng hắn, còn không ngừng khiến hắn đối với mẹ con nàng một mực chu cấp, một mực coi trọng, chứng tỏ cũng không phải là người phụ nữ đơn giản gì.

-Cái gì là thông gia?- Tô Gia Thụy vừa ngồi xuống liền ngẩng đầu hỏi Dư Diệp Ân, môi mọng đỏ hồng không ngừng hướng phía trước mời gọi

Dư Diệp Ân ở bên cạnh nàng ngồi, biểu tình có chút bất đắc dĩ, nàng suýt nữa quên mất, cái tiểu học muội này chính là người kì lạ, thi thoảng lại nói những câu rất kì lạ, hỏi những câu vốn dĩ rất tầm thường. Nếu như nàng là trẻ con thì mọi thứ lại bình thường, bất quá, này, hoàn hảo, một người lớn, vì sao lại hỏi những thứ dễ hiểu như vậy đâu.

-Chính là kết hôn. Ngươi cùng người ngươi có cảm tình đi đến hôn nhân, cùng nhau cả đời vượt qua, còn có hắn sẽ chỉ đối với mình ngươi tuyệt đối trung thành. Ba mẹ hai bên sẽ được gọi là thông gia. - Dư Diệp Ân chính là không muốn trả lời, bất quá không hiểu sao lại thật kiên nhẫn xoay người nhìn đôi môi gợi cảm của tiểu học muội mà giải thích

Triệu Mẫn ngồi một bên rõ ràng có chút chấn động. Này, Dư Diệp Ân giải thích vẫn là chọc vào lòng nàng tâm can, cũng như nói xéo nam nhân Dư Lâu kia một chút. Hoàn hảo, Dư Lâu mặc dù trong lòng có chút hổ thẹn bất quá vẫn là vô cùng sủng ái Dư Diệp Ân, vì thế chỉ có thể cười gượng, sau đó ngồi xuống đối diện các nàng.

-Ra vậy. Kia, ai là Dư Miêu. - Tô Gia Thụy đối với tình yêu vẫn là một mực ngu ngốc, nàng chỉ biết cái kia đấng làm cha đối với mẹ nàng vẫn là tàn nhẫn, chính là mẹ nàng không ngừng cố gắng lấy lòng hắn. Nàng không hiểu, cũng không muốn hiểu này kia phức tạp, nàng chỉ hận hắn vô cùng.

Dư Lâu thẳng người, bộ dáng chính trực, dùng điện thoại đưa tới trước mặt Tô Gia Thụy bức ảnh của Dư Miêu. Một bộ dạng bảnh bao sạch sẽ lập tức lọt vào mắt Tô Gia Thụy, nàng có chút nghiền ngẫm mà im lặng. Khóe mắt nhìn tới Dư Diệp Ân biểu tình bỗng chốc trở nên lạnh nhạt ở bên cạnh. Nàng nâng lên cốc trà đã nguội, không nhanh không chậm nhấp môi một chút, sau đó mở miệng:

-Thế nào, ngươi ưa thích hắn?

Tô Gia Thụy cả người không được tự nhiên, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Nàng gạt tay Dư Lâu qua một bên, trong mắt nhìn nhìn Dư Diệp Ân một bộ dáng xinh đẹp tĩnh lặng, trong lòng nàng tự khẳng định, kia, vẫn là học tỷ nhìn đẹp mắt hắn nam nhân mặt trắng kia. Miệng cũng không khách khí nói:

-Không hề. Này nam tử mặt trắng ta không hề để ý.

-Phàn Tuấn không phải mặt cũng trắng sao? - Dư Diệp Ân mang theo chua chua giọng nói hơi nghiêng đầu nhìn tới tiểu học muội hai mắt đã sớm tỏa sáng mà nhìn mình chăm chú. Nàng vẫn nghĩ mình là ghen tị với Tô Gia Thụy, chính là không hiểu sao hết lần này với lần khác không thể đối với Tô Gia Thụy mà nổi giận hay tránh xa nàng. Xem ra vẫn là bản thân tính tình liền tốt, còn có Tô học muội vẫn là sống cùng nhà cho nên tránh không được.

Triệu Mẫn ở một bên quan sát, cảm giác bầu không khí này có chút kì quái, lại không biết kì lạ ở chỗ nào. Dư Lâu lại càng không phát hiện ra là chỗ nào sai, nghe thấy Tô Gia Thụy nói vậy trong lòng cũng không cao hứng cho lắm, bất quá vẫn là tìm Tô Chính bên kia bàn bạc một chút đi.

Nói gì vậy, này liên quan gì đến Phàn Tuấn. Tô Gia Thụy mày rất nhanh nhíu lại một chỗ, nàng đưa tay nâng lấy cốc trà còn đang uống dở trong tay Dư Diệp Ân, bộ dáng mất bình tĩnh ngửa đầu một ngụm liền uống cạn của nàng thật nhìn không ra nữ tính a.

-Phàn Tuấn cái này khác biệt.

-Vì sao khác biệt ? Thật sự yêu thích hắn ? - Dư Diệp Ân nhìn môi mọng của tiểu học muội nhắm trúng nơi mình vừa chạm qua mà uống trà, cảm giác tim như bị ai đó khiêu nhẹ một cái, bỏ không được vấn đề liền tục truy hỏi

-Cái gì, cái kia tiểu tử Phàn Tuấn còn quấn lấy cả tiểu Thụy sao ? - Tô Gia Thụy còn chưa trả lời liền bị Dư Lâu cướp lấy lời thoại, nàng như có như không ánh mắt vẫn dán chặt lấy Dư Diệp Ân

Dư Diệp Ân không trả lời, nàng vươn tay, lấy đi trong tay Tô Gia Thụy chén trà, bình thản đặt xuống bàn, sau đó chậm rãi đứng lên, ngữ khí cười nói :

-Nên ăn tối thôi, nếu không sẽ nguội.

Ba người còn lại cảm giác đầu óc có chút mịt mờ rồi, Dư Diệp Ân mở ra câu chuyện, sau đó cứ như thế không đầu không đuôi kết thúc nó. Triệu Mẫn nhịn không được tò mò nhìn qua Tô Gia Thụy còn đang lẽo đẽo theo con gái bà, lại nhìn sang Dư Lâu vẫn nghiến răng nghiến lợi một bên, biểu tình rõ ràng là có thành kiến với Phàn Tuấn. Bất quá, nghe trong miệng con gái, xem ra Tô tiểu nữ kia hình như là ưa thích Phàn Tuấn, con gái mình vậy mà biết ghen tuông, nàng vẫn là nhịn không được cảm khái một chút.

---------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: môi người ta dạo này hơi khô. 

Dư Diệp Ân: ....

Tô Gia Thụy: nứt nẻ hết cả rồi, nhìn không còn ngon miệng a.

Dư Diệp Ân: .....

Tô Gia Thụy: á, nhìn cũng không đỏ hồng mềm mại nữa. Ân Ân người ta phải làm sao bây giờ?

Dư Diệp Ân: kia son dưỡng ...

Tô Gia Thụy: ta làm mất lần thứ 3 rồi, hmm. Dùng hình như còn không có hiệu quả ... ngươi nói xem ta nên làm gì?

Dư Diệp Ân: Câm miệng..

Tô Gia Thụy: Ân ... uhm ... uhm... vẫn là môi ngươi mềm mại. 

---------

Au: Lại thêm chương, thế nào, vui vẻ hoonggggggg ??? Tuần này kiểm tra các thứ đều qua, không biết tuần sau thế nào, coi như hai chương này bù đắp tinh thần đi. Yeeuuuuuu <3 Tiện thể ta vẫn đang thất tình :))) tâm trạng thất thường lúc post nhiều lúc không. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net