Chương 34: Chung Phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dư Diệp Ân cùng Tô Gia Thụy bốn mắt đăm đăm nhìn nhau, không khí ngượng nghịu đều nhanh dâng lên. Vẫn là Tô Gia Thụy mặt dày kéo gần khoảng cách, thân mình khuynh về phía trước, nũng nịu giọng nói đều mang ra dùng:

-Kia, học tỷ, ngươi dẫn ta đi xem cái phòng đi.

Giọng nói lại có thể như vậy ngọt ngào, Dư Diệp Ân khóe mắt giật giật, nhịn không được vành tai cũng đỏ hồng lên, nàng cứng ngắc xoay người, chuẩn bị dẫn theo này con sói tiến nàng phòng ngủ. Chính là không nghĩ, tiểu sói xám lại nhanh nhẹn dính lấy nàng, hai tay ôm lấy cánh tay trái của nàng, còn nghiêng đầu cười một cái đến yêu nghiệt cũng muốn quỳ xuống. Dư Diệp Ân chọn mi, ngẩn người một lúc liền lập tức hồi thần, một chân lùi lại, ngữ khí bình tĩnh:

-Ngươi tránh ra một chút đi.

-Ta lại không có làm gì.

-Ngươi như thế dán lấy, có chút mất tự nhiên a. - Dư Diệp Ân có chút ngượng ngùng cúi đầu, tay vén vén tóc mai lên vành tai, động tác xác thực là tóm lấy ánh mắt của Tô Gia Thụy.

-Thực ngon ăn, nhìn cái kia vành tai liền muốn cắn cắn, hẳn sẽ rất mềm mại đi.

-Kia, ta cũng không có ăn ngươi

-Ai biết , haha! Ngươi như thế một cái ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác không bằng, làm ơn nhanh thu hồi lại. Dư Diệp Ân đành không chấp cái này tiểu sói xám, xoay người lại tiếp tục đi lên lầu, cùng mang theo cái keo dán chó Tô Gia Thụy.

Triệu Mẫn sau khi tiễn Dư Lâu liền trở lại nhà, nhìn theo bóng dáng hai nữ nhân dinh dính nhau tiến lên lầu, trong lòng liền khẩn cấp mất mát. Kia cảm giác con gái có bằng hữu liền quên mẹ, trước đây còn luôn nhớ chúc nàng ngủ ngon đâu, hiện tại đều đem quên.

Phòng ngủ của Dư Diệp Ân giống như phòng ngủ của nàng ở căn hộ, ĐƠN GIẢN VÔ CÙNG. Một cái bàn học sạch sẽ gọn gàng, một chiếc giường lớn sạch sẽ gọn gàng, và một cái tủ quần áo. Hết. Bất quá vẫn là thu hút sự chú ý của Tô Gia Thụy. Nàng vừa vào tới phòng liền buông ra cánh tay Dư Diệp Ân, một vòng lại một vòng đi quanh phòng Dư Diệp Ân, căn phòng tràn ngập hơi thở của Dư Diệp Ân a, thực dễ chịu.

-Đừng đi lại, mau đi tắm đi. - Dư Diệp Ân nhìn không được bộ dáng hít hít ngửi ngửi giống như biến thái của Tô Gia Thụy, nhịn không được nhắc nhở nàng.

-Kia, ta cần quần áo nha. - Dư Diệp Ân hơi nheo mắt, mị lực lại lung tung bắn ra.

Dư Diệp Ân nghiêng đầu, có chút né tránh, sau đó không nhanh không chậm tìm đến 1 bộ váy ngủ, còn cầm theo một bộ nội y, trên mặt vẫn tránh không được ửng hồng. Lắp bắp một câu:

-Nếu ... kia... nếu này kia không vừa liền có thể không cần miễn cưỡng mặc.

-Ta cũng không định mặc, đi ngủ sẽ rất khó chịu a, không có thói quen. - Tô Gia Thụy đẩy lại bra, chỉ cầm lấy váy ngủ cùng quần lót, tung tăng tiến phòng tắm, khóe mắt đắc ý vô cùng

Dư học tỷ là nghe nàng nói xong liền run lên một cái, vành tai còn đỏ như muốn nhỏ máu, bộ dáng khả ái vô cùng. Nàng đây là muốn tắm nhanh nhanh một chút còn hướng ổ chăn mềm mại của Dư Diệp Ân mà chui. Ân, khẳng định là dễ chịu đi.

Tô Gia Thụy trong lòng tính toán đủ thứ, Dư Diệp Ân ở bên ngoài còn vội vàng lấy hai cái chăn, hai cái gối đến, nhẹ nhàng để lên giường, nhìn cửa phòng tắm một chút liền cũng cầm váy ngủ hướng phòng mụ mụ mà đi. 

Nhìn tiểu học muội giống như là rất bất mãn, Dư Diệp Ân lại không hiểu rốt cuộc là vì cái gì, chỉ có thể vỗ vỗ lên chỗ trống bên cạnh, gối chăn đã sẵn sàng mà nói :

-Mau lên giường, cũng đã muộn rồi a.

Tô Gia Thụy ánh mắt sáng quắc, môi hồng nhanh chóng mím lại, biểu tình rất quyết tâm vươn ra cánh tay trắng nõn, nhanh nhanh chóng chóng lật ra tấm chăn của Dư Diệp Ân, không một tiếng động chui vào. Mặt dày mày dạn cười đến nở hoa:

-Ta có thói quen đạp chăn, kia, chung chăn luôn đi, đỡ cho nửa đêm ta chui rúc chen chung cái chăn với học tỷ.

Ban nãy còn không để ý, hiện tại Tô Gia Thụy một mực dán đến, Dư Diệp Ân mới phát hiện cái kia áo lụa tơ tằm đồ ngủ thực mỏng manh. Da thịt mềm mại nóng bỏng tự nhiên như có như không dính lên, nàng một mực còn nhạy cảm nhận ra Tô Gia Thụy là thực sự không có mặc bra, này hai khỏa đầy đặn cứ thế ôm lấy cánh tay phải của nàng. Dư Diệp Ân muốn động lại không dám động, chỉ sợ một chút liền không cẩn thận càng hãm sâu vào hai khỏa tiểu bạch thỏ kia. Bất quá nhịn không được mặt mày đỏ hồng lắp bắp nói :

-Học muội, chung chăn được rồi, chính là ngươi có thể hay không lui ra. Ta không có thói quen ôm ngủ với người khác.

-Kia, Phàn Tuấn thì sao? - Tô Gia Thụy híp lại đôi mắt, người càng không ngừng dán tới

Thời điểm Tô Gia Thụy nhắc tới Phàn Tuấn, ửng đỏ trên mặt Dư Diệp Ân cũng nhanh chóng lui xuống. Nàng nghiêng người, dựa theo ánh đèn vàng hắt lên mặt Tô Gia Thụy mà chăm chú nhìn. Muốn nhìn ra một chút ý nghĩ trên mặt Tô Gia Thụy, nàng suýt nữa thì quên mất tiểu học muội chính là thực ưa thích bạn trai đương thời của nàng đâu.

Tô Gia Thụy có chút giật mình, Dư Diệp Ân đột nhiên mang theo lạnh nhạt mà nhìn nàng, khoảng cách theo tư thế nằm nghiêng của Dư Diệp Ân cũng khiến các nàng xa cách một ít. Nàng nhịn không được nhíu mày, có phải hay không Dư Diệp Ân là khó chịu vì tên nam nhân kia đâu.

-Hắn thì sao? - Sau một hồi lâu Dư Diệp Ân vẫn là lên tiếng trước

-Hắn là tình nhân của ngươi, kia, từng ngủ qua sao? - Lời nói vẫn như vậy thẳng thắn, Tô Gia Thụy trong lòng nghiêm trọng chửi rủa Phàn Tuấn một trăm lần

Dư Diệp Ân nhìn đôi môi theo sự bất mãn của Tô Gia Thụy mà chu lên, nàng rốt cuộc nhịn không được đưa tay che lại đôi môi gợi cảm kia. Ngữ khí dịu lại :

-Còn chưa. Hắn thế nhưng chưa đến qua nhà ta lần nào.

Tô Gia Thụy bị Dư Diệp Ân đột nhiên che lại đôi môi vẫn còn có chút ngạc nhiên, nghe xong còn nũng nịu tra hỏi:

-Vậy sẽ sao ?

-Sẽ không. - Dư Diệp Ân bất đắc dĩ trả lời, khóe môi hơi kéo lên, thật ra tiểu học muội thật sự rất khả ái

-Ân, vậy ngủ. - Tô Gia Thụy trong lòng vui vẻ, xem ra chỉ có mình nàng tới nhà Dư Diệp Ân, cũng chỉ có mình nàng trèo được lên giường Dư Diệp Ân mà thôi. Nhịn không được càng đắc ý. Vèo một cái móng vuốt lên khoác lên eo Dư Diệp Ân, hơi dùng sức liền kéo nàng lại sát bên mình, mũi như có như không dán tới cần cổ Dư Diệp Ân, nhẹ nhẹ ngửi hương khí trên người nàng.

Dư Diệp Ân cả người cứng ngắc, không biết vì sao bản thân lại tự động giải trình, tự động hứa hẹn, kia rõ ràng là việc tư mật của nàng mà. Dư Diệp Ân hơi cúi đầu, nhìn nhìn nữ nhân xinh đẹp động lòng người mềm mại ôm chặt lấy mình liền nhịn không được trong lòng đều mềm xuống. Quên đi, bất quá chỉ có một đêm, chịu đựng một chút liền tới sáng thôi.

Chính là cả hai ngủ đến quên trời đất, tay chân thân mật dán lấy nhau, một đêm cứ như vậy qua đi. 

----------------------

Chuyện thường ngày

Dư Diệp Ân: Hôm nay Mạn Tứ muốn qua ăn cơm.

Tô Gia Thụy: hah~ lại muốn cọ cơm, hôm nay để em nấu đi.

Dư Diệp Ân: Tại sao mỗi lần nàng tới nhà đều là em nấu a. Hay là ... Quên đi, kia Sinh Sinh hay ai khác tới em cũng đều tranh nấu, họ cũng sắp quên mùi vị tay chị rồi. 

Tô Gia Thụy: Hừ, kia, tay chị chỉ có em mới được nếm thôi. Còn người khác liền quên đi.

Dư Diệp Ân: Bại.. bại hoại.

Tô Gia Thụy: Còn không phải sao? đồ ăn chị nấu chỉ nấu cho em thôi. 

Dư Diệp Ân: .... ! Tô Gia Thụy, tối nay em đừng hòng vào phòng.

Tô Gia Thụy: Ơ kìa. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lời au: Ta có nên thú nhận mình còn muốn hát vài bài mình viết rồi post lên youtube không nhỉ ??? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net