Chương 37: Chân tướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đi ra ngoài. - Dư Diệp Ân ánh mắt rất nhanh lạnh xuống, ngữ khí bình tĩnh nhíu mày nhìn Tô Gia Thụy  

Ngược lại Tô Gia Thụy bình tĩnh không được, máu nóng muốn xông lên đầu, nàng là lần đầu tiên trong đời cảm thấy ham muốn dâng trào như thế, cư nhiên còn đối với một nữ nhân, này còn là bình phàm nữ nhân. Tô Gia Thụy còn muốn vươn tay chạm tới Dư Diệp Ân, lại bị Dư Diệp Ân dùng sức phát vào mu bàn tay nàng một cái.

Chát!

-Đau, ngươi như thế nào đánh ta. - Tô Gia Thụy ánh mắt hoài nghi, quả nhiên nữ nhân này đánh nàng cũng cảm thấy đau

-Ngươi còn muốn làm gì, còn không nhanh đi ra ngoài, không thấy ta đang thay quần áo sao?

-Đương nhiên thấy.- Nói xong còn ngang nhiên chọn mi thưởng thức

-Ngươi ... vô sỉ.- Dư Diệp Ân túm chặt cái áo, lắp bắp phun ra một câu. Nàng đối với bất cứ việc gì đều có thể bình tĩnh xử lý, chính là gặp phải cái nữ sinh không biết xấu hổ như thế này liền có chút bất lực rồi.

Tô Gia Thụy bĩu môi, động tác nhanh chóng tiến đến bên giường, tự nhiên ngồi xuống, nhàn nhạt nói :

-Như thế nào vô sỉ đâu. Ta với người cùng là nữ nhân nha.

-Ngươi là thích nữ nhân. - Ngữ khí vô cùng khẳng định Dư Diệp Ân nhíu mày nhìn Tô Gia Thụy mặt dày ngồi trên giường mình

-Thích nữ nhân...nào có.- Tô Gia Thụy có chút suy nghĩ lại lắc đầu trả lời

Dư Diệp Ân nhìn Tô Gia Thụy bộ dáng suy nghĩ một lát, trong lòng liền cảm thấy không phải tư vị. Nghĩ tới nữ nhân vừa cùng nam nhân bộ dáng đẹp mắt kia hẹn nàng đi ăn tối, Dư Diệp Ân liền tiếp tục mặc áo, giả vờ không nhìn tới Tô Gia Thụy bộ dáng suy tư đằng kia. Lại giả vờ vô ý hỏi một câu:

-Không phải nữ nhân vừa rồi kêu nhớ nhung ngươi sao?

-Bằng hữu không thể nhớ nhung sao? Hơn nữa, làm sao ngươi không nghĩ Sinh Sinh là bạn trai ta đâu. - Tô Gia Thụy híp lại đôi mắt, môi không nhịn được giương lên

Dư Diệp Ân hơi nghiêng đầu, đối mắt nhìn nhau cùng Tô Gia Thụy một lúc, nói :

-Học muội, ngươi đối với bạn trai ta hứng thú cũng không cao lắm, lại đối với ta ái muội không thôi, này không phải thích nữ nhân thì là gì? Còn có, nữ nhân kia đối với ngươi tình thâm như vậy, ánh mắt nhìn ta cũng quá cả tình địch rồi.

Dư Diệp Ân đoán gần như đúng rồi, chẳng qua ánh mắt Vũ Kiếm là tỷ tỷ dò xét là mà thôi.

Tô Gia Thụy nghiêng người đứng dậy, chậm bước về phía Dư Diệp Ân, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn nàng. Dư Diệp Ân có chút mất tự nhiên lui lại, lại lui đến góc bàn trang điểm, nàng chống một tay lên bả vai Tô Gia Thụy, nhíu mày nói:

-Ngươi, lui ra, ta lại không có thích nữ nhân.

-Ta chưa có bạn gái, bạn trai cũng không. Bất quá, rất thích ngươi thì phải. - Tô Gia Thụy khóe miệng càng giương cao, bàn tay không an phận đặt lên bên đùi trái của Dư Diệp Ân, như có như không vuốt ve một chút

Dư Diệp Ân nháy mắt đỏ mặt, lung tung đẩy ra bàn tay quá phận của Tô Gia Thụy, lông mày rất nhanh nhíu chặt lại một chỗ.

-TÔ GIA THỤY. - nàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt mang theo tức giận nhìn nhìn Tô Gia Thụy, ngữ khí cảnh cáo.

-Lại chưa làm gì ngươi. Dù sao ngươi cũng đã đánh ta một cái. - Tô Gia Thụy hơi bĩu môi, biểu tình thập phần ủy khuất

Này là lại bị ngữ khí ủy khuất của nàng làm mềm lòng rồi, Dư Diệp Ân có chút bất đắc dĩ thở dài, nàng nhận ra bản thân đối với Tô Gia Thụy dường như không có sức chống cự, chỉ cần nữ nhân này muốn thân cận mình, tâm lí nàng khẳng định không bài xích, điều này làm Dư Diệp Ân có chút hoang màng rồi. Nàng hơi dùng sức đẩy ra Tô Gia Thụy còn đang dính chặt lấy trên người mình. Không tự nhiên nói:

-Quên đi, ta có hẹn, không muốn dây dưa ngươi. - Nói xong lại cảm thấy bản thân nói chuyện có hơi căng thẳng, sợ tiểu học muội bi thương, liền bổ sung:

Gặp lại.

Nghe tới Dư Diệp Ân không muốn cùng mình dây dưa, Tô Gia Thụy ban đầu còn muốn phát tác chút tính tình, bất quá nghe nàng nói gặp lại chứng tỏ cũng không quá bài xích mình, tâm tình lại tốt một chút.

---------------------------------

Sinh Sinh vốn dĩ đang cùng Vũ Kiếm một hai câu ngươi tới ta đi tranh cãi, từ đằng xa liền nhìn thấy Tô Gia Thụy, hắn khởi mình, thân sĩ, kéo ra chiếc ghế bên cạnh hắn, ngữ khí cung kính không siểm nịnh:

-Tiểu thư, ngươi tới.

Mắt nhìn Tô Gia Thụy muốn cùng Sinh Sinh ngồi một chỗ, Vũ Kiếm nhanh nhẹn đứng dậy, bám lấy cổ tay nàng, cười đến xinh đẹp:

-Như thế nào, không muốn ngồi cùng tỷ tỷ sao? - nói xong ánh mắt còn như có như không khiêu khích Sinh Sinh

Nam nhân hơn m8 lãnh tĩnh nhíu mày, hừ, hắn mới không muốn cùng nữ nhân nhàm chán như Vũ Kiếm tranh giành chủ nhân. Nếu như không có chủ nhân ở đây, miễn cho nàng ta ra oai, hai người chắc chắn đã ta đánh ngươi một cái, ngươi không chịu thua đạp ta một đạp đâu.

Tô Gia Thụy nhìn nhìn hai bên, không nhanh không chậm ngồi xuống bên cạnh Vũ Kiếm. Ba người gọi xong món ăn liền an tĩnh trở lại. Vũ Kiếm từ trong im lặng nhàn nhạt đánh vỡ:

-Kia, ngươi còn phải gọi nàng một tiếng chủ nhân, như thế nào lại đổi. - Vũ Kiếm nhướng lông mày, mang theo dò xét nhìn nhìn Sinh Sinh

-Là ta làm hắn đối ta gọi như vậy. - Tô Gia Thụy chậm rãi trả lời:

-Ở hạ giới lại không thể nào mở miệng là chủ nhân, còn làm người ta nhìn ta với con mắt kì cục đâu.

-Nhưng như thế rất không phải lối, không có trước sau. - Vũ Kiếm trợn mắt nhìn Tô Gia Thụy, yếu ớt phản bác

-Không có gì, ở đây gọi tiểu thư kì thực là rất tôn trọng rồi. Hắn đã an bài chỗ ở cho ngươi sao. - Tô Gia Thụy nâng ly rượu, chầm chậm nhấp một chút, lại quan tâm hỏi hỏi

-Hừ, ngươi nói hắn như thế giàu có, như thế nào còn bắt ta cùng hắn ở cùng cái nhà đâu. - Vũ Kiếm khó chịu nhăn lông mày, liếc Sinh Sinh một cái, đại nam nhân mà hẹp hòi

Tô Gia Thụy tựa tiếu phi tiếu nhìn Vũ Kiếm, lại quay đầu chờ Sinh Sinh làm ra một cái giải thích.

Sinh Sinh tựa hồ có chút quẫn bách, hắn không phải là sợ nữ nhân kia làm ra vẻ cao cao tại thượng, sống không nổi với nhân loại sao, ngu ngốc nữ nhân như Vũ Kiếm có khi con người đều có thể lừa được nàng.

-Là vì an toàn của Vũ tỷ mà thôi. - Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói

Tô Gia Thụy gật gật đầu, hiểu ý cười:

-Hắn đã nói vậy chính là có cái lí của hắn, tỷ trước hết nghe hắn an bài chút, hắn dù sao cũng thông thấu nhiều chuyện ở hạ giới hơn ngươi a.

-Hừ. - Vũ Kiếm nhịn không được lườm hắn, lại bị Sinh Sinh giễu cợt lại một cái ánh mắt

Đúng lúc lại có người bê thức ăn lên, ba người lại lâm vào trầm mặc. Qua một chút thời gian, Tô Gia Thụy giống như nhớ ra việc gì, nhìn đến Vũ Kiếm nghiêm túc hỏi:

-Ngươi hôm nay như thế nào lại nhìn Dư Diệp Ân như vậy?

Vũ Kiếm còn đang thưởng thức đồ ăn của con người, vui vẻ mỗi thứ nếm một chút lại bất thình lình nghe muội muội hỏi một câu. Nàng cắn đũa, bộ dáng suy nghĩ làm Tô Gia Thụy có chút khẩn trương. Nàng cười cười lúc này mới mở miệng:

-Không có gì, chỉ là thấy ngươi đặc biệt dính nàng, lại nghĩ đến ngươi cùng một cái tiểu nữ tử hồi bé cũng như vậy dính nhau.

-Ta cùng với ai?

-Không nhớ rõ tên, khi đó ngươi cùng nàng tựa hồ rất thân mật, bất quá một thời gian sau liền không thấy nàng đâu. - Vũ Kiếm chọn mi, tùy tiện nói

Sinh Sinh trong không trung đột nhiên vươn tay, gắp cho mỗi người một miếng rau xào, cười cười nói:

-Ta đi theo chủ nhân từ nhỏ, như thế nào không biết, ngươi lại nhầm chủ nhân với tiểu muội nào của ngươi rồi.

-Làm thế nào nhầm được, ngươi mới nhầm. - Vũ Kiếm cau có nâng mi, hùng hổ nhét rau vào miệng, hừ, chỉ có ở trước mặt nam nhân này nàng mới mất hết bộ dáng thục nữ thôi

Sinh Sinh nhìn đến chủ nhân hắn còn đang suy tư, hắn trong lòng có chút căng thẳng, lại mím chặt môi, coi như không tiếp lời. 

----------------------

Ở bên kia, Phàn Tuấn cũng mang theo Dư Diệp Ân đến nhà hàng hắn yêu thích, không gian lãng mãn có thừa. Hắn thân sĩ kéo ghế cho Dư Diệp Ân, lại điểm chút món ăn, sau đó dùng mấy câu chuyện cười hắn hay kể thuật lại cho nàng một lần. Nhìn đến Dư Diệp Ân nhẹ nhàng tươi cười, hắn trong lòng đều ngứa đến hỏng rồi. Nghĩ đến ban chiều nàng còn cố tình không khóa cửa chờ hắn tới, Phàn Tuấn tâm thần lại càng không yên, hắn ước gì nhanh đến buổi tối, có thể tiện đường đưa nàng về nhà mình, nếu không, kia, qua nhà nàng cũng không có gì, học muội có thể nghe thấy hắn làm sao dũng mãnh đâu.

Dư Diệp Ân vẫn là một mực không nghĩ ra suy nghĩ đồi bại của Phàn Tuấn, nàng nghe không hiểu chuyện cười nhạt nhẽo của hắn, chỉ có thể ứng phó cười nhàn nhạt. Trong lòng lại không ngừng nghĩ đến Tô Gia Thụy, kia, thời điểm nàng tiến sát đến gần nàng, Dư Diệp Ân cũng nhìn trọn đôi môi mọng nước của Tô Gia Thụy, trong 1 giây nhịn không được còn muốn nhẹ chạm một cái. Bất quá vẫn là kìm lại được, nàng hẳn là bị xinh đẹp tiểu học muội làm cho đầu óc hơi lú lẫn rồi. Càng nghĩ lại càng ngẩn người ra. 

--------------------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Có người ghen còn như vậy ngạo kiều

Dư Diệp Ân: Ai mới là ăn dấm đây, quá chua rồi.

Tô Gia Thụy: Hừ, người ta mới không cần.

Dư Diệp Ân: Nói nhiều như vậy làm gì, lên giường lại tiếp tục nói.

Tô Gia Thụy: Ân... a... ta kì thực vẫn là thích ăn dấm đâu.

Dư Diệp Ân: Câm miệng, tập trung chuyên môn. 

-------------

Tác giả tâm sự tí: Vừa thi xong rồi, điểm cao chót vót hehehe :> Sẽ cố gắng trong mấy tuần nghĩ đông này viết nhiều một chút, tuần 2 chương chắc là có thể <3 Yêu mọi người




ig: thaobuip. follow để nghe mình hát lảm nhảm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net