Chương 38: Thời gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Gia Thụy theo Sinh Sinh cùng Vũ Kiếm đi dạo lại đi dạo, nàng là có chút mệt mỏi rồi. Phố xá cũng vừa mới lên đèn, thành phố xa hoa đều hiện lên trong mắt. Vũ Kiếm tâm tình vui vẻ ôm lấy cánh tay Tô Gia Thụy, vừa đi vừa lảm nhảm về thiên giới, luôn miệng nói nói về các ca ca tỷ tỷ, tai nàng thật là muốn đóng kén rồi. Sinh Sinh giữ khoảng cách phía sau các nàng, bóng lưng thẳng tắp, bộ dáng nhẹ nhàng tiêu sái, trên môi còn treo cái nhè nhẹ nụ cười.

Vốn dĩ không khí đang rất tốt, hắn vẫn là không nghĩ nhanh như vậy liền kết thúc. Hiển nhiên là tâm tình của chủ nhân bị ảnh hưởng, vì vậy tim hắn cũng có chút trùng xuống. Sinh Sinh lập tức cảnh giác ngẩng đầu, dáo dác nhìn xung quanh. Hắn rất nhanh nhìn theo tầm mắt của chủ nhân mà tìm được lí do, phía xa xa, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Dư tiểu thư giống như là đang ấm áp nụ hôn với nam nhân mà cách đây vài giờ hắn còn nhìn thấy. Bất quá, chủ nhân đây là tức giận cái gì. Đừng nói chủ nhân là để mắt tới cái nam nhân hèn mọn kia, hay vẫn là đánh chủ ý lên nữ nhân họ Dư đây. Trong khi hắn còn đang rối rắm nhất thời, Vũ Kiếm đã bình tĩnh nắm lấy eo Tô Gia Thụy, nhíu mày nhéo nàng một chút, ngữ khí dỗ dành:

-Ngươi khó chịu cái gì, cũng là bạn trai người ta.

-Nàng không thích hắn. - Tô Gia Thụy chọn mi, lông mày ninh nhặt lại một chỗ

-Ah~ như thế nào, là tự nàng nói cho ngươi. Kia, cho ngươi biết, nữ nhân chính là khẩu thị tâm phi. - Vũ Kiếm nhướng mi, khóe miệng cười cợt

-Vậy ngươi cũng vậy sao, không ưa thích Sinh Sinh. - Tô Gia Thụy trào phúng cười nhẹ, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vũ Kiếm chốc lát

-Vớ vẩn, ta chính là thực sự ghét hắn.

-Ah~ ngươi khẩu thị tâm phi. - Tô Gia Thụy liếc nàng một cái, sau đó nhanh chóng bước sang bên kia đường, đưa tay phẩy phẩy mấy cái, nhạt nhẽo nói:

-Được rồi, các ngươi trở về đi.

---------------------------------------------------------------

Thời điểm Tô Gia Thụy tiến đến phía Dư Diệp Ân cùng Phàn Tuấn cũng là lúc nghe hắn động tình vững vàng tiếng nói:

-Ta có thể ở lại đêm nay sao?

Nực cười, nàng vẫn là nghe được sự động dục của cái giống đực trước mặt này, kia, tâm tình đúng là kích động đến hỏng rồi, nàng chính là muốn động thủ đâu.

Dư Diệp Ân vốn dĩ là hoảng hốt, trước đây hắn vẫn là lịch sự hỏi nàng trước khi hạ xuống nhẹ nhàng hôn. Hôm nay đột nhiên lại chủ động cường hôn, mặc dù vẫn là bị nàng chặn lại kịp thời, bất quá nàng vẫn là hoang mang một chút, còn chưa mở miệng từ chối, lại nghe hắn mở miệng hỏi cái vấn đề càng nhạy cảm. Nàng cư nhiên cảm thấy may mắn mình chưa hôn hắn đâu, nếu không không khác gì đồng ý cho hắn trụ lại rồi. Dư Diệp Ân còn muốn lắc đầu, lại nghe sau lưng Phàn Tuấn phát ra giọng nói thập phần quen thuộc:

-Không được.

Qủa nhiên là tiểu học muội, như thế nào về sớm đâu. Dư Diệp Ân trong mắt thấy Tô Gia Thụy vòng qua người Phàn Tuấn, khóe mắt mang theo lạnh nhạt ý cười, nàng lại có chút rùng mình nhìn ra tia sát ý đâu.

Tô Gia Thụy đặt tầm nhìn lên người Dư Diệp Ân, lại hướng Phàn Tuấn đặt câu hỏi:

-Thế nào, ngươi không có nhà?

-Không phải, chẳng qua giờ cũng có chút muộn. - Phàn Tuấn không biết từ đâu nhảy ra cái Tô Gia Thụy, hắn như thế nào không nghe tiếng bước chân đâu

-hừ, một cái đại nam nhân còn sợ muộn. Hiện tại mới 9 giờ tối, muộn màng cái gì. Dư mụ mụ không đồng ý nhà ta có nam nhân qua đêm, phiền ngươi trở về đi. Đi tốt. - Tô Gia Thụy kìm nén cơn tức giận, nhíu nhíu mày đẹp, nói xong liền vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Dư Diệp Ân nện bước vào chung cư

Dư Diệp Ân nương theo ánh đèn nhìn Tô Gia Thụy sườn mặt. Này cái yêu nghiệt sinh ra đúng là làm người khác vô cùng khó thở a, càng nhìn càng đáng yêu đâu.

-Ngươi hiện tại còn biết lôi ra mụ mụ ta. - Dư Diệp Ân nghĩ tới bộ dáng hổ mẹ bảo vệ con của Tô Gia Thụy trên mặt liền tràn đầy ý cười

-Hừ, như nào, ngươi muốn hắn trụ lại. - Tô Gia Thụy một tay vẫn cẩn thận nắm lấy tay nàng, một tay lần mò mở cửa

-Hắn dù sao cũng là bạn trai ta, trụ lại....a- Dư Diệp Ân không nghĩ Tô Gia Thụy lại như thế thô bạo, nàng còn chưa kịp hoàn thành lời nói liền bị lực đạo mạnh mẽ của tiểu học muội lôi kéo vào trong nhà.

Vẫn là không kịp hoàn hồn liền bị đôi bàn tay bưng lấy khuôn mặt, vội vàng hôn lên. Nụ hôn này là mang theo vô cùng nồng nhiệt cùng chiếm đoạt. Dư Diệp Ân chính là nghĩ muốn đẩy ra, bất quá cảm nhận trên môi ngọt ngào ướt át mân mê, nàng nhịn không được bám lấy cổ áo người đối diện làm sâu hơn nụ hôn này. Rốt cuộc vì sao cứ dính đến Tô Gia Thụy nàng liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, cũng không biết làm thế nào để từ chối nàng.

-Ta không thích hắn. - Tô Gia Thụy chậm rãi dứt khỏi nụ hôn ướt át, khàn khàn giọng nói

-Không thích hắn thì thế nào.... ngươi... ngươi cũng không phải là gì của ta. - Dư Diệp Ân giống như tỉnh mộng, nàng thế nhưng là một người đã có bạn trai, như thế nào lại sau lưng hắn ám muội cùng nữ nhân khác đâu

Tô Gia Thụy nhăn nhăn lông mày, tâm tình rõ ràng trùng xuống, ánh mắt lại như sói đói nhìn tới môi nàng, thèm thuồng liếm môi một cái, giống như còn chưa thỏa mãn cho lắm.

Dư Diệp Ân nghe chính mình tim đập mạnh, nàng là biết mình động tình rồi, vẫn là lần đầu tiên không kiểm soát được cảm xúc của bản thân. Dư Diệp Ân thở dài nhè nhẹ, cố gắng bình tĩnh xuống, vươn ra hai tay ôm lấy khuôn mặt thập phần yêu mị của Tô Gia Thụy, ngữ khí ôn nhu dỗ dành nàng:

-Cho ta thời gian.

Tô Gia Thụy thuận thế trèo lên, nghiêng đầu dựa vào lòng bàn tay Dư Diệp Ân, nũng nịu bĩu môi.

-Vì sao?

Dư Diệp Ân hai mắt chuyên chú nhìn Tô Gia Thụy một lát, kì thực nàng đúng là có nhiều lí do để từ chối cảm xúc của chính mình. Thứ nhất mọi chuyện đến quá nhanh, nàng cảm giác bản thân có chút ngột ngạt rồi, thứ hai nàng còn là người đã bạn trai, cảm giác ràng buộc rõ ràng khiến nàng không thoải mái, thứ ba ... Tô học muội này, quá yêu nghiệt, một chút cũng không thấy an toàn. Nàng cần thời gian để giải quyết cảm xúc của bản thân, cũng như cho chính mình lí do để chấp nhận kiểu quan hệ này với cái nữ nhân kia.

Nghĩ đến phức tạp như vậy, bất quá đối mặt với biểu tình giả bộ ủy khuất vô cùng khoa trương của Tô Gia Thụy, Dư Diệp Ân lại mềm lòng rồi. Nàng vỗ nhẹ bên má Tô Gia Thụy, hơi thấp giọng mắng:

-Ngươi cái này bộ dáng cho ai xem.

-Cho ngươi xem, học tỷ, ta thực sự thích ngươi. - Tô Gia Thụy giương lên khóe miệng, ngữ khí càng thêm mềm mại khó cưỡng

-Làm sao tin ngươi, ta lại không dễ dãi như vậy. - Dư Diệp Ân đẩy ra Tô Gia Thụy, thuận tay bật cái điện lên

Nàng không nhanh không chậm tiến đến phòng bếp rót cho mình một cốc nước, nhấp nhấp một ngụm, lại tiếp tục đặt ánh mắt lên người Tô Gia Thụy, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn nàng chờ đợi đáp án.

-Ta muốn thân cận ngươi. - Tô Gia Thụy nhíu nhíu mày, mở lời nói

-Này chưa chắc, ta còn thấy ngươi rất thân cận Phàn Tuấn đây. - Dư Diệp Ân lắc đầu cười nói, nói xong lại thấy không phải tư vị đang lên men trong lồng ngực

-Ta còn muốn chạm chạm ngươi ... - Tô Gia Thụy hai mắt bừng sáng, liếm liếm khóe môi, nhìn làn da trắng nõn của Dư Diệp Ân lại khiến nàng cả người rục rịch

  Dư Diệp Ân nhìn ánh mắt lõa lồ của nàng, hừ lạnh một tiếng, vừa muốn xoay người đi liền bị một vòng tay kéo vào lòng. Tô Gia Thụy cười đến vui vẻ ủng nàng trong ngực, Dư Diệp Ân cả người không quen, cứng ngắc muốn đẩy ra, bất quá tâm trí không hiểu sao lại rất hài lòng. giống như đối với cái ôm của người vốn dĩ là rất quen thuộc, Dư Diệp Ân làm bộ giãy giụa một chút, sau đó yên lặng tựa trong lòng Tô Gia Thụy, lồng ngực lại có không hiểu một tia đau đớn mọc ra.   

------------------------------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: ngươi .. ngươi cái này lòng lang dạ thú đã dự tính từ lâu có phải không!!!

Tô Gia Thụy: Không có, là tại ngươi trước mặt ta quyến rũ.

Dư Diệp Ân: Ta khi nào thì quyến rũ ngươi, không phải xem mắt cá chân cho ngươi thôi sao, ngươi lại đem ta ... đem ta làm không xuống được giường. Kia, công việc vứt cho aiiii

Tô Gia Thụy: Ngươi cúi quá thấp, lộ hàng, ta nhịn không được. Không phải ngươi còn muốn ta phải nhanh lên sao?

Dư Diệp Ân: Câm miệng. 

----------------

Tác giả: Ta đây... đáng lẽ hôm qua post rồi, bấm nhầm thế nào vào save, quên không bấm post truyện

Ngọt chưa này ahihi, nhưng còn lâu mới yêu nhé ahihi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net