Chương 4: Trò đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Vũ rất nhanh tìm được khu nhà cho thuê cách trường đại học 2 con phố. Khu này an ninh rất tốt, hơn nữa nhà ở cũng rất được. Dường như là dành cho những sinh viên giàu có, hoặc những gia đình hoặc những người có công việc ổn định. Hơn nữa nơi này chỉ cho thuê, cho nên có thể nói rất hợp với ý của Tô tỷ tỷ.

Hắn mất một tiếng để làm xong thủ tục thuê nhà cho tỷ tỷ, đồ đạc bên trong cũng sắp xếp rất tiện nghi đầy đủ. Tô Vũ gật đầu vừa ý, sau đó lại nghe chủ nhà nói ở cùng căn hộ với Tô Gia Thụy có một cái nữ nhân họ Dư.

Tô Vũ lông mày hơi giương lên, họ Dư trong thành phố cũng chỉ có 1. Lại là công ty rất có chỗ đứng, hắn nhìn nam nhân cao lớn đứng bên cạnh, ngữ khí bình thản :

-Điều tra nàng cho tôi.

Nam nhân cao lớn gật đầu, mang theo cung kính cẩn trọng lùi lại, sau đó xoay người rời đi.

-----------------------------------

Vân Hi khóe miệng giật nhẹ, này, người bạn duy nhất của nàng hình như có chút lập dị. Từ lúc vào lớp liền như thế nào đi xung quanh, dùng ngữ khí mị hoặc hỏi này hỏi nọ. Mà càng đáng sợ hơn chính là, những người kia không tự chủ cũng nói linh tinh cái gì. Nào là ước muốn được quan hệ ba người, lại có người nói cái gì muốn tự tử, người kia cũng không hiểu vì sao nói muốn được quay lại với bạn gái cũ. Nàng trong mắt có chút sợ hãi, người nói muốn quay lại với bạn gái kia, kì thực bề ngoài làm người ta thực sự muốn đánh hắn. Không đẹp thì cũng thôi đi, cư nhiên còn không cao. Không cao liền thôi đi, cư nhiên còn không giàu có. Bạn gái cũ đá ngươi đi cũng phải thôi.

Phải nói rằng Vân Hi mặc dù bề ngoài nhìn rất sạch sẽ lại có học thức, bất quá cũng không phải dạng người tốt đẹp gì. Ngoại trừ ở trước mặt kim chủ liền biến thành một cái nữ nhân dụ hoặc ra, ở trước mặt vợ của kim chủ còn hóa thành một cái tiểu bạch thỏ thập phần đáng yêu. Kì thực cũng không rõ có phải tâm thần phân liệt hay không.

Tô Gia Thụy nhăn nhó trở về chỗ ngồi, có chút suy ngẫm mà lẩm bẩm :

-Này, xem ra sức mạnh vẫn bình thường, như thế nào nữ nhân kia lại không bị ảnh hưởng đâu ?

Vân Hi ở một bên yên lặng khinh bỉ ánh mắt nhìn Tô Gia Thụy một mình tự nói chuyện. Này, độc thoại có thể là bệnh, cần phải chữa có được hay không.

Hôm nay có tiết của Mã Hân Hân, Vân Hi có chút chờ mong ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Rất nhanh đã thấy nữ nhân mang theo lạnh lùng biểu tình, một thân bảo thủ quần áo đi tới. Gật đầu một cái liền chuyên tâm giảng dạy trên bục giảng, không hề có ý định để ý tới thiếu nữ còn đang mơ mộng ngồi ở dãy cuối phòng học.

Vân Hi mang theo hồi hộp liên tục giơ tay thắc mắc, Mã Hân Hân giống như chịu không được phiền toái, nữ nhân này rõ ràng là cố tình.

-Bạn học Vân hết lớp đến văn phòng tôi.

Biểu tình vui vẻ hưng phấn trên mặt Vân Hi rốt cuộc nhịn không được phát tán, liên tục gật gật đầu nhỏ. Chưa kịp phản ứng lại nghe Tô Gia Thụy ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi :

-Ngươi này là bẩm sinh có hứng thú với nữ nhân sao ?

-Ý ngươi là sao ?

-Này nhìn ta cũng không tệ, ngươi thử thích ta xem sao. - Tô Gia Thụy khóe miệng giương cao, ánh mắt dụ hoặc hướng Vân Hi phóng tới

Vân Hi yếu ớt cười hai tiếng, cái gì mà không tệ, ngươi là trời sinh mị hoặc có được hay không. Bất quá người ta cũng không phải nhắm mắt vớ bừa, vừa nhìn liền biết gia thế của nữ nhân này không hề đơn giản, hơn nữa hình như có bệnh thần kinh.

-Cái này, ta cũng không phải là cong.

-Cong là gì ? - Tô Gia Thụy trong mắt tràn đầy nghi hoặc

-Ngươi ... ngươi rốt cuộc có phải người không vậy, từ đơn giản vậy còn không biết.

-Cũng không phải người, ngươi vì sao biết đâu ? - Tô Gia Thụy vui vẻ ngồi thẳng người, hưng phấn chờ đợi Vân Hi

Vân Hi này là không nghĩ nữ nhân yêu nghiệt trước mặt quả thực đầu óc có vấn đề, nàng rốt cuộc rút ra một kết luận, quả nhiên nữ nhân xinh đẹp không có nghĩa là bình thường.

-Cái này, cong chính là bẩm sinh thích người cùng giới. Thẳng chính là thích người khác giới. - Kiên nhẫn giảng giải

-Còn không phải là thích thôi sao, vì sao phân biệt cong thẳng làm gì.

-Vậy ngươi vì sao hỏi ta là thích nữ nhân bẩm sinh đâu. - Vân Hi trong lòng có chút phẫn nộ, nữ nhân này bị mâu thuẫn sao

-Vậy Mã giáo sư là thẳng hay cong ?

-A ... là thẳng. Nàng đã có gia đình a. - Vân Hi có chút buồn bã cúi đầu, không ngừng thở dài

Tô Gia Thụy hơi nâng lông mày, loài người thực phức tạp. Tự phân ra giới hạn sau đó lại cố tình vượt qua nó.

------------------

Tô Gia Thụy còn chưa kịp bước chân khỏi trường, cánh tay đột nhiên bị bắt lại. Đối với hành động bất ngờ như vậy còn không khiến nàng giật mình hay sao. Nàng theo bản năng xoay người một cái, vốn dĩ định giơ tay đánh cho người kia một trận, bất quá ngay lập tức lại nhận ra người kéo nàng lại chính là nữ nhân trong phòng kỉ luật hôm trước. Động tác vừa giơ lên liền bị nàng hoảng hốt lùi lại một bước.

Dư Diệp Ân không nghĩ nữ nhân này còn có ý định đánh người, nhìn cánh tay vừa giơ lên nàng liền liều mạng nhắm mắt lại. Nữ nhân kia lại không những muốn đánh nàng, hơn nữa nàng ta còn lùi lại. Cánh tay còn đang nắm lấy cổ tay người kia bị mất đà liền nghiêng về phía trước.

Loài người chính là động vật yêu cái đẹp, mặc dù Tô Gia Thụy không phải chưa nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp bao giờ. Bất quá người trước mắt nháy cái liền muốn ngã xuống, nàng không do dự liền đưa tay ôm lấy người kia vào trong lòng, hạ thân cứ thế hôn xuống mặt đất. Mặc dù cơ thể của nàng là đặc thù, đạn bắn, dao cắt đều không có tác dụng, bất quá va chạm như thế này, bầm tím hiển nhiên vẫn có.

Dư Diệp Ân chờ đợi cơn đau kéo đến, chính là không nghĩ lại rơi vào vòng tay mềm mại, hơn nữa mặt còn không tự nhiên chụp đến trên ngực no đủ của người kia, nhịn không được trong đầu đều trống rỗng. Vừa muốn ngẩng lên lại nghe người bên dưới hít một ngụm khí lạnh, nàng vội vàng nâng đầu lên, trong mắt có chút do dự hỏi :

-Ngươi không sao chứ ?

-Ngươi tự ngã thử xem. Thân xác của ta vẫn còn là người trần mắt thịt, bầm tím không lẽ lại không đau. - Tô Gia Thụy đen mặt phản bác, nữ nhân này hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy đâu

Dư Diệp Ân trong lòng lạnh nhạt, còn không phải ngươi lùi lại mới làm ta mất đà hay sao. Nàng không chút tiếng động ly khai vòng tay người kia, rất nhanh liền đứng dậy, giọng nói mang theo lãnh khí :

-Học muội, hôm nay phải đi dọn bể bơi.

-Này, tại sao ?

Dư Diệp Ân mặt mày đen lại, ngữ khí không kiên nhẫn :

-Phạt theo điều lệ kỉ luật.

Tô Gia Thụy có chút mơ màng nhớ lại lão già tóc bạc, cùng với một nam nhân gầy gò cao ráo. Ân, hình như đúng là nàng bị phạt.

-Có mình ta sao ?

-Đúng vậy.

-Kia ta là nữ nhân mềm yếu như vậy, như thế nào lại cho ta đi dọn bể bơi một mình đâu.

Dư Diệp Ân trong lòng cười lạnh, gì mà mềm yếu, dựa vào sức lực của ngươi vừa nãy còn không bằng 10 người đàn ông hay sao.

--------------------

Tô Gia Thụy trong lòng lạnh ngắt, chẳng qua là một cái bể bơi trong trường, vì sao lại như vậy rộng lớn. Lại còn không thuê nổi người dọn dẹp, rốt cuộc hiệu trưởng là cỡ nào nghèo khó đây hay cơ bản là không hề nghĩ đến. Nàng hơi liếc mắt nhìn người sau lưng, nụ cười trên mặt nữ nhân kia nhàn nhạt lại mang theo tiếu ý.

-Chẳng qua là lau qua hai lần sau đó đóng tất cả ống xả lại, xả nước như thường lệ là được.

Gì mà như thường lệ, nàng là chưa lần nào dọn bể bơi có được hay không, từ lúc xuống trần gian đến giờ mới biết bể bơi cũng phải dọn. Còn chưa kịp hỏi nữ nhân kia làm thế nào để xả nước lại nghe thấy giọng nói của một nam nhân :

-Diệp Ân, chúng ta về thôi.

Tô Gia Thụy hơi nghiêng người nhìn lại, đứng đằng sau Dư Diệp Ân là một nam nhân có bề ngoài rất tuất tú, lông mày tự tin giương lên, sóng mũi thẳng tắp, nhìn quả đúng là một cái rất được nam nhân. Chính là ánh mắt của hắn lúc nhìn thấy Tô Gia Thụy giống như đang tăm tia con mồi, Tô Gia Thụy trong mắt hàm chứa không vui, lông mày hơi nhíu lại. Cánh tay giấu sau lớp áo sơ mi dài tay vẫn làm nàng có chút rùng mình. Tên giống đực dơ bẩn này chắc chắn lại có ý nghĩ xấu xa với nàng, nếu như hắn nhìn thấy những anh chị em của nàng chẳng phải sẽ chết vì mất máu sao.

Dư Diệp Ân biểu tình không có thay đổi, nhàn nhạt mỉm cười :

-Được rồi, làm xong có thể về, ngày mai vẫn tiếp tục nhé.

Lời nói này tựa hồ có chút chói tai, Tô Gia Thụy khóe miệng tựa tiếu phi tiếu, ngữ khí cao ngạo mở miệng :

-Con người các ngươi dường như nghĩ có thể làm chủ cuộc đời phải không. Bất quá cũng chỉ là trò đùa của thần giới, tư cách gì mà ra lệnh cho ta.

Nam nhân đứng phía sau Dư Diệp Ân có chút hoảng thần, này hắn lần đầu tiên thấy một cái nữ nhân yêu nghiệt nói lời kì quái trước mặt Dư Diệp Ân mà không hề sợ hãi. Dư Diệp Ân mặc dù là bạn gái hắn đã được gần 1 năm, chính là hắn nhiều lần cũng phải lùi bước nhường nàng. Hơn nữa trong cái trường này ai mà không biết Dư Diệp Ân nổi tiếng bụng bồ dao găm, phàm là chuyện gì nàng không liên quan thì nàng một chút cũng không để ý lời nói của mình có bao nhiêu lời đao kiếm. Chính là hôm nay nhìn thấy cái nữ nhân này, quả thực có chút thương hại nàng.

Dư Diệp Ân dừng lại động tác, hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân xinh đẹp đứng gần đó. Này, từ hôm qua nữ nhân này luôn nói những lời kì quái, không phải có bệnh thần kinh chứ.

-Trò đùa , bất quá ngươi cũng vậy, vì cái gì ta phải cung kính với ngươi đâu.

Tô Gia Thụy nhíu mày trầm mặc, nói không sai. Nàng rõ ràng là thần, hay là quỷ vương cũng không sao, chính là chẳng phải đều là trò đùa cho cái lão già ở trên kia.

Dư Diệp Ân không đợi Tô Gia Thụy trả lời, xoay người rời khỏi, một cái ánh mắt cũng không cho bạn trai một cái.

-----------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: giờ tin em sao?

Dư Diệp Ân: không ngờ bên trong vẻ ngoài hoàn mĩ này lại là bộ mặt như thế.

Tô Gia Thụy: ý chị là gì?

Dư Diệp Ân: bộ dáng thực của em ... quả nhiên nhìn không được. 

Tô Gia Thụy: ý chị là chỉ yêu bề ngoài này của em. 

Dư Diệp Ân: Đúng vậy. 

Tô Gia Thụy: Đêm nay ra ngoài ngủ đi. 

Dư Diệp Ân: không phải em mới là người phải ra ngoài sao?

Tô Gia Thụy: Chị không đi, tôi đi. 

Mạnh mẽ mạnh mẽ đóng cửa. Vội vàng bò lên giường.

Tô Gia Thụy: làm gì ???

Dư Diệp Ân: Em ngủ ngoài còn gì. Đây còn không phải là phía ngoài sao.

Tô Gia Thụy: Bại hoại. 

Dư Diệp Ân: hừ, xem ngày mai chị còn xuống giường được không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net