Chương 40: Bại lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một góc của bãi đỗ xe đột nhiên rơi vào tĩnh mịch, Phàn Tuấn còn muốn mở miệng lại nghe Tô Gia Thụy khàn giọng nói:

-Tránh ra.

Phàn Tuấn có hơi nhíu mày, động tác này của Tô Gia Thụy thực sự làm hắn thấy được nguy cơ, đồng thời cảm thấy thực khó chịu. Hắn thẳng lưng đứng tại chỗ, lời nói đến môi lại thành:

-Nàng là của ta bạn gái.

Một câu này cũng đủ làm cho Tô Gia Thụy giận điên, nàng híp mắt, không nói gì, tựa tiếu phi tiếu quay đầu nhìn Dư Diệp Ân. Bị đưa tới cảnh cáo ánh mắt, Dư Diệp Ân ra vẻ vô cùng yếu đuối, cả người mềm yếu dựa vào vai Tô Gia Thụy, ngữ khí thoát lực:

-Hình như bị say nắng. Ta muốn về nhà.

-Ta đưa ngươi về. - Một lời này liền là Phàn Tuấn cùng Tô Gia Thụy cùng lên tiếng

Dư Diệp Ân lại nhận được cái nhìn cảnh cáo, nàng thở dài trong lòng, ở bên cạnh có cái bình dấm chua thì cũng thôi đi, cư nhiên bạn trai cũ còn không có đầu óc, chia tay rồi còn đưa đưa đón đón cái gì. Nàng nâng tay xua xua, ngữ khí quyết đoán:

-Không cần, từ nay ngươi cùng ta cũng không còn quan hệ, không phiền toái ngươi.

Oa oa oa, Dư học tỷ vì Tô yêu nghiệt phủi sạch mối quan hệ với Phàn đại gia. Trời không bạc đãi ta, còn cho ta xem tốt như vậy phim. Vân Hi ở phía sau ngàn vạn lần cảm thán, trong lòng rục rịch rất muốn hét lên, lại kiềm chế kiềm chế, không muốn Tô yêu nghiệt kia đặt chú ý lên người mình, nàng chậm rãi lùi lại, hai ba bước muốn xoay người chạy. Tiết học từ lâu đã kết thúc, nàng còn muốn trở về có hẹn với kim chủ đây. Nửa bước còn chưa chạy được lại nghe Dư học tỷ nhàn nhạt nói:

-Kia, bạn học, vẫn là để Tô học muội cũng đưa ngươi về đi.

Vân Hi nhăn nhăn nhó nhó xoay đầu, ngước mắt nhìn Dư Diệp Ân một cái liền lập tức rụt về, nàng là nhìn không ra Dư học tỷ nghĩ gì a. Người ta nói lòng dạ nữ nhân như kim đáy bể, nàng có kinh nghiệm với nam nhân, cho nên nhìn không được cũng không đáng trách, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại, giương ướt át ánh mắt nhìn nhìn Tô Gia Thụy, trong lòng nhủ thầm " Tô yêu nghiệt" ngươi tốt nhất nói không có phương tiện nha. Lại không nghĩ, Tô yêu nghiệt cũng là nữ nhân, lòng dạ cũng là sâu không lường được, cư nhiên còn đồng ý:

-Được, cũng là tiện đường. - Tô Gia Thụy lại không có nghĩ nhiều như vậy, xua đi được một Phàn Tuấn, nàng lại vui vẻ ức chế không được rồi, Dư Diệp Ân nói gì liền ứng theo, cũng không nhìn nhiều Dư Diệp Ân một cái, quên đi, nhìn nhiều cũng không nhìn ra được.

Phàn Tuấn nhìn theo các nàng rời đi, hắn hai tay nắm chặt, tức giận ngày càng sâu. Bạn gái đối với hắn vứt bỏ cũng thôi đi, vẫn là cái tiểu học muội ngây thơ cừu con cũng đối với hắn tức giận. Hắn đột nhiên có cảm giác là bị các nàng hợp sức trêu đùa vờn quanh, hắn gằn giọng cười:

- Tô Gia Thụy, ngươi cứ chờ xem. 

-----

Còn ở đây chính vì một cái gật đầu này, Vân Hi có chút ngượng ngùng cứng nhắc ngồi vào chiếc xe bạc tỷ của Tô Gia Thụy, vừa ngồi đã nóng bỏng mông a. Này cũng đủ nhìn ra Tô yêu nghiệt bối cảnh không nhỏ, kia, bối cảnh không nhỏ sợ gì Phàn đại gia. Cái này vẫn làm nàng yên tâm một chút, bất quá yên tâm không được bao lâu lại cảm giác không khí trong xe đã chìm trong trầm mặc.

-Ngươi muốn đi đâu? - Tô Gia Thụy liếc nhìn kính chiếu hậu, tay trái chậm rãi đánh xe ra khỏi bãi đỗ xe

-Cho ta xuống gần công ty S đi. - Vân Hi hơi cúi đầu, nhược nhược trả lời

-A, chồng ... à không đi bạn trai nơi đó à? - Tô Gia Thụy vẻ mặt gợi đòn nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, môi nhịn không được cười một cái quyến rũ

Dư Diệp Ân trong lòng như mọc cái mụn nhọt, bất quá nàng là cái người trải qua không ít chuyện, không dễ dàng như vậy lộ liễu cảm xúc, chẳng qua chỉ trưng ra cái lạnh nhạt biểu tình, phảng phất giống như là không để ý, lại tựa hồ vẫn là lắng nghe các nàng nói chuyện.

Ở một bên mang tâm tình trêu đùa Vân Hi, Tô Gia Thụy vẫn không nghĩ bản thân đang dưỡng nhầm một ổ dấm chua, hai mắt vẫn híp lại cười, nụ cười phong tao treo treo trên mặt. Vân Hi không chịu nổi đầu cúi gằm, nhìn cũng không dám nhìn, một bên là cái hồ ly tinh, một bên nhìn không ra cảm xúc, nàng thụ không được.

---------------

Vũ Kiếm cùng Sinh Sinh quần áo xộc xệch, mặt mày nhăn nhó, thở hồng hộc, không đợi nghỉ ngơi lại lao vào nhau. Nam nhân cao lớn dùng lượng lớn sức lực bóp lấy cần cổ thanh mảnh của nữ nhân trước mặt, nữ nhân không chịu thua kém xoay người, vung tay hất ra cánh tay của hắn, giang ra chân dài đá về hướng hắn. Sinh Sinh lùi lại một bước, nhếch môi cười, hắn khàn giọng nói:

-Lại không phải việc của ngươi, làm sao lại động thủ?

-Câm miệng, ngươi còn nói không phải việc của ta, tim ngươi đau như vậy, chắc chắc muội muội xảy ra việc gì, ngươi thành khẩn khai báo. - Vũ Kiếm đứng thẳng người, gằn giọng cảnh cáo

Sinh Sinh haha cười hai tiếng, vững vàng đi lại ghế sofa, đùa cợt nói:

-Không nói thì thế nào? Nhị tiểu thư định giết ta, hay vẫn là hạ cấp a. Nhị tỷ nên biết, ngươi không mang được chủ nhân về thiên giới đúng thời hạn, người chịu phạt cùng sẽ là ngươi. Mà ... xem ra ngươi không mang được nàng đi rồi. - Nói xong trên mặt có chút lo lắng cùng buồn rầu

Vũ Kiếm nhíu nhíu mày, không nhịn được gặng hỏi:

-Tại sao? Nàng không phải nói chơi chán rồi về sao? Không lẽ là vì cái nữ nhân họ Dư kia.

Sinh Sinh có chút nhướn mày nhìn nàng, trầm tư một lát liền ngẩng đầu cười nói:

-Cũng không phải do nữ nhân kia, chẳng qua, chủ nhân làm mất đôi cánh, hiện tại về không được. - Hắn dùng kiểu này ngữ khí giống như chỉ là bàn chuyện trưa nay ăn cái gì, hoàn toàn không có chút lo lắng nào

Ngược lại, Vũ Kiếm cho rằng nàng là nghe nhầm, chớp chớp con mắt, chậm rãi đi về phía hắn, lại ngẩn người ngồi xuống cạnh hắn, thì thầm hỏi :

-Vậy vì sao ngươi đau tim? Nàng xảy ra chuyện gì?

-Đại khái là linh lực đột nhiên xuất hiện trở về, đủ linh lực nàng liền có thể cảm nhận đôi cánh. Bất quá, không phải lúc nào linh lực cũng xuất hiện, lần này xem ra mạnh mẽ hơn lần trước. Hiện tại liền biến mất rồi.

-Vậy làm thế nào linh lực sẽ xuất hiện.

Sinh Sinh nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên cạnh, khóe miệng nàng vẫn còn dính chút máu, hắn lắc đầu, đưa cho nàng hộp giấy ăn, bất đắc dĩ nói:

-Không rõ ràng, bất quá, ta cho rằng đến từ nữ nhân kia. Nàng không ảnh hưởng sức mạnh của chủ nhân. Hơn nữa rất khớp với tiểu thiên thần đã bị trục xuất kia, chỉ là bộ dáng hiện tại khác, khí tức cũng không khác gì người bình thường.

-Ngươi là nói tiểu nữ nhân nhỏ nhắn lớn lên cạnh tiểu muội của ta. Không thể nào...như vậy chẳng phải quá xảo sao.

-Đúng vậy, càng xảo hơn là ta cảm giác chủ nhân không chống cự lại được nàng. Tựa hồ là tìm được cái gì quen thuộc vậy, không ngừng hướng đến.

-Ah~ nghiệt duyên. Khoan đã, tiểu muội ta không phải bị xóa kí ức sao? - Vũ Kiếm qua loa lau lau khóe môi, sợ sệt lên tiếng

-Đúng vậy, tạm thời nhận không ra, bất quá ta cũng tạm hiểu lí do nàng không ảnh hưởng sức mạnh của chủ nhân, chính là không hiểu vì sao chủ nhân có lại được linh lực thôi.

-Nàng có linh lực? Nói tiểu Thụy đi cọ linh lực một chút.

-Không thể nào, nàng là người bình thường, ta cảm nhận được. - Sinh Sinh cau mày, nếu như đấng tối cao biết được, còn không phải nữ nhân họ Dư kia sẽ bị triệt tiêu sạch sẽ, hắn có chút đau đầu thở dài

--------------------------------------------------------------

Tô Gia Thụy dừng xe, nhìn theo bóng dáng Vân Hi rời đi xa xa, trong lòng nhịn không được cảm thấy hay ho, nàng thực muốn nhìn xem tiểu tam chạm mặt lão bà thì sẽ thế nào. Tại sao nàng lại muốn như vậy, chỉ là nàng trên đường nhìn cái kia biển số xe của Mã giáo sư hướng phía này dừng xe mà thôi.

-Nàng đi xa rồi. - Dư Diệp Ân trào phúng cười, ngữ khí có điểm lạnh nhạt

Tô Gia Thụy có chút ngoài ý muốn xoay đầu nhìn Dư Diệp Ân, mặt trời chiếu tới có điểm chói chang, nàng nhìn không rõ biểu tình của Dư Diệp Ân, qua loa giải thích:

-Ta nhìn nàng không có ý gì.

-Lại không phải chuyện của ta, có thể trở về sao? - Dư Diệp Ân trong lòng tràn ra một ngọn lửa, mất kiên nhẫn nói

Tô Gia Thụy lại giống như cái đầu gỗ, gật gật đầu, quyến luyến rời khỏi.

----------------------------------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: Vân Hi hẹn ngươi ra ngoài tán gẫu.

Tô Gia Thụy: Không đi, ta ở nhà cùng ngươi.

Dư Diệp Ân: Ngươi quá dính người, đi ra ngoài giao du một chút đi. Nhỡ nàng thật có việc gì.

Tô Gia Thụy: Còn không phải ngươi nói muốn ta là của riêng ngươi, hơn nữa, ngoài chuyện của Mã giáo sư, nàng làm gì có chuyện khác. 

Dư Diệp Ân: Mối quan hệ của các nàng... a...khó nói a. 

Tô Gia Thụy: Của chúng ta thì sao, không phải càng xảo sao. Trải qua hai thế giới, vẫn gặp được ngươi. Đây vốn là định mệnh a. 

Dư Diệp Ân: hm, lão bà...

Tô Gia Thụy: Ta đây. 

Dư Diệp Ân: Ta yêu ngươi. 

-----------

Tác giả: Chương này không dài lắm :> cũng lan man, chuyện sắp lộ ra hết rồi, phần sau sẽ ngọt lắm nè ahihi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net