Chương 42: Tiểu tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Hân Hân vốn dĩ muốn chờ Nhạc Tiếu mở miệng giải thích, bất quá ánh mắt vẫn là nhịn không được đặt lên Vân Hi còn đang sững người đứng cạnh hắn. Nàng cư nhiên lại khóc, ủy khuất vẫn là nàng - vợ cả, tiểu tam thế nhưng lộp độp nước mắt rơi như mưa. Làm cho Mã Hân Hân đột nhiên không biết phải làm sao để mở miệng. Nàng chỉ có thể trừng mắt, hướng Nhạc Tiếu giết tới, Nhạc Tiếu nam nhân một mét tám có chút giật mình, hắn nuốt nước bọt. Vội cười hì hì hướng Mã Hân Hân, ngữ khí lấy lòng:

-Lão bà, ngươi như thế nào lại tới đây?

-Ta như thế nào thì không thể tới đây? Hay là ngươi có gì giấu giếm sau lưng ta ?- Mã Hân Hân nhàn nhạt mở miệng nói

-Không có, ta không phải ý này. Chẳng qua nếu ngươi gọi điện cho ta trước, ta nhất định sẽ xuống đón ngươi đâu. - Nhạc Tiếu chân chó chạy tới, to lớn bàn tay nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng vuốt vuốt dỗ dành

-Ah~đây là ? - Mã Hân Hân hơi nhướng mày, hướng Vân Hi hất cằm

Qúa may, Mã Hân Hân thế nhưng không có nghi ngờ hắn, hướng Vân Hi hỏi hắn nàng là ai, tức là cho hắn hi vọng rồi. Hoàn hảo. Nhạc Tiếu cười đến nở hoa, hắn đối với Mã Hân Hân ngữ khí ôn hòa nói:

-Đây là đồng nghiệp, đồng nghiệp ta. Chúng ta đi ăn trưa.

-Ah~ nàng vì sao khóc? - Mã Hân Hân bình tĩnh nhìn Vân Hi, càng nhìn càng không hiểu vì sao nàng khóc, không phải tiểu tam là nên ồn ào gây sự sao...này ra bài không giống lẽ thường chút nào

Câu hỏi này đúng làm khó Nhạc Tiếu, chính hắn biết tình nhân của hắn như vậy mềm mại, yêu làm nũng, chỉ là lần này nàng là im lặng rơi nước mắt, môi mọng mím chặt lại, hai mắt đỏ hoa, bộ dáng chịu đựng khiến cho người ta thập phần thương tiếc. Hắn đè lại tâm tình, hắng giọng nói:

-Nàng bị bụi bay vào mắt đi.

Vân Hi không hiểu sao Mã Hân Hân lại lựa chọn giả vờ như không biết nàng là ai, hơn nữa cũng rất tin lời Nhạc Tiếu nói, càng nghĩ lại càng cảm thấy khổ sở, nàng nhịn không được đều khóc đến càng kịch liệt. Nàng yêu thầm Mã Hân Hân lâu như vậy, nàng không biết thì cũng thôi đi, còn cư nhiên ở trước mặt nàng âu yếm đưa cho Nhạc Tiếu cơm trưa. Vân Hi đến suy nghĩ muốn bỏ chạy cũng có, nhưng sợ bị kim chủ phát hiện, nàng chỉ có thể nức nở đứng một bên, ủy ủy khuất khuất mà đứng.

Mã Hân Hân ở lại không lâu, đưa cơm trưa cho Nhạc Tiếu liền nói muốn rời đi ngay. Ở lúc Vân Hi còn đang cúi đầu khóc đến đau lòng, Mã Hân Hân vẫn là nhịn không được liếc mắt một cái, bóng dáng làm nàng có chút nghi hoặc, dường như trước đây đã nhìn thấy bóng dáng ủy khuất như vậy.

------------------------------

Ở bên này, Tô Gia Thụy cũng một bộ ủy khuất không kém, nàng dùng bộ dáng xinh tươi như hoa xuất hiện trước cửa nhà Chu Tử Yên, hung hăng gõ cửa.

-Đại tiểu thư, nhà ta có chuông cửa, ngươi tư thế này là tới để giết người sao? - Chu Tử Yên đang yên tĩnh đánh máy, bất thình lình nghe tiếng đập cửa, này đập cửa cũng thôi còn muốn dùng nhiều như vậy sức, gõ như vậy dài lâu, là sợ người không nghe ra sao

-Nói hay lắm, hay là giết ngươi. - Tô Gia Thụy nháy mắt liền thay đổi, tròng mắt dần dần thay màu, nàng tiến một bước, nhanh chóng đẩy Chu Tử Yên vào nhà, một tay đóng lại cửa.

Chu Tử Yên mới đầu còn sinh ra chút ngạc nhiên, sau đầu óc mơ mơ hồ hồ, giống như trong một giây phút đột nhiên hãm sâu vào ánh mắt của nữ nhân xinh đẹp trước mắt. Nàng nhìn Tô Gia Thụy nhoẻn miệng cười lạnh, thật sâu liền cảm nhận được hơi thở của mình có chút đứt đoạn, vừa nặng nề lại khó khăn thở mạnh.

-Ngươi người này khao khát nhất cái gì ... đối với Dư Diệp Ân có cái gì suy nghĩ?

Tô Gia Thụy trước sau vẫn là mất tự nhiên hỏi thêm một câu, nàng cảm thấy Chu Tử Yên nữ tử này cũng không có cái gì tốt chung đụng, nhà cửa bừa bãi, có một cỗ mùi hương giống như là ẩm mốc thiếu ánh sáng lâu ngày tràn ngập xung quanh nàng.

Nàng nâng mắt nhìn quanh nhà, bố trí cũng không phải là đẹp đẽ lắm, hoàn toàn là đơn giản phong cách. Nàng càng là nhíu mi, ánh mắt cũng thiếu kiên nhẫn nhìn nhìn Chu Tử Yên.

-Dư Diệp Ân thật xinh đẹp a....ta ... ta thật muốn gặp nàng. - Chu Tử Yên nói xong lời này liền nhíu mày, nước mắt như đứt đoạn rớt xuống không ngừng, nhìn qua thập phần đau lòng người

Nhìn nữ nhân xa lạ trước mắt đột nhiên khóc lên, Tô Gia Thụy có chút luống cuống, sau đó rất nhanh bình tĩnh lại. Gằn giọng cười:

-Ngươi còn dám nghĩ đến gặp Dư Diệp Ân, hừ, để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi. - Tô Gia Thụy nhẹ vung tay, Chu Tử Yên nhẹ tựa lông hồng bị đẩy về phía sau, ngã sấp trên mặt đất

Chu Tử Yên đại khái bị Tô Gia Thụy đẩy cái ngã nhẹ mà thôi, bất quá vì mấy ngày không có ăn uống gì, nàng vừa chạm mặt đất liền lập tức ngất đi. Tô Gia Thụy còn đang đợi Chu Tử Yên lên tiếng, lại đợi không nổi, căn bản là người kia cũng không có nhúc nhích. Không phải thực giết nàng rồi đấy chứ. Tô Gia Thụy hơi cúi người, nhè nhẹ bước lại gần Chu Tử Yên, nghe nàng suy yếu thở nhẹ, trong lòng lập tức khẩn trương lên. Nữ nhân này lưu không được, nàng ta đúng là đánh chủ ý lên nữ nhân của nàng, hay vẫn là giết đi.

Trong lúc Tô Gia Thụy còn đang đấu tranh tâm lí, tiếng gõ cửa lại đều đều vang lên. Dư Diệp Ân nhẹ nhàng hỏi phía bên kia cánh cửa:

-Chu tỷ tỷ, ngươi có thấy Tô Gia Thụy đâu không? Chu tỷ tỷ ngươi mở cửa...- Nói còn chưa xong, cánh cửa liền bị mạnh mẽ mở rộng

Tô Gia Thụy biểu tình bối rối hoang mang lập tức đập vào mắt Dư Diệp Ân, nàng vội cầm lấy cổ tay Tô Gia Thụy, hỏi:

-Thế nào, sao ngươi lại ở trong nhà nàng?

-Người kia nhiên ngất đi, ta ... ta không biết làm sao a. - Tô Gia Thụy trong lòng thập phần vui sướng, Dư Diệp Ân rõ ràng trước vẫn là quan tâm nàng nha

Trong nhà im ắng đến kì quặc, Dư Diệp Ân vẫn là sợ có điều chẳng lành, nàng vội vã chạy bước nhỏ vào phòng khách, không nghĩ đến thật thấy Chu Tử Yến mềm nhũn nằm trên mặt đất.

-Gia Thụy, giúp ta đỡ nàng vào phòng. - Nói xong tự mình động thủ trước

Dư Diệp Ân vốn dĩ muốn vòng cánh tay Chu Tử Yên lên cổ bản thân để đỡ nàng đứng dậy, bất quá chưa kịp ôm lấy Chu Tử Yên, nàng đã thấy Tô Gia Thụy lạnh mặt bước đến, không suy nghĩ nhiều liền bế lên Chu Tử Yên, còn hướng nàng hừ lạnh:

-Dư Diệp Ân, ngươi đừng hòng động ai khác ngoài ta.

Mặc dù Chu Tử Yên đã ngất đi, căn bản là không nghe thấy các nàng nói gì, chính là Dư Diệp Ân nhịn không được mặt vẫn là đỏ lên, khóe miệng lại khẽ cong cười, nhìn theo Tô Gia Thụy theo chỉ dẫn của nàng mà đưa Chu Tử Yên vào phòng ngủ.

Tô Gia Thụy ngược lại tâm tình không tốt lắm, vừa vào đến phòng ngủ liền không biết nặng nhẹ ném Chu Tử Yên lên giường, mặt đen như đít nồi nói:

-Để nàng tự sinh tự diệt đi.

Dư Diệp Ân không nhìn nàng, khẽ khàng đặt tay lên trán Chu Tử Yên, bất ngờ lại nhìn thấy trên cổ nàng in một vệt tím hình ngón tay. Nàng có chút hoảng hốt xoay người hỏi Tô Gia Thụy phía sau:

-Ngươi có chắc nàng là đột nhiên ngất đi sao? Không phải là ngất trước khi ngươi tới chứ?

-Là ngất trước mặt ta.

-Không có người nào rời đi trước khi ngươi tới ư? - Dư Diệp Ân hơi nghi hoặc nhíu mày, lại nghiêng đầu nhìn vết thương trên cổ Chu Tử Yên, rõ ràng là do người khác gây ra cho nàng

Dư Diệp Ân chậm rãi đứng thẳng người, xoay người, hơi vươn tay vỗ vỗ Tô Gia Thụy một bên má, nhẹ giọng nói:

- Được rồi, ngươi trở về nhà, ta ở lại chăm sóc nàng. 

Tô Gia Thụy cau có chọn mi nhìn nhìn Dư Diệp Ân, hung hăng ở trên môi Dư Diệp Ân hôn một cái, sau đó xoay lưng đi ra ngoài, ngữ khí bực bội :

- Ta ở ngoài phòng khách ngồi, không được đuổi ta đi. 

- Kia, ngươi bỏ đồ ăn vào tủ lạnh. Đợi nàng tỉnh lại rồi hâm nóng cho nàng, ta ra hiệu thuốc mua thuốc cho nàng. - Dư Diệp Ân vành tai ửng đỏ, ngữ khí lại trấn định tự nhiên nói

Tô Gia Thụy ậm ừ cho qua, ở trên ghế sofa tựa như là nhà mình mà nằm, không vui trừng mắt nhìn trần nhà. 

-----------------------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: ngươi tới đây.

Tô Gia Thụy: Muốn làm gì? 

Dư Diệp Ân: Nói ngươi tới thì người qua đây.

Tô Gia Thụy: Ta không tới.

Dư Diệp Ân: Ta lại không làm gì ngươi.

Tô Gia Thụy: Nhưng ta sợ sẽ LÀM ngươi a.

Dư Diệp Ân: ... vô sỉ.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net