Chương 43: Ngoài dự kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Diệp Ân chạy nhanh tới quầy thuốc dưới lầu, theo chỉ dẫn mua liền một lúc 3 lọ thuốc mỡ trị bầm tím. Lại một đường đi thẳng về nhà, đúng như dự đoán, Tô Gia Thụy vẫn nằm thẳng trên ghế, không hề có ý muốn động đậy, thấy nàng về cũng không buồn mở miệng. Dư Diệp Ân nương theo ánh sáng trong phòng, nhìn xem trên bàn điện thoại của Tô Gia Thụy vẫn lóe sáng từng hồi.
- Tô Gia Thụy, ngươi có điện thoại, không nghe sao?
- Không muốn nghe, ngươi dù sao cũng chỉ quan tâm nữ nhân kia, ngươi không cần để ý ta. - Tô Gia Thụy càng nói thấy ủy khuất, nàng trước giờ được sủng trong lòng bàn tay không nói, kể cả khi ở thiên giới người người cũng đối với nàng không cung kính thì cũng là sợ hãi. Từ khi tới nhân gian chịu đủ khinh thường, người người nhìn nàng như kẻ điên, nàng lại như thế thật thà cũng không ai tin. Chưa hết, nữ nhân nàng vô cùng vô cùng để ý tới còn cư nhiên nhiều như vậy cái đuôi. Đuổi đi một cái, lại tới một cái khác, phiền thật sự.
Dư Diệp Ân có chút bất đắc dĩ mím môi, kiên nhẫn bước chân lại gần Tô Gia Thụy, ôn hòa giải thích:
- Nói cái gì vậy, ta như nào không để ý đến ngươi. Ngoan, ngồi dậy, trước đi về nhà ăn chút gì đi.
Tô Gia Thụy khóe mắt trông thấy 3 lọ thuốc lớn, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi mua nhiều như thế làm gì?
- Chúng ta mang về một lọ, phòng trường hợp ngươi hoặc ta bị thương. - Dư Diệp Ân đúng tình hợp lí giải thích
Nữ nhân này lo lắng thật nhiều thứ, như vậy cẩn thận người bị mình ôm ôm lấy, Tô Gia Thụy có chút tự hào, lại có chút thỏa mãn. Nàng cười cười, nghiêng thân ngồi dậy, nũng nịu giọng nói:
- Lại đây.
-Làm gì? - Dư Diệp Ân vẫn là nhịn không được phòng bị, cả người nghe xong yểu điệu ngữ khí liền cứng nhắc lại, nàng vẫn là không quá quen chuyện yêu đương đi
Tô Gia Thụy dùng một tay tóm lấy cổ tay Dư Diệp Ân, không tốn sức câu nàng vào lòng, ôm lấy nàng cười nói:
- Muốn ôm ngươi. Dư Diệp Ân, nữ nhân kia nói thích ngươi, ta rất khí đây.
Dư Diệp Ân lảo đảo lo lắng ngồi trên đùi Tô Gia Thụy, lại giãy giụa muốn đứng lên:
- Ngươi trước thả ra, đây lại không phải nhà mình.
Tô Gia Thụy hừ lạnh, ở bên tai Dư Diệp Ân trằn trọc cắn nhẹ một cái, không vui nói:
- Không buông, ngươi trước giải thích ta liền để ngươi đi.
- Ngươi...đừng náo, buông ra. - Dư Diệp Ân chọn mi nhìn nàng, lông mày nghiêm túc nhíu lại
Tô Gia Thụy bĩu môi, hai tay chậm rãi buông ra Dư Diệp Ân. Dư Diệp Ân ngay lập tức từ trên người nàng đứng lên, lại nhanh chóng yên vị bên cạnh nàng.
- Chu Tử Yên giúp đỡ ta rất nhiều, nàng lại không có ý gì. Đừng có nghĩ ai cũng như ngươi, suy nghĩ đều mau viết lên mặt cả rồi.
- Nhưng nàng nói nàng thích ngươi. - Tô Gia Thụy cố chấp nhíu mày chất vấn
- Ai có ý với ta, ta đều minh bạch, nàng không thích ta. - Dư Diệp Ân nâng tay, ở trên má Tô Gia Thụy chầm chậm vuốt ve. ah~ yêu nghiệt này da dẻ đúng là làm người ta vô cùng ghen tị
Tô Gia Thụy nghiêng đầu, ở trong lòng bàn tay Dư Diệp Ân thả một cái hôn nhẹ, lại vươn người về phía trước, vòng ra hai tay, ôm lấy vòng eo của Dư Diệp Ân. Nàng hơi cúi người, mặt dựa lên ngực Dư Diệp Ân ồm ồm hưng phấn hỏi:
- Vậy ngươi như thế nào phát hiện ta thích ngươi a.
Dư Diệp Ân bàn tay còn muốn đẩy đầu nàng ra liền dừng lại trên không trung, hừ lạnh cười:
- Ngươi như thế háo sắc, đối với ta cố gắng chiếm tiện nghi chẳng lẽ còn không đủ rõ sao?
- Vậy ngươi làm sao phát hiện ngươi đối với ta thích? - Tô Gia Thụy không buông tha tiếp tục hỏi
- Ta khi nào nói thích ngươi...
Tô Gia Thụy cả người cứng lại, sau đó bật dậy như bị gắn lò xo, mắt đẹp trợn tròn:
- Cái gì? Ngươi cũng đã hôn ta, ngươi còn nói cho ngươi chút thời gian, hơn nữa ngươi cũng đã chia tay tra nam kia.
- Tô Gia Thụy, người trưởng thành, ta hôn ngươi chút thì lại làm sao, giống như ngươi cùng học muội họ Vân kia sờ tới sờ lui trong lớp học. Ngươi cũng đối với nàng hứng thú, tại làm sao không cùng nàng một chỗ, chạy tới chỗ ta đòi nợ làm gì. - Dư Diệp Ân nhạt nhẽo nói, không kiên nhẫn đứng dậy, lại đối Tô Gia Thụy còn đang ngơ ngác nhìn nàng nói:
- Ngươi trở về nhà, ta đêm nay ở đây chờ Chu tỷ tỉnh lại.
-----------------------------------------------
Sinh Sinh mấy ngày nay đều trốn tránh Vũ Kiếm, nữ nhân kia giống như người điên, cư nhiên bám theo hắn, hùng hổ nói muốn biết về Dư Diệp Ân, một mực nói nàng trông có chút quen mắt. Hắn vốn dĩ cũng mới phát hiện điều này, sợ hãi hết mấy tuần trời mới từ trong bóng ma thoát ra, lại bị Vũ Kiếm ào ào chất vấn. Đại khái không muốn trả lời, hắn tùy tiện bỏ đi mấy ngày, không nghĩ tới trên đường lại gặp phải bạn học của chủ nhân. Nữ nhân này ở bên góc đường khóc đến tê tâm phế liệt, nhìn thấy hắn khóc lại càng to hơn, vừa chỉ hắn vừa mắng:
- Tô nữ nhân kia cũng không thèm nghe điện thoại của ta, ngươi còn ở đây đi dạo, nàng sau lưng ngươi dan díu người khác, ngươi thật không biết sao.
- Xin lỗi, ngươi nói linh tinh cái gì vậy. Ta không biết ngươi. - Sinh Sinh hơi nhướn mày, cậy thân cao muốn đi qua nàng, không nghĩ rằng nữ nhân như thế mặt dày, không nói không rằng nhảy bổ lên người hắn, nức nở vừa khóc vừa cười
- Ngươi lại giả mù, nam nhân các ngươi bị phát hiện bí mật liền giả mù. Nàng bỏ ngươi, ngươi liền nhục nhã chết rồi.
- Tiểu thư, ta không phải bạn trai của Tô tiểu thư, ngươi hiểu nhầm. - Sinh Sinh có chút mất kiên nhẫn giải thích, người trên đường quay đầu nghi hoặc nhìn hắn
Mắt nhìn Vân Hi lại muốn mở miệng nói, hắn vội vàng dùng tay bịt lại môi nàng, không nói hai lời liền nâng nàng lên vai, gằn giọng nói thầm:
- Vân tiểu thư, ngươi giữ yên lặng chút, đừng làm ta mất mặt. Ngươi muốn bao nhiêu tiền ta liền cho ngươi.
- Nàng không muốn tiền.
Sinh Sinh ngạc nhiên ngẩng đầu, đứng trước mắt một cái đứng đắn bộ dáng nữ nhân vô cùng lạnh lùng nhìn hắn. Hắn thẳng thân mình, thân sĩ bộ dáng cười:

- Vị tiểu thư này hiểu lầm rồi, nàng với ta là quen biết đâu. 

Nữ nhân đoan trang đột nhiên xuất hiện chính là Mã Hân Hân, nàng vốn dĩ một mực không rời đi chính là vì Vân Hi. Chính là muốn đợi nàng một thân một mình liền đơn độc chất vấn, không nghĩ tới nhìn được lão công cùng Vân Hi ở góc phố tâm sự. Sau một hồi, nam nhân kia liền không thương tiếc vung tay đánh tay Vân Hi, nàng một cái nữ nhân nhỏ bé, thập phần yếu đuối cắn môi ôm lấy một bên má, lại ngạnh ngạnh sinh sinh nói gì đó, nam nhân càng tức giận hùng hổ mắng chửi, sau đó phất tay bỏ đi. Nữ nhân lung lay đứng đó, có lẽ là bị đánh quá đau, có lẽ là vì đau lòng, nàng đột nhiên khóc lên, càng khóc càng mãnh liệt. Mã Hân Hân yên lặng xa xa nhìn tới, cơ hồ không có ý định tiến đến, bất quá trong lòng nhịn không được thất vọng, nàng lão công vậy mà là một kẻ vũ phu. 

Trời đất nhá nhem, Mã Hân Hân không nghĩ tới nàng ấy vậy mà đứng đó thật lâu nhìn Vân Hi, từ khi ăn xong bữa trưa cho đến lúc hoàng hôn tắt nắng. Nàng có chút bất đắc dĩ thở dài, tiến lên phía trước: 

- Nàng là bằng hữu của ta, ngươi trước hỏi nàng muốn cùng ai đi. 

Vân Hi vốn dĩ muốn giả câm giả điếc, từ lúc nghe được ngữ khí nhàn nhạt lạnh lẽo của Mã Hân Hân, nàng liền giả chết trên vai Sinh Sinh, không hề muốn động đậy. Chính là hết lần này lần khác Mã Hân Hân muốn biết nàng muốn cùng ai đi. Đi cùng Sinh Sinh khả năng không có việc gì to lớn, hắn vừa rồi nói sẽ cho nàng tiền, nàng lại cần tiền, bất quá nàng không hiểu rõ hắn. Ngược lại đi cùng Mã Hân Hân đúng là chui đầu vào miệng cọp, đối diện với người mình thích nghe nàng chất vấn mình cùng nàng lão công, quả thực có chút đả kích. Vân Hi ủ rũ nằm sấp trên vai Sinh Sinh, buồn bã ngữ khí:

- Ta đi cùng hắn đi thôi. 

- Ngươi không sợ lão công ta trông thấy sao? - này câu nói vẫn là vọt ra miệng, Mã Hân Hân lại có chút trông mong nhìn nàng

- Mã giáo sư, ngươi bây giờ còn ghen hộ lão công nữa sao. Này tiểu tam làm không nổi, ta từ bỏ thôi. - Vân Hi một mực không có sức sống trả lời, ngữ khí khó chịu đến mức cũng làm cho Mã Hân Hân run rẩy

Sinh Sinh lại mở ra một nụ cười đẹp đẽ, thân sĩ nói:

- Vân tiểu thư đã nói, ta liền mang nàng đi. - Hắn trong lòng mắng chửi nhiều lần, nhất định mang nữ nhân này tới cho chủ nhân trách móc một chút đi

- Ngươi cần tiền sao? - Mã Hân Hân lại một bước chặn lại Sinh Sinh, đối với người trên vai hắn nói hỏi

Vân Hi trong lòng đau đớn càng mở, tựa như một cái hố không đáy, nàng lại một mực rơi vào không có lối ra.  

Không nghe thấy Vân Hi trả lời, Mã Hân Hân lúc này mới lạnh nhạt nói:

- Ngươi cần tiền, ta cho ngươi. 

Vân Hi run nhẹ, nàng cắn môi, run rẩy ngữ khí cười:

- Mã giáo sư, ta cùng chồng ngươi cắt đứt, ngươi không cần cho ta tiền rời xa hắn. 

- Ta đâu có nói là vì hắn, ta bao nuôi ngươi, như vậy được sao? - Mã Hân Hân mặt không đỏ, tim không đập, tựa như là chuyện thường tình nói

Sinh Sinh vẫn là lần đầu nhìn như vậy kích thích, nụ cười rời không được miệng, còn muốn khích lệ Vân Hi một câu, liền bị hành động của nàng làm giật mình. Vân Hi từ trên vai hắn giãy giụa nhảy xuống, hai con mắt đỏ hồng, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ ửng lên, vội vàng dùng mềm mềm ngữ khí đứng trước mặt Mã Hân Hân nói:

- Không cho đổi ý. 

- Ta không đổi ý. 

- Ngươi .. ngươi có tiền sao? - Vân Hi biểu tình sung sướng, bất quá vẫn không ngừng nghĩ đến gia cảnh của nàng hiện tại, ngập ngừng một lát vẫn là hỏi ra

Mã Hân Hân chuyên chú nhìn nữ nhân trước mắt, nàng không biết vì cái gì Vân Hi lại đối với đồng tiền chấp nhất như vậy. Bất quá lời nói đã nói ra, liền không tiện rút lại. Nếu như mục đích chỉ là thỏa mãn bản thân, hoặc không thuần khiết, kia ruồng bỏ nàng liền tốt. Ngược lại, nếu nàng có việc thật sự cần, nàng liền làm một cái người tốt giúp đỡ học sinh của nàng đi. 

--------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Nghe nói Vân Hi cùng Mã lão sư sắp làm đám cưới.

Dư Diệp Ân: Ừm, ta đã chuẩn bị quà.

Tô Gia Thụy: Nghe nói Vân Hi cũng Mã lão sư đi tuần trăng mật ở Bali.

Dư Diệp Ân: Đúng vậy, sau khi làm đám cưới thì đi tuần trăng mật, cái này dễ hiểu, người bình thường đều làm vậy. 

Tô Gia Thụy: Nghe Vân Hi nói nàng dự định mang thai sau khi nghỉ tuần trăng mật. 

Dư Diệp Ân: Ừ, không còn trẻ trung gì, có thai muộn liền không tốt cho cơ thể. 

Tô Gia Thụy: Họ Dư kia, ngươi là cố tình không hiểu sao?

Dư Diệp Ân: Nhẫn ngươi cũng đeo, Bali cũng đã đi, còn thiếu một cái đám cưới ngươi cũng không cầu hôn ta. Ngươi là gây sự sao?

Tô Gia Thụy: Ta một mực đợi ngươi a.

Dư Diệp Ân: Ngoan, đây là nhẫn ta mới mua, ngươi quỳ xuống cầu hôn là được. 



* Sắp tới bà chủ nhà làm cái phẫu thuật, ta bận rộn nhiều, chăm bà chủ nhà cả học hành các thứ. Cuối tuần nếu có thời gian lại hì hục viết, nếu không có các vị lại chờ ta nhaaaaaaa....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net