Chương 44: Hậm hực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Gia Thụy hậm hực rời khỏi nhà Chu Tử Yên, không nghĩ vừa mở cửa ra tới liền thấy Vũ Kiếm động tác không kiên nhẫn nhấn chuông cửa nhà nàng.

-Tỷ tỷ, ngươi như thế nào tới đây?

Vũ Kiếm xoay người, cũng có chút ngạc nhiên nhìn Tô Gia Thụy, sau đó rất nhanh mỉm cười nói:

-Nhớ ngươi liền tới nhìn một chút không được sao? Khoan đã, vì sao ngươi lại từ đó đi ra.

-Là hàng xóm, thế nào, Sinh Sinh bắt nạt ngươi. - Tô Gia Thụy lấy ra chìa khóa, tra vào ổ, miệng vẫn tiếp tục nói

-Hừ, hắn chính là không có khả năng lớn như vậy a. Nữ nhân kia đâu? - Vũ Kiếm vừa bước vào nhà liền dáo dác nhìn quanh, không nhận thấy bóng dáng Dư Diệp Ân liền tò mò hỏi

-Nàng còn bận chăm sóc tình nhân a. - Tô Gia Thụy hừ lạnh, không kiên nhẫn giải thích

Vũ Kiếm hai tay nâng lên chiếc váy ngủ gợi cảm của Tô Gia Thụy, hai mắt nhìn thẳng, ấp úng hỏi:

-Ngươi này khẩu vị cũng quá nặng.

-Nếu không phải khẩu vị nặng, nữ nhân kia cũng không đoái hoài gì đến ta - Tô Gia Thụy nhún vai, lấy tới chiếc váy từ trong tay Vũ Kiếm, động tác tự nhiên ướm thử lên người

Nàng đi qua đi lại trước gương, đối với bóng dáng thập phần gợi cảm trong gương có chút hài lòng. Nghĩ tới Dư Diệp Ân hai mắt trằn trọc nhìn chằm chằm bản thân, chính nàng cảm thấy hai chân muốn nhũn ra rồi.

Vũ Kiếm hai tay khoanh lại trước ngực, có chút đăm chiêu nhìn Tô Gia Thụy khóe miệng còn đang giương lên vui sướng, thật sự không muốn đánh vỡ khoảnh khắc đáng yêu như vậy a. Phải biết Tô Gia Thụy mới là không bao giờ trưng ra vẻ mặt như vậy, nàng hẳn là phải cau có, yêu mị đến tận xương dáng vẻ mới đúng. Chính là vẫn nhịn không được nhắc nhở:

-Tô Gia Thụy, để tỷ nhắc ngươi nhớ, phàm là động tâm với người phàm đều là cấm kị.

--------------------------------------------------------------------

Dư Diệp Ân bên này có chút mất mát rồi, nàng hướng mắt theo bóng lưng thẳng tắp của Tô Gia Thụy, không hiểu sao trái tim như có gì đó đâm phải, nhẹ nhàng len lỏi khiến nàng cứ một mực không yên lòng. Nàng hơi nhíu mày, thở dài một tiếng liền ngồi xuống, nhập tâm suy nghĩ. Dư Diệp Ân là suy nghĩ nàng trước đây luôn nắm giữ chính cuộc sống của mình, mọi thứ tựa hồ rất dễ dàng,

Từ lúc Tô Gia Thụy xuất hiện, cuộc sống của nàng chính là có chút khác biệt rồi, giống như là một mặt hồ phẳng lặng, lại đột nhiên bị một con cá con xinh đẹp nhảy tới khuấy động. Chính là nàng một chút cũng không phản cảm, chẳng qua càng ngày càng cảm thấy bản thân giống như thật lâu về trước đã quên đi gì đó, trống rỗng đầu óc, chỉ có ở bên Tô Gia Thụy mới cảm giác được lấp đầy một chút.

------------

Đại khái Mã Hân Hân vẫn là có chút mơ hồ đưa Vân Hi tới nhà riêng của mình rồi. Căn nhà này vốn dĩ là của hồi môn của nàng, chính là về sau lấy chồng, liền hư hư thực thực chuyển đi, không còn tới căn nhà này nữa. Hiện tại nơi này lại mơ mơ hồ hồ trở thành nơi nàng dưỡng tiểu tam sao, không có, là nàng chuyển Vân Hi đi, chính là để cho Nhạc Tiếu tìm không được tiểu tình nhân nữa.

Vân Hi có chút sợ sệt len lén nhìn Mã Hân Hân, một hồi trước trên xe liền đối với nàng giải thích nàng còn có một em trai mới 7 tuổi, mẹ nàng liền mắc bệnh nan y, không cần tiền thì không được, nhà căn bản cũng đã gán nợ, còn 3 ngày liền phải chuyển đi. Mã Hân Hân khi đó chuyên chú nhìn nàng, lại gật gật đầu, không nói một lời liền đưa nàng tới nơi này, nhạt nhẽo nói:

-Hiện tại liền đặt đồ ở đây.

-Nhưng còn em trai ta...- Vân Hi hơi ngẩng đầu, có chút vội vàng lên tiếng

-Ta nói liền đặt đồ tại đây, xem xem trong nhà còn thiếu gì, sau đó chúng ta đi mua, thuận đường liền đón em ngươi.

-Ta ... ta ở đây sao?

-Ngươi không phải lúc qua lại cùng Nhạc Tiếu thì đều ở cùng hắn sao? - Mã Hân Hân nhìn không ra biểu tình, bộ dáng tự nhiên nói

Nói vậy, nói vậy nếu nàng gật đầu, chẳng phải Mã Hân Hân liền cùng nàng trụ lại sao. Vân Hi vội vàng gật cái đầu, ngữ khí mềm mềm nhu nhu nói:

-Được, vậy ta đi xem nhà bếp.

Mã Hân Hân thẳng lưng đứng tại chỗ, bất giác cảm thấy mờ mịt, từ nay Vân Hi liền trở thành tiểu tình nhân của nàng sao. Không không, chẳng qua là nàng giúp đỡ một cái sinh viên thoát khỏi cảnh bị bao dưỡng mà thôi, lại không cùng nàng làm loại chuyện làm người đỏ mặt, việc gì phải nghĩ nhiều.

-----------------------------------

Tại bên này, Tô Gia Thụy còn đang mệt mỏi co người nằm trên ghế salon, thi thoảng lại ghé mắt nhìn cửa, bộ dáng u uất không yên. Vũ Kiếm đảo mắt nhìn quanh, này tiểu muội cũng quá mất kiên nhẫn rồi, trước đây cũng không có vậy, vốn dĩ phải là u ám bộ dáng mới đúng.

-Ngươi không cần nhìn, nàng cũng chưa có về.

-Ai nói ta chờ nàng, hừ, nữ nhân vô tâm. - Tô Gia Thụy bất thình lình ngồi dậy, biểu tình khó chịu hướng Vũ Kiếm lớn tiếng

-Ta lại không chọc giận ngươi, ngươi như thế nào tức giận rồi. - Vũ Kiếm khóe miệng đã nhịn không được cười nói

-Ta không tức giận, lại nói, ngươi vì sao vẫn còn ở đây. Tỷ tỷ, không phải Sinh Sinh đuổi ngươi đi đấy chứ.

-Hắn còn chưa đủ thực lực đuổi ta đi a, nhớ tiểu muội, đến nhìn chút không được sao? - Vũ Kiếm vươn tay, dùng ngón trỏ khiêu khiêu cổ áo Tô Gia Thụy, bộ dáng ngả ngớn nói

-Ngươi không định ngủ lại đấy chứ?

-Không thể sao?

-Đương nhiên là ... - Lời nói còn chưa dứt, tiếng chìa khóa tra vào ổ liền lọt vào tai Tô Gia Thụy, lời đến miệng lại thành

-.... được.

Vũ Kiếm xoay người, tò mò phóng ánh mắt tới nữ nhân đứng ở cửa. Tóc mềm mại buông trên bả vai, ánh mắt ôn nhu lại mang theo hờ hững nhìn về phía nàng. Với nhan sắc này, cũng có thể sáng với người của thiên giới rồi, xem ra không thể xem thường con người được, hơn nữa nữ nhân này còn đang nằm trong diện nghi ngờ không phải con người bình thường đâu.

Tô Gia Thụy không đợi hai người đánh giá nhau xong, nàng chân dài đã chạy chậm tới cửa, ngữ khí bất đắc dĩ:

-Học tỷ, tỷ tỷ ta hiện tại muốn qua đêm nhà chúng ta, ta chính là không có nơi để ngủ đây.

-Nàng không phải tỷ tỷ ngươi sao, ngủ cùng giường lại không có vấn đề gì. - Dư Diệp Ân xoay người đóng cửa, đổi giày, mắt vẫn không nhìn Tô Gia Thụy lấy một cái. Trong lòng âm thầm mắng, tỷ tỷ cái gì, còn không phải một mực dây dưa nhớ nhung ngươi đến tận đây

Vũ Kiếm vẫn là lần đầu nhìn tới muội muội hạ mình nũng nịu một cái tầm thường nữ nhân, nhịn không được tức giận. Nàng đứng dậy, lả lả lướt lướt đi tới bên người Tô Gia Thụy, treo nửa người trên thân nàng, giọng mũi kéo dài:

-Đúng vậy, ta lại không chiếm ngươi chỗ, còn đưa ngươi ấm áp, không phải như vậy rất tốt sao?

-Ngươi ... - Tô Gia Thụy cay con mắt cắn môi nhìn nàng, nhíu mày lắp bắp

-Nếu không ... ngươi có thể cùng phòng ta. - Dư Diệp Ân đã bước đến cửa phòng liền dừng lại, không nhanh không chậm buông một câu

-Dư tiểu thư phòng có hai cái giường sao? - Vũ Kiếm biểu tình không vui vẻ hỏi, cả người vẫn níu lấy Tô Gia Thụy, bộ dáng không muốn buông tha nàng đi

Tô Gia Thụy dùng sức kéo ra Vũ Kiếm, giấu trong lòng hưng phấn, bước chân nhanh nhẹn đi theo Dư Diệp Ân, ngữ khí nâng cao :

-Ta có chút mệt mỏi rồi, một cái giường hay hai cái giường cũng không phải vấn đề a. Tỷ tỷ ngươi tùy tiện ngủ, goodnight.

Vũ Kiếm bộ dáng tiếc hận, từ khi nào tiểu muội của nàng lại trở nên xa cách như thế, trước đây không phải rất bám nàng sao. Nàng cảm thấy có chút cô đơn, tự nhiên lại nhớ  đến Sinh Sinh rồi a. 

--------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: ngươi suýt nữa bỏ mặc tức phụ ngủ cùng người khác. 

Dư Diệp Ân: ngươi dám sao? 

Tô Gia Thụy: Ta oan ức, ta giận hờn, ngươi còn không dỗ ta. 

Dư Diệp Ân: còn không phải đã cho ngươi bò lên giường ta sao.

Tô Gia Thụy: May mà đêm đó chúng ta ...

Dư Diệp Ân: Câm miệng. 

-----------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net