Chương 45: Sói vào phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Gia Thụy sau khi hung hăng đóng lại cửa phòng, liền tủm tỉm cười, bộ dạng giống như ủ mưu đã thành, vui vui vẻ vẻ ngắm nhìn xung quanh. Dư Diệp Ân trong lòng không hiểu sao có một chút chờ mong, lại không biết bản thân là chờ mong cái gì. Vì vậy nàng cố gắng trấn định tâm tình trước, không đoái hoài gì tới Tô Gia Thụy.

Dư Diệp Ân lấy cho mình quần áo ngủ, lại xoay người nhìn nữ nhân còn lại không biết lúc nào đã chui đến trên giường, trên người còn như có như không quấn lấy cái chăn mỏng, nghiêng nghiêng người nhìn Dư Diệp Ân. Tô Gia Thụy ngọt ngào giọng nói, lại mang theo vài phần gợi cảm:

-Học tỷ, ngươi nhanh rửa sạch rồi quay lại, ta chờ ngươi.

Tô Gia Thụy khóe miệng khẽ nhếch, mắt vẫn đăm đăm nhìn theo bóng lưng kia đã chạy trối chết. Nàng không phủ nhận, bản thân vẫn là có chút phấn khích, dù sao đây cũng là lần thứ 2 chung giường với Dư Diệp Ân, nếu không làm chút gì thì thật có lỗi với chính mình. Nàng dứt khoát ngồi dậy, một hơi cởi ra trên người váy ngủ, rõ ràng là một người thích bọc kín đi ngủ, hết lần này đến lần khác muốn ở trên giường Dư Diệp Ân hở da hở thịt, Tô Gia Thụy cho rằng, nàng chính là đối với Dư Diệp Ân đụng đến dục niệm thay vì ác niệm.

Trắng bóng da thịt bại lộ trong không khí, mịn màng không tì vết, hơn nữa còn thập phần gợi tình. Hai tiểu thỏ trắng không chịu thua người cũng đong đưa trước ngực, quả thực không phải cái ngực phẳng gì cho cam, trước đột sau kiều, hoàn toàn là cái nóng bỏng dáng người. Tô Gia Thụy vẫn là thỏa thỏa mãn mãn mà núp trong chăn của Dư Diệp Ân, yên tĩnh chờ đợi.

Không biết Dư Diệp Ân vẫn là sợ hãi mà né tránh đêm nay, hay là vốn dĩ nhiều việc mà tắm lâu.Tô Gia Thụy từ lúc hưng phấn đến lúc thiếp vào giấc ngủ, vẫn không ý thức được mình là đợi không được vì mệt mỏi mà ngủ mất.

Dư Diệp Ân chậm rãi mở cửa phòng, thấy ai kia đã quay lưng về phía nàng, yên yên tĩnh tĩnh. Vì vậy cũng thong thả đi tới bàn trang điểm, lấy ra máy sấy, từ từ hong khô tóc. Chẳng mấy chốc tóc đã được thổi khô, Dư Diệp Ân khuynh người đứng thẳng, hít một hơi dài, sau đó đi đến bên giường. Nhìn Tô Gia Thụy co quắp nằm một bên giường, thập phần ngoan ngoãn, trong lòng cũng buông xuống. Nàng chậm rãi bò lên giường, chui vào trong chăn nằm ngay ngắn. Lúc tung lên tấm chăn, lại ngoài ý muốn nhìn lướt qua tấm lưng trần trụi của Tô Gia Thụy. Lập tức trái tim run rẩy lên, cái yêu nghiệt này, còn khỏa thân ngủ. Thực muốn dựng dậy nữ nhân kia mà mắng chửi, bất quá khi bình tĩnh lại, nàng lại có chút ngẩn người.

Nàng hình như nhìn thấy cái gì đó trên lưng Tô Gia Thụy. Dư Diệp Ân lại vươn tay, thế nhưng lần này lại mang theo thận trọng, giống như sợ lỡ tay làm Tô Gia Thụy bị thương. Nàng vén lên tấm chăn, chân chính thấy được trên tấm lưng trắng nõn trần trụi kia là hai vết sẹo rất lớn, trông dữ tợn vô cùng. Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra khiến cho một nữ nhân yêu nghiệt như Tô Gia Thụy lại mang trên người vết thương lớn như vậy.

Tô Gia Thụy nếu như nhìn thấy Dư Diệp Ân lúc này chắc hẳn sẽ rất vui sướng, rõ ràng là Dư Diệp Ân mang theo cực kì ôn nhu mà nhìn nàng. Dư Diệp Ân giơ tay, chầm chậm dùng ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên lưng Tô Gia Thụy. Nàng run rẩy vuốt ve vết sẹo, trong lòng đột nhiên xuất hiện cái đau lòng không tên.

Tô Gia Thụy vốn dĩ là đã thiếp đi, lại đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút se lạnh, tiếp theo lại cảm thấy cái gì đó vẫn luôn ở trên lưng nàng chậm rãi mà ân cần an ủi. Nàng xoay người, rất nhanh dùng cả hai tay vơ vét lấy Dư Diệp Ân vào lòng, lại hé đôi mắt, ngữ khí mang theo buồn ngủ:

-Đừng động.

Dư Diệp Ân có chút giật mình, bất quá lại yên tĩnh lại, nàng hơi ngẩng đầu, nhìn đến khuôn cằm nhỏ nhắn hoàn hảo của Tô Gia Thụy, đột nhiên cảm thấy rất rất quen thuộc lại bình yên. Dư Diệp Ân thở dài một cái, lập tức cảm nhận được rõ ràng làn da nhẵn mịn trần trụi của Tô Gia Thụy cứ thế ma sát lên bản thân.

Nàng lại cựa quậy một chút, rút không ra. Nhịn không được lại giãy giụa một chút, lần này lại thấy Tô Gia Thụy hai mắt mở to, biểu tình không kiên nhẫn nhìn xuống nàng, ngữ khí càng là uy hiếp:

-Nằm yên.

-Ngươi buông .. buông ta ra, mặc quần áo lại.

-Ta hay khỏa thân ngủ, học tỷ ngươi yên lặng một chút đi. - Tô Gia Thụy lại tiếp tục nhắm mắt, cánh tay vẫn không buông lỏng, ôm lại càng có điểm chặt chẽ

-Ngươi... buông ra. Ta ra phòng khách ngủ. - Dư Diệp Ân hơi nhíu mày, khó chịu nói, bất quá vành tai đỏ ửng lại bán đứng nàng

Điểm này cũng không thoát khỏi con mắt của Tô Gia Thụy, nàng xoay người một cái, lật người nằm lên trên người Dư Diệp Ân. Cả chậm rãi nhìn nhau, Dư Diệp Ân vẫn là quay đầu né tránh ánh mắt rực lửa nhiệt liệt của Tô Gia Thụy.

-Đi xuống. Mặc lại quần áo.

-Không mặc, không phải như thế này càng quyến rũ sao? - Tô Gia Thụy giận dỗi cắn môi mọng, một cánh tay chống lên sức nặng của bản thân cho khỏi đè nặng Dư Diệp Ân, tay còn lại giơ lên, vuốt ve Dư Diệp Ân bên má, trầm giọng nói tiếp:

-Bạn gái ta ở nhà người phụ nữ khác, còn chăm sóc cho người ta. Cùng với ta giận hờn vô cớ, ta làm thế nào hống ngươi đây.

-Ai thèm cùng ngươi giận hờn vô cớ. - Dư Diệp Ân cảm giác mặt mình đã cháy đỏ, nàng có chút bực bội xoay đầu, nhìn Tô Gia Thụy đang thâm tình mà nhìn nàng

-Được, vậy hôn ta một cái. - Tô Gia Thụy hạ thấp người, hơi cười cười nói

-Hừ, mơ tưởng. - Dư Diệp Ân kéo khóe môi, nhịn không được vừa bực mình vừa cười

Căn phòng lại tiếp tục yên lặng, không bao lâu sau liền vang lên ướt át môi hôn. Dư Diệp Ân ưm a đã nghẹn ở cuống họng, hai tay không biết từ bao giờ đã lặng lẽ leo lên cổ Tô Gia Thụy, nhịn không được vuốt ve cần cổ trắng nõn của nàng. Tô Gia Thụy tim đập thình thịch, trong lòng xôn xao lại vội vã, nàng chăm chú ân cần lại mang theo nhiệt liệt môi hôn, một tay đã không nghe lời mà chui vào quần áo ngủ của Dư Diệp Ân. Này hôn quả thực là đầy đam mê quên lối về a.

Mã Hân Hân lại cảm thấy mình rõ ràng điên thật rồi, cư nhiên cùng tiểu tam đi đón tiểu đệ của nàng. Hơn nữa không khí giữa càng nàng lại càng không có như vậy căng thẳng, hoàn toàn là yên yên tĩnh tĩnh. Vân Hi cũng không cùng đối nghịch, ngoan ngoãn mà nghe lời, một mực khiến cho người khác cảm thấy muốn che chở cho nàng. Xem ra đây là một thế mạnh của tiểu tam đi.

Tiểu đệ của Vân Hi vốn dĩ là cái bé con, nhìn thấy Mã Hân Hân liền ngọt ngào chào a di. Hắn tít mắt cười, tự giới thiệu :

-Chào a di, ta gọi Vân Sa Đoàn. A di ngươi nhìn thật đẹp, ngươi tên gì?

Mã Hân Hân trong lòng hóa mềm mại, nàng hạ người, ngồi xổm trước mặt Vân Sa Đoàn, nhẹ giọng nói:

-Ta gọi Mã Hân Hân, tiểu Đoàn có thể gọi ta Hân a di, được không?

-Được, tỷ tỷ, Hân a di sẽ cùng chúng ta đi ăn sao, ta thực đói bụng. - Vân Sa Đoàn chọn mi cười gật đầu, sau đó kéo kéo Vân Hi tay áo, nũng nịu hỏi

-Ngươi nên gọi là Hân tỷ tỷ. - Vân Hi hơi nhíu mày, lại cúi người đối với hắn răn dạy

Mã Hân Hân lặng yên nhìn tỷ đệ nàng trao đổi, cuối cùng Vân Sa Đoàn vẫn là chịu thua, hắn đối với Mã Hân Hân chậm rãi hỏi:

-Hân tỷ tỷ, chúng ta có thể đi ăn sao?

-Được, đi thôi, đi ăn gà KFC. - Mã Hân Hân coi như không biết xưng hô bị thay đổi, nàng giơ tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé của Vân Sa Đoàn, lại quay đầu nhìn Vân Hi, nhẹ giọng:

-Đi thôi, ăn xong còn về nhà.

Vân Hi có chút mộng rồi, nghe được hai từ " về nhà" từ miệng Mã Hân Hân quả thật làm nàng cảm động đến không được. Mặc dù Mã Hân Hân sẽ không ở lại, bất quá tương lai đây chính là nhà của các nàng, nàng là được Mã Hân Hân che chở đâu a. Vân Hi trong lòng vô cùng hoan hỉ, thật nhanh bước theo Mã Vân Hi và Vân Sa Đoàn. 

---------------------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: Mau đứng lên, nếu không chúng ta sẽ muộn.

Tô Gia Thụy: Thân ái, là ngươi khiến ta không đứng lên được, như thế nào cùng giục ta. 

Dư Diệp Ân: Vậy tốt nhất đừng sau lưng ta dan dan díu díu.

Tô Gia Thụy: Qúa oan khuất, người ta tự ý động vào tay ta, lại không phải ta quyến rũ người. Hơn nữa, thân ái, ngươi ghen tị với những thứ rất nhỏ a.

Dư Diệp Ân: Làm sao, không được sao?

Tô Gia Thụy: Được được, bảo bối, còn ghen tị là còn yêu ta, ahahaha, ta là cam chịu chịu trừng phạt a, bất quá, tiểu thân ái, trước khi bị mẹ vợ nhìn thấy, ngươi có thể hay không dặm phấn trên cổ ta kín kẽ một chút a. 

Dư Diệp Ân: Ta còn xem đêm nay ngươi thể nào chịu đựng. 

=============

Tác giả: Dự là chương sau có H, H, H. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net