Chương 47: Phản công 1 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dư Diệp Ân trong lòng vẫn ôm lấy thân thể trắng bóng của Tô Gia Thụy, thâm tâm tự nhiên là tốt đẹp, chẳng qua cao lạnh đã quen, cũng không thể hiện ra. Ngược lại, Tô Gia Thụy không những không biết xấu hổ mà cọ vào giữa hai chân nàng, hơn nữa tay phải còn không ngừng ở trước ngực nàng sờ sờ mó mó, một bộ còn không muốn dừng bộ dáng.

Nàng tự nhiên không ngại lại muốn Tô Gia Thụy thêm một lần, bất quá, trong nhà có người khác, vừa rồi Tô Gia Thụy kêu đến mất hồn như vậy, khẳng định nữ nhân kia nghe thấy. Càng nghĩ càng xấu hổ, Dư Diệp Ân có chút chậm rãi gạt ra móng vuốt của Tô Gia Thụy, ngữ khí nghiêm túc lên:

-Hôm nay đến đây thôi, vẫn là để lần sau đi.

Nghe đến có lần sau, Tô Gia Thụy vui vẻ ra mặt, chính là nhìn bộ dạng nghiêm cẩn của Dư Diệp Ân như vậy, trong lòng thật muốn khi dễ nàng một phen, cũng muốn để nàng hưởng thụ cảm giác sung sướng vừa rồi. Nàng lại chưa bao giờ nghĩ, lăn sàng đan với con người lại như vậy thoải mái, mặc dù nghĩ đến Dư Diệp Ân là như thế quen tay cũng có chút ngạnh trong họng, bất quá ngày mai lại hỏi đi.

-Ngươi không muốn hưởng thụ sao?

Dư Diệp Ân không ngờ chờ đến lại là loại câu hỏi này, có chút ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, không trả lời. Tô Gia Thụy lại được một phen tự biên tự diễn, chắc chắn học tỷ muốn đâu, vì vậy rất nhanh thấu đi qua, ở trong lồng ngực của Dư Diệp Ân mà hôn một trận.

Tô Gia Thụy hai tay không rảnh mà bỏ lên ngực Dư Diệp Ân, dùng sức mà xoa bóp, hai ngón tay còn không ngừng trêu chọc nụ hoa hồng hồng xinh đẹp. Dư Diệp Ân bị này đột ngột suýt chút nữa kêu thành tiếng, bất quá lại nghĩ đến nữ nhân kia còn tại trong nhà, vì vậy chỉ đành nghẹn lại trong cổ họng, ưm lên một tiếng mềm mại. Tô Gia Thụy nghe được, trong tim lại càng run rẩy lên, chân dài cũng chậm rãi mà leo vào giữa hai chân của Dư Diệp Ân, trằn trọc cọ đến chỗ tư mật kia.

Này phóng đãng hành động ma sát vẫn là khiến Dư Diệp Ân không biết phải làm sao, hai tay cũng ngượng ngùng xấu hổ mà khoác lên vai Tô Gia Thụy vô lực ôm lấy. Không biết từ khi nào, từ nằm nghiêng biến thành nằm ngửa, Dư Diệp Ân trong họng nhịn không được ân ân a a lên rồi, này tiểu yêu nghiệt là như thế biết chọc người đâu, mọi yếu điểm đều là bị nàng sờ qua một lần liền nóng bỏng không chịu được. Dư Diệp Ân trong đầu lại phảng phất chiếu lên tình cảnh này, vẫn là các nàng, cùng nhau làm chuyện xấu hổ, bất quá nàng cùng Tô Gia Thụy đều trông có chút khác đâu, cách ăn mặc cũng có chút kì cục rồi. Hình ảnh đan xen hiện thực, Dư Diệp Ân còn sợ mình là bị Tô Gia Thụy mê hoặc đến thất thần rồi mới tưởng ra những thứ như vậy, nhưng cũng không khỏi thất thần.

Tô Gia Thụy tập trung ở trên người Dư Diệp Ân đốt lửa, chính là cũng tinh tế nhận ra Dư Diệp Ân đầu óc không ở đây. Nghĩ đến Dư Diệp Ân đối với mình hành động xe nhẹ đường quen, trong lòng nhịn không được chua xót lên, này cảm xúc vẫn là nàng lần đầu cảm nhận, có chút không biết phải làm sao mà ngừng lại.

Dư Diệp Ân đúng là có thất thần, bất quá Tô Gia Thụy vừa dừng tay nàng cũng liền phát hiện, chính là không nghĩ đến Tô Gia Thụy lại như vậy cứ thế khóc lên, còn khóc đặc biệt thương tâm. Nước mắt lạnh lẽo rơi trên mặt nàng, chầm chậm lăn xuống cổ, Dư Diệp Ân đột nhiên cảm thấy cực kì khổ sở, nhìn Tô Gia Thụy không một tiếng động, không một dự báo, liền khóc lên như thế, nàng lại càng không biết phải làm sao. Rõ ràng cả hai vừa mới xác định mối quan hệ, đáng nhẽ đây vốn là đêm đầu tiên mà cả hai phải vui vẻ trân trọng mới đúng, chính là ... đây là làm sao vậy???

Dư Diệp Ân giơ tay, ôn nhu ôm lấy khuôn mặt của Tô Gia Thụy, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của nàng, lại nhỏ giọng trách móc:

-Khóc lên giống mèo con rồi.

-Ngươi không cần ta. - Tô Gia Thụy ủy khuất lên tiếng

-Ai nói ta không cần ngươi? - Dư Diệp Ân hơi trừng mắt nhìn nàng

-Nếu không phải, vậy sao ngươi thất thần, không muốn cùng ta lên giường liền nói a, ngươi còn nghĩ nhớ nhung ai.

-Ngươi này đầu óc là đang nghĩ linh tinh cái gì, ta chính là ... nghĩ ngươi. - Dư Diệp Ân có chút bất đắc dĩ bật cười, do dự một lát, vẫn là nói ra, hình ảnh vừa rồi trong đầu nàng cũng chính là Tô Gia Thụy không sai a.

Tô Gia Thụy nghe đến lời này, tức giận trong lòng lập tức giảm hơn phân nửa rồi. Bất quá còn làm yêu hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

-Phải phạt ngươi.

-Ừ. - Dư Diệp Ân ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn Tô Gia Thụy, vốn dĩ muốn để lần khác vì trong nhà còn có người khác, chính là nhìn Tô Gia Thụy như thế bất an, Dư Diệp Ân vẫn là yêu thương đồng ý

Nghe Dư Diệp Ân nhẹ giọng ân một tiếng, Tô Gia Thụy vui vẻ muốn lên trời rồi, nàng dụi đầu vào hõm vai Dư Diệp Ân, mềm nhẹ mà liếm, lại hôn hôn mấy cái. Tay cũng linh hoạt tiếp tục leo lên bầu ngực tròn trĩnh lại trắng trẻo xinh đẹp của Dư Diệp Ân, không nặng không nhẹ mà xoa bóp. Chân dài cũng chen vào giữa hai chân của Dư Diệp Ân, một tay lại mò xuống, chầm chậm vuốt ve vùng bụng bằng phẳng sau đó lại lui xuống dưới một chút.

Chỗ tư mật bị chạm phải, Dư Diệp Ân mặc dù có chuẩn bị cũng vẫn bất ngờ mà thở dốc một tiếng. Tô Gia Thụy giống như ăn phải dược thần, ngón tay cũng lớn mật mà nhấn xuống, ở ngoài quần nhỏ của Dư Diệp Ân mà xoa nhẹ. Dư Diệp Ân vặn vẹo thân mình muốn tránh, chính là càng cử động, chỗ tư mật lại càng cùng ngón tay của Tô Gia Thụy tiếp xúc thân mật. Xúc cảm đột ngột đánh tới, giống như bị bao bọc bởi đám mây bồng bềnh, Dư Diệp Ân vẫn là nhịn không được níu lấy bả vai Tô Gia Thụy, cắn môi, trong cổ họng ưm lên một thanh, sau đó run rẩy hạ xuống, thật lâu không cử động.

Chết tiệt, nàng thế nhưng bị tiểu oắt con hôn đến điên đảo, lại còn dùng tay sờ mó lên đến đỉnh rồi. Này đúng là xấu hổ đến chết a, ta muốn cái lỗ, cái lỗ để chui xuống aaaaaa. Dư Diệp Ân trong lòng gợn không biết bao nhiêu ngọn sóng thần, bề ngoài lại ra vẻ trầm tĩnh, giấu đi khuôn mặt nhỏ vào trong ngực Tô Gia Thụy, một mực không muốn đi ra.

Tô Gia Thụy cũng là bất ngờ, nàng không nghĩ mới sờ một chút, Dư Diệp Ân đã mẫn cảm tới mức này a. Mắt thấy Dư Diệp Ân thẹn thùng giấu mặt, nàng cũng không tiện hỏi a, nếu như để học tỷ thẹn quá hóa giận, việc đêm nay coi như xong. Vì vậy, Tô Gia Thụy không một tiếng động thoát ra chiếc quần nhỏ còn sót lại trên người Dư Diệp Ân. Sau đó lui người xuống, ánh mắt nóng bỏng dán lên chỗ tư mật của Dư Diệp Ân.

Dư Diệp Ân lại càng hổ thẹn mà muốn khép lại chân, không nghĩ tới Tô Gia Thụy thế nhưng dùng đầu nàng chống đỡ, thấu đi qua, nhanh dùng lưỡi chặn lại dòng suối nhỏ đang len lỏi đi ra. Chậc chậc, không nghĩ đến học tỷ là như vậy ướt át a, so với nàng không kém đi phân nào, này chứng tỏ Dư Diệp Ân là có cảm giác với nàng đúng không, hơn nữa là rất mãnh liệt a. Tô Gia Thụy vội vàng hút lấy mật ngọt, răng như có như không cọ lên, ngón tay không thừa thãi tìm đến vật nhỏ trên đầu ngọn suối, mãnh liệt nhu ấn.

Dư Diệp Ân còn không từ lần đầu lên đỉnh hồi phục hoàn toàn, lại bị Tô Gia Thụy động tác này làm nóng nảy lên. Có trời mới biết nàng là thế nào khó chịu đâu, đầu óc càng ngày càng mơ hồ, thân dưới mẫn cảm lại ngứa, bầu ngực cũng căng lên, đám mây lại điên cuồng vây lấy nàng, một lần lại một lần. Nàng một tay nắm lấy bàn tay Tô Gia Thụy còn đang đặt trên ngực nàng, tay còn lại dùng sức nắm lấy bả vai tiểu yêu nghiệt, qua một chút liền mãnh liệt rên rỉ một tiếng. Này, nàng lại không có tiền đồ bước lên mây rồi a.

------------------------------

Vân Hi ngẩn người nhìn Vân Sa Đoàn yên tĩnh nằm trên giường. Kia, này là nhà nàng rồi sao. Quên đi, dù không hiểu vì sao Mã Hân Hân nhất quyết phải nói là bao dưỡng mình, bất quá nàng vẫn là hiểu Mã Hân Hân chính là muốn mình đối với của nàng lão công tránh xa một chút. Nghĩ đến đây trong lòng lại nhịn không được ủy khuất a.

-Đồ vật trong phòng tắm đã chuẩn bị được rồi. - Mã Hân Hân vốn dĩ đã đứng ở cửa đã lâu, nhìn Vân Hi thẫn thờ ủy khuất bộ dáng, nghĩ tới nữ nhân này là đang nghĩ đến nàng lão công, nàng cảm thấy có chút không vui rồi, vì vậy liền lên tiếng đánh vỡ im lặng

Vân Hi có chút vội vàng đứng dậy, ửng hồng khuôn mặt lắp bắp:

-Kia... ngươi... có hay không ở lại a.

-Không ở, đêm nay liền về kia trong nhà, mai lại đón ngươi. - Mã Hân Hân nhìn Vân Hi bộ dạng rối rắm, không khỏi nhu hòa một ít

-A...kia, không cần, ta đối với tàu điện ngầm, xe bus quen thuộc, tự mình có thể đi, hơn nữa còn phải đưa tiểu tử này đến trường, vẫn là không làm phiền lão sư liền hảo. - Vân Hi có chút thất vọng, bất quá vẫn miễn cưỡng mỉm cười hiểu chuyện nói

Mã Hân Hân ngoài ý muốn cảm thấy bất mãn,hoàn toàn không để ý tới hai chữ "lão sư" kia, chỉ hừ lạnh một tiếng:

-Ta nói bao dưỡng ngươi, tự nhiên đưa đón là việc của ta. Hơn nữa hắn như thế nhỏ mọn, vẫn là ta đi cùng ngươi sẽ càng tốt.

Vân Hi tươi cười cứng ngắc trên mặt, hai từ bao dưỡng nghe vẫn là không tốt lắm, bất quá lão sư vẫn là không nghĩ tới đi cùng nàng mà đụng tới lão công hay sao, nếu thật có thể xảy ra, kia, mảnh chiến trường là không thể nào tưởng tượng a.

Mã Hân Hân không cảm thấy có gì không đúng, nói xong lập tức xoay người rời khỏi phòng, vẫn lành lạnh bỏ lại một câu :

-Tắm sớm rồi ngủ đi, cẩn thận cảm lạnh.

--------------------------------------------

Chuyện thường ngày :

Tô Gia Thụy : Ta muốn ủy khuất, lão bà của ta trên giường nghĩ đến người khác.

Dư Diệp Ân : Nói bậy, đó là ngươi không phải sao.

Tô Gia Thụy: Ngươi nhớ một cái cũ ta, ta thập phần bực bội đâu.

Dư Diệp Ân: Vậy ngươi cùng cũ ta lăn giường, ta còn không nói gì đâu.

Tô Gia Thụy: Lão bà, ta yêu ngươi.

Dư Diệp Ân: Nhanh cút.  


Lời tác giả: Ta hối hận vì lấy những 3 lớp mùa hè này. Khó đến muốn bỏ học, muốn từ bỏ má ôi :(((( Chương này ra muộn vì ta lười và quá mệt mỏi với chuyện học hành ( ta quyết định nói thật lòng mình ). Nhắc nhắc cho mọi người nhớ, chuyện của ta là có H, H không nặng nhưng đủ loại hình và đủ nơi chốn :))) chỉ mong mọi người tiếp tục ủng hộ <3 Yêuuuuu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net