Chương 48: Phản công 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng thở dốc ngày càng dày đặc lan trong không khí, Tô Gia Thụy nhìn tới Dư Diệp Ân còn là không ngừng run rẩy dưới thân mình, bộ dáng đặc biệt mị hoặc, đặc biệt phóng đãng. Nàng giống như là say rồi, cánh tay lại không ngừng ra sức nhu nắn, môi cũng không rảnh rỗi liền mò lên hôn lấy môi mềm đỏ mọng của Dư Diệp Ân.

-Ưm... ân... tiểu Thụy...

-Ta ở đây ... - Tô Gia Thụy cúi người, hưng phấn vội vàng áp bộ ngực đầy đặn của mình lên nơi mềm mại của Dư Diệp Ân, thỏa mãn hừ nhẹ thành tiếng

Tô Gia Thụy dùng sức, nhanh chóng lật Dư Diệp Ân còn đang trong tư thế nằm ngửa liền đổi thành nằm sấp. Nàng hạ mình, ở trên lưng Dư Diệp Ân mà rải rác hôn. Mặc dù nằm ngửa còn là có chút phóng đãng, bất quá, tư thế này, không thể nhìn thấy mặt Tô Gia Thụy, Dư Diệp Ân vẫn là cảm thấy càng nhạy cảm, càng bất an đâu.

Sức lực trên tay không ngừng nghỉ đâm tới chỗ sâu nhất của Dư Diệp Ân, làm cho nàng vừa sung sướng vừa kiềm chế rên rỉ, Tô Gia Thụy lại càng sung sức mà hôn cổ nàng cùng lưng nàng. Dấu vết để lại càng nhiều càng làm cho Tô Gia Thụy hài lòng, nàng dùng tay trái nâng lên bụng Dư Diệp Ân, này tư thế vẫn là khiến Dư Diệp Ân nửa quỳ nửa nằm sấp trên giường, nàng có chút thẹn quá thành giận mà lên tiếng :

-Tiểu Thụy, đừng như vậy...!!!

-Như thế này không phải càng khiến ngươi ướt sao, học tỷ. - Tô Gia Thụy ghé sát tai nàng, vừa dịu dàng hôn vừa thì thầm

Dư Diệp Ân hơi nghiêng đầu tránh né, cổ họng nhịn không được rên rỉ một tiếng, hai tay chống xuống giường lại càng dùng sức nắm lấy. Tô Gia Thụy nhìn trong mắt, ôn nhu yêu thương tránh không được đều viết lên trên mặt, bất quá Dư Diệp Ân là nhìn không tới.

------

Vẫn là một đêm như thế trằn trọc đi qua.

Vũ Kiếm rốt cục được thể nghiệm thế nào là tuổi trẻ thật sung sức. Cả đêm liền không ngừng nghỉ, làm chỗ lỗ tai nàng cũng được hoạt động hết công suất. Bất quá, nếu như Dư Diệp Ân đúng là nữ nhân kia, này căn bản chính là nghiệt duyên a. Phụ thân là cái bảo thủ tính tình, lần trước còn là tha cho Dư Diệp Ân một mạng, lần này, chỉ sợ đến linh hồn cũng có thể bị cắn nuốt. Nàng vẫn là nhanh nhanh liên hệ Sinh Sinh tìm được đôi cánh cho Tô Gia Thụy, không thì mọi chuyện hỏng bét rồi.

Tô Gia Thụy trong giấc mộng liền cảm nhận tới được đôi cánh của mình rồi, nàng lại chưa bao giờ cảm giác được linh thể khí lại có thể mạnh mẽ như thế này từ lúc rơi xuống trần gian. Ý thức được bản thân linh thể khí có thể tổn thương đến Dư Diệp Ân, Tô Gia Thụy xoay người một cái liền từ trong lòng Dư Diệp Ân thoát ra, trần trụi đứng trong góc phòng.

Dư Diệp Ân toàn thân lạnh đến khó chịu, nàng nửa tỉnh nửa mơ trông thấy Tô Gia Thụy. Nàng mặc một chiếc váy xẻ tà màu đỏ, quỷ mị đứng xoay lưng về phía nàng, bên cạnh còn có sự xuất hiện của một con mèo, rất lớn, rất đẹp, toàn thân màu trắng muốt, ánh mắt vui vẻ nhìn về phía nàng. Bạc Ly !!!

-Bạc Ly ... - Dư Diệp Ân giật mình ngồi dậy, trên trán đã tuôn ra đầy hãn, sợ hãi kêu lên

Tô Gia Thụy vốn dĩ đang trầm mặc suy nghĩ, một tiếng hét hoảng hốt của Dư Diệp Ân liền lôi nàng trở lại hiện thực. Chân dài hai ba bước liền nhanh chóng nhảy tới trên giường, ôn nhu kéo Dư Diệp Ân vào trong ngực, chậm rãi vỗ lưng nàng :

-Không có gì, ta ở đây.. đừng sợ.

Dư Diệp Ân ngẩng đầu, trong mắt treo lên một tầng sương mù, bất quá nhìn tới người ôm lấy mình là Tô Gia Thụy, trái tim cũng dần dần bình tĩnh lại. Nàng giơ tay, ở trên mặt Tô Gia Thụy vuốt ve một lát, có chút mệt mỏi nói :

-Tiểu Thụy, đừng đi.

-Sẽ không. - Tô Gia Thụy đọc được trong mắt Dư Diệp Ân là tràn ngập bất an, nàng tâm cũng giống như là bị treo lên, hạ xuống không được, vô cùng lo lắng mà nhìn Tô Gia Thụy. Nhịn không được mà nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn, trấn an nói :

-Dù ngươi có không cần ta, học tỷ, Diệp Ân, ta nhất định cả đời sẽ quấn lấy ngươi. Ngươi này là ta nhận định rồi.

Tô Gia Thụy trước đó còn cảm thấy bản thân đối với Dư Diệp Ân là khó hiểu, chiếm không được của nàng sự chú ý liền dở tính tình. Bất quá, ngủ nàng một đêm liền giống như bị nghiện, nhìn nàng bất an sợ hãi, trong lòng càng là đau không thở được. Nàng mấy trăm năm nay vẫn là như vậy trống rỗng, như vậy trằn trọc không mục đích mà sống, tựa như có gì đó bị lấy mất, dù nàng làm cách nào cũng không thể tìm về được, cho đến khi gặp được Dư Diệp Ân. Chỉ có ôm lấy Dư Diệp Ân vào lòng mới cảm giác được chỗ trống nào đó được lấp đầy.

Vũ Kiếm một tay cầm điện thoại,còn đang cùng Sinh Sinh kể lể chuyện đêm qua, lại cùng hắn bàn bàn tính tính. Không nghĩ còn đang hăng hái lại đánh hơi được linh thể khí quen thuộc của Tô Gia Thụy, hơn nữa càng ngày càng mãnh liệt :

-Sinh Sinh, ta cảm nhận được linh thể khí của tiểu Thụy, ngươi mau tới đây. - Nói xong liền tắt máy

Nàng nhanh chóng mặc quần áo, vội vội vàng vàng chạy bước nhỏ sang tới cửa phòng của Dư Diệp Ân. Bên trong im ắng lạ thường, bất quá linh thể khí vẫn quanh quẩn trong không khí, này không thể sai được. Linh thể khí màu đỏ, chính xác là của tiểu Thụy rồi. Vũ Kiếm đưa tay, muốn gõ cửa một chút, lại không nghĩ tới nghe được tiếng Dư Diệp Ân nhỏ giọng hét lên "Bạc Ly".

Làm thế nào nữ nhân này còn nhớ tới Bạc Ly. Bạc Ly vốn dĩ là linh thú thuộc hệ khí, thiên giới kể rằng con linh thú này không nghe bất kì ai, thậm chí một lần còn suýt nữa giết chết Tô Gia Thụy, khi đó Tô Gia Thụy bất quá mới vừa thành niên, còn hung hăng giương oai trêu chọc nó. Kết quả cả người đầy màu được Dư Diệp Ân khi đó là được gọi là " Bạc Thần" ôm trở về. Nàng không có tên, gọi là Bạc Thần vì tóc nàng có màu bạc giống như tự mình phát sáng, nàng rất đẹp, nàng mang một vẻ đẹp vừa ôn nhu lại lạnh lẽo. Chính là Bạc Thần vừa qua tuổi thành niên liền mất cả cha lẫn mẹ, một mình trải qua, người ta nói, Bạc Ly chỉ nghe lời mỗi mình Bạc Thần. Từ khi lão cha "trừ khử" Bạc Thần, Bạc Ly cũng biến mất. Không ai trong thiên giới có thể nhìn thấy nó nữa. 

Vũ Kiếm nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài, không ngờ rằng còn là nghe được cái tên này phát ra từ nữ nhân này. Chẳng lẽ nàng còn nhớ kiếp trước. Vũ Kiếm đắn đo chốc lát, vẫn không biết là nên gõ cửa hay không thì cánh cửa lại bị mạnh mẽ mở ra. Tô Gia Thụy biểu tình phức tạp nhìn Vũ Kiếm :

-Tỷ, ngươi đứng đây làm gì ?

-Ta ... ta ... è hèm, sáng rồi, các ngươi vẫn chưa dậy sao? - Nói xong còn hơn nghiêng người, cố ý nhìn nhìn ngó ngó trong phòng một chút.

Tô Gia Thụy chọn mi, không biểu tình vươn người che đi tầm nhìn của Vũ Kiếm, đổi đề tài nói :

-Thế nào, ngươi là nhìn được linh khí của ta đi.

-Đúng vậy.... tiểu Thụy, ngươi còn là cảm nhận được đôi cánh sao? - Vũ Kiếm ánh mắt vẫn là lưu luyến bóng lưng mơ hồ của Dư Diệp Ân

Tô Gia Thụy trong lòng ghen tị, này là của nàng, bóng lưng cũng không được. Nàng giơ tay, trực tiếp dùng vũ lực che đi đôi mắt tham lam của Vũ Kiếm, gằn giọng:

-Không cảm thấy nữa, nhưng là ta cảm thấy nó ở rất gần rồi.

-A~kia, ngươi biết vì sao lại tìm lại được linh thể khí sao, nếu biết làm thế nào liền càng đơn giản rồi. Chỉ cần có lại được linh thể khí, ngươi lập tức có thể tìm được đôi cánh. - Vũ Kiếm vừa cười vừa nói, ngũ khí nũng nịu nói, tiểu muội ăn dấm chua quả nhiên là đáng yêu hết sức

-Ta chính là không biết vì sao. Hiện tại cũng không có cách nào, ngươi lại gọi Sinh Sinh tới làm gì? - Tô Gia Thụy thở dài trả lời, nghe tới chuông cửa liền biết Sinh Sinh đã tới rồi

-Ta là cảm nhận được linh thể khí của ngươi nha, nhỡ đâu Sinh Sinh biết vì sao đâu. - Vũ Kiếm gạt ra bàn tay mềm mại của Tô Gia Thụy, lại nhìn Tô Gia Thụy từ đầu đến chân, hắng giọng:

-Ngươi vẫn là đi vào ăn mặc kín một chút, cổ cũng dặm thêm chút phấn, dù sao Sinh Sinh cũng là một đại nam nhân đâu. Còn nữa, hẳn là đừng để Dư Diệp Ân ra tới, nàng chắc là không đủ sức đâu. Ta đi mở cửa.

Vũ Kiếm một câu này rõ ràng là nói cho cả Dư Diệp Ân nghe, Tô Gia Thụy bất đắc dĩ lùi lại, đóng lại cửa phòng, nhìn đến Dư Diệp Ân hai mắt hung hăng trừng mình liền cảm thấy có chút ủy khuất a.

 - Người ta chính là muốn yêu yêu ngươi nhiều chút đâu, lại không phải cố ý.

-Haha, không phải cố ý. Ngươi cút đi cho ta. - Dư Diệp Ân hừ lạnh, lại trở mình nằm xuống, xoay lưng lại Tô Gia Thụy

Ah~ như thế nào bình thường ôn nhu cao lãnh lại đột nhiên hung hãn đâu. Bất quá vẫn là rất khả ái nha

-------------

Chuyện thường ngày: 

Tô Gia Thụy: Hóa ra ngươi đã từng cứu ta đâu

Dư Diệp Ân: Ngươi khi đó đúng là ngu ngốc, hiện tại cũng không khác gì. 

Tô Gia Thụy: Nhưng không phải vì thế mà ngươi yêu thích ta hay sao ?

Dư Diệp Ân: Đừng tưởng bở, là ngươi quấn quýt lấy ta đâu. 

Tô Gia Thụy: Mặc kể quá trình, kết quả là ngươi vẫn ngủ ta không phải sao...

Dư Diệp Ân: Ngươi không biết xấu hổ sao. Câm miệng. 

==================

Lời tác giả : Sorry vì quá bận :< tuần tới rảnh sẽ có chương mới nha <3 Yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net