Chương 49: Ta yêu nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Gia Thụy có chút miễn cưỡng xoay lưng về phía giường, chậm rì rì thay quần áo. Nàng không tình nguyện nhìn chính mình trong gương, cả người trắng mềm non mịn hiện tại đầy những vết đỏ không đồng đều. Tô Gia Thụy thở dài một tiếng, dù sao cảm thấy vẫn có chút không thỏa mãn đâu, nếu Sinh Sinh không đến, nàng nhất định phải tại trên giường ôm của nàng học tỷ một lát, lại sờ một lát đâu.

Đại khái Dư Diệp Ân không biết Tô Gia Thụy nghĩ loạn thất bát tao cái gì, nàng chậm rãi khởi mình, ở sau lưng Tô Gia Thụy dựa vào một cái, ngữ khí không vui :

-Ngươi này là định đi đâu?

Tô Gia Thụy không chút ngoài ý muốn, nàng kéo kéo khóe miệng, bộ dáng mừng rỡ kéo lấy tay Dư Diệp Ân, làm cho nàng ôm mình càng thêm chặt chút, sau đó mới nói:

-Sinh Sinh cùng tỷ tỷ còn có chuyện nói với ta. Học tỷ, ngươi hẳn nên nằm xuống dưỡng dưỡng chút.

-Hừ. Ngươi cùng Sinh Sinh nam nhân kia... quan hệ không tệ đi ?-Dư Diệp Ân vốn dĩ cảm giác được Sinh Sinh người kia cũng không phải là cùng Tô Gia Thụy có cái gì tình yêu ở đây, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái đâu. Vì vậy, dù đã cố gắng che che giấu giấu, ngữ khí vẫn không khỏi chua một chút.

Tô Gia Thụy xoay người, ở trên trán Dư Diệp Ân nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn. Kì thực nàng không biết Dư Diệp Ân là ở ghen tị hỏi han, bất quá ngữ khí vẫn là theo bản năng hạ thập, hống hống nói :

-Đúng vậy, hắn đối với ta thực tốt, hiện tại ta có ngươi, hắn hẳn là cũng cùng đối xử tốt với ngươi.

Dư Diệp Ân chính là muốn phản bác, nếu như Sinh Sinh là đối với Tô Gia Thụy khác biệt, chưa chắc đã đối xử tốt với nàng đâu, tựa hồ càng là đối với nàng sinh ra phản cảm thì đúng hơn. Bất quá nhìn bộ dáng rất hài lòng của Tô Gia Thụy, Dư Diệp Ân vẫn là nuốt xuống chính mình khí, lại đứng thẳng người, không nhanh không chậm trở lại giường, đối với Tô Gia Thụy phất phất bàn tay:

-Được được, ngươi đi đi. Ta lại nằm nghỉ một lát.

Rõ ràng là cảm nhận được không khí có chút đi xuống, Tô Gia Thụy lại vẫn không biết Dư Diệp Ân là vì cái gì không vui. Nàng chỉnh chỉnh áo sơ mi, nhanh chóng chạy lại gần Dư Diệp Ân, vội vàng ngồi xuống, đối với Dư Diệp Ân ôn nhu hỏi :

-Ngươi này là làm sao? Đói bụng ?

Dư Diệp Ân có chút bất đắc dĩ nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt, thật sự là cảm thấy bất lực đâu, bạn gái là cái đầu gỗ, cảm thấy có chút khó nói ra a. Nàng vươn tay, thay Tô Gia Thụy cài lại nút áo, lại thấu đi qua, ở trên môi Tô Gia Thụy hôn trấn an một cái:

-Không có làm sao. Ta hẳn là có chút đói bụng. Ngươi cứ đi đi, ta một lúc nữa dậy sẽ tự làm chút gì đó ăn.

-Không được. Ta cũng không đi quá lâu, hiện tại liền đi, ngươi đợi ... một tiếng a, ta lập tức trở lại, mang đồ ăn cho ngươi. - Tô Gia Thụy bị nàng hôn nhẹ một cái, cả người liền đầy sức sống, có chút bá đạo nói

-Ân, ngươi đi đi. - Nói xong lại ngả người nằm xuống, nhìn Tô Gia Thụy cười một cái

Tô Gia Thụy chính là luyến tiếc bộ dáng rời đi, trong lòng vô cùng hậm hực, đối với Sinh Sinh cùng Vũ Kiếm đã nửa ngày chờ đợi dưới khu căn hộ đều không cho sắc mặt tốt. Nhìn thấy Sinh Sinh liền lạnh giọng nói :

-Ta còn chưa kiếm lại được linh khí, vội vàng tìm đến ta để làm gì đâu.

-Chủ ... tiểu thư, ngươi không phải là muốn ở lại đây rồi đi. - Sinh Sinh cau mày, nam nhân cao ráo cả người đột nhiên vô cùng trầm mặc

-Lại như thế nào. Ta vốn dĩ liền muốn trở về trên đó. - Nói xong còn tức giận chỉ chỉ lên trời

Vũ Kiếm nhìn không nổi liền chen chân tới, thở dài nói:

-Muội muội, ngươi đừng làm khó chúng ta a. Ngươi trước là nói muốn xuống đây dạo chơi chút không phải sao? Hiện tại có phải hay không nên trở về rồi.

-Nhị tỷ, tại tìm không thấy đồ vật, về không được. - Tô Gia Thụy có chút mệt mỏi lên tiếng, đau đầu nhíu mày

-Chứ không phải nói ngươi vì nữ nhân kia... - Vũ Kiếm vội vàng lên tiếng, ngữ khí đanh thép 

Tô Gia Thụy dừng chân, nàng xoay người vừa nhìn Vũ Kiếm, lại nhìn Sinh Sinh một mặt.

-Ta biết nàng là con người. Bất quá, ta yêu nàng.

-Tiểu muội, ngươi trước đó vẫn luôn nói ngươi không biết mùi vị tình yêu là gì đâu, đừng cứng đầu, nàng tuổi thọ ngắn như vậy, không đủ để người chơi một vòng nữa.

-Ta không có cùng nàng chơi, ta là thật lòng. Ta không biết, chỉ là ... cảm giác nàng thật quen thuộc.

Sinh Sinh nháy mắt liền đen mặt, hắn nếu là nhận ra sớm hơn chút, liền không để chủ nhân như vậy tự lấn sâu vào. Hiện tại hay rồi, nếu nàng là biết được chân tướng sự thật chắc chắn sẽ làm loạn thiên giới, nữ nhân kia ... hắn lại không phải là ghét bỏ Dư Diệp Ân, chính là nàng hiện tại là chân chính con người, lại càng không có chút sức mạnh nào bảo vệ của hắn chủ nhân. Chuyện yêu đương này lúc bắt đầu liền không có kết cục, như thế nào chủ nhân vẫn còn là lần thứ hai gặp được nàng đâu. Nghiệt duyên a.

Vũ Kiếm có chút bất lực nắm lấy tay áo của Sinh Sinh, vứt cho hắn ánh mắt dò hỏi, hắn thở dài một tiếng, ánh mắt lảng tránh :

-Nhưng nàng là con người, nếu như ... hắn phát hiện, Dư tiểu thư sẽ không có kết quả tốt, chúng ta chưa chắc đã bảo vệ được nàng. Tiểu thư, ngươi đã nghĩ đến chuyện này sao?

Tô Gia Thụy chậm rãi gật đầu:

-Là nghĩ đến, nữ nhân của ta, ta sẽ bảo vệ nàng, dù có mất mạng. Tiểu Sinh, hàng chục nghìn năm nay ta đều như vậy sống qua ngày, gặp được nàng, ta thực vui vẻ. giống như là duy nhất trong thế giới của ta. Ta ... sẽ không buông tay nàng.

Hắn biết, lần đó chủ nhân cũng là như vậy nói, kết quả Bạc Thần suýt mất mạng, còn nàng bị đày xuống địa ngục đâu. Lần này sẽ khác sao ?

Vũ Kiếm giống như đoán được gì đó, nàng nhíu mi ngẩng đầu :

-Kia, Bạc ... ưm ưm - Nàng là nói không nổi, bởi vì Sinh Sinh đã mạnh mẽ cưỡng chế che đi miệng nàng, cười nói

-Tốt, kia, nếu thật sự chuyện đó xảy ra, chủ nhân, ta sẽ bảo vệ người. Hiện tại ưu tiên vẫn là lấy lại được linh khí, nếu có chút dấu hiệu nào, nhất định phải nói cho ta. Được chứ?

-Được. Ngươi trở về đi. - Tô Gia Thụy không chút suy nghĩ nhiều, chỉ nghi hoặc nhìn Vũ Kiếm một cái, cho rằng nàng lại muốn ngăn cản chính mình cùng Dư Diệp Ân, vì vậy cũng vội vàng xoay người bỏ lại đôi nam nữ đang giằng co phía sau. Nàng còn là muốn đi mua đồ ăn cho tức phụ đâu.

-----------------------------

Hôm nay là cuối tuần, Vân Hi theo Vân Sa Đoàn ở tại căn hộ riêng của Mã Hân Hân, giúp hắn làm bài tập về nhà. Vân Sa Đoàn vô cùng ngoan ngoãn học tập, Vân Hi ngồi bên cạnh hắn chuyên chú nhìn hắn bài vở. Mã Hân Hân vốn dĩ còn là chút mệt mỏi, hai ngày vừa qua vội vàng qua lại giữa trường học cùng căn hộ, sau đó về nhà còn phải cùng Nhạc Tiếu đối diện. Hiện tại nàng dựa tại cửa phòng, nhìn đến Vân Hi cùng Vân Sa Đoàn yên tĩnh ở cùng nhau, đầu óc mạc danh kì diệu liền thả lỏng. Nàng nhẹ nhàng gõ tay lên ván cửa 

-Làm phiền các ngươi sao?

-Hân tỷ!!!- Vân Sa Đoàn xoay đầu, mừng rỡ kêu lên, bất quá hắn vẫn không dám rời khỏi chỗ ngồi, chỉ là ở tại chỗ mà vui vẻ nhìn nàng

Vân Hi có chút vội vàng đứng lên, cùng với nàng vội vàng chào hỏi, lại một phen giải thích nàng là đang cùng Vân Sa Đoàn giúp hắn học tập. Mã Hân Hân có chút hưởng thụ, kiên nhẫn lắng nghe Vân Hi, còn cùng nàng ôn nhu cười. Vân Hi cả người càng rối rắm, mặt trong nháy mắt đỏ lên, nhịn không được xấu hổ len lén nhìn Mã Hân Hân tùy ý cười nàng.

-Thời tiết không tốt, tỷ đệ ngươi chú ý sức khỏe. - Vừa nói nàng vừa đưa tay lên nhu nhu thái dương một chút

-Ngươi là tại đau đầu sao? - Vân Hi chậm rãi tiến đến cửa, hơi ngẩng đầu nhìn Mã Hân Hân

Mã Hân Hân gật đầu, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vân Hi còn cảm thấy có chút khả ái đâu.

-Ta giúp ngươi nhu nhu thái dương, trước đây ba mẹ còn tại, ta thường như vậy giúp bọn họ, tay nghề cũng không tệ. - Vân Hi chọn mi, lấy dũng khi hỏi Mã Hân Hân. Nàng là nhịn không được nghĩ muốn ly Mã Hân Hân càng gần thêm chút, mặc dù Mã Hân Hân hiện tại là người đã có gia đình a.

Mã Hân Hân vốn dĩ muốn cự tuyệt, bất quá nghe nàng nhắc tới ba mẹ đã mất, Mã Hân Hân vẫn là gật đầu rồi. 

-------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy : Học tỷ, ngươi chưa bao giờ hống hống ta. 

Dư Diệp Ân: Ta lại không có dã nam dã nữ bên ngoài, như thế nào phải hống ngươi đâu. 

Tô Gia Thụy: Như vậy không được, bao giờ ngươi hống tốt ta ta liền tha thứ. hiện tại không cho động vào người ta. 

Dư Diệp Ân: Tốt. 

Tô Gia Thụy: Ngươi ... ngươi là không yêu ta saooooo

Dư Diệp Ân: Nói thực nhiều, lại đây. 

Tô Gia Thụy: Không tới. 

Dư Diệp Ân: Không tới liền không hôn ngươi. 

Tô Gia Thụy: Hừ, được rồi. 

Dư Diệp Ân: Ngoan !!!


Lời tác giả: Ta chuyển nhà !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net