Chương 5: Mỹ nhân được cứu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Vũ co người nhìn nữ nhân phát tiết trước mặt, hết chai rượu này đến chai rượu khác lần lượt cạn sạch, mà nữ nhân trước mặt không hề có một điểm say. Trên gò má chỉ phiếm hồng nhàn nhạt, môi mọng càng phát ra mê người.

-Chị, người trước đây cũng chưa bao giờ uống rượu, này vì sao uống đây ?

-Ngươi quản ta.

-A, không có. Cho một chai Vodka đi. - Tô Vũ có chút sợ hãi thu lại bàn tay định cản trở nàng, ngoan ngoãn ngồi lại trên ghế, rất thể thiếp mà gọi thêm một chai

Tô Gia Thụy cười có chút chạnh lòng, chuyên chú nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly liền thở dài một cái. Như thế nào ngày đó thần kinh lại muốn trốn xuống trần gian làm gì, không phải, rõ ràng là do anh cả đánh chuông cho nên mới làm rối loạn kế hoạch của nàng. Rốt cuộc lại mắc kẹt vào trong thân thể của nữ nhân có bề ngoài y hệt mình, bối cảnh càng phức tạp, hơn nữa toàn gặp những con người kì lạ, cũng không có tin nàng là ác quỷ, hết thảy đều nhìn nàng bằng con mắt thần kinh.

Tô Gia Thụy có chút ưu thương uống cạn ly rượu, sau đó lảo đảo đi tới sân khấu gần đó, ghé vào chiếc đàn dương cầm to lớn, hít hít cái mũi, ngữ khí buồn bã :

-Ta nói, cuộc đời này ngoài chơi và bị chơi ra có cái gì là khác biệt.

Nói xong bắt đầu chậm rãi đàn. Tô Vũ khóe miệng giật giật, hắn lại phát hiện chị gái hắn thế nhưng còn biết đàn, hơn nữa đàn còn rất hay.

Phàn Liêu Tuấn trong mắt có thâm ý, ngón tay thon dài theo nhịp điệu gõ lên bàn, nữ nhân đang ngả trong lòng hắn có chút ghen tuông hừ lạnh. Hắn không nói hai lời liền đẩy nàng ra, hướng phía Tô Gia Thụy đang nhập thần đàn mà đến.

Tô Vũ trong lòng phát lạnh, bất quá cũng không vội cử động, nam nhân kia dù sao cũng không phải là cái gì nguy hiểm.

-Xin chào. Ta không nghĩ em lại có thể đàn hay như vậy.

Tô Gia Thụy hơi nhíu nhíu mi, nâng lên con mắt, a, nam nhân buổi chiều đi cùng nữ nhân bắt nàng dọn bể bơi đây mà. Nàng có chút lơ đãng gật đầu, sau đó xoay lại, tiếp tục đàn hết bản nhạc.

-Không biết ta có thể mời một mỹ nhân như em một ly rượu hay không ?

-Sinh Sinh ngươi cuối cùng cũng đến.

-Hả.. Sinh Sinh, ta là Phàn Liêu Tuấn, em nhìn nhầm sao. - Phàn Liêu Tuấn bật cười, thân sĩ cúi người muốn nhìn thấy vẻ mặt của nàng

Bất quá lại thấy Tô Gia Thụy xoay người đứng thẳng, khóe miệng kéo ra một nụ cười đầy mê hoặc, ánh mắt như có như không nhìn về phía sau hắn.

Phàm Liêu Tuấn rùng mình quay người lại, nam nhân cao hơn hắn nửa cái đầu, thân hình vạm vỡ, trên người mặc một bộ âu phục đắt tiền. Này, không lẽ là bạn trai nàng. Còn chưa kịp ổn định tinh thần, lại thấy nam nhân kia không tiếng động tiến tới, mạnh mẽ quỳ một chân xuống sàn, mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, này là làm sao?

-Chủ nhân, Sinh Sinh tới muộn rồi.

-Xem ra ngươi rất nhanh đã thích ứng hoàn cảnh, bất quá, mau đưa ta về đi. Ta chán ghét ở đây. - Tô Gia Thụy trong mắt bắt đầu thay đổi

Nam nhân tên Sinh Sinh cung kính đứng dậy, khóe miệng tuấn mỹ cười :

-Chủ nhân, ngươi để vật đó ở đâu rồi?

-Ngươi không biết lúc đó có bao nhiêu đau đớn, ta cắt nó rồi. Hiện tại cũng không biết ở đâu.

Sinh Sinh thoáng cái biểu tình trở nên tái mét, vội vã tiến lên hai bước liền ôm nàng vào lòng, ngữ khí mềm nhẹ :

-Chúng ta sẽ tìm được không, sau khi tìm thấy chúng ta sẽ trở về trước khi ông ta nhận ra có được hay không.

-Ông ta chắc chắn đã biết rồi Sinh Sinh.

-Ân, bất quá ông ta cũng không biết chủ nhân làm mất vật đó có đúng hay không. Chúng ta nhất định sẽ tìm lại nó. Bây giờ trở về đi thôi.

Khách nhân xung quanh có chút luyến tiếc nhìn theo đôi nam nữ đẹp như tiên kia, trong lòng không khỏi oán hận thở dài một cái. Phàn Liêu Tuấn cau lại lông mày, nam nhân kia gọi nàng là chủ nhân, vậy không phải bạn trai rồi, cơ hội vẫn còn đi, nghĩ như vậy liền hài lòng xoay người rời khỏi.

Lúc này chỉ còn Tô Vũ có chút lạnh người ngồi lại, chị gái hắn đột nhiên rời đi cùng một cái nam nhân cao lớn mà hắn chưa bao giờ gặp qua. Có khi nào chị gái hắn có tình nhân...này, quả là tin sét đánh đi.

--------

Tô Gia Thụy hơi cúi đầu, tóc dài tán loạn che mất một phần khuôn mặt, mà bên dưới, Sinh Sinh đang cung kính nâng lên bàn chân nàng, dùng động tác dịu dàng nhất mà cởi giày cho nàng.

Nói ra cũng có chút phức tạp, nam nhân này từ khi được hai tuổi đã bị nàng điểm mặt chỉ tên, hắn từ đó liền đi theo nàng như hình với bóng. Bất quá không phải với danh phận bằng hữu, nàng là bề trên, hắn là bề tôi.

-Ngươi bây giờ làm cái gì ?

-A, ta có mở một quán bar ở trong trung tâm thành phố, thế nào, chủ nhân muốn tới chứ ? - Sinh Sinh mỉm cười nâng mắt nhìn nàng, trong mắt luôn mang theo tôn trọng

Tô Gia Thụy lắc đầu, hừ lạnh một tiếng.

-Từ khi xuống đây liền bị mất hơn một nửa sức mạnh, còn phải sống dựa vào con người. Ngươi cho ta một chút tiền đi.

-Ân, cái này người cứ cầm lấy, hết lại nói ta. - Sinh Sinh từ trong túi áo lấy ra một chiếc thẻ bạch kim dâng tới trước mặt nàng

Bất quá lại nhận được con mắt kinh ngạc của Tô Gia Thụy :

-Đây là cái gì ?

Rốt cuộc lại mất một đêm dạy nàng sử dụng thẻ tín dụng, hơn nữa còn phải hướng dẫn nàng sử dụng điện thoại, nàng quả thật trước đây chỉ biết nghe gọi mà thôi.

---------------------------------------------------

Dư Diệp Ân trong mắt mang theo hàn ý, lạnh nhạt nhìn nữ nhân treo nụ cười trên mặt, ngây ngây ngô ngô nói :

-Học tỷ, ngươi cho ta số điện thoại đi. - Tô Gia Thụy sau một đêm giác ngộ rất nhiều thứ. Sinh Sinh nói nếu muốn sống hòa hợp với con người, tất nhiên là phải tỏ ra ôn hòa một chút.

Bất quá chờ mãi vẫn chưa thấy nữ nhân trước mặt trả lời, trong lòng Tô Gia Thụy có chút mất hứng, hừ nhẹ một tiếng liền xoay người, được rồi, dọn thì dọn, có một cái bể bơi mà cũng không cho người ta số điện thoại. Con người cũng quá mức nhỏ mọn rồi.

Thời điểm Tô Gia Thụy hờn dỗi xoay đi, Dư Diệp Ân khóe miệng hơi kéo lên, rất nhanh liền biến mất. Nàng nhìn theo bóng lưng kia một lát, sau đó liền chậm rãi rời đi.

Mạn Tứ là bạn thân của Dư Diệp Ân, bởi vì nhà có 4 anh chị em, mà nàng lại sinh cuối cùng, cho nên gọi là Mạn Tứ. Bởi vì hôm nay thời tiết rất thích hợp để đi ăn cháo cá, nàng không tiếc năn nỉ nữ nhân lãnh đạm kia đi ăn cùng mình.

Địa điểm là nơi ăn uống của sinh viên, rất đông người qua lại, Dư Diệp Ân nhìn đám người qua qua lại lại, hơi nhíu mày, bất quá vẫn đi theo sau lưng Mạn Tứ.

-Ta nghe nói, sinh viên năm nhất vừa rồi có rất nhiều nam thanh nữ tú nha. Đặc biệt mỹ nhân phải nói đến nữ nhân họ Tô. Mọi người đều nói, phàm là ai đi nữa, nhìn thấy nàng thì nhớ mãi không quên. Bất quá đầu óc hơi có vấn đề, trời nóng đến như vậy còn luôn mặc áo dài tay. May là áo sơ mi, nếu như nàng mặc áo len ta liền tự tử. - Mạn Tứ tính cách rất cởi mở, là người của hội học sinh cho nên khả năng giao tiếp rất tốt. Bất quá nói hơi nhiều, cũng tội cho Dư Diệp Ân là người rất kiên nhẫn cũng có chút đau đầu.

Dư Diệp Ân không chút để ý thổi thổi thìa cháo, tiếp tục nghe nữ nhân kia thao thao bất tuyệt. Nói mới nhớ, đúng là Tô Gia Thụy luôn mặc áo dài tay, còn hay nói những lời kì quái, bất quá nàng là nghĩ nữ nhân ấy là muốn mỉa mai mình.

-Ngươi đã nhìn thấy nàng bao giờ chưa? - Mạn Tứ vừa húp cháo vừa ngẩng đầu hỏi

-Ân, đã thấy. Bất quá cũng không quá kì quái như lời đồn, nàng rất biết nghe lời. - Dư Diệp Ân gật gật đầu, lãnh đạm trả lời

Mặc dù đã nhiều lần đi ăn cùng Dư Diệp Ân, bất quá chưa bao giờ thấy nữ nhân này ăn như lang thôn hổ yết, hoàn toàn là bộ dáng tao nhã, kể cả ngồi quán lề đường cũng vẫn thẳng lưng, ăn không hề phát ra tiếng động. Hơn nữa bộ dáng còn rất xinh đẹp, đúng là vừa ăn vừa ngắm đại mỹ nhân a.

-Ngươi nhìn cái gì ? - Dư Diệp Ân không thấy Mạn Tứ trả lời, nhàn nhạt hỏi

-A, không. Đang nghĩ tới bạn thân ta cũng là một cái đại mỹ nhân a. Hơn nữa còn không hề quái dị. - Mạn Tứ hơi nịnh nọt cười, lại tiếp tục cắm đầu ăn cháo

Dư Diệp Ân lắc đầu cười, trong mắt có bình thản vui vẻ.

Thời điểm bữa tối gần kết thúc, các nàng lại nghe thấy bàn bên cạnh đang bàn tán xôn xao :

-Nghe nói Tô mỹ nhân trường chúng ta phải đi dọn bể bơi a. - nam nhân cao ráo hơi nhíu mày nói

-Đúng vậy, đúng vậy. Bất quá là nữ nhân mà lại ở đó một mình, thật sự là không ổn a. - một nam nhân béo ú nói chuyện

-Ta nghe nói Lâm tiền bối định dẫn người tới làm chút chuyện khó nói a.- Nam nhân áo cam lắc đầu nói nhỏ

-Ngươi thế nào lại biết chuyện này, tiếc quá, nữ nhân như vậy mà... bất quá Lâm tiền bối quả thật chúng ta động không được. Tốt nhất là tránh xa chuyện này a. - Nam nhân cao ráo lắc lắc chân gà trong tay, rung rung đùi

Lúc này Mạn Tứ hơi cau mày, đang định quay lại hỏi Dư Diệp Ân có nên ghé qua trường một chút không, dù sao các nàng cũng là người của hội học sinh. Bất quá vừa xoay qua đã thấy Dư Diệp Ân đang thanh toán tiền, ngữ khí mang theo chút vội vàng :

-Ngươi rốt cuộc có đi hay không, mau đứng lên. - Nói xong lại thấy có chút hối hận, nàng đáng nhẽ ra phải cho nữ nhân kia số điện thoại, lúc này không biết nàng có sao không?

--------------------

Tô Gia Thụy thì có sao, nàng còn đang hát theo bài hát phát trên điện thoại mới mua, hoàn toàn không phát giác 5,6 nam nhân khác từ cửa lớn đi vào. Thời điểm cái chổi trên tay đột nhiên bị giật đi, lúc này tâm mi mới bắt đầu khẽ nhăn lại, bất quá cũng không nói gì, chỉ hơi nâng mắt nhìn xung quanh. Trong lòng liền phát lạnh, lại thêm một lũ không có não đến tìm chết. Có nên gọi Sinh Sinh đến chơi chút không a.

-Tô học muội, hôm nay ở đây một mình hình như có chút lạnh a, có muốn làm gì đó nóng người không? - nam nhân họ Lâm bì ổi mở miệng, mấy nam nhân phía sau phối hợp cười. Hoàn toàn không phát giác nữ nhân trước mặt một chút sợ hãi cũng không có

Nàng nhàn nhã trèo lên thành bể, ra dáng mời gọi vẫy tay :

-Lại đây để nhân gia chọn người đầu tiên đi.

-Lâm đại ca đây là người đầu tiên, em gái không phải suy nghĩ đâu. Đại ca kĩ thuật rất tốt nha, ngươi sẽ tận hứng. - Nam nhân dáng người hơi mập mạp cười hề hề nói

-Ngươi... xấu như vậy. Ta không hứng thú. Mau né qua. - Tô Gia thụy hơi phất tay, ánh mắt cao ngạo nâng lên, lông mi xinh đẹp cong dài cũng run rẩy theo

Phàn Liêu Tuấn vốn dĩ định đi qua bể bơi làm quen mỹ nhân một chút. Chính là lại bắt gặp Lâm Khánh cùng những nam nhân khác đang từ từ tiếng lại ôn nhu mỹ nhân mà hắn để ý. Này không quản có bạn gái hay chưa, hắn vẫn phải làm một màn anh hùng cứu mỹ nhân.

-Lâm Khánh, ngươi không biết hai từ bì ổi có phải hay không ?

Lâm Khánh mày rậm nhíu lại, lúc này lại xuất hiện cái trình giảo kim, mà nam nhân này lại làm hắn có chút kiêng kỵ. Ai mà không biết gia tộc họ Phàn rất có danh tiếng. Còn đang chần chừ lại nghe mỹ nhân lạnh nhạt phẩy tay :

-Ai cần ngươi cứu, mau đi khỏi đây.

-A, nghe thấy không. Nàng là muốn hưởng thụ bọn ta a. - Lâm Khanh ha ha cười lớn

Phàn Liêu Tuấn còn đang hoảng hốt trợn mắt, lại nghe ngữ khí lạnh tới thấu xương truyền đến :

-Ta không nghĩ học muội lại bị mấy tiền bối đối xử như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sao đây. - Dư Diệp Ân nhàn nhạt cười, ở bên cạnh Mạn Tứ trong tay cần điện thoại còn đang phát sáng, rõ ràng là đang quay lại tình huống

Mỹ nhân khiêu gợi ngồi trên thành bể bơi nháy mắt một cái liền trốn sau lưng Dư Diệp Ân, hung hăng chỉ tay về phía Lâm Khánh, ngữ khí mang theo ủy khuất :

-Học tỷ, bọn hắn định làm nhục ta.

-Ta cái gì cũng chưa làm. - Lâm Khánh nhíu mày phản bác

-Hắn còn nói cái gì mà kĩ thuật tốt, còn có cái gì tận hứng a. Chắc chắn là cái gì đó xấu xa. - Tô Gia Thụy níu lấy cánh tay Dư Diệp Ân, môi mọng cong lên, mi tâm nhíu lại đầy bất an

Dư Diệp Ân nháy mắt liền đỏ mặt, này nữ nhân kia tỏ vẻ không biết cái gì, mở miệng còn phóng khoáng như thế. Mấy hôm trước còn ngạo kiều, hôm nay ăn phải cái gì mà ra vẻ đáng yêu, nhìn ghê người muốn chết.

Tô Gia Thụy khóe mắt vui vẻ, nhìn lướt qua vành tai đỏ ửng của Dư Diệp Ân, trong lòng không hiểu sao cảm thấy sung sướng. Nàng hơi hơi nghiêng người, môi mọng khẽ chạm đến bên tai Dư Diệp Ân, ngữ khí chậm rãi :

-Học tỷ ngươi cứu ta, ta liền đền đáp ngươi, thế nào cũng được

-Không cần, đây vốn dĩ là trách nhiệm của ban kỉ luật. - Dư Diệp Ân vành tai nóng muốn chết, vô thanh vô tức tránh đi môi mềm của Tô Gia Thụy, lạnh nhạt khước từ

Ở bên cạnh Mạn Tứ và Phàn Liêu Tuấn có chút ngây người, này học muội đúng là xinh đẹp chết người a. Nhìn bộ dáng yếu đuối thực muốn xông ra ôm lấy nàng vào lòng.

Mạn Tứ hung hăng chỉ tay về phía Lâm Khánh :

-Cho ngươi 5 giây để cút, ngày mai chuẩn bị mà gặp hiệu trưởng đi.

-Ta sợ ngươi chắc. - Lâm Khánh khóe mắt tức giận, hiệu trưởng thì hắn không sợ, bất quá ở lại đây cũng không có tác dụng gì nữa, vì vậy khinh bỉ trợn mắt một cái, sau đó hừ lạnh rời đi

Phàn Liêu Tuấn ánh mắt vẫn si mê nhìn Tô Gia Thụy, hận không thể bay đến an ủi nàng đừng sợ.

-Liêu Tuấn, ngươi nên nhớ ngươi đã có Diệp Ân, ngươi không an phận, ta cắt cái đó của ngươi. - Mạn Tứ hơi xoay người, lại nhìn thấy nam nhân còn sót lại ở đây còn đang thất thần nhìn tiểu học muội, nàng liền lên tiếng cảnh cáo

Phàn Liêu Tuấn thu lại ánh nhìn, hắng giọng một cái, lại hướng tới Dư Diệp Ân nịnh nọt :

-Diệp Ân, muộn rồi để anh đưa em về.

-Không cần. Tôi cũng nói với anh, nếu như không kiên nhẫn được có thể chia tay, đừng ở sau lưng và trước mặt tôi làm điều có lỗi.

-Ân, anh biết, nhưng anh yêu em. - Phàn Liêu Tuấn ánh mắt buồn bã, tay còn muốn vươn ra cầm lấy cổ tay Dư Diệp Ân

Mạn Tứ còn đang muốn thở dài cắt ngang, lại thấy móng vuốt của học muội đưa lên, rất lưu loát kéo Dư Diệp Ân thoát khỏi bàn tay của Phàn Liêu Tuấn, sau đó còn mang theo ngữ khí nũng nịu :

-Học tỷ, người ta mệt muốn chết, đã về được chưa, đêm tối như này, về một mình rất nguy hiểm, lại gặp chuyện vừa rồi a, trong lòng có chút sợ. - Nói dối đến mức này a, sinh ra làm quỷ đúng là có chút phí hoài, bề ngoài chắc chắn là động lòng người, không hề đáng sợ hihi

-Ân. Vậy Mạn Tứ sẽ đưa ngươi về. - Dư Diệp Ân nhàn nhạt gật đầu

-Cái gì. - Tô Gia Thụy thoắt cái liền đứng thẳng, ánh mắt mang theo hung ác nhìn về phía nam nhân đứng trước mặt, ngao ngao mở miệng :

-Ngươi là Mạn Tứ ?

-Không .. không phải. - Phàn Liêu Tuấn co người, khóe môi giật giật, vẻ hung ác này, nhất thời cần thích ứng

-Ta không có xe, Mạn Tứ là nàng. - Dư Diệp Ân không chút để ý bộ dáng của người bên cạnh, chỉ tay về phía Mạn Tứ còn có chút kinh ngạc, học muội này trở mặt nhanh như lật trang sách a

Tô Gia Thụy liếc mắt về phía Mạn Tứ, thuận tiện đánh giá một lượt. Thanh tú nữ nhân, trắng trẻo, dễ nhìn, không biết người như thế này thì có ham muốn gì. Bất quá đây không phải trọng điểm, Sinh Sinh có nói, nếu nữ nhân kia không có ảnh hưởng đến sức mạnh của nàng, vậy chứng tỏ nàng ta có vấn đề, nàng nhất định phải theo sát. Đúng vậy, đây mới là trọng điểm.

-Ta không thích, ngươi đưa ta về đi. Ta chỉ tin ngươi. - Tô Gia Thụy ánh mắt kiên định, chuyên chú nhìn Dư Diệp Ân có chút lạnh lùng thắc mắc nhìn nàng

Mạn Tứ trong lòng đầy nghi vấn. nữ nhân này hình như rất để ý Dư Diệp Ân hay là nàng thích Phàn Liêu Tuấn.

Được rồi, vì sao lại có kiểu suy luận tính chất bắc cầu như vậy. Trực tiếp là thích Dư Diệp Ân không được sao. Bất quá Tô Gia Thụy cũng không nghe được tiếng lòng của Mạn Tứ, nếu không chắc chắn sẽ nghĩ như vậy.

-Được rồi, Ngươi dùng xe ta đưa nàng về, sau đó đưa ta về ngươi có thể đi về nhà ngươi. Mai nhớ qua đón ta là được. - Nàng hướng Dư Diệp Ân nói

-Ân, lại phiền ngươi rồi. - Dư Diệp Ân bất đắc dĩ gật đầu

Cuối cùng cả ba bỏ qua Phàn Liêu Tuấn còn ngơ ngác đứng đó. Hắn là đang nghĩ rốt cuộc hắn có phải bạn trai hiện thời của Dư Diệp Ân hay không, hơn nữa hắn cũng có xe a.

-------------------------------------------------------------

Truyện Thường Ngày

Dư Diệp Ân: Tháng này nếu không được điểm A thì đi dọn bể bơi đi. 

Tô Gia Thụy: Xì, chị cũng không còn là hội trưởng kỉ luật nữa. 

Dư Diệp Ân: Hậu bối của tôi là hội trưởng. 

Tô Gia Thụy: Công ra công, tư ra tư. 

Dư Diệp Ân: Vậy... không cần ngủ trên giường nữa. Trực tiếp ra phòng khách đi. 

Tô Gia Thụy: Điểm A dễ như trở bàn tay, A+ cũng không có vấn đề gì hahahaha. Đêm nay liền thưởng luôn cho cả tháng này đi.

Dư Diệp Ân: Vô sỉ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net