Chương 6: Định mệnh kiểu gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


May mắn ở trên xe, Tô Gia Thụy cũng không có làm cái hành động gì kì lạ, chỉ yên lặng ở một bên nhìn ra ngoài cửa sổ trầm mặc.

Mạn Tứ nhìn theo gương chiếu hậu trong lòng có chút lạnh, kia bộ dáng lạnh lùng trầm tư của học muội làm nàng hơi rùng mình. Này, một nữ nhân mới bước chân vào đại học lại như thế nào có loại này khí thế, hơn nữa cảm giác rất thoát tục, lại giống như rất phóng đãng. Loại này trộn vào nhau lại không thấy có tý gì bất hòa, ngược lại rất linh hoạt phát ra nhuần nhuyễn khí chất. Tựa như bề ngoài kiêu ngạo, nở nụ cười một cái liền có thể biến thành lưu manh.

Hiển nhiên Tô Gia Thụy không biết lúc này Mạn Tứ là đang nghĩ cái gì, chính là về sau mới hiểu Mạn Tứ thật ra xuất thân trong gia đình không có mẹ, vì thế trưởng thành cũng từ rất sớm, rất nhanh đã nhìn ra bộ mặt khác của Tô Gia Thụy.

Dư Diệp Ân cũng không thấy Tô Gia Thụy có gì đặc biệt, chẳng qua là bề ngoài có chút quá phận. Chính là cũng chỉ là một cái túi da không phải sao. Vì thế lúc này cũng không có suy nghĩ gì nhiều, tựa đầu vào kính nhắm mắt nghỉ ngơi. Hoàn toàn không nghĩ tới mình về sau bị một cái ác quỷ có túi da xinh đẹp này câu dẫn nhiều lần, thành câu đến tận trên giường.

-----

Dư Diệp Ân cùng Mạn Tứ trải qua không ít tình cảnh, bất quá chưa có gì làm các nàng hoang mang. Chính là lúc này lại ngoài ý muốn.

Xe dừng lại một cái, địa điểm trên GPS chính là một cái khách sạn thập phần sang trọng, làm cho Mạn Tứ nhíu mày kiểm tra lại điện thoại có phải hay không bị hỏng rồi. Bất quá vòng qua vòng lại rốt cuộc vẫn là dừng lại ở chỗ này.

Xe vừa dừng một cái, học muội đã tự mình mở cửa, vừa xuống xe đã giang tay hít thở thật sâu. Mạn Tứ còn có ý định hỏi xem đến đúng nơi hay không lại bị tình cảnh tiếp theo làm cho há hốc mồm.

Một cái nam nhân hào hoa phong nhã dáng vẻ giống như minh tinh từ đâu bước tới, hơn nữa còn rất thân sĩ nghiêng người thay học muội cầm lấy cặp sách, sau đó còn yêu chiều thể thiếp ở bên cạnh mở nắp chai cho nàng uống nước.

Mạn Tứ còn muốn lắp bắp lại thấy nam nhân hướng bên này đi đến, trong lòng không khỏi khẩn trương. Đúng lúc này Dư Diệp Ân lại đẩy cửa xe bước xuống, mặt không mang một biểu tình gì.

Sinh Sinh liếc mắt cũng biết nữ nhân mà chủ nhân nói đến là ai. Nhân vật chính phụ rõ ràng như vậy, khí thế cũng tự nhiên sẽ khác. Hắn hướng Mạn Tứ gật đầu coi như cảm ơn, sau đó từ trên cao nhìn xuống đánh giá nữ nhân cách mình không đến 5 bước chân.

-Cảm ơn Dư tiểu thư đã quan tâm đến bảo bối nhà ta.

Nghe hai từ bảo bối từ trong miệng nam nhân này, Mạn Tứ cùng Dư Diệp Ân không khỏi miên man nghĩ học muội là bị một cái nam nhân hoàn mỹ bao nuôi. Bất quá Dư Diệp Ân cũng không phải loại người tò mò, nàng hơi chọn mi gật đầu, nói không có gì, chẳng qua dưới ánh mắt nóng rực của Sinh Sinh quả thực làm nàng không được tự nhiên. Còn đang muốn chào tạm biệt, thì nháy mắt một cái, nam nhân trước mặt đã hoàn toàn biến mất, ở sau lưng nàng dán tới. Dư Diệp Ân tuy rằng kinh hoảng không nhỏ, nam nhân này như thế nào lại nhanh như vậy, không đi diễn võ thuật thật là phí. Bất quá trong lòng cố gắng trấn định không ít, lại nghe nam nhân kia ở bên tai nàng gằn giọng :

-Nhớ cho kĩ, nếu tiểu thư có vấn đề gì, người ta tìm đến đầu tiên nhất định là cô.

Nói xong lại cười nhạt một tiếng nghiêng người đứng trước mặt nàng, hắn hơi xoay đầu nhìn Tô Gia Thụy đứng gần đó từ lúc nào đã nhăn lại lông mày xinh đẹp, biểu tình bất mãn. Hắn cũng chỉ có thể ôn hòa chào tạm biệt hai người này, sau đó rất nhanh theo chân Tô Gia Thụy đi vào sảnh khách sạn.

Dư Diệp Ân sau khi nghe cảnh cáo của Sinh Sinh, trong lòng đã sáng tỏ hai người này quan hệ không phải là cái gì bao nuôi, bất quá Tô Gia Thụy bối cảnh không hề đơn giản. Ngược lại Mạn Tứ bắt đầu miên man, không khỏi suýt xoa, nam nhân kia đẹp trai như vậy, quả thực xứng với học muội, nhìn hai người đứng cạnh nhau chính là hoàn mỹ không gì chen ngang được. Chẳng qua cảm thấy khí thế của học muội quá áp đảo nam nhân kia, thoạt nhìn rất hoàn hảo, lại cảm thấy có chút không đúng, Không biết là từ đâu. Chính là học muội cũng quá là phóng đãng, nhờ người đưa về lại còn quang minh chính đại đi vào khách sạn cùng một nam nhân. Chậc chậc. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

----------------------------------

Một tuần trôi qua quả thực rất nhanh, hôm nay là cuối tuần, trời xanh mây trắng, nắng ôn hòa. Tô Gia Thụy tâm trạng tốt, vui vẻ hướng Tô Vũ đứng gần đó mỉm cười. Chẳng là hôm nay nàng chuyển tới nhà mới, nghe nói có bạn cùng phòng, trong lòng không khỏi háo hức.

Tô Vũ hơi rùng mình, không hiểu vì sao sau khi tỉnh dậy chị gái hắn giống như trở thành người khác. Dường như cười cũng nhiều hơn, hơn nữa mỗi lần cười nhìn có chút lưu manh a.

Xe dừng lại trước cửa một khu nhà rất sạch sẽ và sáng sủa. Muốn vào khu nhà này phải có thẻ qua cửa, Tô Vũ không ngừng hướng Tô Gia Thụy nhắc nhở nàng đừng làm mất thẻ, nếu không sẽ không thể vào nhà. Tô Gia Thụy liếc hắn một cái, trong lòng chửi mắng nam nhân này nói quá nhiều rồi.

Tô Gia Thụy không mang gì ngoài cặp sách, đồ đạc đều được Tô Vũ ân cần chuẩn bị trước, điều này làm nàng không khỏi thỏa mãn nhìn Tô Vũ tán thưởng một cái. Nàng đi quanh nhà quan sát, hình như nữ nhân còn lại chưa tới, nghe nói cũng chuyển vào hôm nay. Căn nhà này rất được, một phòng khách lớn chính giữa, đằng sau là bếp, từ phòng khách chia làm hai hành lang, một bên là phòng của nàng, bên còn lại là của nữ nhân kia, đối diện hai phòng là hai phòng tắm riêng. Tô Gia Thụy đi qua đi lại, càng nhìn càng vừa lòng, cuộc sống phải như vậy mới giống sinh viên chứ. Sinh Sinh nói, phải sinh hoạt càng giống con người thì lão đế kia mới không tìm được nàng. Xem ra, trên kia cũng rối loạn cả rồi, không mấy nữa ông ta cũng sẽ cho người xuống đây.

Tô Vũ còn muốn hỏi chị hắn cần gì nữa không, lời nói chưa kịp ra khỏi miệng lại nghe tiếng mở cửa sau lưng.

Dư Diệp Ân hôm nay cũng bận bịu chuyển nhà, nàng chuyển ra khỏi ngôi nhà khiến nàng bức bối kia, nhờ Mạn Tứ giới thiệu cho một nơi không tệ, nghe nói là an ninh rất an toàn, hơn nữa còn ở ghép, như vậy cũng tiện việc tiền nong một ít.

Mạn Tứ theo sát nàng, bê một cái hộp giấy to lớn che khuất cả mặt, chật vật đi. Dư Diệp Ân trong tay cũng bận rộn y hệt, khó khăn lắm mới mở được cửa. Bên trong có chút không đúng, giống như đi nhầm nhà. Bởi vì đứng gần cửa là một nam nhân cao ráo, thoạt nhìn rất tuấn tú, bất quá càng nhìn càng thấy hắn mang theo lạnh nhạt không thân thiện chút nào. Hơn nữa hai nam nhân mặc âu phục đen đứng cạnh hắn càng làm hắn tăng thêm sát khí, này, thân phận hẳn là rất đặc thù. Nàng còn đang muốn lùi bước nói xin lỗi, lại thấy từ trên sofa bên trong đứng lên một nữ nhân. Nàng nhíu mày, hơi nheo mắt, cố nhìn kĩ xem là ai. Hướng Tô Gia Thụy đứng chính là ngược sáng, cửa sổ to lớn khiến bóng dáng nàng nhìn có chút mờ ảo.

Mạn Tứ bất mãn kêu lớn :

-Dư Diệp Ân, ngươi làm gì mà còn đứng đó, hai tay của ta.

-Giúp các nàng bê vào. - Tô Vũ hơi nghiêng đầu đánh giá Dư Diệp Ân, ánh mắt mang theo tò mò

Dư Diệp Ân khó chịu nhíu mày, thì nam nhân âu phục đỡ lấy mấy thứ đồ trên tay nàng, giúp nàng cùng Mạn Tứ bê đồ vào phía trong.

Lúc này Dư Diệp Ân mới để ý, nữ nhân đứng trong phòng khách không ai khác chính là học muội phiền phức Tô Gia Thụy. Này, là cái định mệnh kiểu gì.

-Học tỷ...! - Tô Gia Thụy ngọt ngào kêu một tiếng, thoắt một cái liền dịch đến bên cạnh Dư Diệp Ân, giống như khuê mật mà dựa vào nàng, ánh mắt vui vẻ

Tô Vũ cùng Mạn Tứ có chút sững sờ nhìn đến, khung hình dường như có chút không đúng. Dư Diệp Ân như thế nào lại đứng yên cho nàng ôm, còn Tô Gia Thụy như thế nào dính người đâu.

Tô Gia Thụy trên người vẫn mặc áo sơ mi dài tay, bất quá vì thời tiết rất nóng, cho nên cổ áo cũng không cài kín, lại cứ như vậy hướng cánh tay của Dư Diệp Ân cọ tới cọ lui.

Dư Diệp Ân trong lòng cứng nhắc, cái phóng đãng nữ nhân này lại đang làm cái gì động tác, nàng hơi lui người, đứng cách xa một khoảng an toàn sau đó mới ôn hòa lên tiếng :

-Học muội, ngươi là người thuê nhà này sao ?

-Ân, đúng vậy. thật trùng hợp làm sao...- Tô Gia Thụy khóe miệng cong lên, vẽ thành một nụ cười xinh đẹp, không khỏi làm những người trong phòng cảm thấy có chút nóng bức

Dư Diệp Ân không nhìn tới nàng, hướng Mạn Tứ thở dài một cái, xem ra tháng ngày sau sẽ không bình yên, tận lực tránh đi yêu nghiệt này thì càng tốt.

Mạn Tứ hắng giọng, nhắc nhở Dư Diệp Ân vẫn còn đồ bên dưới nhà cần chuyển. Tô Gia Thụy ở bên cạnh dỏng tai lên nghe, phất phất cánh tay :

-Không thành vấn đề, để ta giúp học tỷ.

Nói xong không đợi hai người còn lại đồng ý, tự chủ trương dẫn đầu đi xuống dưới. Bởi vì Tô Vũ lo lắng một mình tỷ tỷ của hắn thì không bê được gì, dù sao trước đây tỷ tỷ của hắn vẫn luôn yếu ớt. Thành ra một đoàn 5 người theo sau Tô Gia Thụy dàn hàng đi xuống lầu 1, tư thế hiên ngang không khỏi làm bảo vệ nhìn mấy lần.

Thời tiết quả thực biết hành hạ người, mới đi được một đoạn đường mà mồ hôi đã tạo thành một lớp mỏng trên trán cùng thái dương. Tô Gia Thụy thoạt nhìn càng mê người, không hề có một chút chật vật nào. Dư Diệp Ân nhìn tới Tô Gia Thụy, trong lòng cảm thấy nữ nhân này quá mức yêu nghiệt rồi, nam nhân nào yêu phải nàng nhất định sẽ bị nàng đùa tới chết.

Mãi tới sau này, khi Tô Gia Thụy hỏi Dư Diệp Ân ấn tượng ban đầu gặp mặt lại nghe nàng nói :

-Hoàn toàn không nghĩ tới một ngày bị em lừa đi mất.

-Chị hối hận sao ? - Tô Gia Thụy nhướn mày, bàn tay hư hỏng lại thò tới bên trong áo thun của Dư Diệp Ân

-Có một chút.

Tô Gia Thụy nhăn mày, có chút bất mãn muốn đứng dậy lại bị Dư Diệp Ân mỉm cười kéo tới trong lòng. Lại một đêm triền miên đến mệt mỏi.

--------

Tô Gia Thụy hơi khom người, dùng hai tay nhấc lên thùng giấy đựng TV cùng vài thứ rất nặng khác. Điều này làm Dư Diệp Ân cùng Mạn Tứ không khỏi đứng hình, này nữ nhân thoạt nhìn liễu yếu đào tơ này làm sao có thể tự mình bê được thứ mà phải hai người chật vật mới thu dọn được. Tô Vũ muốn tiến tới giúp nàng lại nhận được cái liếc mắt sắc lạnh của Tô Gia Thụy, vì thế rất biết ý lui về, cứng ngắc đi tới giúp càng nàng một tay, dù sao như vậy cũng nhanh hơn, Tô tỷ tỷ sẽ không phải đứng nắng nữa.

Mạn Tứ có chút trào phúng nhìn tới Tô Gia Thụy, nữ nhân này chắc chắn ở nhà được sủng lên tận trời a. Vừa mới dọn đồ xong đã thấy Tô Vũ vẫy vẫy cái đuôi, đem theo nụ cười sủng nịnh chạy tới đưa cho nàng một ly nước chanh, sau đó từ đâu lấy ra khăn giấy thấm thấm mồ hôi cho nàng. Tô Gia Thụy không khỏi hưởng thụ, khóe mắt nhịn không được vẫn dõi theo nữ nhân họ Dư kia. Chỉ sợ nàng làm gì ám muội sau lưng mà mình không biết, hận không thể biến thành bộ quần áo trên người nàng, dán tới nàng mọi lúc mọi nơi. Này, cũng không thể trách nàng, nàng vốn dĩ không để ý tới nữ nhân kia, còn có chút không ưa nàng. Dù sao cùng là nữ nhân xinh đẹp như nhau, cũng không tránh khỏi ghen tị. Bất quá nàng ta cũng là con người, làm sao so với nàng một thiên thần sa ngã yêu nghiệt từ tận trong xương đâu. Chính là Sinh Sinh luôn miệng nói, nàng ta không phản ứng với sức mạnh của Tô Gia Thụy vì thế cần để ý tới nàng một chút, hơn nữa cũng nên thích ứng với nơi này, sống làm sao cho giống với con người là được. 

---------------------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: cúc áo.

Tô Gia Thụy: trời có hơi nóng mà.

Dư Diệp Ân: trời rất mát. 

Tô Gia Thụy: Ân Ân, dạo này chị hay ghen quá rồi. 

Dư Diệp Ân: không phải ghen, phúc lợi của tôi cũng không muốn người khác chiếm tiện nghi được. 

Tô Gia Thụy: quá khả ái. Mau nắm tới, đều là của chị.....

Dư Diệp Ân mặt đỏ tai hồng, mềm mại lại đè ép mềm mại cả đêm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net