Chương 7: Học tỷ là người dễ thẹn thùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Gia Thụy có chút khó chịu dụi cả người vào trong chăn, lăn qua lăn lại một lúc vẫn ngủ không được. Không hiểu vì cái gì dạo này vết thương trên lưng lại cực lực đau đớn, khiến nàng một chút cũng không làm lơ được. 

Bời vì đau rát, trên trán cũng rịn ra không ít mồ hôi, lông mày thanh mảnh cũng mau mau nhíu lại. Bộ dáng mê hoặc mặc người chà đạp, chỉ tiếc, đây là phòng riêng, cũng không có ai nhìn thấy được một màn như vậy. 

Ở bên ngoài, Dư Diệp Ân còn đang bận rộn lắp đặt TV. Bộ quần áo ngủ bảo thủ bằng lụa trên người cũng vì động tác kịch liệt mà nhăn lại. Này, một người lắp cũng hơi quá sức rồi. Bất quá nghĩ tới cái tiểu học muội kì lạ kia lại nhịn không được lắc đầu bỏ qua. Nàng là một người kì lạ, vẫn là tự mình làm thôi. 

Qua một cái thời gian, Dư Diệp Ân đờ người nhìn nhìn ổ cắm trên tay, cái này rốt cuộc là ở đâu, không phải lắp hết rồi sao, là bị thừa ? Không đúng, lúc dọn nhà cũng có mang theo, chứng tỏ là của cái TV này. Rốt cuộc là ở đâu. Nàng lại cặm cụi cúi người mò mẫm. 

- Làm gì ?

Cốp!!!

Dư Diệp Ân có chút giật mình ngẩng đầu, lại không nhớ tới bản thân còn đang cúi dưới gầm bàn. Đương nhiên là đập đầu trúng rồi, oa oa... đập đầu đến ngu người là có thật, nàng quả thật cảm thấy não mình cũng rơi hết ra ngoài rồi. 

Tô Gia Thụy hơi nghiêng đầu nhìn nữ nhân ngã ngồi trên sàn nhà, bộ dáng chật vật, nhìn có chút buồn cười a. Vì vậy khóe môi xinh đẹp lại khẽ nhếch lên. 

Bất quá vào trong mắt Dư Diệp Ân liền thành cười trên nỗi đau người khác - nàng là bị cười nhạo. Tiểu học muội này thật đáng giận.

Dư Diệp Ân từ dưới đất vội vàng đứng dậy, có chút tức giận hướng Tô Gia Thụy hơi trầm giọng:

- Không có gì, là đang cố lắp đặt TV thôi. 

- Ah~tôi xem thử được không?

Dư Diệp Ân có chút chần chừ nhìn ổ cắm trên tay, cũng không mất gì đi. Vì vậy đưa tay ra, ngữ khí bình tĩnh:

- Có thể.

Tô Gia Thụy hai ba bước liền đứng trước mặt Dư Diệp Ân. Lúc này Dư Diệp Ân mới nhìn tới gương mặt có chút tái nhợt của học muội, mồ hôi cũng rịn ra trên trán, mặt mày không được vui cho lắm. Vì vậy tốt tính hỏi :

- Ngươi..không sao chứ ?

- Chuyện của tôi, chị không giải quyết được. - Tô Gia Thụy hơi cười cười, ngữ khí mang theo giễu cợt

Dư Diệp Ân mày cũng mau nhăn lại, ít khi bản thân có lòng tốt hỏi một câu, nữ nhân này còn coi thường chính mình. Cảm giác giống như đang nói chuyện với cái đầu gối, đối xử tốt với nó, còn nó thì không biết cảm ơn một câu. Vì vậy khó chịu trong lòng càng tăng. 

Phải nói tới, nàng cũng không phải một cái nữ nhân khó tính khó chiều. Từ nhỏ liền dịu dàng dễ gần, tính tình dễ chịu. Chính là từ khi đối diện với cái nữ nhân trước mắt này, không hiểu vì sao luôn có cảm giác bất an lạ lẫm, càng nhiều là khó chịu trong lòng. Rõ ràng là không có thù oán gì, nhưng cứ nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt kia liền nhịn không được muốn tránh xa nàng một chút. 

Tô Gia Thụy trong tay cầm cái ổ cắm mà soi xét, ngữ khí cười cợt:

- Trông giống như cái dây cắm đèn trong phòng tôi. 

Dư Diệp Ân hơi ngẩng đầu, nhíu nhíu mày, ngập ngừng:

- Cái gì?

- Chị bật thử TV chưa? - Nói xong tự chủ trương nghiêng người với lấy cái điều khiển phía sau lưng Dư Diệp Ân

Thơm thơm dễ chịu a. Nữ nhân loài người này có cái mùi không thể ghét bỏ được. Mùi vị dễ chịu như vậy, không có quần áo, có phải mùi vị càng đậm hay không.

Dư Diệp Ân trong lòng bất an hơi lui người, cái học muội này còn muốn làm gì mà dán tới gần như vậy, theo quán tính liền hơi cúi đầu nhìn. Lại không nghĩ nhìn tới hai cái tiểu bánh bao, à không, là cái đại bánh bao mềm trắng giấu sau lớp váy ngủ thoạt nhìn kín đáo kia. 

OH MY GOD!!! Trời đất quỷ thần ơi, tiểu học muội không có mặc áo ngực, tiểu học muội quả nhiên là phóng đãng, hai cái điểm hồng hồng còn tự tin để cho người ta nhìn tới. Người ta .. người ta là nữ nhân a, bất quá ở chung với một nữ nhân cũng không có nghĩa là ngươi có thể ăn mặc như vậy a. Qúa phóng đãng rồi...

Mặt hồng tới như vậy, rặng mây đỏ trải từ mặt xuống đến cổ, nhìn thế nào cũng biết nàng là đang suy nghĩ bậy bạ. Tô Gia Thụy lúc này đã đứng trước mặt mà cười đến sung sướng, hơn nữa còn hơi hơi nghiêng đầu tới trước mặt nàng, giọng nói càng thêm quá phận trêu chọc:

- Học tỷ, TV vốn dĩ đã bật được rồi. Cái này chắc là của cây đèn trong phòng tôi rồi. Còn nữa, mặt đỏ như vậy, tắt đèn đi cho đỡ ngượng nhé. 

Dư Diệp Ân hai mắt trợn trắng hung hăng trừng nữ nhân trước mắt. Xàm ngôn, nữ nhân ... nữ nhân không thuần phong mỹ tục, nữ nhân không biết che đậy, nữ nhân đồi bại, thô bỉ ... Trong lòng lại một trần chửi rủa rồi. 

Tô Gia Thụy thâm tâm vui vẻ, mặc dù biết nữ nhân này là nhìn được cái không nên nhìn trên người nàng. Bất quá trong lòng cũng không khó chịu, ngược lại cảm thấy rất thỏa mãn. Bỏng rát trên lưng cũng bị nàng quên mất. 

Lúc này còn đứng nhìn nhau được đương nhiên là phải mặt dày mới có thể. Bất quá, Dư Diệp Ân da mặt quá mỏng, không chịu được ánh mắt chế giễu của người trước mắt, vì thế vội vàng quay lưng, mắt dán chặt vào TV, ngữ khí lạnh lùng:

- Đã biết, cầm cái đó về phòng đi. Hơn nữa, lần sau không nên ăn mặc như vậy.

- Như vậy ? Như vậy là như thế nào? - Tô Gia Thụy khóe môi câu khởi, tâm trạng vui vẻ không chịu được

Dư Diệp Ân thật muốn xoay người, hung hăng chỉ vào hai cái tiểu bạch thỏ kia mà mắng. Chính là mặt vẫn không đủ dày, vì thế ngập ngừng hắng giọng;

- Cái gì ngươi có ta cũng có, bất quá vì phép lịch sự, cũng không nên để người ta nhìn thấy cái kia. Nhất là nam nhân. - Ơ kìa, nàng như thế nào lại quan tâm tới chuyện nam nhân của tiểu học muội rồi. Không khéo đến lăn sàng đan còn làm rồi, lộ liễu một chút có là gì. Nghĩ tới đây lại cảm thấy bản thân hơi quá phận.

- Chị muốn mang nam nhân tới nhà sao? Tới xem tôi bộ dạng này??? Hơn nữa cái kia là cái gì???

- Vớ vẩn. Ai nói. Ý tôi là ... cái cái tiểu bạch thỏ của em nam nhân không thể thấy. - Dư Diệp Ân bàn tay nắm chặt đến toát cả mồ hôi, mau mau giải thích.

- Tiểu bạch thỏ? Ý chị là ngực tôi? - Mặt dày tiếp tục câu chuyện

Dư Diệp Ân trong lòng thở dài một cái, bất lực lấy dũng khí xoay người, lại giật lấy điều khiển trong tay Tô Gia Thụy, tắt đi TV. Sau đó không dừng lại mà đi về phòng, vừa đi vừa nói :

- Đúng vậy. Cái đó, vẫn là nên kín đáo một chút. - vẫn là tiếng nói bị ngắt lại bởi tiếng đóng cửa mạnh mẽ của Dư Diệp Ân

Tô Gia Thụy hơi ngẩn người, sau đó tự mình nắm lấy một bên ngực. Tự rầm rì một mình:

- Không đủ đẹp sao? Nhưng chị ta thẹn thùng cơ mà. hmmm, thích nữ nhân sao? - Nghĩ nghĩ cũng tự trở về phòng của mình

Một đêm không an ổn lại trôi đi. 

-------------------------------

Chuyện thường ngày:

Tô Gia Thụy: Dạo này hình như của người ta bị nhỏ lại rồi. Có phải bị thiếu hơi nam nhân hay không?

Dư Diệp Ân: Nghe ai.

Tô Gia Thụy: Trên mạng đó.

Dư Diệp Ân: Muốn cái đó to ra sao?

Tô Gia Thụy: To lớn thì chị mới yêu thích không phải sao?

Dư Diệp Ân: Tôi là thích... không có ngực.

Tô Gia Thụy: Chị ... chị muốn nam nhân sao.... Người ta cũng không thể nào cắt đi. 

Dư Diệp Ân: Ai nói?

Tô Gia Thụy: Nữ nhân bạc tình, chị muốn hồng hạnh vượt tường phải không?!!! Mau lên giường cho em.

Dư Diệp Ân: Là em nói thiếu hơi nam nhân.

Tô Gia Thụy: Em thấy là chị thiếu hơi em rồi. 

Dư Diệp Ân: Vô sỉ.  


Tác giả: Tại sao?? Tại sao không ai cmt truyện của tuôi. Tuôi phải ngược nhân vật mới đượccccc. Tiện thể Merry Christmas!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net