Chương 8: Chuyện không ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dư Diệp Ân buổi sáng có thói quen dậy rất sớm, hầu như 7 giờ mỗi sáng đều đúng giờ rời giường. Đồ đạc hôm qua đã dọn xong một nửa, nàng có chút ngái ngủ rời khỏi phòng. Lại thấy Tô Gia Thụy dáng người thẳng tắp ngồi trên ghế sofa, cảnh tượng này làm cho nàng có chút hốt hoảng.

May mắn, trời mùa hạ, cho nên 7 giờ bầu trời cũng bắt đầu theo cửa sổ mà hắt nắng vào phòng. Tô Gia Thụy giống như nghe được tiếng người sau lưng, nàng hơi chậm rãi xoay người nhìn đến. Trong phút chốc, Dư Diệp Ân cả người giữa mùa hạ đều cảm thấy lạnh ngắt. Dường như gặp phải ảo giác, nàng cư nhiên lại thấy ánh mắt Tô Gia Thụy thập phần rợn người.

-Học tỷ, sớm. - Ngữ khí ngọt ngào thoát ra khỏi vành môi đầy đặn của nữ nhân ngồi trên ghế sofa

Lúc này Dư Diệp Ân mới để ý, trên tay nàng còn giữ một cốc cafe nghi ngút khói, lát bánh mì vẫn đặt tại trên bàn , giống như đang ăn sáng. Hết thảy đều làm cho không khí ấm áp lên một chút. Bất quá sự việc bình thường như vậy, Dư Diệp Ân lại cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Kì thực Tô Gia Thụy cả đêm không ngủ, vết sẹo trên lưng vô cùng ngứa ngáy và đau đớn khiến nàng có chút bất an. Bất quá, thời điểm nhìn thấy nữ nhân thanh thuần xinh đẹp động lòng người kia, thâm tâm lại cảm thấy an tĩnh lại. Ngây ngây ngô ngô đứng dậy, tiến về phía Dư Diệp Ân.

Dư Diệp Ân cả người không được tự nhiên, dưới cái nhìn nóng bỏng của Tô Gia Thụy, nàng cảm thấy cả người như khỏa thân. Nhịn không được nhíu mày, ngữ khí không vui :

-Học muội, sắp có lớp, còn không mau chuẩn bị.

Tô Gia Thụy giống như nhớ ra cái gì, luống cuống xoay người, rất nhanh chạy vào trong phòng, vừa chạy vừa bất mãn :

-Tại sao lại có lớp sớm như vậy, đã cố ý dậy sớm vậy mà ...

Dư Diệp Ân khóe miệng khẽ cười, không khí áp lực kia có lẽ là do nàng tự tưởng tượng ra.

Tô Gia Thụy nhớ đến làn da trắng mịn của Dư Diệp Ân, kia, nếu tra tấn nàng thì sẽ thế nào, có phải bóp nhẹ một chút liền tan nát hay không.

Này, không thể trách nàng. Mặc dù sinh ra là thiên thần, bất quá lại bị đày xuống địa ngục làm quỷ dữ, phần độc ác này coi như vẫn ăn vào máu nàng. Tra tấn là công việc của nàng dưới nơi đày đọa đó, dù sao cũng là thói quen a. Xinh đẹp như học tỷ, thật muốn làm cho người ta muốn giày vò.

Thời điểm Dư Diệp Ân nhìn thấy Tô Gia Thụy, lại vẫn thấy nàng mặc áo sơ mi dài tay, chỉ có cổ áo hơi nới lỏng một chút. Hoàn toàn không thấy nóng nực sao :

-Kia, hôm nay gần 40 độ, ngươi mặc vậy có sao không ?

-A, ta không thích lộ thân thể. - Nghĩ tới bản thân có bao nhiêu phần hoàn hảo, nàng lại càng chán ghét thân thể này, làm gì có ai muốn sinh ra mà không được chấp nhận đâu.

Dư Diệp Ân hơi nhíu mày gật đầu, nghĩ tới có thể nữ nhân này hồi nhỏ gặp chuyện gì đó cho nên lớn lên mới để lại di chứng. Không lộ ra cũng tốt, nếu như lộ ra không biết còn có bao nhiêu người quỳ dưới chân nàng. Không nghĩ tới nữ nhân này còn biết kín đáo như vậy.

Về sau nhìn tới người kia mỗi ngày đều ăn mặc gợi cảm, đôi khi còn lột sạch đồ, bày ra tư thái mị hoặc muốn câu dẫn mình, Dư Diệp Ân sẽ chắc chắn phủ nhận ý nghĩ hôm nay, kia, nữ nhân này một chút cũng không kín đáo, hoàn toàn là phóng đãng nhân.

-----------------------------------

Ở bên này chuyện của Lâm Khánh đã tới tai hiệu trưởng rồi. Tô Gia Thụy cùng Dư Diệp Ân vừa tới trường liền bị gọi lên văn phòng. Dư Diệp Ân vẫn là không nghĩ gặp lại học muội nhanh như vậy đâu, bất quá trong lòng cũng đoán được vài chuyện. 

So với một người không có chỗ dựa như Dư Diệp Ân, hiệu trưởng ngược lại đối với Tô Gia Thụy rất là khách khí. 

Hắn không nghĩ mới vào đầu năm học lại bị tới những hai đại gia sờ gáy. Hắn không thể đắc tội một bên Lâm gia, lại càng không thể đối với bên Tô gia mà chống chế cho qua chuyện. Phải biết, làm mấy chuyện phi phạm vẫn là Tô gia thuần thục hơn a. Vì thế đối với hai bên không thể đắc tội thì chỉ có con đường đổ lên cái trình giảo kim đột nhiên xuất hiện là Dư Diệp Ân đây. 

Nói ai không biết chứ hắn lại thừa năng lực biết được, Dư Diệp Ân là con hoang của Dư gia. Mặc dù Dư gia tộc là có chỗ không thể khinh thường, bất quá, một cái dã loại, liền không cần quá để mắt. Nàng vào tới đại học này là dựa vào năng lực và học bổng, còn chưa với hắn đi " tiền trà nước" đâu. 

- Nghe nói hôm trước ở bể bơi sau trường có xảy ra chút chuyện.

Còn nghe nói, chẳng qua là nghe Lâm Khánh nói, có cái gì mà phải vòng vo. Dư Diệp Ân trong lòng nghĩ vậy, âm thầm nhức đầu một phen. Bất quá vẫn là chính trực biểu tình kể qua:

- Tô học muội hôm qua bị ban kỉ luật trách phạt dọn bể bơi, Lâm học trưởng cùng bạn bè tới gây rối, em tình cờ đi ngang qua. 

- Đi ngang qua? Ta nghe Lâm Khánh nói em cậy mình là phó hội kỉ luật liền nói nhiều điều xúc phạm hắn, hơn nữa còn quay một đoạn video hắn cùng Tô học muội tán gẫu mà nói thành hắn muốn làm chuyện xấu. 

Nhìn tới cái bụng béo của lão hiệu trưởng rung lên theo từng nhịp thở, Tô Gia Thụy cùng Dư Diệp Ân trong lòng ngoài thở dài cũng chỉ có thở dài. 

Dư Diệp Ân không nghĩ tới Lâm Khánh lại đổi trắng thay đen lộ liễu như vậy, hơn nữa nhìn là biết lão hiệu trưởng còn vô cùng tin tưởng hắn, a không, là bao che cho hắn. 

- Video thì có quay, nhưng cũng không như Lâm học trưởng nói. Anh ta hoàn toàn là quấy rối Tô học muội. 

Nói xong còn đưa mắt nhìn Tô Gia Thụy chân dài vắt vẻo ngồi một bên, hoàn toàn là bộ dáng nhân vật các ngươi nói không phải ta. 

Nữ nhân như thế nào có thể mất giao dưỡng như thế, nhìn quả thực trướng mắt. Dư Diệp Ân đánh giá nàng một lượt, trong lòng không do dự liền cho một điểm trừ. 

- Kia, Tô học viên, sự việc hôm đó là thế nào?

Lão hiệu trưởng vẫn là còn có não. Hắn là muốn bao che cho Lâm Khánh, bất quá cũng không thể xem nhẹ đại tiểu thư Tô gia a. Vì vậy hỏi nàng một cái xem ý nàng thế nào, nếu nàng muốn làm căng, kia, liền nói cho Lâm gia chuẩn bị lo lắng, hắn đây là bất lực rồi. 

Tô Gia Thụy quả nhiên không bắt được trọng điểm, đối với nàng lũ nam nhân hôm qua cũng không đáng gọi là thứ nguy hiểm có khả năng đe dọa nàng, vì vậy khóe miệng cười đến kinh diễm:

- Không gì. Hắn còn chưa kịp làm gì a. 

- Vậy tốt rồi, chứng tỏ Lâm học viên cũng chưa làm gì quá đáng, hắn chắc hẳn không có ý xấu gì, thấy Tô học viên ở lại một mình dọn dẹp cho nên muốn giúp đỡ a. - nói xong quay sang Dư Diệp Ân, ngữ khí thay đổi một trời một vực:

- Kia, Dư học viên cũng nghe Tô học muội nói rồi, kia, Video vẫn là đưa cho ta xử lý như vậy sẽ đỡ liên lụy đến em. Em cũng biết gia thế của Lâm Khánh không phải nhỏ, còn nữa, là học tỷ thì nên biết làm gương một chút, nàng là mới vào trường mà đã trách phạt nặng như vậy,.....- Vẫn là quở trách một phen.

Dư Diệp Ân nghe không nổi nữa, hơn nữa làm nàng thất vọng hơn cả chính là cái nữ nhân vô tâm vô phế ngồi cạnh này. Rõ ràng tối hôm đó còn ríu rít trốn sau lưng nàng, bây giờ thì hay rồi. Đúng là không nên lo chuyện bao đồng a. 

Nàng rút điện thoại từ trong túi sách, không nhanh không chậm đặt lên bàn. Biểu tình bình tĩnh mở miệng:

- Đúng vậy, em vốn dĩ không nên dính vào việc này, nữ nhân phóng đãng một mình giữa gần chục cái nam nhân cũng là do em tưởng tượng rồi. 

Rõ ràng lời này là nói cho Tô Gia Thụy nghe, đến cả lão hiệu trưởng nghe tới cũng cứng ngắc cả thân thể. Bất quá nhân vật chính lại càng không bắt được trọng điểm, một chút cũng không để ý tới, chỉ ở một bên lười biếng dựa vào ghế, ánh mắt như có như không chuyên chú đặt lên người Dư Diệp Ân. Mà ánh mắt này còn mang theo một tia dò xét khiến cho lão hiệu trưởng còn âm thầm rùng mình một cái, bất quá Dư Diệp Ân lại coi như không nhìn thấy, sóng lưng thẳng đứng, biểu tình vô cùng thản nhiên. 

Tô Gia Thụy vươn người đứng dậy, không nói hai lời liền cầm lấy điện thoại của Dư Diệp Ân trên mặt bàn. Ngữ khí giễu cợt :

- Thật phiền học tỷ quan tâm ta rồi. Này vẫn là để ta xóa đi video này đỡ cho nam nhân kia lại phiền đến học tỷ. 

Vừa nói vừa xoay người rời khỏi văn phòng. Dư Diệp Ân hơi nhíu mày liền vội đứng lên đuổi theo nàng, này, là điện thoại của ta a. 

----------------------

Chuyện ngày thường:

Tô Gia Thụy: Ân Ân, chúng ta ai là thụ là công vậy?

Dư Diệp Ân: Tại sao lại hỏi vấn đề này?

Tô Gia Thụy: Người ta tìm hiểu trên mạng nha.

Dư Diệp Ân: Em nên ít sử dụng mạng lại.

Tô Gia Thụy: Công là người nằm trên nhiều hơn có phải hay không?

Dư Diệp Ân: Nói bậy bạ gì đó. 

Tô Gia Thụy: Vậy em là công rồi, bất quá, em cũng thích nằm dưới a, dưới bàn tay chị liền hóa thành nước a. 

Dư Diệp Ân: Còn nói nữa thì đừng vào phòng tối nay.

Tô Gia Thụy: Người ta cho chị làm công là được chứ gì, tiện thể, em cũng thích ở phòng khách àm cái đó đó... hihi....

-----------------------

Lời tác giả: Đang chỉnh sửa được một nửa thì có chuyện hết sức bực mình ập đến. Ta nói, càng lớn càng có nhiều thứ rời xa mình, càng trở nên cô độc a. Vậy cũng tốt, không thấy nhất định trong lòng không phiền. Cùng lắm là một mối quan hệ nữa bay biến, truyện thì tuần nào cũng phải post đúng không ...?!!! 

Qủa là mệt mỏi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net