Chương 9: Không đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Gia Thụy trong tay cầm điện thoại của Dư Diệp Ân, chân dài rảo bước, sinh viên trong trường thấy nàng đi qua cũng ghé mắt nhìn một chút, chỉ là hai con mắt không có đuổi kịp bóng dáng chân dài xinh đẹp của người ta a. 

Dư Diệp Ân sau khi định thần liền vội vội vàng vàng chạy theo Tô học muội. Cái tiểu học muội này càng ngày càng quá đáng, mới gặp được một hai lần, bất quá ba lần liền hết lần này lần khác cho nàng cảm giác quỷ dị. Vậy thì cũng thôi đi, lại còn liên tục làm những hành động kì lạ, không phải phép. Lại còn đi như vậy nhanh, rốt cuộc là muốn làm cái gì. 

Vốn dĩ nghĩ tới đi tìm cái nam nhân không đẹp mắt hôm trước, lại nghĩ ra nàng có nhớ tên người ta đâu. Được rồi không nhớ thì hỏi một chút. Nghĩ đến đây liền đi chậm lại, đưa mắt liền thấy một nữ sinh viên khép nép đi ngược hướng của nàng. Nữ sinh viên này dáng vẻ thấp bé nhẹ cân, vừa nhìn liền nghĩ có điểm suy dinh dưỡng, bất quá khuôn mặt cũng khá dễ nhìn, chính là một bộ sợ sệt từng bước từng bước cố gắng đi lướt qua nàng. Chẳng qua còn chưa qua mặt đã bị cánh tay thon dài trắng nõn của Tô Gia Thụy bắt lại, nhìn cũng không nhìn liền mở miệng hỏi:

- Cái tên nam nhân cao như này, mặt mũi không đẹp lắm, còn có năm sáu người đi theo hắn tên là gì? - Vừa nói tay còn lại khoát khoát, giống như miêu tả

Đáng thương cho nữ sinh bị Tô Gia Thụy tra hỏi. Nàng thường ngày rất khép kín nha, được hôm lấy dũng cảm muốn xuống căn tin ăn chút bữa sáng lại bị trên đường một mỹ nhân bắt lại, hỏi hỏi cái gì không đầu không đuôi. Cả một cái ngôi trường đại học to như vậy, nàng biết được người nàng hỏi là ai chứ. Vì vậy mặt mày trắng bệch muốn lùi ra sau, muốn bao nhiêu sợ hãi liền có bấy nhiêu sợ hãi. 

- Bạn học, ta... ta không biết ngươi đang nói cái gì.

- Tại sao không biết, cũng không phải là tiếng nước ngoài vì sao không hiểu?- Tô Gia Thụy ánh mắt chuyên chú nhìn nữ sinh thấp hơn mình những nửa cái đầu, bộ dáng không có tiền đồ mà co rúc

Nữ sinh ánh mắt đã long lanh nước, nàng ngàn vạn lần không nên rời khỏi lớp học mới đúng. Nàng sai rồi a, ít nhất cũng nên đi cùng cái kia khuê mật, hai mình vẫn tốt hơn một không phải sao, mặc dù nữ nhân kia cũng không phải dễ dàng ở chung cho lắm. 

- Buông tay. - giọng nữ mềm mại vang lên, thành công thu đi sự chú ý của Tô Gia Thụy

Tô Gia Thụy hơi nâng mi đánh giá nữ nhân trước mặt. So với Dư Diệp Ân vẫn là kém đi 2 phần nhan sắc, khí thế cũng thua mất 2 phần, ăn mặc cũng không thể so sánh cùng với Dư Diệp Ân nữ nhân kia. 

Nữ nhân kia chân đi một đôi cao gót đỏ chót, cả người toát ra không khí lạnh toát, thấy Tô Gia Thụy đưa mắt đánh giá mình thì nàng cũng không ngần ngại chọn mi soi mói lại. Nhìn góc độ nào cũng thấy giống như Tô Đát Kỷ, không, so với Tô Đát Kỷ còn yêu nghiệt hơn. 

- Bạn học, buông ra đi.

Nhìn tổng thể cũng không thấy nữ nhần này có gì chói mắt, không có gì ấn tượng, ngoài giọng nói mềm mại đến nhũn xương ra cái gì cũng không thể đem ra so cùng Dư Diệp Ân, vì vậy cũng lười để ý. Tô Gia Thụy tiếp tục siết lấy cổ tay nhỏ bé của nữ sinh bên cạnh, ngữ khí vẫn như cũ bình tĩnh:

- Kia, nam nhân kia tên gì?

Nữ sinh kia sau khi nhìn thấy bạn cùng bàn đi tới giải vây, lại giải không được, trong lòng không khỏi mất mát. Trong mắt cũng đảo quanh toàn nước, lắp bắp:

- Bạn học, có gì từ từ nói, đau...

Qủa nhiên là nhân loại, mới nắm nhẹ một cái liền kêu đau. Tô Gia Thụy không quên cảm thán một chút, lui người lại, lặp lại câu hỏi:

- Nam nhân nói chuyện rất bì ổi, đi cùng còn có 5, 6 người, ngươi có biết hay không?

- Biết. - Nữ nhân bên cạnh nữ sinh yếu đuối ban nãy bình thản lên tiếng. 

Được rồi, lại thu được sự chú ý của nàng. Tô Gia Thụy đưa mắt nhìn nàng, khuôn mặt bình tĩnh kiên nhân chờ đợi. 

Lúc này, không khí có vẻ trầm mặc và quỷ dị. Dư Diệp Ân sau một lúc mới tìm được tiểu học muội chân dài cùng nhà này.  Bên cạnh nàng còn có hai cái nữ nhân khác, bằng hữu???

- Tô học muội, em mau trả lại điện thoại cho tôi. 

Tô Gia Thụy không nhìn cũng đoán được nữ nhân vừa mở miệng là Dư Diệp Ân, hoàn toàn làm lơ nàng, ánh mắt vẫn dừng trên người nữ nhân giày cao gót đỏ. 

Nữ nhân kia sau khi nhìn thấy Dư Diệp Ân liền hơi mỉm cười, coi như chào hỏi, sau đó không nóng không lạnh nói :

- Nói cũng được, chính là ngươi nói xin lỗi bằng hữu của ta đi đã. 

- Ah~ ... Minh Minh không cần đâu. - Nữ sinh kia có chút thẹn thùng cúi đầu, từ đâu ra lắm cái mỹ nhân đứng chung một chỗ vậy, nàng từ bé đến lớn mới gặp nhiều cái cực phẩm mỹ nhân như vậy a. Đứng chung với các nàng cảm giác bị mặt trời làm lóa mắt mất rồi, nếu không rời đi ngay liền bị mù mất. 

- Nói bừa. Nàng thất lễ với ngươi như vậy, bỏ qua sao được. Ngươi nói xin lỗi, ta liền nói cho ngươi biết tung tích người kia. - Vũ Minh Minh khóe miệng khẽ cười, bất quá ánh mắt như có như không sắc lạnh liếc nhìn nữ sinh thẹn thùng kia một cái. 

Tô Gia Thụy lông mày cau lại, chầm chậm quay sang Dư Diệp Ân còn ngơ ngác bên cạnh, mở miệng:

- Xin lỗi. 

- Hả!? - Dư Diệp Ân có chút chậm hiểu nghiêng đầu nhìn Tô học muội, này là đang làm trò gì, theo nàng hiểu biết không phải nên nói như vậy với cái nữ sinh thấp bé kia sao. 

Vũ Minh Minh trong lòng thập phần tức giận, mới sáng ra gặp phải cái loại người thần kinh không bình thường đã đành, vậy mà nữ sinh cùng nàng lớn lên còn trưng ra lại vẻ mặt mê gái. Ghét nhất. 

- Bạn học, ngươi đã muốn vậy thì thôi, coi như người này ngươi cũng không biết tung tích đi. 

Dư Diệp Ân ở bên cạnh có chút vội vàng, rốt cuộc là các nàng đang nói cái gì, Tô học muội là muốn tìm ai.

- Tiểu Linh tử, đi. - Nói xong còn thân thân thiết thiết nắm lấy bàn tay của nữ sinh xấu hổ đang đứng nép một bên, bộ dáng muốn bỏ đi

Tô Gia Thụy giơ tay, đi, làm gì có chuyện dễ dàng thế. Nàng chân dài đứng trước mặt Vũ Minh Minh đi giày cao gót là gần như bằng nhau, Tô Gia Thụy khóe miệng cười đến khiến nhân tâm nhộn nhạo. Nàng vươn tay nắm lấy khuôn cằm thon gọn của Vũ Minh Minh, ngữ khí nhàn nhạt:

- Kia, ngươi là thật sự muốn gì?

Vũ Minh Minh ban đầu còn có chút chống cự, chính là nhìn vào đôi mắt mị mị hoặc hoặc của nữ nhân trước mặt chân tay liền mềm nhũn, đầu óc trống rỗng đến đờ đẫn. 

- Tiểu Linh tử là của ta. 

Hửm... 

Dư Diệp Ân ở bên cạnh từ kinh ngạc chuyển thành sợ hãi, sau đó lại biến thành mặt đỏ tai hồng. Ai da, sinh viên ngày nay thật cởi mở, tỏ tình ngay giữa thanh thiên bạch nhật, hơn nữa lại cùng là nữ nhân a. 

- Tiểu Linh tử là ai? - Tô Gia Thụy đạt được mục đích liền buông tay, ánh mắt khó hiểu mang theo trào phúng

Dư Diệp Ân muốn một cước đạp Tô Gia Thụy đi xa, kia không phải nữ sinh này vừa kêu nữ sinh ngượng ngùng bên cạnh là Tiểu Linh tử sao, đầu óc có phải hay không bị mất trí nhớ. 

Vũ Minh Minh sau khi được buông tha liền hoàn hồn, nàng... mới nãy nói cái gì đó. Hỗn loạn linh tinh cái gì đó, nhịn không được quay sang nhìn Tiểu Linh tử trong miệng nàng một cái. 

Tiểu Linh tử vốn dĩ thấp bé, nhìn không được hai người kia là mắt đối mắt thế nào, chỉ kịp nghe Vũ Minh Minh ngao ngao mở miệng tuyên bố. Bất quá bắt không được trọng điểm, ánh mắt có chút ủy khuất hướng Vũ Minh Minh nhỏ giọng:

- Minh Minh, người ta không còn như hồi bé nữa, cũng không phải thái giám trong cung, ngươi đừng gọi ta như thế. 

Dư Diệp Ân cùng Vũ Minh Minh mặt có chút đen lại. Rốt cuộc hai người này trong đầu chứa cái gì. 

Vũ Minh Minh vô cùng tức giận, nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của tiểu Linh tử, bỏ lại một câu:

- Lâm Khánh, đó là tên của hắn. 

Dư Diệp Ân ánh mắt còn đuổi theo hai cái tiểu học muội tay trong tay đi xa thì Tô Gia Thụy đã vươn chân dài bỏ đi trước. Kia, lại phải đuổi theo nàng a. Chính là cái tiểu học muội này là muốn làm gì. 

-------------------------------------------

Chuyện thường ngày:

Dư Diệp Ân: Ta nói, không hiểu hai nữ nhân kia trong đầu chứa cái gì.

Vũ Minh Minh: Chắc hẳn là không có não luôn đi. Ngươi xem, đứa nhỏ nhà ta đã nghe rõ ràng thế còn bị nàng cư nhiên gạt bỏ khỏi trí nhớ. 

Dư Diệp Ân: Không hẳn, ngươi tỏ tình lại một lần là tốt rồi. Kia, đứa nhỏ nhà ta đến cái tên còn không nhớ, từ đầu đến cuối truyện mất rất nhiều thời gian về não cá vàng của nàng. 

Vũ Minh Minh: nàng không quên tên ngươi là được rồi. 

Tô Gia Thụy: Đúng vậy, ta là độc sủng mỗi Diệp Ân nhà ta. 

Tiểu Linh tử: Ta về sau cũng hướng Minh Minh nhà ta tỏ tình mà. 

Vũ Minh Minh, Dư Diệp Ân : Câm miệng !



P/s: thể loại huyền huyễn bị các bạn ghét bỏ, ta phải làm mẹ kế... ngược nhân vật. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net