Chương thứ ba mươi hai: Tạm thời thỏa hiệp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vinh Cẩn Du có chút bất đắc dĩ, nói : “Thôi, không bằng ta thử một chút là được.”

Vinh Cẩn Du lúc này cũng cảm thấy bất đắc dĩ, mình đối với cô gái trước mắt này không biết diễn tả cảm giác ra sao.

Những câu nói của nàng vừa hấp dẫn, vừa tò mò, vừa không cách nào kháng cự được.

Huống chi nhìn vẻ mặt nàng như vậy, nếu mình không đáp ứng, nàng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Nên cứ quyết định đáp ứng trước, đến lúc đó có chuyện gì thì bỏ thi Hương cũng không muộn, trường hợp xấu nhất thì cùng lắm cứ vào trường thi, nhưng cứ vẽ loạn thôi.

Cố Nhạ Nhan hài lòng cười một tiếng, nói : “Hảo, vậy chúng ta quyết định như thế, năm nay thi Hương nhất định phải đi, quân tử sỉ kỳ ngôn nhi quá kỳ hành.”(quân tử nói mà không làm là thật đáng sỉ nhục)

Cố Nhạ Nhan thấy đối phương đột nhiên tùng khẩu, mặc dù không rõ nguyên nhân tại sao lại đột nhiên thay đổi tâm ý. Nhưng nàng lại lập tức phách tay định án, không để cho đối phương có một chút cơ hội lật lại bản án.

Vinh Cẩn Du cả kinh, nói : “A? Cái gì.”

Vinh Cẩn Du nghe được câu sau cùng, khẽ thở dài, càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng mình. Quả nhiên cô gái này là một nữ cường nhân, mình đã đáp ứng rồi còn không quên nói một câu ‘quân tử sỉ kỳ ngôn nhi quá kỳ hành’ khích tướng mình.

Tâm tình Vinh Cẩn Du bây giờ như ngửi thấy mùi măng xào rất khó ngửi.

Vinh Cẩn Du sao biết được năm năm trước Cố Tư Mẫn ngây thơ khả ái ra sao, năm năm sau Cố Tư Mẫn lại nhạy bén thiện biến thế nào. Muốn chơi trò mờ ám với nàng à, hừ, hừ, không có cửa đâu.

Cố Nhạ Nhan thấy hắn có chút ngốc lăng, nói : “Vậy thì tốt, ta rất muốn thưởng thức từ khúc của Vinh huynh, nhưng cũng đã khuya rồi, ta cũng nên đi về, không bằng ngày khác chúng ta du ngoạn Tây hồ, bàn lại về từ khúc ca phú được không?”

Cố Nhạ Nhan nói xong chuyện mình muốn, lúc này mới nhớ mình cũng rất thích từ khúc ca phú của Vinh Ngọc, rất đặc biệt, rất đáng để nghiên thảo một cái. Nói không chừng còn có thể thoáng phát hiện xem Vinh Ngọc còn có bản lãnh nào khác không. Cố Nhạ Nhan về phương diện nhìn người luôn luôn tự tin, ánh mắt đã chọn trợ thủ, nhất định sẽ có tài.

Vinh Cẩn Du thấy hắn phải đi, liền nói : "Chỉ đàm luận từ khúc ca phú tất nhiên là tốt rồi, như vậy sẽ nhẹ nhõm thoải mái lắm. Thôi, hôm nay ta không lưu công tử lại nữa."

Không nói chính trị quan trường, nếu chỉ nói về phong nguyệt dĩ nhiên là rất tốt, Vinh Cẩn Du liền đáp ứng, hắn cũng muốn hiểu rõ hơn Cố Nhạ Nhan này.

Cố Nhạ Nhan đứng dậy, nói : “Hảo, như thế chúng ta liền ước định ngày mai đi, vậy tại hạ cáo từ trước.”

Cố Nhạ Nhan định ra ngày, liền đứng dậy cáo từ.

"Hảo, Cố huynh đi thong thả.”

Vinh Cẩn Du cũng đứng lên, tự mình đi mở cửa, đưa khách đến tận cửa.

“Vinh huynh xin dừng bước, không cần đưa.” Cố Nhạ Nhan khách khí chắp tay, liền ra ngoài cửa đi theo tùy tùng rời khỏi.

“Thiếu gia, nhìn dáng dấp vị công tử này xem ra lai lịch không nhỏ, không phải là phú thì là quý, bên cạnh hắn mấy tùy tùng kia cũng là cao thủ đấy.”Tiêu Duẫn vừa nói, vừa nhìn về phía bóng lưng bọn họ đi xa, còn chỉ chỉ Lãnh Hạo Dạ và Tập Nghị.

Tiêu Duẫn mới vừa rồi khi ở bên ngoài chờ, cũng nhìn thấu một chút đầu mối. Những người kia võ công cao cường, giấu giếm rất sâu, người bình thường tất nhiên không nhìn ra.

Vinh Cẩn Du nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, nói : “Ân, chắc cũng hàng quan gia, trên người hắn không có mùi tiền.”

Nếu Cố Nhạ Nhan là một nam tử thì thân phận sẽ khá khó đoán. Vương công đại thần, Hoàng tử Vương gia cái gì cũng có thể. Nhưng đây là một cô gái, mà lại nói tới quốc gia đại sự, làm quan chi đạo, vậy thì thật khó để nói được điều gì.

Tiêu Duẫn thấy thiếu gia nhà mình cũng nói như thế, liền nói : “Thiếu gia trên người cũng không có a, có muốn ta phái người đi điều tra một chút hay không?”

Ở trong mắt Tiêu Duẫn, dĩ nhiên thiếu gia nhà mình luôn tốt nhất, bề ngoài thuận mắt, nói năng lại càng tốt hơn.

Vinh Cẩn Du lắc đầu một cái, nói : “Ta xem cô gái này không phải là người bình thường, không thể đoán ra, tra xét cũng không cần đâu.”

Vinh Cẩn Du mặc dù đoán không ra thân phận cùng lai lịch thật của cô gái này, nhưng hắn cũng không muốn đi thăm dò nàng, đó là bởi vì hắn biết đạo lý, không chọc nổi liền tránh đi. Căn cứ vào đó, Vinh Cẩn Du sẽ không đi trêu chọc nàng kia làm gì, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Nhưng ai có thể biết, tình cảm, duyên phận đã tới thì dù muốn tránh, cũng tránh không khỏi.

Duyên là thiên định và cũng lệ thuộc vào con người, lời này một điểm không sai.

Thật là, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Người tốt sẽ gặp người tốt cứu, ác nhân tự có ác nhân trị.

Tiêu Duẫn có chút kinh ngạc, hỏi : “Nữ tử? Thiếu gia nói vậy là vị bạch y thiếu niên mới vừa nãy là một nữ tử?”

Mới vừa rồi hắn cũng cẩn thận xem qua thiếu niên kia, đúng là mi mục thanh tú, lời nói cử chỉ lại cao quý tiêu sái. Nhưng không nghĩ người đó là nữ tử, khó trách lại tuấn dật như thế, khác hẳn những nam tử đương thời, chớ nói này người tập võ, dù là người có học tú nhã cũng sao có thể so sánh với thiếu gia nhà mình.

Vinh Cẩn Du tự cố suy nghĩ, phu diễn nói : “Ân, đúng vậy. Buổi chiều đã gặp, nhưng không ngờ đêm nay lại đụng phải, có tính là oan gia ngõ hẹp hay không đây?”

Vinh Cẩn Du nói câu này cũng giống như đang hỏi mình.

“A, chuyện gì xảy ra a? Chẳng lẽ người đó có liên quan đến cái tát trên mặt thiếu gia ban chiều?”

Tiêu Duẫn ngạc nhiên hỏi, Vinh Cẩn Du cũng không thể không nghĩ tới buổi chiều một cái tát kia, nhất thời phản xạ có điều kiện lấy tay che kín má trái.

Tiêu Duẫn thấy Vinh Cẩn Du phản ứng như thế, lập tức nói : “Nga ~~~, quả nhiên như thế.”

Hắn nói lời này, còn cố ý kéo dài vĩ âm... run lên mấy bậc.

Hắn vừa nhìn thấy động tác này của Vinh Cẩn Du, vẻ mặt lại thể hiện quá rõ ràng, nên ở trong lòng lại càng xác minh đáp án.

Vinh Cẩn Du vội vàng giải thích : “Cái gì nha mà quả nhiên như thế, ngươi biết cái gì chứ, sự việc không như ngươi nghĩ đâu ...”

Vinh Cẩn Du nhìn Tiêu Duẫn hơi híp mắt lại, còn vẻ mặt xem thường rõ ràng rất vu tâm, liền đoán được Tiêu Duẫn nhất định lại là cho mình đi hô hấp nhân tạo với con gái nhà người ta, vội vàng giải thích chân tướng chuyện gì xảy ra.

Tiêu Duẫn lại nhìn vẻ mặt Vinh Cẩn Du, khẽ cau mày, oán giận nói : “A, như vậy a, ôm một cái liền đánh ác như vậy, hạ thủ quá nặng đi.”

Tiêu Duẫn mới vừa nghe Vinh Cẩn Du thuật lại quá trình phát sinh sự việc ban chiều xong, liền bắt đầu có chút đồng tình với Vinh Cẩn Du. Dù sao một cái tát kia cũng quá độc ác, đến bây giờ còn mơ hồ có thể nhìn thấy thủ ấn của bàn tay nhỏ bé kia kìa.

Lúc này, tiếng Hoa Nhan từ xa nhẹ nhàng truyền tới: “Quá nặng? Ta thấy đáng đời hắn lắm.”

Không đợi Vinh Cẩn Du mở miệng nói tiếp, Hoa Nhan, Hoa Nhu cùng Kinh Nhược Ly từ ngoài đi vào, Hoa Nhan nghe thấy, đã mở miệng đả kích Vinh Cẩn Du.

Vừa rồi gặp chuyện không may, mấy người bọn họ cũng ở phía sau mà quan sát, đến tận khi Vinh Cẩn Du theo Cố Nhạ Nhan lên lầu, mới ra ngoài.

Hoa Nhan lại trợn mắt nhìn Vinh Cẩn Du một cái, nói : “Ta đã nói rồi, buổi chiều đi ra ngoài ăn cơm, lại mang theo thủ ấn về, hỏi hắn nguyên nhân, còn hừ hừ tức tức không nói rõ.”

Hoa Nhan thật có chút hoài nghi người nọ là ngu ngốc hay phẩm chất quá tốt, cuối cùng cảm thấy có khả năng nhất là hắn rất coi trọng cô nương người ta.

“Còn đau không? Nói thế nào thì cũng là vì muốn cứu nàng, dù sao đi nữa cũng không thể hạ thủ nặng như vậy a.”

Hoa Nhu đưa tay sờ sờ má trái Vinh Cẩn Du, gương mặt yêu thương, không nhịn được muốn oán trách Cố Nhạ Nhan hạ thủ quá ác.

Kinh Nhược Ly cười cười, nói : “Không trách được, buổi chiều hỏi ngươi, ngươi còn không nói, nguyên lai là nàng đánh a. Nhưng nàng kia thật là dáng dấp không tệ.”

Kinh Nhược Ly nghe được nguyên nhân, có chút ảo não mà lại có chút hả hê. Hắn ảo não là vì hôm nay mình bị đám đông làm hắn đi lạc, bằng hữu lại bị người ta đánh cho một bạt tai.

Còn hả hê là vì may mắn người đánh hắn là một cô gái. Còn vui, dĩ nhiên là vì Vinh Cẩn Du bây giờ bị Hoa Nhan xem thường, được Hoa Nhu vuốt ve đến đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn và toát ra một chút mất tự nhiên.

Vinh Cẩn Du hơi tránh ra bàn tay Hoa Nhu, như không có chuyện gì xảy ra, vuốt vuốt má trái của mình nói : “Không đau, đã hết lâu rồi. Ta không thoải mái đi nghỉ ngơi trước, các ngươi chơi tiếp đi.”

“Hảo, ta và ngươi cùng nhau đi về nghỉ.”Kinh Nhược Ly ứng tiếng, liền cùng Vinh Cẩn Du cùng nhau đi xuống lầu.

Hoa Nhan nghe được hơi gật đầu một cái, nhìn Vinh Cẩn Du đi xuống lầu.

Hoa Nhan nhìn Hoa Nhu một chút, lại nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, nói : “Nếu như thích vậy thì nói ra, ngươi một ngày không nói, người khác sao sẽ biết tâm ý của ngươi chứ?”

Mấy ngày nay, Vinh Ngọc thường cùng các nàng đùa giỡn cười giỡn, nhưng vẫn duy trì một chút xíu khoảng cách giữa nam nữ bình thường. Muội muội và mình từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tâm tư nàng mình sao lại không biết, chỉ sợ là tâm ý đó, nhất định sẽ đả thương muội muội thôi.

Hoa Nhan thu hồi tầm mắt, liền nhìn về phía muội muội còn đang ngẩn người, Hoa Nhu từ lúc nãy vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm tay mình mà ngẩn người, ngay cả khi Vinh Cẩn Du nói phải đi nghỉ ngơi cũng không phản ứng kịp.

Mới vừa rồi Vinh Cẩn Du né tránh có vẻ rất tự nhiên, thân là người trong cuộc Hoa Nhu dĩ nhiên cảm thấy được, cho nên mới có chút mất mát nhìn tay mình, cảm giác bàn tay như không có nhiệt độ. Kinh Nhược Ly óc nhỏ như chim không nhận ra, nhưng Hoa Nhan tâm tư lại tinh tế đương nhiên cũng sẽ nhìn ra rồi.

“Nhưng mà...”

Hoa Nhu vẫn hơi do dự thái độ lúc nãy của Vinh Cẩn Du đối với mình, Hoa Nhan lại lên tiếng : “Tìm cơ hội liền nói cho hắn biết đi, dù sao ngươi còn có năm thành cơ hội, không nói thì ngay cả năm thành cơ hội cũng không có.”

Hoa Nhan không muốn để cho muội muội của mình bị tổn thương, nhưng là chỉ sợ thương thế trong lòng kia sẽ vĩnh viễn không chịu vơi đi, cả đời sẽ tiếc nuối, nên không bằng thừa dịp mà sớm chết tâm, chỉ một lần đau là đủ.

Hoa Nhu như đã hiểu gật đầu một cái, cười nói : “Ân, ta biết rồi, ta đi nghỉ trước, tỷ tỷ cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi.”

Nghe tỷ tỷ nói lời này, Hoa Nhu mới vừa rồi tâm có chút tịch mịch, nhất thời cũng dịu xuống.

“Hảo, ta giao phó bọn họ một ít chuyện sẽ đi nghỉ ngơi.”

Hoa Nhan ứng thoại, nhìn thân ảnh muội muội đi xa có chút hiu quạnh, lại rơi vào trầm tư.

Hoa Nhan từ nhỏ đã rất độc lập, nàng từ nhỏ đã biết phải kiên cường mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ muội muội không để người khác khi dễ, cho nên nàng phương thức suy tư đối với sự vật của nàng cũng không giống với người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net