Chương thứ ba: Trời giáng xuống Tiêu Duẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Vinh Cẩn Du bắt đầu siêng năng luyện võ nghệ, khinh công, ngoài ra còn học cả độc dược.

Thời gian vội vã thôi đưa, nháy mắt Vinh Cẩn Du ở núi Thanh Thành tập võ đã hơn hai năm, Vinh Cẩn Du thiên chất thông minh, hiếu học, tư duy sắc bén, Tử Dương Chân Nhân lại là đương kim nhất nhì võ lâm cao thủ. Chẳng lẽ đây giống như truyền thuyết về sự kết hợp mạnh mẽ chưa từng có?

Bất quá Vinh Cẩn Du võ có chút thành tựu, nhưng nàng am hiểu nhất vẫn là khinh công cùng dụng độc, xét theo tư tưởng lười biếng Tiểu Bạch của nàng cũng không khó nghĩ ra nguyên nhân, đơn giản chính là đánh không lại thì bỏ chạy, mà chạy không được thì dụng độc.

Dù sao mục đích của nàng là nghiêm chỉnh tuân theo, thề sống chết mà thực hiện, sư phụ dạy "Bảo mệnh quan trọng " bốn chữ chân ngôn, bất quá lấy tư chất của nàng còn có sư phụ cứng rắn truyền dạy, võ công của nàng tương đối không tệ, so với các cao thủ cùng lứa có thể xếp thứ nhất hoặc hai.

Nếu không gặp quá nhiều người cùng tấn công một lúc, ỷ lớn hiếp nhỏ, dùng thủ đoạn hèn hạ của các võ lâm cao thủ, chính là muốn ở võ lâm đại hội vương danh lập vạn cũng đủ.

Lại là mùa xuân nữa qua đi.

Mùa hạ gần đến sau mấy trận mưa cuối xuân, núi non trong lành, nước cũng trong vắt, ngay cả dưới chân núi những dòng suối nhỏ cũng chảy róc rách, so với khi nó chảy xiết lại càng thanh nhã xinh đẹp hơn.

Ngày trước mỗi khi cuối xuân, bươm bướm hợp lại thành đàn bay về hang, vừa giống một mảnh ánh bình minh di động, vừa giống với một đám mây bay rực rỡ.

Khi xuân đến, băng tuyết tan chảy, ngày ấm hoa nở, vạn vật sinh sôi, xanh nhạt cỏ nhỏ cũng bắt đầu chậm rãi trồi lên mặt đất.

Trên núi Thanh Thành, cây cối được gió xuân lay tỉnh, vừa tỉnh mông lung, mở ra cánh tay non mềm, vặn vẹo cành cây. Cành liễu bay phất phơ, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng cả mặt đất.

Dưới núi Thanh Thành, gió xuân dịu dàng thổi lên những cánh đồng lúa mì mênh mông, thổi lên cả mặt sông đang lẳng lặng chảy xuôi theo dòng.

Mùa xuân là mùa mà người ta gieo hy vọng. Mỗi khi xuân đến, luôn luôn có những người tụm năm tụm ba kết bạn đến núi Thanh Thành du xuân du ngoạn.

Bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến từng đợt tiếng khóc, những người đi ngang qua chung quanh đều nhìn lại hướng tiếng đó phát ra.

Chỉ thấy một lão nhân gia tóc trắng xoá khóc lóc thương tâm muốn chết, bên cạnh còn có một thiếu niên thanh tú tuyệt mỹ, phong thái nhanh nhẹn đứng bên cạnh.

Nhưng nếu các vị đi đường kia chịu khó cẩn thận quan sát một chút, nhất định sẽ nhìn thấy trên đỉnh trán người thiếu niên kia hiện lên một đường gân xanh thật rõ ràng.

"Tiểu Vinh tử nha, ngươi lại muốn bỏ rơi ta sao?" Vinh Cẩn Du vẻ mặt hắc tuyến nhìn, sư phụ đang khóc như lê hoa đái vũ nhất chi xuân (cành hoa lê dưới mưa xuân), không biết phải làm thế nào.

"Sư phụ, không cần phải làm thế đâu, mỗi lần đều như vậy, ngươi có thể hay không có lời gì mới mẻ chút a? Ta chỉ đi mua đồ chứ không phải đi tự sát, không cần phải làm ra bộ dáng sinh ly tử biệt đó." Tình cờ nhìn chung quanh, không biết ở đâu ra mà xuất hiện, những người đi đường du ngoạn trong tiết thanh minh bắn ra vô số ánh mắt sắc bén, cùng với ánh mắt mặt lộ vẻ khinh bỉ.

Vinh Cẩn Du cảm thấy nếu còn như vậy nữa thì chỉ sợ ngay cả mình còn phải khinh bỉ hành vi của chính mình, Vinh Cẩn Du giờ khắc này rốt cục đã sâu sắc cảm thụ được, sớm không nên đồng ý cho lão nhân này tiễn mình đi.

Ai, kỳ thật không phải Vinh Cẩn Du phải rời khỏi núi Thanh Thành, chẳng qua là bởi vì hôm nay là ngày mà mỗi ba tháng Vinh Cẩn Du đều phải xuống núi chọn mua đồ dùng hằng ngày.

Giống như bình thường, sáng sớm Vinh Cẩn Du luyện xong võ công, cùng sư phụ đánh tiếp mấy chiêu, liền phải xuống núi đi mua đồ. Không ngờ sư phụ lại giở ra trò cũ, không chịu để nàng ra sơn môn, còn muốn dặn dò nàng một số việc mới yên tâm.

Lại là những việc nói đi nói lại mãi, vẻ mặt lo lắng, quả nhiên là sợ Vinh Cẩn Du tiểu bồn hữu sẽ không cẩn thận mà bị dã lang tha đi, hoặc là gặp phải bọn buôn người, vân vân…

Kết quả là một lần rồi lại một lần phát sinh tình huống ngoài ý muốn, cụ thể nói đến đây đã là đếm không được bao nhiêu lần, trước đây mỗi lần Vinh Cẩn Du phải rời núi mua đồ, Tử Dương đạo trưởng đều giở cùng một loại chiêu.

Tử Dương Chân Nhân một bên nước mũi, một bên nước mắt, kéo kéo tay tay áo của nàng, nói: "Vậy được rồi, ngươi phải sớm một chút trở về, đừng làm cho vi sư lo lắng, phải biết rằng vi sư rất khó mới có được ngươi, một người thông minh lanh lợi, lúc còn nhỏ nhu thuận, trí dũng song toàn, anh tuấn tiêu sái thật là tốt đồ nhi a." Đạo trưởng vẫn không chán lải nhải phiền hà.

Vinh Cẩn Du nháy mắt ra hiệu, trừng mắt nhìn Tử Dương Chân Nhân, nói: "Đã biết, ta sẽ mua cho người Phù Dung cao (bánh hoa sen), ngươi nếu nói nữa. Hừ. Hừ. Hậu quả, người tự hiểu."

Vinh Cẩn Du mỗi lần như thế chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ chính là Phù Dung cao, Tử Dương Chân Nhân thở dài một hơi. . .

"Được rồi, ngươi đi nhanh đi. Đừng trì hoãn thời gian ." Tử Dương Chân Nhân nháy mắt khôi phục lại vẻ bình thường, nghiêm trang thúc giục Vinh Cẩn Du.

Thế nhưng ngay khi hắn nghe thấy ba chữ “người tự hiểu” kia, khống chế biến đổi suy nghĩ trong nháy mắt, nhất định là việc tốt, mặc dù như vậy cũng làm cho lão không thể tránh khỏi nhớ lại, không được ăn Phù Dung cao, kia thê thảm không nỡ nhìn quang huy huyết lệ sử .

". . . . ." Vinh Cẩn Du lại một lần nữa nhịn không được, xoa trán ai thán, rốt cuộc là ai trì hoãn thời gian của ta a? Vinh Cẩn Du hiện tại chỉ có thể ở trong lòng bất lực kêu rên khóc rống .

Vinh Cẩn Du mua hết đồ vật ở trên trấn, liền lên đường trở về, khi đến chân núi, trông thấy có một đám người bịt mặt vây đánh một thiếu niên.

Nhìn một cảnh thị phi ép người vào chỗ chết kia, quả nhiên là thủ đoạn tàn nhẫn, chiêu chiêu đều muốn lấy mạng đối phương.

Lại nhìn thiếu niên kia, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, đơn thuần tuấn dật, nhìn như võ công cực cao nhưng lại bị thương rất nặng.

"Oh, trời xanh a, thổ địa a, thời điểm nguy hiểm tánh mạng tới rồi."

Vì thế, nàng ở trong đầu cực nhanh tổng kết lại một chút tình huống kịch truyền hình mà buổi tối nàng thường xem, theo dự đoán thì tỷ lệ người bịt mặt là người xấu cơ hồ cao tới 99. 999%.

Vì thế, bản thân là một thanh niên được hưởng một nền giáo dục tốt chính thống, Vinh Cẩn Du nhanh chóng quyết định một cách thật chính xác, nàng chuẩn bị rút đao tương trợ.

Thế nhưng, nàng trăm triệu không nghĩ tới chính là, khi nàng chuẩn bị rút đao mới phát hiện, mình xuống núi mua đồ, căn bản chưa từng mang theo đao kiếm bên người.

Ngay lúc đó một người bịt mặt thấy tình thế không ổn liền một bên công kích một bên đánh lén, hướng tới thiếu niên kia xuất kích một chiêu, không ngờ thiếu niên tả công hữu chắn (trái đánh phải thủ), vẫn tránh không kịp, chiêu trúng ngay giữa ngực thiếu niên.

Người bịt mặt chọn đúng thời cơ xuất một cước, ngay sau đó là một cú xoay người hoàn mỹ, nhanh chóng giơ kiếm lên, muốn lấy mạng người trước mặt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vinh Cẩn Du cấp tốc lấy ra ngân châm bên hông ném về phía đó, người bịt mặt lập tức ngã xuống đất.

Vinh Cẩn Du luyện ám khí quen dùng ngân châm, vật này có thể dễ dàng để trong đai lưng, rất tiện mang theo, mỗi khi ra tay đều không dễ bị người khác phát hiện.

Mà ngân châm nàng dùng đều là tự nàng tẩm qua mê dược lẫn độc dược, người bịt mặt tạm thời hôn mê, khi nào bất đắc dĩ nàng mới buộc phải đả thương hoặc lấy mạng người khác.

Người bịt mặt còn lại gặp tình huống như vậy, tự biết thực lực đánh không lại liền đành phải bỏ mặc đồng bọn mà chạy trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net