Chương thứ bốn mươi tám: Đêm trước đại hôn. . .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm , Vinh vương phi ở trong phòng cùng Vinh vương gia thương lượng chuyện thánh chỉ vừa truyền .
Vinh vương phi hướng bước đi, tiếp theo trong Vinh vương phủ đi qua đi lại , rối bời tâm can, nóng lòng nói:" Vương gia , hiện nay phải làm thế nào cho đúng a, chớ nói Trường Nhạc là công chúa thánh thượng sủng ái nhất, coi như là một công chúa không được cưng chìu, nàng cũng là một công chúa a , cuộc sống sau này của Cẩn nhi, sợ là không dễ chịu lắm ."

Vinh vương gia cau mày , cả giận nói :" Vậy bây giờ có thể như thế nào ? Thánh chỉ đã hạ , đã vô lực hồi thiên , nếu chủ ý thánh thượng đã quyết là Cẩn nhi, ta cũng không có cách nào khác. Nếu như chúng ta dám can đảm cự tuyệt , sợ không bảo toàn được cửu tộc này. Bây giờ có bao nhiêu kẻ đang nhìn ngó quyền vị binh mã của ta , hôn nhân hoàng tộc , từ xưa đến nay vốn mang theo sắc thái chính trị. Này gả đâu là công chúa , rõ ràng chính là phò mã, của hồi môn phò mã, chính là lòng trung thành thề sống chết, sự ủng hộ về quyền vị tiền tài của gia phụ (cha chồng) ta đây."

Vinh vương gia vốn tự mình đánh bàn tính như ý, suy nghĩ Vinh Cẩn Du bệnh khỏi có thể trở về nhà thành thân , tránh cho ngày sau ở rể hoàng tộc , bị thê tử chèn ép. Đáng tiếc , người định không bằng trời định , sợ lần này không tránh thoát , nay được hoàng thượng chọn trúng , có thể không vươn cổ chịu đựng một đao được ư .

Lần này không phải gả công chúa , mà là tâm tư của hoàng thượng người.

Phu thê Vinh vương gia đang thương lượng , Vinh Cẩn Du trong lòng càng thêm loạn thành một đống .

Làm sau đây ? Đào hôn ? Thánh chỉ cũng xuống , đoán chừng ngày mai thượng triều sẽ tuyên bố , bố cáo thiên hạ . Chẳng lẻ vương thổ trong thiên hạ, ta vừa đi như thế, sẽ từ đó mà phải bỏ mạng thiên nhai. Còn như ta cưới Nhạ Nhan , sợ có một ngày cũng sẽ dính líu đến nàng . Huống chi, tránh nhất thời thì làm sao có thể tránh quá một đời , người Vinh vương phủ thì phải thế nào? Nhất định không tránh khỏi bị dính líu. Nhưng nếu như cưới công chúa , làm sao động phòng bây giờ ? Nói mình thân có bệnh không thể nói ra được? Công chúa kia nổi giận lôi đình xuống , là sẽ bỏ ta , giết ta , còn không thì cũng nhất chi hồng hạnh xuất tường đi (giống như bỏ về nhà mẹ đẻ) ? Nếu là thân phận nữ tử này bại lộ , sợ thật mệnh ta thôi rồi , lại còn có thể lôi kéo cửu tộc Vinh Cẩn Du chôn theo .

Hắn nguyên nghĩ vô luận như thế nào , kéo dài tới thi Hương sau , chờ phát bảng lập tức phải đi Cố phủ cầu hôn , chờ vừa qua hôn sự này , làm quan cái gì , tùy tiện tìm lý do thân thể không khỏe , từ quan cũng được . Đến lúc đó, gió liền êm, sóng cũng lặng . Phò mã kia người nào thích thì cứ làm , dù sao không phải chuyện của mình. Nhưng trời hết lần này đến lần khác,không chìu theo nhân nguyện, đằng này chưa tới thi Hương , thánh thượng đã hạ chỉ triệu kiến .

Khi quân phạm thượng ,tội kháng chỉ. Nếu là mình một người thôi cũng không sao , nhưng chuyện này liên quan rất rộng . Vinh Cẩn Du bây giờ thật đúng trước có lang sau có hổ , tiến không được , lui cũng không xong , lần này thật đúng đã cỡi lên lưng cọp , cuối cùng phải lấy mệnh tương báo . Hắn trong khoảng thời gian ngắn , ngược lại không có chủ ý , cứ như vậy lo âu suy nghĩ, mệt mỏi mà thiếp đi .

Sáng sớm ngày thứ hai , thánh thượng quả nhiên thượng triều tuyên bố chuyện này , lần này là triệt triệt để để , chặt đứt ý niệm muốn kháng chỉ cự hôn trong đầu Vinh Cẩn Du.

Nếu , việc đã đến nước này , Vinh vương gia cũng chỉ có thể đương triều tạ ơn , không chỉ như thế , hắn còn phải làm ra dáng vẻ thụ sủng nhược kinh ( được yêu thương nhưng vừa mừng vừa lo sợ) , vạn tạ thiên ân.

Chuyện này một khi tuyên bố , lòng tràn đầy sầu khổ , chẳng qua cũng không chỉ có phụ tử Vinh gia, đủ loại hâm mộ ghen tỵ , đủ loại bi hoan ưu thương, chỗ nào cũng có. [ chậc, thông gia với hoàng đế, sao tránh khỏi đố kỵ a]

Không tới buổi trưa , tin tức này , đã truyền khắp đường lớn, hẻm nhỏ trong kinh thành, không người nào không biết .

Kinh Nhược Ly nghe được tin tức này , càng thêm kinh ngạc vạn phần , với hắn mà nói , bây giờ lo lắng nhất không phải là tình cảm Vinh Cẩn Du đối với Cố Nhạ Nhan, mà là vấn đề giới tính của Vinh Cẩn Du, dù sao đây mới là chỗ then chốt của đại sự liên quan tính mệnh. Hắn tự nghe được tin tức này , liền bay nhanh một đường ( đi như bay a) , chạy thẳng đi tới Vinh phủ .

" Ta là công tử gia Kinh thị lang Kinh Nhược Ly, tìm tiểu vương gia ngươi có chuyện quan trọng , hắn ở nơi nào ? Mau dẫn ta đi gặp hắn ngay."

Kinh Nhược Ly vừa đến Vinh phủ vừa báo tên họ , liền muốn hạ nhân Vinh phủ , mau dẫn hắn đi tìm Vinh Cẩn Du .
Vinh Cẩn Du vốn biết , chuyện này vừa ra , Kinh Nhược Ly tất nhiên sẽ chạy tới hỏi thăm trước tiên, liền báo trước cho thủ vệ .

Thủ vệ giữ cửa kia, vừa chắp tay , nói:" Nguyên lai là Kinh thiếu gia , tiểu vương gia nhà ta có lệnh , nếu ngài tìm đến, trực tiếp đi Đông Sương hoa viên là được , không cần thông báo ."

Thủ vệ canh giữ sáng nay, nghe Vinh Cẩn Du phân phó , nếu là Kinh phủ thiếu gia Kinh Nhược Ly tìm đến , không cần thông truyền , trực tiếp đi vào Đông Sương tìm là được . Cho nên hắn liền chỉ đường cho Kinh Nhược Ly, dẫn Nhược Ly đi đến Đông Sương .


Kinh Nhược Ly vừa thấy Vinh Cẩn Du từ xa , liền hỏi thẳng hắn có tính toán gì không , nói :" Cẩn Du , ta mới vừa nghe nói chuyện này , liền vội cấp chạy đến , ngươi tính toán như thế nào ?"

Vinh Cẩn Du ngồi như vô lực, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt, nói :" Thánh chỉ tứ hôn , bố cáo thiên hạ . Ta còn có thể có tính toán gì hơn, việc đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước."

Vinh Cẩn Du so với đêm qua , hiện nay đối với chuyện này , đã bình tĩnh rất nhiều , thầm nghĩ, dù sao chuyện vừa mới bắt đầu, sao có thể sớm đầu hàng như vậy, nói không chừng biết đâu sẽ có cái gì giúp thay đổi mọi sự.

Nếu như Vinh Cẩn Du biết đối tượng Cố Tư Mẫn cùng hắn lập gia đình, chính là Cố Nhạ Nhan, sợ người này ngay cả hưng phấn cũng không kịp , còn như thế này mà nghĩ hết biện pháp từ chối cự hôn .

"Thiếu gia , Dương công tử cùng Dương tiểu thư tới chơi ."

Vinh Cẩn Du cùng Kinh Nhược Ly đang trầm mặc không biết làm sao, lại có hạ nhân báo lại nói Dương Kỳ Nhạc tới chơi.

Vinh Cẩn Du khoát tay áo, nói:" Ân, dẫn bọn hắn tới đây đi ."

Vinh Cẩn Du sớm có nghe thấy , Dương Kỳ Nhạc thích Trường Nhạc công chúa , cũng là không biết , hắn lúc này tới chơi là vì ý gì , ngay cả Dương Nhược Oánh chưa từng thấy qua cũng cùng tới .

Dương Kỳ Nhạc cũng vừa thấy Vinh Cẩn Du, liền vội thiết , hỏi :" Cẩn Du , hôm nay kinh thành truyền lại chuyện , là thật ?"

Dương Kỳ Nhạc ở trên đường nghe nói chuyện đương kim thánh thượng ban chiếu , đem tiểu vương gia Vinh vương phủ làm phò mã , gả Trường Nhạc công chúa , liền vội vội vã chạy tới xác nhận . Nhưng không ngờ ở cửa Vinh phủ gặp phải muội muội của mình Dương Nhược Oánh, mới biết nàng cũng là vì chuyện này mà đến. Gặp được muội muội mình, trong lòng hắn cũng sáng tỏ tám chín phần chuyện này, tin tức không tự nhiên nổi lên, chuyện lớn như vậy , ai dám loạn truyền đây ?

Vinh Cẩn Du liếc mắt nhìn Dương Kỳ Nhạc, thản nhiên nói :" Chuyện này , xác thực như tin đồn độc nhất vô nhị ."

Chuyện quả nhiên là thật, Dương Kỳ Nhạc như đưa đám , chán nản ngồi xuống , ngốc trệ hồi lâu , mới mở miệng nói chuyện , nói :" Kia , ngươi là quan tâm công chúa ?"

Vinh Cẩn Du nhìn cũng không nhìn hắn, liền nói :" Chưa từng , tâm của ta đã sớm thuộc người khác , hơn nữa minh thề , kiếp nầy không phải là khanh không lập gia đình ."

Vinh Cẩn Du bây giờ tâm tâm niệm niệm , muốn cũng là Cố Nhạ Nhan , mình bây giờ nếu làm phò mã ước chừng ân hận , còn có mặt mũi nào đi gặp Cố Nhạ Nhan đây?

Kinh Nhược Ly nghe được Vinh Cẩn Du như thế vừa nói, cũng cả kinh trong bụng, thầm nghĩ : không phải là khanh không lập gia đình ? Kia Cố Nhạ Nhan với ngươi thật là đáng giá như thế ? Ngươi có lòng không phải là khanh không lập gia đình, nàng có thể có tâm không phải là quân không lấy chồng ? Người nầy tình cảm đã tình thâm đến đây? Chẳng qua tình huống phát sinh như thế , hắn có thể đối với Cố Nhạ Nhan, làm được không phải là khanh không lập gia đình như thế nào đây ?

Kinh Nhược Ly suy nghĩ cho đến đây , khôi phục lại chính người trong long hắn cũng không có tìm được, càng sầu não lên.

Dương Kỳ Nhạc nghe được Vinh Cẩn Du nói , lòng đã có sở thuộc , còn không phải là khanh không lập gia đình , lập tức lửa giận ba trượng , không nhịn được rống lên :" Vậy sao ngươi có thể lấy Mẫn nhi đây ? Ngươi không thương nàng , ngươi tại sao có thể cưới nàng đây ? Ngươi lại tại sao có thể cho nàng hạnh phúc ?"
Vinh Cẩn Du lại dị thường bình tĩnh, nói :" Kỳ Nhạc, tâm ngươi vốn thuộc về công chúa ?"

Mẫn nhi , ngươi gọi tên thật đúng thân thiết a , lại dám không chút nào e dè.

Thấy hắn lo lắng không nói, Vinh Cẩn Du lại nói :" Vậy ngươi vì sao không đi cầu hôn ? Nhiều năm như vậy ngươi đều không từng hướng thánh thượng thỉnh cầu, ngươi lại có tư cách gì tới trách ta ?"

Dương Kỳ Nhạc ngươi đáng chết, ngươi thích công chúa vì sao không còn sớm sớm đi cầu hôn, kéo dài tới bây giờ , khiến cho bao nhiêu đôi uyên ương phải hứng lấy mệnh khổ? Vinh Cẩn Du càng nghĩ càng tức giận , nếu không phải thân phận bây giờ , không kiềm được mình càn rỡ , nếu không , mình tất nhiên sẽ xuất thủ đánh Dương Kỳ Nhạc. (nếu thế lấy đâu ra truyện cho ta edit )

Dương Kỳ Nhạc nhất thời cứng họng, nữa ngày vẫn không nói trọn lời , chỉ có thể thốt lên :" Ta , ta ..."

Dương Kỳ Nhạc nghe được Vinh Cẩn Du hỏi ngược lại, càng thêm không biết từ đâu nói đến . Chẳng lẻ muốn nói cho ngươi biết ta bởi vì tự ti, ta bởi vì cảm giác mình không xứng với công chúa , mà cho tới bây giờ không dám hướng người khác nhắc tới chuyện này , càng thêm không dám vọng tưởng công chúa sẽ thích mình , nhiều năm qua mình cũng xa xa nhìn nàng , coi chừng nàng , chưa từng biểu lộ tình ý bản thân . Bây giờ thánh thượng cũng đã hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, vào giờ phút này, ta lại còn có thể xa cầu chút gì ?

"Cẩn ca ca , huynh cần gì đối với ca ta khổ khổ tương ép ? Những chuyện này đều không phải chúng ta có thể cưỡng cầu, càng không phải chúng ta có thể chi phối ."

Dương Nhược Oánh bàng quan đã lâu, thật sự bội phần bị ai đả kích . Vốn là ưu tâm việc Vinh Cẩn Du nhiều ngày đều không từng đi tìm Dương Nhược Oánh mình, nay nghe được tin tức Vinh Cẩn Du được làm phò mã, chợt cảm thấy tình thiên phích lịch (sấm chớp giữa trời nắng) . Mới vừa rồi lại chính tai nghe được, Vinh Cẩn Du nói đã có trong lòng người, càng thêm bi ai theo .

Vinh Cẩn Du mắt đạm đạm, nhàn nhạt, nói :" Nhược Oánh, muội hiểu chuyện tốt nhất , những chuyện này lại hóa ra chỉ ta với ngươi một người có thể nói được . Hãy khuyên nhủ ca ca muội thật tốt đi, đây coi là nơi chốn chúng ta, tất cả đều là vật hy sinh của thủ đoạn vương giả chính trị mà thôi."

Dương Kỳ Nhạc ta hận ngươi, ta hận ngươi ích kỷ tự ti , ta hận ngươi do dự thiếu quyết đoán, ta thật là hận không được có thể bóp chết ngươi . Bởi vì ngươi kia ngu ngốc tự ti , phá hủy hạnh phúc của mình , còn phải liên lụy hạnh phúc của ta . (phá đâu mà phá =.=")

Vinh Cẩn Du từ từ bình phục tâm tình của mình buông lỏng ra hai quả đấm nắm chặt. Thấy Vinh Cẩn Du từ từ bình tĩnh lại Kinh Nhược Ly cũng yên lòng. Hắn mới vừa rồi còn thật là sợ Vinh Cẩn Du không nhịn được xuất thủ, đả thương Dương Kỳ Nhạc đây. Nếu thật sự như thế , bất luận Vinh vương phủ có nhiều sâm nghiêm đề phòng, sợ không đến ngày mai , cả kinh thành sẽ đem Vinh tiểu vương gia cùng Dương Kỳ Nhạc đại nhân vì tranh đoạt trái tim công chúa, ra tay đánh nhau mà đưa đến chuyện lưỡng bại câu thương , mà truyền xôn xao .

Dương Kỳ Nhạc ngẩn người, vừa chắp tay , nói :" Ta biết , chuyện này không phải ngươi nguyện ý , cũng không phải chúng ta nguyện ý , hôm nay chẳng phân biệt được nguyên do liền tới trước chất vấn , là ta không đúng , ta cũng nhất thời nóng lòng, Cẩn Du vạn vạn không cần để ở trong lòng . Nhưng chớ có vì chuyện này , mà khiến cho tình cảm huynh đệ của chúng ta tổn thương . Ta có chút không thoải mái, cần sớm trở về phủ , cáo từ ."

Dương Kỳ Nhạc nói xong , liền đứng dậy lảo đảo rời đi , Dương Nhược Oánh thấy vậy , sợ ca ca của mình gặp chuyện không may , liền cuống quít cáo từ , đuổi theo .

Thấy bọn họ hai người đi, Kinh Nhược Ly mới nói :" Cẩn Du , ngươi quyết định chưa?"

Thấy Dương gia huynh muội đi xa , vừa rồi Kinh Nhược Ly vừa nghe ý tứ lời kia của Vinh Cẩn Du, đã biết quyết định của hắn, nhưng hắn còn muốn , lần nữa xác nhận một phen .

Vinh Cẩn Du than thở, nói :" Không phải ta quyết định , mà là quyết định lựa chọn ta , chuyện này nếu đổi ở trên người ngươi , ngươi cũng chỉ có thể như thế ."

Vinh Cẩn Du trước khi Kinh Nhược Ly tới, đã chọn kết hôn công chúa , việc làm phò mã bây giờ là để bảo đảm bình an trong Vinh vương phủ, còn nếu như đến khi sự việc bại lộ, cũng có thể còn nghĩ biện pháp giải quyết , nhưng hiện nay việc trước hết vẫn phải cưới công chúa.

Kinh Nhược Ly cũng thở dài , nói :" Ai , thật không có biện pháp nào khác để có thể bảo đảm trong Vinh phủ bình an? Ngươi nếu như thế, sau này nhất định sẽ mệnh treo tiền tuyến, ( đại loại là, lúc não cũng phải trong tư thế sẵn sàng chiến đấu a) , sợ muốn cùng Cố Nhạ Nhan hữu duyên vô phân."

Bạn tốt của mình không thể cùng Cố Nhạ Nhan ở chung một chỗ sẽ không có hạnh phúc, nhiều nhất là không có hạnh phúc nếu cưới công chúa , thật là mệnh treo tiền tuyến. Làm phò mã vốn không có địa vị, bất kể có nhiều văn thải vũ lược, cũng sẽ phong chức quan nhàn tản bị mai một đi, [tài năng bị thui chột a] huống chi Vinh Cẩn Du thân nữ tử , càng thêm tính mạng khó bảo toàn a .

Vinh Cẩn Du khẽ mỉm cười, liền bật thốt lên :" Biện pháp ? Ngược lại có một."

Ánh mắt Kinh Nhược Ly sáng lên, hỏi :" Thật có a ? Biện pháp gì, có thể hữu dụng sao ?"

Kinh Nhược Ly thấy Vinh Cẩn Du kia nụ cười tự tin, vừa cao hứng vừa tò mò .
Vinh Cẩn Du cười cười liền từ trong lòng ngực lấy ra hai bình nhỏ, bỏ vào trên bàn , nói :" Đây, một bao thất bộ đảo, một chén Mạnh bà thang, cam đoan ta có một cuộc sống hoàn mỹ bắt đầu ."

Kinh Nhược Ly cả kinh , nói :" A ? Điều này, ngươi nếu có đời người mới, vậy cũng thật muốn tình định kiếp sau cùng Cố Nhạ Nhan a , ngươi bỏ được sao?"

Kinh Nhược Ly không nghĩ tới Vinh Cẩn Du cư nhiên lấy ra thuốc chuột cùng thang độc tự mình điều chế ra ngoài , xem ra người nầy , tâm đã ôm chuyện sau này hẳn phải chết .

Vinh Cẩn Du lại cười một tiếng, nói :" Nói giỡn, ta nào có hèn yếu như vậy đây , thế sự không có tuyệt đối , chuyện không tới khoảnh khắc cuối cùng, người nào sẽ biết kết quả đây ?"

Không chống tới cuối cùng, lại như thế nào cam nguyện phó chết , chuyện không tới một bước cuối cùng , ta tuyệt không khả năng buông tha cơ hội có thể xoay chuyển.

Kinh Nhược Ly khinh bỉ nhìn hắn một cái, an tâm nói :" Nếu ngươi có thể nghĩ biện pháp như vậy, ta cũng yên tâm . Vậy ta đi trước, sau này lại tới tìm ngươi ."

Hắn quả nhiên không phải người yếu ớt, hại ta lo lắng vô ích nửa ngày .

Bên này, Dương Nhược Oánh một đường đuổi theo tới trong phủ , mới nhìn thấy Dương Kỳ Nhạc ở trong viện loạn múa binh khí.

Dương Nhược Oánh đưa thủ cân (khăn tay) cho hắn lau mồ hôi , nói :" Ca , huynh nếu là khó chịu thì lên tiếng đi , có lẽ sẽ thoải mái chút ."

Chờ Dương Kỳ Nhạc mệt mỏi , ngồi xuống cầm vò rượu uống ừng ực , Dương Nhược Oánh đành đi tới ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

Dương Kỳ Nhạc lăng lăng nhìn trên mặt đất hoa rơi , hỏi :" Tiểu oánh còn muội thì sao ? Muội bây giờ thật không khó chịu sao ? Cẩn Du muốn thành thân cùng công chúa, hắn còn có người yêu . Muội há không khổ sở sao? Muội không phải cũng muốn để ở trong lòng ư ?" [cần gì hỏi dồn dập, làm đau lòng em nó thế huynh =.=']

Ba người chúng ta từ nhỏ ở cùng nhau chơi đùa đùa bỡn , tâm ý của ngươi từ nhỏ chính là để ý hắn , ta đây làm ca ca lại như thế nào không biết , nguyên là muốn chúng ta còn có thể trở thành người một nhà đây , nhưng bây giờ người ngưỡng mộ trong lòng hai người chúng ta lại thành người nhà kẻ khác, cái này bảo ta như thế nào có thể tiếp nhận ?

Dương Nhược Oánh nhất thời cảm thương , thầm nghĩ : Cẩn ca ca , ngươi rời nhà nhiều năm có từng có nghĩ tới ta , niệm quá ta ? Ngươi mới vừa nói, ngươi đã có người yêu , ngươi có từng nghĩ tới , ngươi lại đem ta để chỗ nào ? Ngươi hôm nay để cho ta an ủi ca ca , vậy ta trong lòng đau khổ lại do ai để an ủi ? Những lời lúc nhỏ huynh đã nói đều không nhớ sao? Vậy ta này rất nhiều năm qua chờ đợi đổi lấy vậy là cái gì? [ híc..người nàng chờ đợi sớm về thiên cổ mất rồi @.@]

Dương Nhược Oánh nghe lời nói của Dương Kỳ Nhạc, lại hồi tưởng lại lúc nhỏ tình cảnh như phát hiện trước mắt , trong lúc vô tình đã là nước mắt rơi như mưa , nàng cầm lấy rượu trong tay của cũng uống lên .

Nhân mỗi người có mệnh , đều tự rối rắm, đều tự bi ai...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net