chương thứ hai mươi ba: Tâm tư trong lòng ( thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Vinh Cẩn Du vốn là muốn chờ hắc y nhân kia đi rồi, mới bắt đầu tìm lần nữa xem có cái gì có giá trị không. Lại không nghĩ rằng hắc y nhân kia không những mãi không chịu đi, lại xuất hiện thêm một hắc y nhân nữa, hai người cùng nhau tìm chung. Trong lòng cả kinh, hay thật, không ngờ đi thì đi cả nhóm a.

Kết quả một chút không chú ý, thoáng di chuyển qua, không ngờ lại gây ra tiếng động, bị hai người đó phát hiện .

Hai người kia nghe được động tĩnh cũng cả kinh, lập tức liền tấn công Vinh Cẩn Du. Vinh Cẩn Du xoay người một cái liền né tránh , nhảy xuống xà nhà, muốn chạy tới cửa sổ mà đi.

Không may, hai hắc y nhân không bỏ, đuổi theo Vinh Cẩn Du một đường tới hoa viên, ngay cả hộ vệ trong phủ cũng kinh động, đều giơ đuốc lên cao chạy lại đây.

Vinh Cẩn Du không muốn kinh động hộ vệ Tổng Đốc phủ, nhưng động tĩnh lớn như vậy, không kinh động cũng không được . Hộ vệ phần lớn đều cầm cây đuốc, có vẻ như đã chuẩn bị trước từ lâu.

Hơn nữa, hai hắc y nhân này cũng là nhất đẳng cao thủ, đòn thế không giống như phường trộm cướp, cướp của người giàu chia cho người nghèo, chẳng lẽ là tới trả thù?

Lúc này, hộ vệ càng ngày càng nhiều, mặt khác hai hắc y nhân xem tình hình không ổn, cũng không cùng Vinh Cẩn Du dây dưa nữa, tung người về phía cửa chạy đi.

Vinh Cẩn Du cũng thừa dịp hộ vệ chung quanh quan sát hai người kia lẩn trốn, liền cũng tung người một cái đào tẩu .

Nhưng mà, Vinh Cẩn Du là một cây mù đường chính hiệu, nếu không thì khi ở Thanh Thành trấn đã không bị Tô Vân muội muội dụ dỗ rồi.

Thế nên hiện giờ người nầy cư nhiên lại chạy thẳng đến Tây Sương phòng, lúc này lại thấy hoa viên bên hồ Tây Sương, có một nữ tử đang độ tuổi thanh xuân đang đi dạo quanh đó.

Dáng người thướt tha yêu kiều, dung mạo huyền ảo như trăng, bóng dáng động lòng người, tuy chỉ nhìn thấy nửa thân người cũng đủ khiến người khác hồn xiêu phách lạc, kết hợp với cảnh đẹp xung quanh, hoa tiền nguyệt hạ, nương theo ánh trăng trong suốt nhìn lại, càng cảm thấy kinh vi thiên nhân.

Vinh Cẩn Du trong lúc nhất thời quên mất mình đang ở nơi nào, đứng sững không nhúc nhích. (chân mệnh thiên nữ của you đã xuất hiện )

"Chủ tử, ban đêm gió lạnh, sớm trở về một chút đi." Lúc này, không biết ở đâu xuất hiện một tiểu nha đầu rất tôn kính nói với vị tiểu thư kia.

Tình cảnh này, thật sự là nhân gian khó gặp được vài lần. Tình thơ ý hoạ như thế, lại bị một cái tiểu nha hoàn phá vỡ .

Vì thế, tiểu thư này không đáp, liền xoay người đi về Tây Sương. Khi quay người lại, bên khóe mắt, liền nhìn thấy Vinh Cẩn Du một thân hắc y ngốc lăng nhìn chằm chằm mình ở một bên, không khỏi hơi nhăn lại mi, dường như có chút chán ghét.

Ngay khi tiểu nha đầu kia chuẩn bị hét toáng lên, thời điểm chỉ mành treo chuông Vinh Cẩn Du rốt cục hoàn hồn .

Nàng nhìn trước mặt tiểu thư thấy không rõ diện mạo ngơ ngác mở miệng :

"Xin hỏi tiểu thư, từ nơi này phải đi như thế nào mới ra phủ được, nên đi về hướng nào đây?" Vinh Cẩn Du nhất thời kích động, thật khó mới gặp được một tiểu thư như thế này, thế nhưng mở miệng lại có thể hỏi làm sao trốn ra ngoài được?

Nhưng nàng đã quên việc tối trọng yếu một chút, đó là nửa đêm canh ba ăn vận quần áo hắc y, còn che che mặt đứng ở Tổng Đốc phủ, nhìn thế nào cũng thấy hình tượng lẫn cách ăn mặc này tỉ lệ chiếm đa số là người xấu.

Lúc này, dựa theo nội dung vở kịch bình thường mà phát triển, vị tiểu thư kia cùng tiểu nha đầu sẽ lớn tiếng kêu la, hô to tóm kẻ trộm mới đúng. Nhưng vị tiểu thư này cư nhiên đi ngược lại nội dung vở kịch, thực bình tĩnh chỉ hướng Tây Bắc lúc nãy.

Vinh Cẩn Du hiểu ý liền theo hướng Tây Bắc nhảy ra góc tường.

Nhìn xem phía sau không ai đuổi theo, Vinh Cẩn Du vừa ra phủ liền đi thẳng đến nơi vừa rồi mới chia tay Tiêu Duẫn.

Quả nhiên không ngoài Vinh Cẩn Du sở liệu, Tiêu Duẫn vẫn ở đó chờ hắn.

"Thiếu gia, ngươi đã trở lại, vừa rồi ta thấy trong Tổng Đốc phủ nháy mắt đèn đuốc đã sáng trưng, nơi nơi đều có thị vệ cầm cây đuốc, giống như đi bắt ai đó, thiếu gia bị bọn họ phát hiện?"

Tiêu Duẫn khẩn trương hỏi, hắn biết thiếu gia khinh công ở trên đời này chỉ có vài người có thể theo kịp, nhưng lại bị người khác phát hiện, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Liền không khỏi lo lắng. Lúc này, nhìn thấy Vinh Cẩn Du bình yên vô sự trở về, lại yên tâm không ít.

"Chỗ này tốt nhất không nên ở lâu, chúng ta trở về nói sau."

Nói xong Vinh Cẩn Du liền lôi kéo Tiêu Duẫn chạy vội đi, canh ba liền về tới Tây Tử các. Cả hai không cần nhiều lời đều tự trở về phòng thay đổi quần áo, xong đi tới Mặc Vân Hiên.

"Thiếu gia, vừa rồi chuyện gì xảy ra?" Tiêu Duẫn đưa cho Vinh Cẩn Du một ly trà liền lo lắng hỏi.

"Vốn hảo hảo cả, cư nhiên lại xuất hiện hai cái hắc y nhân, thoạt nhìn bọn họ có lẽ cùng một người, hơn nữa võ công cực cao. Tuyệt đối không giống người trong giang hồ bình thường, hẳn đã trải qua đặc thù huấn luyện, lại không biết là vâng mệnh người nào sai khiến, vào đó làm chi a."

Vinh Cẩn Du uống ngụm trà, thở hổn hển, mới nói ra ý kiến của mình, nhưng chính mình vẫn không nghĩ ra, Lưỡng Giang Tổng Đốc có lẽ không chỉ là một tham quan ô lại mà thôi, có thể hắn đang có âm mưu gì, bằng không vì sao lại thu hút sự chú ý của nhất đẳng cao thủ chứ?

Vinh Cẩn Du khi kể lại sự việc, cũng không đề cập đến nàng nữ tử kia, khiến mình nhìn chằm chằm ngẩn người mà ngay cả mặt đều thấy không rõ, việc này nếu truyền ra, mình chắc hẳn sẽ bị các nàng cười chết mất thôi.

Hừ, hừ, được một cái phòng thủ kiên cố Lưỡng Giang Tổng Đốc phủ, sợ là bởi vì Bát phủ tuần án, cáo già Lý An Niên mới thu liễm, bằng không sao hôm nay một cao thủ cũng đều không nhìn thấy.

Nhưng mà, điều làm cho Vinh Cẩn Du nghi hoặc nhất, vẫn là cô gái đêm nay ở bên hồ hoa viên Tổng Đốc phủ đích thực đụng phải kia, tuy rằng đêm quá tối không thấy rõ chính mặt, nhưng khí chất cao quý của nàng, khẳng định không phải là một nữ tử tầm thường.

Huống hồ chi Lý An Niên, tuổi cũng đã muốn bốn mươi, cũng chỉ có một con trai, vậy cô gái đó cũng cũng không là nữ nhi của hắn .

Hơn nữa dựa vào cách ăn mặc lúc đó của mình mà nói thì bất luận kẻ nào đều cảm thấy sợ hãi và kinh ngạc, nhưng nhìn thái độ bình tĩnh của người đó, phảng phất giống như là nhìn thấy một con tiểu miêu tiểu cẩu đi ngang qua thong dong bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi.

Nghi hoặc ngày một nhiều làm cho Vinh Cẩn Du có chút ngạc nhiên, nàng đến tột cùng là cái dạng nữ tử gì, vì sao lại không giống người thường?

"Như vậy a, chẳng lẽ là hắn còn phạm không ít chuyện táng tận lương tâm sao?"

Tiêu Duẫn cho rằng, Lưỡng Giang Tổng Đốc Lý An Niên phạm không ít chuyện giết người cướp của.

"Hiện tại kết luận còn quá sớm, về sau có cơ hội lại đi điều tra đi. Đã khuya , đi ngủ sớm một chút."

Vinh Cẩn Du mang theo trong lòng rất nhiều nghi vấn cùng ý tưởng, thúc giục Tiêu Duẫn đi ngủ.

Lúc này trong phủ Tổng Đốc, có mấy người như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, phỏng đoán lung tung.

"Chủ tử, Hạo Dạ đã trở lại." Một nữ tử mặc y phục trắng thoáng cúi đầu, hướng nữ tử đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhỏ giọng bẩm báo.

"Gọi hắn vào đi." Lúc này vị nữ tử này mới chậm rãi xoay người lại, ngọn đèn hơi tối vẫn không che lấp được dung mạo khuynh thành tuyệt thế kia.

"Nhiệm vụ không thể hoàn thành, Hạo Dạ xin chủ tử giáng tội."

Một nam tử thân huyền y, mi thanh mục tú đi đến, vừa thấy nữ tử này liền quỳ xuống, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

"Đêm nay cái kia hắc y nhân là chuyện gì xảy ra? Có biết là ai hay không?"

Đêm nay đầu tiên mắt nhìn thấy hắc y nhân kia, liền biết không phải người của mình. Thuộc hạ của mình, nào có ai lại dám lộ liễu như thế nhìn chằm chằm mình chứ.

Cho dù là người của Lý An Niên cũng không dám như thế. Thật may trong mắt của hắn không có ý khinh nhờn nào cả, bằng không hôm nay chắc chắn sẽ làm cho hắn mệnh tang ngay tại chỗ, mình vì sao chỉ trong nháy mắt đã hết bực bội khi nhìn thấy ánh mắt đó.

Nữ tử này cũng không nói gì, phạt hoặc không phạt, mà trực tiếp hỏi hắc y nhân gặp ở hoa viên bên hồ đêm nay.

"Thuộc hạ cũng không biết, khi chúng ta đi vào thư phòng, hắn cũng đã ở bên trong, là hắn không cẩn thận phát ra tiếng vang, mới lay động chúng ta, không biết có phải là người của Lý An Niên cử tới đề phòng người của chúng ta."

Nam tử vẫn như cũ cúi đầu quỳ xuống, thập phần cẩn thận trả lời chủ tử vấn đề.

"Người của Lý An Niên? Không, không phải người của Lý An Niên. Chắc là tới để trả thù."

Lý An Niên những năm gần đây đắc tội không ít dân chúng, phạm không ít chuyện xấu. Có rất nhiều người trong giang hồ cảm thấy không vừa mắt, muốn loại bỏ hắn cũng là chuyện đương nhiên.

Nữ tử này thầm hồi tưởng, đêm nay nhìn thấy hắc y nhân hoàn toàn không có ý muốn đả thương người, thoạt nhìn thật là có chút ngơ ngác ngốc ngốc. Huống hồ lại là trực tiếp đi vào thư phòng, chỉ sợ là cũng đến tìm chứng cớ gì đây. Xem ra chuyện này càng ngày càng thú vị, khóe môi liền không khỏi hơi hơi nhếch lên.

Bộ dáng mỉm cười này, ngay cả nữ tử bên người nàng cũng phải lạc mất hồn hồi lâu.

“Đúng vậy, vẫn là chủ tử anh minh."

"Đêm nay hắc y nhân ta đã thấy, không có gì uy hiếp cho chúng ta cả, không cần quá để ý ."

Nàng kia ở trong lòng phân tích một chút hành vi hắc y nhân kia, nhưng lại thực tự tin kết luận người kia không có uy hiếp gì đối với mình cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net