Chương thứ mười ba: Tây Tử các

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Vinh Cẩn Du mang theo Tiêu Duẫn đi đến Nhan Nhu Hiên.

Nàng hôm nay có rất nhiều việc phải phân phó cho mọi người, vì thế danh sách việc cần làm dài đằng đẵng.

Bọn họ vừa tới Nhan Nhu Hiên việc đầu tiên là triệu tập mọi người lại họp bàn. Đem hạ nhân, người làm trên dưới, tất cả đều gọi ra hết.

"Chào mọi người, ta tên là Vinh Ngọc, bây giờ bắt đầu là chủ Nhan Nhu Hiên này, Minh Nguyệt cư cùng Thu Thủy các đều là sản nghiệp trên danh nghĩa của ta. Về sau sẽ đưa cả ba vào buôn bán chung, còn đối với người làm các ngươi, ta muốn định ra một chút điều chỉnh và thay đổi. Đương nhiên nếu mọi người nguyện ý lưu lại thì cứ ở lại, không muốn thì cứ kiếm việc ở nơi khác. Người nào không muốn lưu lại, hiện tại có thể đứng lên rời khỏi nơi này, về phòng thu dọn đồ đạc ."

Những vấn đề liên quan đến công việc, Vinh Cẩn Du không thích vòng vo, nàng thích nói trắng ra, ngay từ đầu liền đi thẳng vào vấn đề mà nói. Vinh Cẩn Du nói xong, liền nhìn dưới đài, phía dưới tốp năm tốp ba người nhỏ giọng thảo luận, nửa ngày cũng không ai nguyện ý đi cả.

"Vậy tất cả mọi người đều không muốn đi, ta đây trước hết nói rõ một chút, chúng ta sẽ bàn về việc buôn bán về sau. Nếu mọi người có ý kiến hay thắc mắc gì, đều có thể nói ra."

"Đầu tiên nơi này về sau sẽ không là thanh lâu nữa, sau này chúng ta chỉ buôn bán chứ không tiếp khách. Lãnh vực buôn bán là nơi ăn uống, nghỉ chân cùng biểu diễn. Vị nào tinh thông bất cứ cái gì, đều có thể lên đài biểu diễn, đương nhiên chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho các ngươi, không để cho người khác xâm phạm đến tôn nghiêm của các ngươi. Các ngươi chịu trách nhiệm mời khách vào ăn cơm, uống rượu, nói chuyện phiếm, nhưng sẽ không phải tiếp khách qua đêm."

"Thứ hai, các ngươi từ hôm nay trở đi bắt đầu khôi phục tự do của bản thân. Đương nhiên, ta có thể mở cửa làm ăn buôn bán, sẽ mở đường đi cho các ngươi, khế ước bán thân đều sẽ trả lại cho các ngươi, cho nên nếu các ngươi muốn tiếp tục làm việc đều phải ký giao kèo lao động. Giao kèo là gì, có loại có thời hạn, cũng có loại không có thời hạn, dựa theo giá trị ngân lượng khế ước bán thân, cùng mỗi tháng tiền công, cùng với số bạc kiếm được trong ngày, sẽ suy ra các ngươi sẽ phải làm việc bao nhiêu ngày trong năm. Giao kèo ký xong hết thời hạn nếu muốn tiếp tục thì ký một cái khác, nếu không muốn tiếp tục lưu lại, liền có thể đi kiếm việc khác. Đương nhiên khi giao kèo vẫn còn thời hạn, các ngươi đều là người làm của ta, các ngươi đều có đầy đủ quyền lợi của mình. Các ngươi chỉ phải làm việc theo thời gian với ta. Các ngươi có thể làm bằng hữu, mà cũng có thể làm như không biết ta, những điều này đều là quyền và tự do của các ngươi, nói thí dụ như ngoại trừ thời gian đang làm việc ra, thì khi đã hết giờ làm, bất luận là các ngươi đi nơi nào, làm gì, đều không liên can gì đến Nhan Nhu Hiên cả, đó là tự do của các ngươi, nam hôn nữ hay gì gì đó, ta cũng sẽ không can thiệp."

"Các ngươi đem giao kèo này nhìn một cái, nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi, sau đó đem khế ước bán thân lấy về. Nếu có chỗ không hiểu hay không biết từ nào, thì có thể hỏi bọn họ một chút." Vinh Cẩn Du một bên nghĩ xem nên trang trí chung quanh như thế nào, một bên chỉ chỉ Tiêu Duẫn cùng Hoa Nhan, Hoa Nhu.

"Tiêu Duẫn, ngươi đi tìm ít thợ trang hoàng phòng lại đây. Chuyện giao kèo giao cho Hoa Nhan, Hoa Nhu được rồi."

Bọn họ đáp lời, Vinh Cẩn Du lại bắt đầu đi dạo chung quanh. Nhan Nhu Hiên chỉ có hai tầng, không lớn lắm. Nhưng có thêm hai nhà bên cạnh sẽ lớn hơn rất nhiều. Vinh Cẩn Du thừa dịp Tiêu Duẫn đi tìm thợ, vòng vo thăm dò đại khái nơi này một chút. Trong đầu cũng chầm chậm suy nghĩ, phải trang hoàng lại như thế nào đây.

"Thiếu gia, thợ đến rồi." Lúc này Tiêu Duẫn đã mang một nhóm thợ trở lại.

"Ách, ai là quản sự, ta và các ngươi bàn một chút cụ thể sẽ làm như thế nào, phải trang trí ra sao nữa."

Vinh Cẩn Du giải thích cho bọn họ một chút, mình muốn trang trí theo phong cách gì. Kỳ thật không phải cứ thanh nhã tuyệt trần, trang hoàng thanh lịch, bố cục rất khác biệt mới có thể thể hiện rõ sự phong nhã xa hoa, phải trang trí không giống người thường, như vậy mới có thể hấp dẫn nhiều người đến, nâng cao doanh thu.

Vinh Cẩn Du khi mua hết nơi này, liền quyết định nếu mình không có ở đây thì giao cho Hoa Nhan việc buôn bán. Giúp nàng quản lý, dựa vào sự khôn khéo, tính cách lại phúc hắc của Hoa Nhan, nhất định có thể vô cùng nhuần nhuyễn mà phát huy bản chất nữ cường nhân của nàng.

Cùng nhóm thợ thương lượng xong rồi, việc đã nói rõ với nhau, việc trang trí nửa tháng mới có thể hoàn thành. Vinh Cẩn Du liền hạ lệnh kêu toàn bộ nhân viên, tất cả đến Minh Nguyệt cư ở tạm, trước hết cứ để cho nhóm thợ trang hoàng Nhan Nhu Hiên và Thu Thủy các trước. Đợi hai nơi này xong rồi, cuối cùng mới tu sửa Minh Nguyệt cư, đến lúc đó ba cái tên sẽ trở nên thừa thãi, bởi vì ba sở quán hợp thành một nên lấy tên là Tây Tử các. ‘tây tử hồ bạn tây tử các, nguyệt chiếu tây tử hảo thì tiết.' Tên này là Vinh Cẩn Du ngắm Tây hồ nghĩ ra được.

"Hoa Nhan, Hoa Nhu các ngươi lại đây một chút, ta có chút chuyện muốn giao phó cho các ngươi." Vinh Cẩn Du suy nghĩ một chút, nửa tháng tới ở trong này thì thật nhàm chán, cho nên hắn muốn đi sông Tần Hoài cùng Dương Châu vui đùa một chút.

Hoa Nhan cùng Hoa Nhu đang sửa lại khế ước, hỏi: "Chuyện gì a?"

Vinh Cẩn Du rất có hứng thú, ý vị thâm trường nhìn Hoa Nhan, nói: "Là như vậy, ta có chút việc phải đi ra ngoài nửa tháng, nơi này hết thảy công việc, ta liền giao cho Hoa Nhan thay ta quản lý ."

Hoa Nhan cả kinh, nói: "Giao cho ta thay ngươi quản lý, lời này là thật sao? Sợ là không ổn đi. Ngươi sẽ không sợ ta, quản không được người, và cả công việc sao." Hoa Nhan cùng Hoa Nhu nghe xong câu này, đều cả kinh, có chút kinh ngạc, có chút được sủng ái mà lo sợ, không thể tin được.

"Đúng vậy, chính là giao cho ngươi quản lý, làm một nữ cường nhân thật tốt lắm a, vì sao phải đem mình ngụy trang thành một người ôn nhu yếu đuối vậy, ngươi giả bộ cao tới đâu, cũng chỉ có thể lừa mấy tên sắc lang, lưu manh, đại thúc hay gì gì đó thôi. Ngươi hãy cứ là chính mình a, cần gì phải miễn cưỡng cười đùa vui vẻ chứ? Huống chi, phải dựa vào chính mình mà sống, mới là việc là mỗi người nên làm nhất."

Vinh Cẩn Du một câu nói toạc ra tâm sự Hoa Nhan, chính xác, ở hoàn cảnh như vậy, có thể tạo nên tính cách gì, Hoa Nhan từ nhỏ đã phải tự bảo vệ mình, bảo hộ muội muội, nên nếu so với những người khác thì kiên cường có thừa.

Ở trong lòng của nàng, vẫn muốn có bầu trời của chính mình, có sự nghiệp, khác với nàng, Hoa Nhu từ nhỏ đã được nàng bảo hộ nên khá yếu đuối, mơ ước của nàng rất đơn giản, nàng muốn tìm được một người nàng thích, nguyện ý chung sống với nàng suốt cả đời. Nếu như nói Hoa Nhan là biểu tượng cho sự nghiệp nữ cường nhân, thì Hoa Nhu chính là một tiểu nữ nhân của gia đình.

Dù là một nữ cường nhân tự bảo vệ mình, bảo hộ thân nhân, hay là một thanh lâu nữ tử muốn tìm một nhà khá giả, sống tốt nửa đời sau, giúp chồng dạy con. Ý nghĩ như vậy đều tốt, ở trong xã hội phong kiến cũ cũng sẽ không bị mọi người phủ nhận, nhưng thế giới Vinh Cẩn Du là ở thế kỷ hai mươi mốt lại là một chuyện bình thường, không có gì là khác thường cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net