Chương thứ mười bảy: Lâu Ngữ Ngưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Ngữ Ngưng thấy Vinh Cẩn Du xoay người rời đi, hơi tiến lên một bước, nói :" Công tử đi thong thả, tiểu nữ hôm nay được công tử cứu, còn chưa nói lời cám ơn, lại ra tay đánh công tử, thật là xin lỗi. Nếu như công tử không ngại, có thể qua bên này đàm đạo một chút hay không, cùng nhau ngâm thơ ngắm trăng, để cho tiểu nữ được đơn thuần bày tỏ lòng cảm kích."

Ai u, đã nghe người ta nói ra lời này, một chút đường sống để cự tuyệt cũng không có.

Vinh Cẩn Du nội tâm tương đối bất an, cám ơn cái gì mà cám ơn a, ta không cần gì cả, hôm nay đã được chứng kiến qua, nếu như một hồi nữa lại xảy ra chuyện gì nữa, vậy thì làm sao bây giờ nha... Trong lòng nàng tuy là nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng cũng không dám nói như vậy.

" Chút chuyện nhỏ, hà khắc phải nói đến, thật sự không cần cảm tạ." Vinh Cẩn Du tâm thầm suy tính, cố gắng cự tuyệt một chút, tuy nhiên kết quả quả nhiên là không thể thực hiện được.

Tiểu thư cô nương kia lễ phép khiêm nhượng, nói :" Ân cứu mạng lớn hơn thiên, công tử vì sao lại khiêm tốn như thế, mời ngồi bên này."

" Vậy thì, thật quấy rầy rồi." Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là khách khí nói, suy nghĩ một chút một hồi làm thế nào chạy trốn.

" Tiểu nữ Lâu Ngữ Ngưng, nhà ở Dương Châu Mặc Ngữ Sơn Trang. Đây là Thủy Ảnh, đây là Đào Yêu, hai người các nàng là thiếp thân nha hoàn của ta. Không biết công tử cao tính đại danh? Xưng hô như thế nào?"

Thì ra hôm nay cô nương mặt lạnh động thủ kia là Thủy Ảnh, một vị cô nương khác thiếu chút nữa xẩy chân rơi xuống nước là Đào Yêu. Lâu Ngữ Ngưng trước tiên tự giới thiệu, sau đó quan tâm hỏi Vinh Cẩn Du.

" Tại hạ Vinh Ngọc, quê ở Trường An, hiện tại ở Hàng Châu, đây là Tiêu Duẫn. Hôm nay có chỗ mạo phạm tiểu thư, thật không phải, mong rằng tiểu thư tha thứ." Vinh Cẩn Du vừa cười ha hả vừa giới thiệu, vừa còn không quên thuận tiện buông một câu, mang chuyện hồi xế chiều xin lỗi.

" Hừ, thoạt nhìn áo quần rất ra dáng người có học thức, không ngờ lại là một tên tư văn bại hoại." Không đợi tiểu thư trả lời, Thủy Ảnh nhớ tới chuyện buổi chiều, vẫn thật cảm thấy giận dữ bất bình, bắt được cơ hội liền xuất ngữ đả thương người.

" Hừ, ngươi mới là tư văn bại hoại đấy, nếu không phải là thiếu gia nhà ta vì tiểu thư các ngươi làm hô hấp nhân tạo, tiểu thư nhà các ngươi bây giờ còn có thể ở nơi này du hồ ngắm trăng, ngâm thơ đánh đàn được sao?" Bên này cũng chẳng phải vừa, không đợi Vinh Cẩn Du mở miệng, Tiêu Duẫn liền cùng Thủy Ảnh trừng mắt khó chịu nhìn lẫn nhau.

Trong lúc nhất thời khiến cho thiếu gia bên này, tiểu thư bên kia hai người cũng không biết làm như thế nào cho phải, bầu không khí cứng nhắc lên, có lúng túng lan tỏa chung quanh.

Vinh Cẩn Du bất đắc dĩ bưng chén rượu lên trước mặt, nghiêng đầu hướng mặt về phía mặt hồ gợn sóng, mặc cho Tiêu Duẫn gây chuyện.

Bên này Lâu Ngữ Ngưng cũng bất đắc dĩ, khó nén được vẻ lúng túng, rồi lại thỉnh thoảng tựa như lơ đảng mà nhìn Vinh Cẩn Du một cái.

" Thủy Ảnh, im miệng, chớ có vô lễ. Tiêu Duẫn, câm miệng, ngươi đường đường là một nam tử, sao lại so đo với một nữ tử cơ chứ."

Một hồi lâu sau, thấy hai người vẫn như cũ không có chút ý tứ muốn đình chiến nào. Hai chủ tử thật sự bị tiếng oa táo (tiếng trẻ la to >.<) này làm phiền không thể nhịn được nữa, rốt cục nổ tung cùng rống lên một câu.

Không ngờ hai chủ tử không hẹn mà cùng thét lên một tiếng, hai người đầu sỏ gây nên cơn ồn ào nọ ngừng lại, không biết phải làm sao kinh ngạc đến ngây người nhìn qua bên này, cũng không biết phải làm sao cho tốt đây.

Ai u, chẳng lẻ đây chính là trong truyền thuyết ăn ý? Ách ách, ừ, mùi vị lúng túng càng ngày càng nồng nặc lên. (lại là tác giả bất thình lình xuất hiện =.=)

" Khụ, Tiêu Duẫn, ngồi xuống uống rượu, nếu không ta phải buộc ngươi ngươi phải đi ra nơi khác đi dạo, sau khi bình tĩnh thì hãy quay lại, thật rất ồn ào đấy." Vinh Cẩn Du đã sắp không thể nhẫn nhịn được nữa, bị thanh âm ồn ào cùng không khí quỷ dị này ức chế, chỉ có thể bảo Tiêu Duẫn dừng lại.

" Được thiếu gia, ta đi lên boong thuyền hóng gió một chút, có chuyện ngươi gọi ta." Tiêu Duẫn thật là chịu không nổi Thủy Ảnh cậy mạnh không nói lý, tức giận đi lên boong thuyền lầu hai hóng gió, trước khi đi còn không quên lén đưa tình, thù sâu như biển hung hăng liếc Thủy Ảnh một cái, mới miễn cưỡng rời đi.

" Thủy Ảnh, ngươi có muốn cùng Đào Yêu đi chỗ khác xem một chút ca múa hay không, hoặc là để bình tĩnh một chút." Bên này Lâu Ngữ Ngưng cũng thực không chịu nổi ồn ào, hơn nữa nàng cũng muốn cùng Vinh Cẩn Du thanh tĩnh ngồi ở đây hàn huyên một chút.

" Vâng, Thủy Ảnh chúng ta đi nơi khác đi." Đào Yêu nhìn thấy tiểu thư nhà mình có dấu hiệu tức giận, cảm thấy mình và Thủy Ảnh trở nên dư thừa, đoán chắc là tiểu thư muốn cùng Vinh Ngọc trò chuyện, liền lôi kéo Thủy Ảnh cùng nhau đi, nói là đi lầu một xem ca múa.

Đợi các nàng đi rồi Vinh Cẩn Du nhất thời thở dài một cái, rốt cục thì toàn thân cũng được thả lỏng. Miễn cưỡng dựa vào ghế, đối diện với mặt hồ điềm tĩnh ôn nhu đã gần như trong trẻo lạnh lùng, ưu nhã bưng lên chén rượu uống một hớp. Ngoảnh nhìn khuôn mặt trong lúc này sinh tư, rốt cuộc sinh ra không ít nhu tình.

Lâu Ngữ Ngưng nhìn Vinh Cẩn Du như vậy, khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, tựa hồ là đã nhìn thấy được hình ảnh chân thật nhất của Vinh Cẩn Du, không hề khách sáo, không có trói buộc, không câu nệ, giống như bạn cũ quen biết nhiều năm gặp lại thật tự nhiên, đơn thuần, rất tốt đẹp.

Trong nháy mắt đã trò chuyện hết việc nhà, cứ như vậy sóng vai ngồi không nói gì, nhìn non sông tươi đẹp, đối ẩm uống một chén, cũng thật là thích ý vô hạn.

" Chuyện buổi chiều hôm nay, ta có chỗ không đúng, kính xin Vinh công tử tha lỗi, nhưng không biết Tiêu Duẫn mới vừa nói hô hấp nhân tạo là cái gì a?"

Cứ ngồi như thế không nói gì, lại thật thoải mái, nhưng tiếng nói uyển chuyển du dương không buông tha Vinh Cẩn Du kia, thoáng có chút từ tính đầu độc lòng người.

Hơn nữa người ta vẫn luôn ngẩn người nhìn chằm chằm mặt hồ, tự rót tự uống, không khỏi khiến cho Lâu Ngữ Ngưng bắt đầu hoài nghi sức hấp dẫn của mình.

Căn cứ vào đó, Lâu Ngữ Ngưng quyết định lên tiếng, nàng cảm thấy phải nắm chặc thời cơ lúc này với Vinh Cẩn Du. Cho nên cũng bất chấp việc nữ nhi gia sẽ phải rụt rè cùng xấu hổ, đỏ mặt một chút mở miệng hỏi.

" Khụ, không có gì, Lâu tiểu thư quá khách khí. Hô hấp nhân tạo là một biện pháp khẩn cấp cứu trợ, tựa giống như xế chiều hôm nay nàng chết đuối vậy, tự nàng không thể hô hấp được, nên phải nhờ người khác miệng đối miệng thổi khí, tương tự như việc nàng không thể hít thở phải có người khác giúp nàng hô hấp, như vậy thân thể con người mới có thể duy trì hoạt động bình thường của cơ thể. Đè ép ngực cùng bụng đem nước tống ra cũng rất trọng yếu, nếu không sau này sẽ lưu lại bệnh căn."

Dựa theo sự hiểu biết của người cổ đại, kết hợp kiến thức phổ cập dưới góc độ suy nghĩ của Vinh Cẩn Du, thoáng giải thích một chút. Để giải thích mình muốn cứu người, hoàn toàn không có bất kỳ ý muốn vô lễ nào cả.

" Thì ra là như vậy, vậy thì càng phải cảm tạ ơn công tử ân cứu mạng thật nhiều rồi. Không biết tiểu nữ có thể cùng công tử làm bằng hữu hay không?" Lâu Ngữ Ngưng mặc dù không hiểu rõ hô hấp nhân tạo là gì lắm, nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra Vinh Cẩn Du ánh mắt thật chân thành, không có ý muốn lừa gạt nàng.

Hơn nữa hắn nhìn tiêu sái như vậy, thật tinh khiết, làm sao có thể làm ra loại chuyện xấu xa tới như thế? Liền bất trí khả phủ (không tỏ rõ ý kiến), tự giễu cười cười.

" Lâu tiểu thư thật không cần khách khí như thế, chúng ta có thể ở nơi đất lạ quê người này quen biết cũng là duyên phận. Đều là người thiên nhai luân lạc, gặp lại cũng xem như đã quen biết. Chẳng lẽ chúng ta bây giờ vẫn chưa là bằng hữu hay sao?"

Vinh Cẩn Du trong nháy mắt phát huy, nàng ở thế kỷ hai mươi mốt yêu thích kết giao bằng hữu, vận dụng từ trước đến nay định luật quen thuộc của riêng mình.

" Cùng là người thiên nhai luân lạc, gặp lại cũng như đã quen biết. Quả nhiên là chuẩn xác, thật là quá tốt, không bằng ta gọi công tử là Vinh Ngọc, công tử gọi ta Ngữ Ngưng được không?" Lâu Ngữ Ngưng thuận thế lại tiến thêm một bước.

" Ách, hảo a, sắc trời khuya lắm rồi, Ngữ Ngưng không cảm thấy mệt sao?" Lúc này đã gần đến rạng sáng, bóng đêm u ám, ca múa cũng dần dần tựa như thưa thớt đi.

Vinh Cẩn Du có chút thiếu ngủ, đại khái là buổi tối thời cổ đại không có hoạt động gì để tiêu khiển, không giống kiếp trước thức đêm như cơm bữa.

" Ân, nhìn sắc trời đã gần rạng sáng. Vinh Ngọc nếu mệt, vậy sớm đi nghỉ ngơi đi. Chúng ta đã là bằng hữu, thì ngày khác nói chuyện với nhau cũng được."

Lâu Ngữ Ngưng nhìn sắc trời một chút, lại đoán được thời gian một cách chính xác. Nhưng phút cuối vẫn không quên nhấn mạnh chúng ta đã là bằng hữu, sau lại hẹn lần tới sẽ gặp lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net