Chương thứ mười: Cảnh đẹp Tây hồ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Duẫn chỉ phía trước cách đó không xa cửa thành cao lớn, nói: "Thiếu gia, ngươi xem phía trước, hình như là cửa thành Hàng Châu, chúng ta tới khách điếm trước phải không?" Đã lâu trở lại quê cũ, nghĩ đến về sau sẽ ngụ ở đây, Tiêu Duẫn có chút xao động.

Vinh Cẩn Du gật gật đầu, kích động vạn phần nói: "Ân, rốt cục tới rồi, chúng ta trước tới khách điếm nghỉ chân." Ai nha má ơi, cuối cùng cũng tới rồi, trông thấy cửa thành thật to, thật sự là cảm thấy thân thương quá a, cái mông đáng thương của ta nha, muốn chia thành hai nửa luôn rồi, các ngươi xem như đã được cứu.

Tiêu Duẫn dắt ngựa, nói: "Thiếu gia, ngài lên trước đi, ta đi đặt phòng, sai tiểu nhị dắt ngựa, nấu nước."

Khi đến cửa khách điếm, Tiêu Duẫn phân phó.

Tây Môn đệ nhất gia, khách điếm ở hướng Đông, nhìn thấy cái tên này, rõ ràng là Tây Lạc mới chính xác hơn.

Tiêu Duẫn vừa nói, bên cạnh rót chén trà đưa cho Vinh Cẩn Du: "Thiếu gia, ngài nếm thử chút. Đây là đặc sản Hàng Châu, Tây hồ trà Long Tĩnh. Nếu ngài uống không quen, ta đây ngày mai lại đi mua cho ngài thiết Quan Âm."

Vinh Cẩn Du nhấp một ngụm trà, nói: "Ân, không tồi. Trước kia có một thời gian ngắn uống Tây hồ trà Long Tĩnh, nhưng khi đó chưa đến Tây hồ, lần này phải hảo hảo thưởng thức mới được." Ngẫm lại trước kia giao thông thuận lợi như vậy, nhưng còn chưa từng đặt chân đến Hàng Châu.

"Thiếu gia, nước xong rồi, ngài sớm nghỉ ngơi một chút. Ta ở ngay cách vách, có việc cứ kêu ta." Tiêu Duẫn nói xong cũng chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi .

"Ân, được, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi. Ngày mai còn phải đi ra ngoài, đi dạo chung quanh đấy." Nói xong Vinh Cẩn Du đóng cửa phòng, liền tắm rửa ngủ một giấc.

Ngày hôm sau ăn điểm tâm xong, Vinh Cẩn Du dắt theo Tiêu Duẫn xuất môn .

Vinh Cẩn Du nhìn chung quanh lắc lắc cây quạt, nói: "Tiêu Duẫn, Hàng Châu có nơi nào hảo ngoạn không? Nơi phồn vinh nhất là ở đâu?"

"Thiếu gia, đến Hàng Châu tất nhiên là phải đi Tây hồ, hiện tại cuối xuân đầu hạ, cũng là thời điểm cảnh đẹp nhất. Nơi buôn bán phồn hoa nhất là hai khu chợ phía Đông và phía Tây, cách hai dặm lại chia ra Chính nguyên phố cùng Hòa Nhạc Hưng phố."

"Ân, đi thôi, chúng ta trước đi dạo Tây hồ, còn lại thì chờ đến tối nói sau." Vinh Cẩn Du vẫn quyết định đi du ngoạn Tây hồ trước, đó là bởi vì hắn muốn đi chơi trước.

"Thiếu gia, ngươi xem đó là Tô đê xuân hiểu*, đó là Lôi Phong tịch chiếu*, đó là Bình hồ thu nguyệt*, đó là Đoạn kiều tàn tuyết*, bên kia còn có Nam Bình vãn chung* cùng Tam Đàm Ấn Nguyệt*, ( *: những cảnh đẹp đặc trưng của Tây hồ) còn có bên kia. . . . ." Tiêu Duẫn nhiều năm chưa về, hiện giờ trở về lại nhìn thấy cảnh đẹp Tây hồ, đương nhiên vui không tự kìm chế được. Làm người dẫn đường cũng thật đầy nhiệt tình, sung sướng.

Vinh Cẩn Du thấy cảnh đẹp, không khỏi nhớ tới thơ từ miêu tả cảnh đẹp Tây hồ, ngâm vài câu: "Vũ di tam thập lục hùng phong, cửu khúc thanh khê cảnh bất đồng. Sơn thủy nhược tòng kỳ xử khán, tây hồ chung thị tiểu gia dung." (để luôn Hán Việt cho nó hay)

"Oa, thiếu niên nhà ai, thật là tuấn mỹ. Hảo văn chương, thật phong lưu." Bên này ồn ào.

"A, xem vị công tử kia, lớn lên thật anh tuấn, văn chương cũng thật hay." Bên kia xôn xao.

"Công tử ở đâu tới a, thật là khí vũ bất phàm." Bốn phương tám hướng như cái chợ.

"Mau nhìn mau nhìn, hắn đang nhìn ta kìa."

"Nào có? Hắn là đang nhìn ta, trực tiếp nhìn chằm chằm người ta vậy đó, thật sự là ngại quá nha."

Nói xong, vị cô nương kia còn không quên, thẹn thùng lấy khăn tay lụa nhẹ nhàng che khuất nửa khuôn mặt, lại còn ném mị nhãn lại đây.

Mới vừa ngâm hết thơ, Vinh Cẩn Du lại trở thành tiêu điểm, nhìn chung quanh càng ngày càng nhiều người, cố ý vô tình vây lại đây, cảm thấy ngại ngùng, những nữ tử kia giả bộ xem cảnh, thật ra là xem nhân (ngắm trai ), thật không biết phải làm sao, trong đó cũng không ít nữ tử quang minh chính đại nhìn ngắm hắn.

Vinh Cẩn Du thấy người càng lúc càng đông , liền túm Tiêu Duẫn đi hướng khác. Không ngờ xa xa trên cầu bay tới một chiếc khăn cẩm, vừa vặn bay qua trước mặt Vinh Cẩn Du, theo phản xạ tự nhiên, Vinh Cẩn Du với tay, bắt được chiếc khăn gấm kia.

Ánh mắt nhìn xuyên qua vòng vây của đám đông nghìn nghịt trước mắt, tìm kiếm xung quanh.

Chợt nhìn thấy một nữ tử, ánh mắt buồn bã, phiêu dật như tiên, đứng ở trên cầu, theo ánh mắt của nàng trông lại đây, dường như nhìn mình, lại dường như nhìn chiếc khăn gấm mình cầm trong tay.

Bừng tỉnh lại, nàng kia đã đi lại gần mình, lễ phép cười cười.

"Chào cô nương, đây là khăn gấm của ngươi?" Bắt đầu phản ứng Vinh Cẩn Du vẫn khiêm khiêm hữu lễ hỏi .

“Là của tiểu nữ, vừa rồi không ngờ lại bị gió thổi rơi xuống." Vị cô nương kia, mặt hơi hơi đỏ giải thích.

"Một khi đã như vậy, liền vật quy nguyên chủ (vật hoàn cố chủ). Lần này cô nương đã bắt được rồi." Vinh Cẩn Du mỉm cười, nói xong liền đem khăn gấm đưa trả lại cho vị cô nương kia.

Từ xưa Giang Nam xuất mỹ nữ, quả thực như thế. Một nữ tử bất kỳ cũng đã có thể trổ mã thanh khiết xinh đẹp tuyệt trần, dịu dàng động lòng người như thế. Quả nhiên là Giang Nam là nơi điển hình của mỹ nữ.

Cô nương kia khẽ gật đầu, nói: "Như vậy thật đa tạ công tử ." Xem vẻ mặt cô nương kia, hình như có chút không nỡ. Ai, chỉ một cái mỉm cười, mà vị cô nương này sợ đã hồn xiêu phách lạc rồi.

"A, sao có thể như vậy, sớm biết được ta cũng lỡ tay làm rơi khăn rồi." "Đúng đó a." "Làm gì mà đến phiên ngươi."

Chung quanh liên tiếp vang lên thanh âm bất mãn, tiếng hối tiếc, tiếng kêu la, thật lùng bùng lỗi tai, làm cho Vinh Cẩn Du cảm thấy bất mãn.

"Cô nương không cần phải khách khí, chỉ là việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến, tiểu sinh đi trước, Tiêu Duẫn chúng ta đi thôi." Vinh Cẩn Du không để vị cô nương kia kịp khách sáo, đã xoay người cùng Tiêu Duẫn ly khai.

"Công tử, ngươi thật đúng là được hoan nghênh. Ngươi xem bên kia, bên kia, còn có bên kia, mấy cô nương đó đều nhìn chằm chằm ngươi, có trộm ngắm, có lộ liễu, còn có cả cố ý lẫn vô tình nhìn. Quả nhiên là, phong mỹ vạn thiên tâm thiếu nữ." Tiêu Duẫn như có chút hờn giận nói, tư vị sợ là ngay cả hắn cũng không thể hiểu được.

"Ân, kỳ thật ngươi muốn nói ta là yêu nghiệt hoành hành, hại nước hại dân đúng không?" Vinh Cẩn Du nói xong, nở một nụ cười thật quyến rũ.

Tiêu Duẫn mặt hơi hơi đỏ, có chút nói lắp, nói: "Ta, ta ta, ta nào có, ta chỉ là muốn nói thiếu gia quá mức tuấn mỹ, dễ dàng dẫn đến những phiền phức không cần thiết."

A, Tiêu Duẫn rõ ràng nghe được chung quanh hàng loạt tiếng hít thở cùng tiếng ca ngợi đếm không xuể.

Khi Tiêu Duẫn cũng a một chút, trong lòng của hắn cũng không tự giác trổi lên những lời này ‘diệu hữu tư dung, hảo thần tình’ (dung mạo tốt thì thần thái sẽ tốt).

Vinh Cẩn Du dùng cây quạt quơ quơ, điểm trước ngực Tiêu Duẫn, nói: "A, ta hay nói giỡn thôi, không cần khẩn trương như vậy."

Đã sớm quen bị người xưng hô như vậy, Vinh Cẩn Du đã tập mãi thành thói quen, nhìn mãi quen mắt.

Nàng trước kia nghe được nhiều nhất cũng chỉ một câu, chính là: ‘ngươi yêu nghiệt hại nước hại dân, ta sớm muộn gì cũng thu phục ngươi.’ ai bảo nàng lớn lên bộ dáng khiến nam nhân đố kỵ, nữ nhân hâm mộ, hại nước hại dân làm chi chứ.

Tiêu Duẫn bình ổn lại hơi thở, hỏi: "Ân, ta biết, chúng ta hiện tại đi đâu đây? Muốn đi đến hai tập thị không thiếu gia?"

Vinh Cẩn Du nhìn chung quanh, lắc lắc đầu, nói: "Ân, không đi, về khách điếm đi. Buổi tối còn có nơi ta muốn đi." Vinh Cẩn Du liếc một cái đám người chung quanh đã muốn chật như nêm, dứt khoát hạ lệnh hồi khách điếm nghỉ ngơi, buổi tối hãy đi tiếp.

"Thiếu gia chúng ta đi đâu nữa? Trời đã tối rồi." Từ giờ Ngọ về khách điếm, về sau Vinh Cẩn Du ở trong phòng nghỉ ngơi, khi bầu trời tối đen mới đi ra.

"Thanh lâu, sở quán." Thật là một câu nói giản dị, ngữ ra kinh người.

"Cái gì? Thanh lâu, sở quán? Vì sao lại muốn đi tới đó a?" Tiêu Duẫn có chút sợ hãi, hắn miên man suy nghĩ, thiếu gia của hắn đã trưởng thành , chuyện này cũng thực bình thường thôi.

"Đương nhiên là đi chơi, ta nghe nói hoa khôi thanh lâu đều rất đẹp, mỹ nữ đẹp mắt, tự nhiên là phải đi xem một chút rồi. Ngươi nói nơi nào khách nhân nhiều nhất, buôn bán tốt nhất, vị trí tốt nhất, các cô nương xinh đẹp nhất đâu?"

Vinh Cẩn Du muốn đi thanh lâu, vậy đương nhiên cũng là muốn hướng làm ăn sẽ là cái nơi tối loạn, tình báo nhiều nhất, nhưng trọng yếu hơn là kiếm tiền nhanh, hơn nữa được giấu kín, mới làm thôi.

Với lại nàng cũng muốn đi thanh lâu chơi, dù sao nàng trước kia cũng muốn đi ngắm nữ tử thanh lâu, hiện nay có cơ hội rồi, sao mà buông tha được chứ.

Huống hồ, chắc ai cũng sẽ không nghĩ đến, đường đường tiểu vương gia của Vinh Vương phủ lại làm chủ thanh lâu, nói không chừng còn kiêm chức tú ông luôn chứ.

Ngẫm lại Vinh Cẩn Du cũng đã cảm thấy được rất thú vị, đương nhiên Vinh Cẩn Du là người đã nói là làm, cái này gọi là, miệng động, tâm động, không bằng hành động thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net