Chương thứ mười hai: Hoa Nhan Hoa Nhu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





Lúc này Vinh Cẩn Du đứng ở chính giữa sững sốt vài giây, còn là nghĩ kỹ chưa vậy, sao cứ bắt mình đi lên hoài thế. Chẳng lẽ lớn lên anh tuấn là có đặc quyền? Trong lúc nàng nhíu mày do dự, cũng là lúc có hai tiểu cô nương dung mạo diễm lệ lại gần.

"Trên đời thật là tốt chuyện, công tử làm gì phải do dự, đi lên thử một lần có sao đâu, có gì phải ngại?" Nguyên lai hai vị tiểu cô nương đến cũng để khuyên bảo hắn lên đài.

Lúc này Vinh Cẩn Du mới hiểu được, chắc là có người muốn gặp nàng, bằng không mình tội gì phải đứng đây, tranh mua bánh trái với người khác.

"Được rồi, tạm thời thử một lần, chỉ là tùy cơ ứng biến theo trò chơi thôi." Nói xong, Vinh Cẩn Du liền đi tới.

Người phía dưới nhìn hắn đi lên, tiếng trầm trồ khen ngợi sôi nổi rộn lên, cũng không ít người cá biệt tỏ ra khinh thường, hỗn tạp lẫn trong đó.

"Một hồi ta đi lên, ngươi phải đi tìm chủ nơi này, mua nơi đây cùng với tả hữu hai căn bên cạnh. Nhớ rõ phải làm cho được, ngươi nếu làm không được thì tới gọi ta." Vinh Cẩn Du đi lên phía trước, liền phân phó Tiêu Duẫn đi mua Nhan Nhu Hiên cùng hai căn bên cạnh. Hắn đã làm thì phải làm cho lớn.

Vinh Cẩn Du hai tay khoanh trước ngực, nói: "Ta lên rồi đây, các ngươi muốn như thế nào?"

"Tại hạ Hoa Vũ, xin hỏi công tử tinh thông cái gì?" Người đang nói là Hoa Vũ, là nha hoàn bên cạnh Hoa Nhu.

"Tinh thông? Cứ xem là ngủ đi." Vinh Cẩn Du trả lời, nàng không thích người khác bắt buộc nàng làm gì cả, nhưng mà lên đây đùa giỡn một chút với bọn họ, chính là việc phải làm.

Vinh Cẩn Du mới vừa nói xong, dưới đài liền cười ầm cả lên.

Hoa Vũ trừng mắt nhìn phía dưới, lại nhìn Vinh Cẩn Du, nói: "Công tử thật biết nói đùa, xem công tử ngón tay tinh tế thon dài lại cầm trong tay sáo trúc. Nói vậy cũng là một người rất rành nhạc khí, cớ gì lại khiêm tốn như vậy?"


"Có gì đáng cười, ngươi chỉ hỏi tinh thông, không có hỏi yêu thích. Đối với ta, thổi sáo đánh đàn đó là yêu thích, ngủ mới là tinh thông."

Hừ, hừ. Nhanh mồm nhanh miệng thật, ta hôm nay thật muốn xem xem chủ tử các ngươi tài nghệ ra sao.

Nói xong, Vinh Cẩn Du liền cười khẽ nhìn chằm chằm vị tiểu cô nương kia, cô nương nọ chớp chớp mắt. Cứng rắn là đem người ta nhìn đến đỏ mặt ngượng ngùng, lúc này mới bỏ qua.

"Lúc nãy khuyên công tử đi lên, thật là chúng ta không đúng. Có gì mạo phạm, mong rằng công tử tha thứ, Hoa Vũ từ trước đến nay da mặt rất mỏng, xin công tử hãy tha nàng đi." Lúc này, nha hoàn bên người Hoa Nhan là Hoa Dung mở miệng .

Vinh Cẩn Du vừa rồi theo ánh mắt nàng nhìn lại, liền nhìn thấy trên lầu hai có hai nữ tử mặt che sa đang ngồi, nói vậy đây là Ngọc Hoa Nhan cùng Ngọc Hoa Nhu. Không bằng vui đùa một chút là được rồi, nếu sau này mua hết nơi này mà làm cho quan hệ không tốt, cũng rất phiền.

"Được rồi, nể mặt tiểu thư nhà ngươi việc này coi như xong, các ngươi muốn thi cái gì, liền thi đi." Vinh Cẩn Du nói xong, liền nhìn thoáng qua hai nữ tử trên lầu hai.

"Vậy đa tạ công tử, đề mục cũng rất bình thường. Cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú công tử đều có thể tùy ý chọn."

"Trung đình địa bạch thụ tê nha, lãnh lộ vô thanh thấp quế hoa. Kim dạ nguyệt minh nhập tẫn vọng, bất tri thu tư lạc thùy gia." Vinh Cẩn Du chậm rãi ngâm, ngâm bài thứ mười lăm Dạ Vọng Nguyệt.

"Công tử tài văn chương thật tốt, chúng ta đang ở Hàng Châu, dùng Tây hồ chỉ thơ được không?" Hoa Dung gặp được án thơ phong lưu, liền hỏi.

"Thâm hận phóng sinh trì, vô đoan tạo ngư ngục. Kim lai hoa cảng trung, khẳng thụ nhân câu thúc?"

"Công tử đại tài, thơ từ miêu tả hoa cảng xem ra thật chuẩn xác. Như vậy đêm nay công tử thắng, mời công tử theo ta lên lầu."

Nói xong, Hoa Dung mời Vinh Cẩn Du đi lên lầu hai, trong lúc nhất thời phía dưới ồ lên tiếng ghen tị, tiếng bất mãn xì xào.

Đi vào cửa gian phòng thứ nhất, Hoa Dung gõ cánh cửa, dẫn Vinh Cẩn Du đi vào. Hoa Dung xoay người đi ra, mời Tiêu Duẫn đứng ở ngoài chờ.

Vinh Cẩn Du mới vừa vào phòng, liền thấy hai mỹ nữ y cửa sổ mà đứng, dáng người thướt tha.

Khi xoay người lại, mắt ngọc mày ngài, thiên kiều bá mị. Nhưng, trong đó có một người nhìn rất quen mắt.

Lúc này, Ngọc Hoa Nhan hơi hơi hạ thấp người hành lễ, nói: "Công tử mời ngồi, không cần phải khách khí."

"Ách, đa tạ cô nương, không biết nhị vị bảo ta đi lên là muốn nói chuyện gì?" Vinh Cẩn Du đi thẳng vào vấn đề nói.

Ngọc Hoa Nhan cười nhạt , nói: "Không có việc gì, chính là ngưỡng mộ công tử tài hoa, muốn cùng công tử trò chuyện, lại không biết công tử hình như không muốn."

Vinh Cẩn Du nhìn chằm chằm nữ tử bên người Ngọc Hoa Nhan, nói: "Đừng nói vậy, nếu sớm biết nhị vị cô nương mỹ mạo như thế, tất nhiên là cầu còn không được. Nhưng vị cô nương này nhìn rất quen mắt, chúng ta đã gặp nhau ở nơi nào chưa?" Vinh Cẩn Du càng xem càng thấy hình như đã gặp nhau ở nơi nào đó rồi, nhưng lại nghĩ không ra là ở đâu.

"Công tử hảo nhãn lực, buổi trưa hôm nay, ven hồ Tây Tử, bên cạnh Tây Linh Kiều là tiểu nữ không cẩn thận, làm rơi khăn lụa, chính là công tử bắt được còn đưa lại cho ta." Ngọc Hoa Nhu kìm lòng không đậu, lại nghĩ tới chuyện giữa trưa, nhất thời phát hiện Vinh Cẩn Du nhìn nàng, sắc mặt liền ửng đỏ lên.

"Ách ~, ta nhớ ra rồi, ta cứ ngờ ngợ vì sao có chút ít nhìn quen mắt. Vậy không biết nhị vị tiểu thư thiên tân vạn khổ như vậy muốn gặp tại hạ, đến tột cùng là có chuyện gì?" Vinh Cẩn Du mới vừa vào đầu óc đột nhiên trì độn, chợt nhanh thanh tỉnh đầu óc, mới nghĩ tới chuyện cần hỏi.

"Tự nhiên là vô sự, vô sự không thể tìm công tử sao? Tiểu nữ hai người chỉ là muốn cùng công tử kết giao bằng hữu, quen biết một phen, chớ không phải là công tử ghét bỏ chúng ta đang ở thanh lâu kỹ viện chứ? Nếu như không muốn, chúng ta sẽ không miễn cưỡng." Ngọc Hoa Nhan cười hỏi, tr0ong giọng nói cũng đã lộ ra lãnh đạm.

"Sao lại nói vậy, nếu như quen biết đương nhiên là chuyện tốt. Ta là ai mà dám khinh thường nhị vị tiểu thư. Nhị vị tiểu thư nếu không chê, kết giao bằng hữu là vinh hạnh cho tại hạ rồi." Vinh Cẩn Du nói xong hơi hơi thi lễ, nói tiếp: "Tại hạ Vinh Ngọc, không biết nhị vị tiểu thư xưng hô như thế nào? Xuân xanh bao nhiêu? Nhà ở nơi nào? Có muốn cùng tại hạ kết giao bằng hữu?" Vinh Cẩn Du lời này vừa nói ra, khiến hai người phía trước đều nở nụ cười.

Ngọc Hoa Nhan nhẹ giọng cười, nói: "Tại hạ Ngọc Hoa Nhan, đây là ta muội muội Ngọc Hoa Nhu, Vinh công tử không cần phải khách khí, bảo chúng ta Hoa Nhan, Hoa Nhu là được."

"Ân, như vậy được, làm bằng hữu gọi như vậy sẽ càng thân thiết hơn. Vậy hai ngươi về sau bảo ta Vinh Ngọc là được, không cần xưng hô công tử. Thực dong dài, ta tính tình đều rất thanh nhàn, chịu không nổi câu nệ như vậy. Ta cũng sẽ không cùng bằng hữu của mình khách khí, về sau nếu có gì đắc tội, xin hãy thứ lỗi a." Vinh Cẩn Du nói.

"Vinh Ngọc, tên này thật êm tai, có vinh có ngọc. Chúng ta đây về sau sẽ càng dễ trò chuyện hơn." Ngọc Hoa Nhu người cũng như tên, là một mỹ nữ ôn nhu hiền thục. Tỷ tỷ Ngọc Hoa Nhan tính tình có chút lãnh đạm, có chút giống ngự tỷ, thuộc loại mỹ nữ cao ngạo.

"Thiếu gia." Lúc này truyền đến tiếng đập cửa, ngay sau đó liền vang lên tiếng Tiêu Duẫn.

"Vào đi, chuyện tình làm tốt không? Không sao, hai người bọn họ đều là bằng hữu của ta, vị này chính là Ngọc Hoa Nhan, vị này là Ngọc Hoa Nhu." Vinh Cẩn Du hỏi Tiêu Duẫn lo liệu việc nàng phân phó ra sao, bắt gặp ánh mắt hắn mơ hồ, muốn nói không được, liền giới thiệu Ngọc gia tỷ muội.

Tiêu Duẫn thấy thiếu gia không có gì băn khoăn, liền nói: "Chào nhị vị cô nương, việc ta đã làm xong, người ở bên ngoài đang chờ, người xem hiện tại lo luôn thủ tục, hay là. . ."

"Vậy cho người vào đi, hiện tại sẽ làm, miễn cho đêm dài lắm mộng thôi." Vinh Cẩn Du phân phó , nhìn lại hướng cửa.

Lại nói đến chủ Nhan Nhu Hiên, là một nam tử bốn mươi tuổi, từ trước đã là người què. Lúc tuổi còn trẻ có một lần hảo lừa gạt được vài tiểu nha đầu, Ngọc gia tỷ muội cũng ở trong đó. Hắn bán đi mấy đứa nhỏ khác, duy độc hai cô bé diện mạo nổi bật, liền muốn dùng hai cô bé này làm phương tiện kiếm tiền lâu dài, từ nhỏ đã mời người tinh tế dạy hai cô học đánh đàn thơ ca. Rồi sau đó lại dùng số vốn tích góp được, mở ra Nhan Nhu Hiên, cho tới bây giờ đã có hơn mười năm .

"Thiếu gia, khế ước ấn ý của ngài viết xong rồi, người xem xem còn có gì thiếu nữa không, nếu cần bổ sung ta sửa lại." Lúc này Tiêu Duẫn đã chuẩn bị giấy và bút mực, viết xong khế ước.

Vinh Cẩn Du tiếp nhận khế ước Tiêu Duẫn đưa, nhìn nhìn, nói: "Ân, được rồi. Vậy thì ba vị lão bản các ngươi nhìn xem còn có ý kiến gì không, nếu được chúng ta thực hiện khế ước, một bên giao tiền một bên giao nhà, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, từ đó về sau, sản nghiệp này với ba người các ngươi không còn liên quan gì cả. Hôm nay các ngươi liền thu dọn đồ đạc, ngày mai tự giác rời đi." Vinh Cẩn Du tự định ra khế ước, liền giao cho ba người nọ xem xét.

"Được, không thành vấn đề, ta ký." Những người này làm nghề này chỉ vì mong ngày sau có tiền để dưỡng lão, có thể an hưởng tuổi già. Hiện giờ có người đưa ra giá cao để mua, ai nấy đều vừa lòng, lần lượt ký lên khế ước, giao khế nhà, khế đất còn có cả khế bán thân ra. Lấy tiền, trở về phòng thu dọn đồ đạc.

"Hoa Nhan, Hoa Nhu, hai người các ngươi kể từ hôm nay đã tự do." Vinh Cẩn Du cầm khế bán thân của hai nàng, nhìn nhìn, vừa nói vừa xé.

"Đại ân đại đức không biết làm sao để báo đáp, về sau chúng ta liền nghe theo công tử phân phó." Nói xong Hoa Nhan, Hoa Nhu quỳ xuống.

"Mau đứng lên, đây là cớ gì?? Như các ngươi thấy, khế bán thân đã bị ta xé, từ nay về sau các ngươi được tự do tự thân. Nếu thân tự do rồi, chúng ta ngang hàng với nhau cả. Huống chi chúng ta là bằng hữu, thật sự không cần như thế, bằng không hai ngươi muốn ta giảm thọ phải không?" Vinh Cẩn Du nói xong, liền chạy nhanh lại đỡ hai người đứng lên.

Hoa Nhan nhìn vẻ mặt chân thành của Vinh Cẩn Du, nói: "Nếu Vinh Ngọc ngươi nói như thế, chúng ta sẽ nghe theo. Nhưng đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ân tình này tỷ muội chúng ta ở trong lòng sẽ nhớ kỹ, khắc sâu tạc dạ không quên."

"Vậy tùy ý ngươi, trời chiều rồi, ta cũng muốn hồi khách điếm. Các ngươi thay ta phân phó, ngày mai bắt đầu ngừng, không buôn bán nữa." Vinh Cẩn Du biết các nàng giống Tiêu Duẫn một điểm là không thể nào thay đổi tâm ý được, nhớ kỹ thì nhớ kỹ đi, đừng lấy thân báo đáp là tốt rồi (sao thế lời quá còn gì =”=). Vì thế, giao phó lại xong, liền hồi khách điếm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net