Chương thứ mười sáu: Tần Hoài thuyền hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới vừa vào ban đêm, đạm nguyệt lung sa ẩn trong bầu không khí. Có gió phất quá gương mặt, hơi lạnh nhưng lại thỏa lòng.

Ngày mới vừa tối, Vinh Cẩn Du liền cùng Tiêu Duẫn ra cửa muốn đi đến thuyền hoa thanh lâu nổi danh bên sông Tần Hoài, nghe ca ngắm cảnh.

Chậm rãi mà đi, càng đến gần bên bờ, trên đường càng lúc càng nhiều người qua lại.

Bóng đêm tiệm nồng, giữa sông đèn sáng càng ngày càng nhiều, mà trên bờ các nơi ngọn đèn dầu cũng nhất loạt sáng lên.

Đêm hè ve kêu, ánh đèn lung linh, bên bờ sông Tần Hoài quả nhiên không giống bình thường. Thuyền hoa tinh mỹ, du khách nhiều giống như ban ngày.

Vinh Cẩn Du cùng Tiêu Duẫn đã học được kinh nghiệm lần trước ở Hàng Châu bị hoa nhai liễu hạng vây (bị các cô nương thanh lâu vây), sớm liền đã đi hỏi thăm tin tức.

Người ta nói thuyền hoa nổi danh nhất Tần Hoài chính là Oanh Hồi Thuyền, bên trong bố trí ấm áp điển nhã, các cô nương cũng là tài nghệ xuất chúng, có thể so với hoa kiều.

Hơn nữa thuyền chỉ khởi hành khi trên thuyền đủ khách nhân du lãm sông Tần Hoài, cho đến trời sáng mới quay trở về bờ, thật là đăng hồng tửu lục, hàng đêm sanh ca. Nếu như giữa đường muốn về, tất nhiên có thuyền nhỏ đưa đón.

Nghe lời này, Vinh Cẩn Du liền quyết định phải đi Oanh Hồi Thuyền. Khi đi tới trước vừa nhìn vừa xem xét, hai người thấy trước mắt rực sáng lên, quả nhiên là nhiều phản ứng khác nhau.

Hai người Vinh Cẩn Du lên thuyền, gọi tiểu nhị tới giới thiệu đặc sắc của thuyền. Tiểu nhị nhìn hai vị khách giống như là người ngoại địa chắc là lần đầu tiên tới du ngoạn, liền tinh tế giới thiệu một chút Oanh Hồi Thuyền đặc sắc ở điểm gì.

Oanh Hồi Thuyền rất lớn, trên dưới chia làm ba tầng. Tầng thứ nhất này là xem biểu diễn cùng ăn cơm uống rượu. Tầng thứ hai là uống rượu ngắm trăng, ngâm thơ ngắm cảnh. Tầng thứ ba chính là phòng ngủ, cũng sẽ cung cấp cô nương cho những khách nhân muốn nghỉ ngơi. Ở tầng dưới khoang thuyền, là nơi bọn hạ nhân làm việc cùng nghỉ ngơi.

Vinh Cẩn Du nghe xong liền muốn hai gian phòng, nói là buổi tối chơi mệt mỏi sẽ dễ nghỉ ngơi một chút.

Vinh Cẩn Du cùng Tiêu Duẫn ở lầu một xem một chút ca múa thấy không thú vị, đi lên lầu hai, muốn ngắm Tần Hoài cảnh đêm một chút.

‘ Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa, dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia. ’ đã tới sông Tần Hoài mọi người đều nói, ở đây cảnh đêm mê người nhất.

Nhìn ngọn đèn dầu kia chiếu sáng mặt sông, nhạc cổ tương hài, tiếng ồn ào, tiếng ca múa văng vẳng, Vinh Cẩn Du lại cảm thấy nó vốn mất đi một chút màu sắc.

Ngoài kia sự yên lặng, sóng lăn tăn chập chờn có phần dịu dàng như nữ tử tràn đầy yên tĩnh hiện đã không còn, chỉ sợ là phải chờ tới sau nửa đêm mới có thể thể hiện ra.

Một cô nương cầm rượu đi tới gần, dáng dấp như hoa như ngọc cười, nói :" Hảo thơ, công tử hảo văn chương. Sao không cùng tiểu nữ tiếp ẩm uống một chén này?"

Vinh Cẩn Du khiêm tốn, nói :" A, quá khen quá khen, tại hạ chỉ là khoe khoang mà thôi, không đáng nhắc đến."

" Tiểu thư, người xem, đó là người ban ngày nọ. Hắn thế nào cũng ở nơi đây? Thật là xui xẻo." Lúc này lại có một giọng nữ vang lên, như có chút bất mãn, ngữ điệu có chút kích động ý vị.

" Thủy Ảnh, không được quá đáng." Tiểu thư bên cạnh cuối cùng mở miệng, ngay khi nghe được thơ kia, nàng nhìn qua liền nhận ra được, vị nam tử đã gặp ngày hôm qua.

"Kỳ thực, cái kia nam tử lớn lên rất là anh tuấn, nếu không đối tiểu thư làm như vậy..." Bên cạnh một cô nương khác lên tiếng, chẳng qua là nàng lời còn chưa nói hết, liền bị tiểu thư kia ra lệnh im miệng.

" Đào Yêu, buổi chiều chuyện đó đừng nhắc lại nữa." Vị tiểu thư này nhất thời nhớ tới chuyện lúc buổi chiều, cảm thấy có chút đỏ mặt tim đập nhanh. Ý niệm, cảm giác đó không bỏ được, cứ mãi quấn ở trong lòng, nhè nhẹ mà triền miên.

Vị cô nương còn lại là Đào Yêu không khỏi tán dương lại hơi nhìn sang bên cạnh.

Vinh Cẩn Du vừa mới nghe được bên cạnh có người nói chuyện, theo thanh âm nhìn sang, đúng lúc cùng nàng kia bốn mắt nhìn nhau. Cẩn thận nhìn kĩ lại chẳng phải là cô gái hôm nay mình cứu sao, người ở phương nào sao lại xuất hiên nơi đây?

Đây có tính là oan gia ngõ hẹp không? Hẳn là hoàn toàn vô tình gặp gỡ đi, nói vậy nàng cũng chỉ là tới đây du hồ ngắm trăng. Nàng sẽ không tính đánh ta một trận hoặc là bắt ta cưới nàng chứ?...

Đang lúc Vinh Cẩn Du thầm than trong lòng, phỏng đoán chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo, nàng cũng không biết trong lòng đối phương cũng rất bất ổn, thấp thỏm bất an.

Giờ khắc này, Lâu Ngữ Ngưng mới nhìn rõ người Vinh Cẩn Du, chân chân thiết thiết, rõ ràng.

Nhưng thấy hắn thấp mi cúi đầu, hàm súc thu liễm, phiêu dật tiêu sái, thản nhiên tự đắc.

Khi hắn theo tiếng mà trông lại thì, gương mặt mày rậm mắt to, môi hồng răng trắng, mặt như quan ngọc, mắt như sao thần. Đây tột cùng là anh tuấn cỡ nào a? Sợ là ngay cả mình trời sinh đã là mỹ nhân yêu nghiệt, nghĩ cũng thật khó mà sánh bằng.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, ánh nhìn như muốn xuyên thấu cõi lòng người khác, thật thuần khiết, không mang theo một chút tạp niệm, đùa giỡn gì cả.

Cứ như vậy, hai người kinh ngạc ngây ngẩn cả người, quên cả hai người bên cạnh. Hai người kia thấy tiểu thư nhà mình như thế, không chút nào e dè cùng tên lưu manh kia liếc mắt đưa tình, thâm tình nhìn nhau, tất nhiên cảm thấy rất bất mãn.

Ai u, nói làm sao đây? Hình như trình độ cùng khả năng lý giải của mỗi người không như nhau, quả thế. (câu này là của tác giả ở đâu chọt dzô =.=”)

Nếu như Đào Yêu cùng Thủy Ảnh nhìn xem cho là dù không có liếc mắt đưa tình, cũng là thâm tình nhìn nhau. Nhưng Tiêu Duẫn lại thấy không có thâm tình nhìn nhau gì cả, đơn giản chỉ là cừu nhân gặp mặt, hết sức thẹn thùng mà thôi.

" Tiểu thư, tiểu thư, ngươi không sao chớ?" Đào Yêu, Thủy Ảnh chưa từng thấy qua tiểu thư nhà mình thất thố như thế, không nhịn được nhìn kĩ Vinh Cẩn Du lần nữa.

" Hừ, mặt trắng tiểu bạch kiểm. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong bại hoại."Đây là Thủy Ảnh cho Vinh Cẩn Du kết luận cuối cùng, nếu không phải là nể mặt tiểu thư, sợ là nàng còn muốn gọi Vinh Cẩn Du là mặt người dạ thú.

" Quả nhiên là anh tuấn tiêu sái, nhất biểu nhân tài, cùng tiểu thư rất là xứng đôi, đáng tiếc nhân phẩm này..." Đào Yêu đại tỷ một bộ rất là thưởng thức vẻ mặt Vinh Cẩn Du, rồi lại lần nữa lắc đầu thay hắn tiếc hận, đáng tiếc khuôn mặt như thế lại cùng phẩm chất bất đồng.

Tiểu thư kia sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng cả giận nói :" Khụ, các ngươi đừng vội nói bậy, nếu không ta thật là sẽ không khách khí."

" Thiếu gia, ngươi sao lại đứng ở bên lan can này? Không ngồi bên kia?" Tiêu Duẫn mới vừa lên tới đã nhìn thấy một đám người trong khoang thuyền lớn xôn xao khi nhìn thấy thiếu gia. Thấy thiếu gia nhà mình lại có chút ngốc lăng, ánh mắt đăm đăm, không khỏi cũng theo ánh mắt mà nhìn lại.

" Tại sao lại là các nàng, oan gia ngõ hẹp." Tiêu Duẫn vừa mở miệng một câu lại giống với câu Thủy Ảnh vừa nói.

" Khụ, đừng vội nói bậy, còn không vừa ý hôm nay chúng ta gây chuyện chưa đủ sao? Vạn nhất bên kia mấy đại tỷ nổi giận lên làm sao bây giờ? Vị kia dường như biết võ, khó dây dưa đây."

Vinh Cẩn Du thu hồi ánh mắt, hơi điều chỉnh đứng thẳng tư thế, lơ đãng nhẹ nhàng quay đầu sang, nhỏ giọng ở bên cạnh Tiêu Duẫn dặn dò.

" Vậy thiếu gia nói làm sao bây giờ? Chạy trốn hay là đi ngủ a? Chúng ta trước rời đi nơi này chứ?"

Tiêu Duẫn học thiếu gia nhà mình dáng vẻ cẩn thận chờ chỉ thị, mới vừa rồi thiếu gia cùng các nàng nhìn nhau lâu như vậy, nhất định là đối phương cũng đã nhận ra được, nếu không vì sao luôn luôn nhìn chằm chằm bên này. Nếu không phải nhờ bộ dáng kia, dáng dấp quốc sắc thiên hương, chỉ dựa vào nhãn thần nhìn thiếu gia mình mà nói, quả nhiên là như lang như hổ a.

" Ta muốn ở nơi này ngắm trăng, hình như không được rồi, tùy tiện đi đâu cũng được, trước cứ đi lên boong thuyền lầu một là được rồi."

Vinh Cẩn Du tiêu sái xoay người một cái, liền đi tới lầu một, vẻ mặt thần thái kia tự nhiên làm liền một mạch, tựa như mới vừa cứng nhắc như vậy chưa từng tồn tại Tiêu Duẫn thuận thế theo sát phía sau.

Không ngờ một thanh âm ôn nhu như nước, liền nhẹ nhàng truyền tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net