Chương thứ mười tám: Động tình ước nguyện ban đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



" Hảo, đương nhiên rồi, vậy ngày mai gặp, ngủ ngon. Tiêu Duẫn, ngươi ở chỗ này hóng gió a, muốn về phòng ngủ không?"

Vinh Cẩn Du cùng Lâu Ngữ Ngưng cáo biệt xong, liền xoay người hỏi Tiêu Duẫn có muốn cùng nhau trở về phòng hay không.

" Ân, thiếu gia, ngươi cùng cô nương kia làm bằng hữu?" Tiêu Duẫn mặc dù nhìn thấy thiếu gia nhà mình dáng vẻ buồn ngủ, nhưng vẫn không nhịn được đem nghi vấn trong lòng hỏi.

Thật ra thì Tiêu Duẫn chỉ đơn thuần muốn biết, sau này có phải cùng cái người đại băng kiểm (mặt lạnh như băng) gặp mặt thường ngày hay không. Đại băng kiểm vốn chính là Tiêu Duẫn, nhưng so với Thủy Ảnh thì còn chưa sánh bằng.

Nếu như thiếu gia với tiểu thư kia là bằng hữu, vậy sau này nhất định sẽ phải thường gặp mặt. Người kia gặp luôn ầm ĩ không ngưng được, nói như vậy chẳng phải là cuộc sống sau này sẽ rất bi thương sao.

" Ân, đúng vậy, nhiều bằng hữu sẽ có nhiều đường, nhiều địch nhân sẽ có nhiều bức tường chắn. Chúng ta mới đến đây chưa giao thiệp nhiều, kết giao bằng hữu nhiều một chút sẽ không sai đâu."

Vinh Cẩn Du bộ dáng không có gì quan trọng cả, cảm thấy có thêm nhiều bằng hữu mà thôi, so với trước kia cũng không có gì khác biệt. Nhưng không để ý tâm sự trong lòng Tiêu Duẫn, tự nhiên mà đi ngủ. Lưu lại Tiêu Duẫn một người đứng tại chỗ ngẩn người, vì thời gian thanh nhàn trước kia mà thương tiếc, vì cuộc sống sau này có thể rất phiền não mà oán hận.

" Tiểu thư, chúng ta ngồi ở đây, hay là cũng trở về phòng nghỉ ngơi a?" Lúc này thấy Vinh Ngọc chủ tớ đã trở về phòng nghỉ ngơi, Thủy Ảnh cùng Đào Yêu từ bên cạnh vọt ra.

Vốn là các nàng muốn đến xem tiểu thư nói chuyện phiếm với Vinh Ngọc xong chưa, để hầu hạ tiểu thư nghỉ ngơi. Không ngờ mới vừa lên tới đã thấy Vinh Ngọc xoay người lên lầu, tiểu thư lại vẫn ngốc lăng nhìn bóng lưng kia, cho đến khi biến mất cũng chưa phục hồi tinh thần lại, đợi đã lâu không thấy phản ứng, không nhịn được gọi tiểu thư một tiếng.

" Ân, các ngươi mệt rồi, về phòng ngủ trước đi. Ta chưa muốn ngủ, ta muốn ở nơi này ngồi một hồi, chút nữa sẽ về phòng nghỉ ngơi." Thanh âm, tướng mạo, ôn nhu như nước, cả ánh mắt kia, thậm chí là hết thảy của Vinh Ngọc đều khắc thật sâu vào trong đầu nàng, thật lâu vẫn chưa xóa nhòa.

Lâu Ngữ Ngưng không cách nào bình ổn lại được cảm giác trong lòng, nên muốn ở một mình yên tĩnh một chút, thuận tiện sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn không rõ lý do này.

" Vâng, vậy chúng ta về phòng trước, tiểu thư có chuyện nhớ bảo chúng ta."
Nhìn vẻ mặt tiểu thư có chút hoảng hốt, Thủy Ảnh, Đào Yêu dù có ngu dốt, cũng đã đoán ra ý tiểu thư. Lúc này tiểu thư có chút khó xử như vậy, nàng cần thời gian suy nghĩ, vật thì cứ để nàng nghĩ cho rõ ràng, không quấy rầy, mặc cho tiểu thư buông lỏng tâm tình ra một chút.

Một đêm ngủ thật ngon.

Nhưng từ trên chỉ giới hạn với một mình Vinh Cẩn Du mà thôi. Về phần những người khác đều không được như thế, tùy tâm theo tính, ai cũng có vướng mắc của riêng mình.

Tỷ như, Tiêu Duẫn, hắn phiền não bất an, sau nửa đêm cũng chưa ngủ được. Nguyên nhân vướng mắc là bởi vì Thủy Ảnh, vì những trận cải vã nhàm chán và mâu thuẫn với nàng.

Lại tỷ như, Thủy Ảnh vướng mắc vì tiểu thư nhà mình, cư nhiên lại cái tên dâm tặc vô lễ Vinh Ngọc đó làm bằng hữu.

Hơn nữa từ góc độ của nàng mà suy xét, ánh mắt tiểu thư và tên kia chạm nhau lại kịch liệt ánh lửa như vậy, nói không chừng tiểu thư đã động tình.

Với Thủy Ảnh mà nói thì tiểu thư bề ngoài ôn nhu, nội tâm lạnh lùng. Ánh mắt nàng luôn luôn băng thanh ngọc khiết, xuất trần thoát tục thật giống như tiên tử, lúc nào cũng không quan tâm đến thế sự.

Trừ mình và Đào Yêu thân cận tiểu thư được một chút ra, tiểu thư chưa từng tiếp xúc nhiều với những người khác, cho dù là sư phó của nàng cũng không ngoại lệ.

Bề ngoài ôn nhu, nhưng khi đến gần lại khiến người khác cảm thấy trong trẻo lạnh lùng như trăng. Mặc dù không khiến cho người ta cảm thấy tâm cao khí ngạo, bàng quan không người, nhưng lại có cảm giác khó có thể đến gần. Luôn hiện diện một cảm giác bất hòa, chưa từng vượt qua được.

Hai mươi năm, nàng còn nhớ lúc mình bảy tuổi, sư phó muốn mình đi theo tiểu thư so với mình nhỏ hơn hai tuổi, bảo hộ nàng chu toàn. Từ đó trở đi, nàng chưa bao giờ gặp tiểu thư nhìn người nào mà ngây người như thế, trong lúc lơ đảng lại toát ra vẻ khẩn trương, vẻ mặt có chút thẹn thùng.

Đối với tính cách từ nhỏ tiểu thư mà nói, lãnh tâm lãnh tính lại có thể có vẻ mặt như vậy không tự chủ thể hiện ra, thật là rung động cùng vui sướng biết bao nhiêu a? Nhưng cũng thật đáng lo biết bao a?

Thủy Ảnh nguyên bản xem như là người mặt lãnh tâm lạnh, nhưng từ lúc gặp phải tiểu thư mới biết được cái gì gọi là người đạm như cúc, tú nhã tuyệt tục.

Nhưng nhìn người bề ngoài đạm như cúc này, ai có thể hiểu nàng đến tột cùng lưng gánh bao nhiêu trách nhiệm, bao nhiêu mạng người đây?

Tỷ như, Đào Yêu. Khác với Thủy Ảnh, nếu như Thủy Ảnh là hộ vệ, động thủ tay chân, thì Đào Yêu vốn chỉ là một nha hoàn mà thôi.

Nàng cũng là từ nhỏ đi theo tiểu thư, nàng cũng chưa bao giờ gặp qua hình tượng tiểu thư hôm nay, thoạt nhìn có chút kinh hoảng thất thố, tựa hồ dùng thất hồn lạc phách để hình dung cũng không quá đáng.

Trong mắt nàng tiểu thư là người luôn luôn bình tĩnh, cư nhiên lúc nhìn thấy Vinh Ngọc rời đi, lại hiện ra vẻ mặt hốt hoảng khẩn trương cùng lo âu, đến nỗi tay chân cũng run rẩy.

Nếu tiểu thư thật thích Vinh Ngọc, mình tất nhiên cũng sẽ ủng hộ. Vinh Ngọc người này dáng dấp quả thật không ai có thể chê được, ngôn ngữ cử chỉ cũng không thể bắt bẻ.

Nhưng cái nhìn cũng sẽ ảnh hưởng đến quan niệm của nàng, dù sao Vinh Ngọc trước mặt mọi người lại làm chuyện như thế, thật khiến cho người cổ đại khó có thể chấp nhận.

Không chỉ người trong cuộc là Lâu Ngữ Ngưng tiểu thư đây mới vướng mắc, chẳng qua sự vướng mắc của mọi người không giống nhau mà thôi, lòng của nàng càng thêm hỗn loạn, thật không biết nên làm sao.

Khi ánh mắt chạm nhau kia, Lâu Ngữ Ngưng rõ ràng biết mình sống hai mươi lăm năm, cho tới bây giờ chưa từng có cảm giác áy náy động tâm như thế.

Đôi mắt kia, vì sao nhất cử nhất động, chỉ một câu nói của hắn mà chợt cảm thấy sung sướng. Tâm tình khó có thể nói đủ, giống như một đóa hoa chờ nở, chỉ một cái chớp mắt sẽ cảm thấy vui sướng vô cùng.

Nếu như sinh mạng ý nghĩa nhất là tình yêu, như vậy hắn chính là tình yêu của ta.

Nàng cũng đang giãy giụa muốn thoát khỏi cảm giác đó, nhưng khi Vinh Ngọc xoay người rời đi, nàng cảm thấy thế giới rộng lớn kia chợt thu nhỏ lại, chỉ có mình một người.

Trước đây vẫn mù quáng theo đuổi, tìm kiếm, phấn đấu là vì cái gì? Mình đột nhiên mất tất cả, trở nên thật nghèo khó.

Nếu như yêu một người là sai, vậy ta không muốn đối mặt. Nếu như đây là mộng, vậy ta không muốn tỉnh.

Nếu thế thì chỉ phóng túng lần này, chỉ lần này thôi có được hay không đây? Nàng sống trên đời đã lâu, từng rất hoài nghi, giá trị và ý nghĩa tồn tại của mình rốt cuộc là cái gì? Suy đi nghĩ lại không có đáp án, cơ hồ kéo dài suốt toàn bộ cuộc sống, từ khi nàng đã hiểu chuyện tới nay.

Vướng mắc cả một buổi tối, Lâu tiểu thư rốt cục không suy nghĩ nữa, nàng quyết định nên vì mình một lần, bất kể hậu quả như thế nào cứ thử một lần đi.

Nàng biết rõ con tim của mình bây giờ đang muốn gì, bây giờ nàng muốn phục tùng tuyệt đối nó, ích kỷ một lần, chỉ lần này thôi, hạnh phúc, nàng nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp để có thể vững vàng mà nắm giữ được. (ủng hộ hết mình)

Lâu ngữ ngưng để cho suy nghĩ hỗn loạn ngưng kết một chút, cuối cùng muốn phóng túng một lần, quyết định đi truy tìm hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net