Chương thứ sáu: Tiêu Duẫn báo ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Ăn xong cơm chiều, dọn dẹp xong đồ vật linh tinh, Vinh Cẩn Du phỏng đoán thiếu niên kia có lẽ đã tỉnh lại, liền bưng chút cháo trắng cùng món ăn vào trong phòng theo dõi bệnh tình thiếu niên kia, chờ thiếu niên kia tỉnh lại thì trời đã chạng vạng thập phần . .

"Chất độc trên người của ngươi đã được giải, nội thương ta cũng trị liệu qua, đã không còn nguy hiểm tánh mạng, yên tâm tu dưỡng mấy ngày nữa sẽ hồi phục. Độc mới vừa giải mấy ngày nay, không thích hợp ăn thức ăn quá mức kích thích, ta mang bát cháo lại đây cho ngươi ăn, bổ sung một chút thể lực. Ăn xong thì hảo hảo nghỉ ngơi, ở trong này không cần lo lắng gì cả, không có gì nguy hiểm đâu, có việc cứ lắc chuông ở đầu giường."

Theo dõi thương tích thiếu niên thấy đã không có gì đáng ngại, Vinh Cẩn Du tự biết nơi này không thể so sánh với kiếp trước được, có người lạ ở đây sẽ rất ít nói thật, hơn nữa lại là vấn đề liên quan đến tính mạng, cho nên cứ chữa hết bệnh liền ly khai.

Từ đó về sau, mỗi ngày đều là Vinh Cẩn Du giúp hắn đổi dược, đưa cơm. Thiếu niên kia trước sau không nói được một lời, cho đến tận ngày hôm ấy. . .

Nhớ rõ ngày ấy mưa nhỏ, tí ta tí tách rơi xuống, giống như có hàng vạn sợi chỉ bạc từ bầu trời buông xuống, những dòng nước đổ xuống theo mái hiên, tạo nên quang cảnh thật giống một bức rèm che u nhã.

Khi những đợt gió nhẹ thổi qua, vũ mành liền thoáng nghiêng, giống như bộ rễ cây mỏng như tơ tằm đang gấp rút chạy về phía gốc cây để nghỉ chân.

Mưa bụi rất nhỏ, cực nhỏ, thực triền miên, làm cho không khí mùa xuân phập phềnh như tơ liễu. Không khí trong núi càng thêm tươi mát, hít một hơi thật sâu làm cho tâm thần người ta cảm thấy sảng khoái.

Lúc này là buổi chiều, khi Vinh Cẩn Du ăn xong cơm trưa, rãnh rỗi liền đi đến nơi bình thường nàng thích nhất, Hạo Nguyệt đình.

Từ căn phòng ở phía Đông mà Vinh Cẩn Du ngụ, đi thẳng lên xuyên qua rừng trúc sẽ tới Lạc Tịch Nhai.

Lạc Tịch Nhai ở sâu trong phía Đông ngôi nhà, Hạo Nguyệt đình là một tòa đình tựa vào vách đá.

Nơi này có hai tầng, đứng ở trong đình sẽ quan sát được hơn phân nửa toàn cảnh núi Thanh Thành, núi non trùng điệp, khe suối uốn lượn, kỳ phong cao vút thẳng tận trời, từ chỗ này nhìn xuống, phong cảnh thật tuyệt đẹp.

Mỗi lần Vinh Cẩn Du tới đây, đều đã giác ngộ được vẻ xinh đẹp đồ sộ của non sông nơi đây.

Vinh Cẩn Du rất thích ở trong này thổi sáo, đánh đàn, theo tính cách quái đản của nàng mà nói, cái này gọi là ý cảnh.

Hôm nay mưa nhỏ triền miên cả ngày, thích hợp nhất đến đây để biểu đạt tâm tình .

Vinh Cẩn Du thổi một khúc tri âm tri kỷ, thổi thật tiêu sái phiêu dật, làm cho người nghe như nhập tiên cảnh nhân gian, lưu luyến quên đường về.

"Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong."
Vinh Cẩn Du không khỏi nhớ tới thời gian trước kia, nhất thời có chút thương cảm.

"Hảo thi, công tử thật có nhã hứng. Tài hoa phong lưu, một khúc tiếng sáo lại uyển chuyển du dương, làm người ta nghe quên mình."

Đó là câu nói đầu tiên của thiếu niên kia sau khi tỉnh lại. Vinh Cẩn Du mới vừa ngâm hết thơ, thiếu niên kia liền tới.

"Ha ha, quá khen. Chỉ học đòi văn vẻ thôi, công tử thương tích đã tốt hơn, có chuyện muốn nói với ta chăng?"

Vinh Cẩn Du biết thiếu niên này không phải muốn cáo từ, hẳn là muốn cùng mình kết giao bằng hữu chăng.

Thiếu niên kia khom người cúi chào thật thấp, nói: "Tại hạ Tiêu Duẫn, đa tạ công tử đã cứu giúp, xin hỏi công tử đại danh, ân cứu mạng thật sâu nhất định phải báo đáp, nguyện đi theo công tử làm tùy tùng, chí tử nguyện trung thành."

Thiếu niên này quả nhiên là ngữ khí không ngừng làm người khác sợ hãi a, hắn phải lấy thân báo đáp? Khi hắn mới bắt đầu mở miệng, nghĩ thầm ít ra hắn cũng là người bình thường, kết quả đột nhiên lại không bình thường, chẳng lẽ ta về sau gặp người nào cũng không bình thường nốt?

Vinh Cẩn Du cự tuyệt nói: "Này, công tử không cần phải khách khí, tại hạ lúc ấy cũng chỉ là vừa vặn đi ngang qua, cứu người một chút hoàn toàn là việc phải làm, cũng không thể trơ mắt nhìn người tốt chết ở trước mặt ta đi, hơn nữa, lấy thân báo đáp hay gì đó thực tại không cần."

Tiêu Duẫn ấp úng nửa ngày, sắc mặt ửng đỏ giải thích: ". . . . . Công tử hiểu lầm , tại hạ không phải lấy thân báo đáp."

"Ân? Nhưng ngươi vừa rồi chính miệng nói ra, ân cứu mạng thật sâu nhất định phải báo đáp, nguyện đi theo công tử làm tùy tùng, chí tử nguyện trung thành."

Vinh Cẩn Du đương nhiên biết ý hắn là muốn lấy mệnh báo đáp, chỉ là muốn đùa một chút với hắn thôi.

“Đúng vậy, nhưng không phải lấy thân báo đáp a, mà là từ nay về sau, mệnh của Tiêu Duẫn chính là của công tử, công tử muốn như thế nào đều được."

Tiêu Duẫn nói xong liền quỳ xuống, thầm nghĩ: Việc này thì sá gì, không nghĩ tới công tử có ham mê này. Nhưng mệnh đều là của công tử, những thứ khác không có vấn đề gì cả.

"Được rồi, ngươi trước đứng lên mà nói, ta biết ý tứ của ngươi. Ta chỉ đùa một chút với ngươi mà thôi, đừng tưởng là thật. Ta là người thường xuyên hay nói giỡn như vậy, ngươi nếu muốn đi theo ta, vậy ngươi về sau cần phải làm quen với nó rồi. Làm chủ tớ thì quá mức khách khí, chúng ta làm bằng hữu đi, ngươi thấy được không?"

Vinh Cẩn Du muốn tiến hành theo tuần tự, khai thông tư tưởng cho Tiêu Duẫn.

"Không được, công tử nếu không đáp ứng, tiểu nhân sẽ không đứng dậy. Công tử nếu một ngày không đáp ứng, tiểu nhân liền một ngày không đứng dậy. Công tử nếu cả đời không đáp ứng, tiểu nhân sẽ quỳ cả đời ngay tại đây."

Tiêu Duẫn đứa nhỏ này thực chính trực, từ nhỏ đã biết báo đáp ân nghĩa.

"Vậy nếu thế thì chúng ta thương lượng lại một chút quan hệ giữa hai ta, thế nào?"

Vinh Cẩn Du từ trước đến giờ không quen với loại quan hệ chủ tớ này.

"Không được, chỉ có thể là quan hệ thế này thôi, công tử đối đãi, xưng hô với ta thế nào đều không quan trọng, chỉ cần công tử cho ta đi theo công tử là được."

Lại là một người hết thuốc chữa.

"Được rồi, được rồi, ta đồng ý , ngươi trước đứng lên đi, thân mình vừa lành bệnh không được quỳ."

Vinh Cẩn Du thỏa hiệp, hắn biết về sau mình phải ở Minh quốc cả đời, hơn nữa thân phận của mình không thể không có người thân tín trung thành và tận tâm, liều lĩnh vì mình mà liều mạng, sau này sẽ gặp không ít chuyện nguy hiểm. Huống hồ người nọ là mình cứu, so với những người trong Vương phủ sẽ đáng tin cậy hơn một chút.

"Đa tạ công tử, không biết công tử xưng hô như thế nào?" Tiêu Duẫn đã bắt đầu vai trò của mình.

"Tốt lắm, nếu về sau ngươi là người của ta , việc của ta cũng sẽ không giấu diếm ngươi. Ta gọi là Vinh Cẩn Du, là tiếu vương gia của Vinh vương phủ. Về sau ở bên ngoài ngươi cứ gọi ta Vinh Ngọc, chủ nhân ngôi nhà nhỏ sâu trong núi là Tử Dương Chân Nhân, cũng là sư phụ ta."

Những lời này vừa nói ra, Vinh Cẩn Du nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy câu: ngươi về sau là người của ta, những lời này thật sự không được tự nhiên? Nghĩ như thế nào đều cảm thấy giống tình tiết chuyện xưa, sau này lại phát triển thêm một bậc. . . Thật giống như một đôi nam nữ, lần đầu tiên mới vừa phát sinh “quan hệ” nào đó, nam tử một bên mặc quần áo vào, một bên xoay người ôm người nữ tử, nhéo cằm, sau lại hôn hôn lên hai má nói: ngươi sau này sẽ là người của ta. . . Sau đó sẽ nói bản công tử nhất định sẽ chịu trách nhiệm linh tinh vớ vẩn khác. . .(xin đc miễn bình luận =.=”)

"Nguyên lai là công tử Vinh Vương gia, tại hạ thất lễ ."

Tiêu Duẫn nghe được chủ tử là tiểu vương gia Vinh vương phủ, tâm lập tức lại sinh vài phần kính sợ.

"Sao vậy? Ngươi biết Vinh vương phủ?"

Vinh Cẩn Du cũng không ngốc, biểu tình trở nên nghiêm nghị.
"Tại hạ không dám lừa gạt công tử, tiểu nhân thật đúng là có biết Vương phủ." Tiêu Duẫn đáp.

"Tiêu Duẫn, về sau không cần gọi ta công tử, cũng không phải kêu mình là tiểu nhân, tại hạ hay đại loại thế, ngươi cứ xưng ta, về phần xưng hô với ta ngươi cứ xem xét gọi đi, không cần quá mức giữ lễ tiết, như vậy sẽ có vẻ xa lạ." Vinh Cẩn Du thực tại nghe không quen tiểu nhân hay mấy từ đại loại vậy.

"Được, ta đây về sau kêu ngài thiếu gia." . . . . . Vinh Cẩn Du bĩu môi, hai từ này ý biểu đạt có gì không giống với hai từ trước đâu?

"Dù sao ngươi đã khỏe, ta cũng không muốn nói nhiều, phản bác lại xưng hô của ngươi. Vậy hiện tại nếu chúng ta là người một nhà, ngươi có bằng lòng hay không nói cho ta biết vì chuyện gì mà đám người bịt mặt muốn giết ngươi, và làm sao ngươi biết Vinh vương phủ? Và vì sao ngươi biết ta?"

Vinh Cẩn Du dù sao cũng là sinh viên văn khoa a, xưa nay ăn nói đều thích chơi chữ, lần đầu tiên trong kiếp nầy nàng cảm thấy đầu óc mình thật ngớ ngẩn, chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi cư nhiên có thể sử dụng từ ngữ nghèo nàn đến vậy.

“Vâng, ta đây sẽ kể đầu đuôi cho thiếu gia nghe."

"Ân, ngươi phải nghe lời ta bất kể chuyện gì, số phận ngươi là do ta định đoạt, ta muốn ngươi ngồi ngươi không thể đứng, ta muốn ngươi nằm ngươi không thể ngồi, hơn nữa việc tối trọng yếu của một tay sai đắc lực chính là trung thành, tiếp theo là có thể đoán ý qua lời nói và sắc mặt của chủ nhân, ngươi ngồi xuống nói đi, ta muốn giống một huynh trưởng bình thường đối đãi với ngươi, ngươi cũng đừng quá mức khách khí, bằng không ta sẽ giận đấy."

Vinh Cẩn Du nói xong liền nhìn nhìn chiếc ghế bên cạnh, ý bảo Tiêu Duẫn ngồi xuống nói sau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net