Chương 5: Một ngày dài mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đây cô liền bật cười một mình, làm hai người ngồi kế bên nhìn cô chằm chằm quái đảng. Xinh xắn vậy mà khùng điên.

Chủ quán vừa khai rằng nhập ma túy từ một người nào đó qua đường biên giới, mới buôn bán được hơn tháng nay cho khách trong quán cũng như các dân chơi khác đến mua về dùng. Đồ bán chủ yếu không phải thuốc lắc mà là ma túy đá. Khi sử dụng ma túy đá sẽ gây kích thích hệ thần kinh trung ương, khiến cho người dùng trở nên hưng phấn, sung mãn và có những hành động mất kiểm soát.

Vì buôn bán kinh doanh quán net ngày càng ế ẩm với việc Internet ở đâu cũng có, smartphone thì phổ biến và hiện đại, trẻ con người lớn ai cũng có điện thoại ai cũng có máy tính, laptop, máy tính bảng hết cả rồi. Thậm chí game trên điện thoại cũng rất hấp dẫn nên người đến quán net ngày càng ít, cuối cùng làm liều mà ra cơ sự này.

Còn phía bên này, Trần Cân Tất ngồi chưa đầy năm phút đã được bố mẹ đến đón về, hai bố mẹ mắt đỏ hoe đến đón con trai. Trần Cân Tất chạy thật nhanh òa khóc ôm lấy bố mẹ. Phương Anh bất giác đứng dậy, cái cảnh này sao quen quá, bất giác trên môi cũng nở nụ cười.

Phương Anh đang chờ bà chị bên cạnh về luôn để tự giải quyết thay vì đợi chú Thắng tới. Ông chú nay có vẻ đi hẹn hò với hai công chúa nhỏ của chú rồi. Phương Anh hiện tại gật gù nghe bà chị bên cạnh kể về người sắp tới đón mình.

"Cậu ấy vừa xinh đẹp, dáng người cũng rất đẹp lại còn rất giỏi nữa. Làm cái gì cũng giỏi: học giỏi, chơi thể thao giỏi, cậu ấy còn giành rất nhiều cúp Judo nữa nha, giấy khen thành tích học tập không có chỗ treo. Đã thế còn vừa làm giáo viên vừa quản lý công ty riêng nữa nha."

Phương Anh bắt đầu nghi ngờ bà này mắc bệnh cuồng bạn thân và nói quá, làm quái gì có người như thế, được như thế thì xứng đáng có mười người yêu. Nói đùa là vậy, người như cô ấy chắc chắn rất kén chọn, tiêu chuẩn rất cao, cũng phải là người cực phẩm lắm mới xứng với cô ấy. Phương Anh bắt đầu nghĩ mình thế nào nếu đi cạnh người như vậy nhỉ? Nhưng ngay sau đó bị ý nghĩ của mình làm cho da gả nổi hết lên. Chắc mình điên mất.

"Chút nữa cậu ấy tới em sẽ thấy cậu ấy không phải do chị chém gió nha... Ế, Phương, tui ở đây nè." Bà chị bên cạnh lập tức kích động vẫy vẫy về phía cửa ra vào.

Phương Anh có chút tò mò nhìn người kia từ từ tiến vào. Nhưng mà đây không phải là giáo viên chủ nhiệm Hà Nhất Phương sao?

Phương Anh thấy ngày hôm nay thật sự dài quá sức tưởng tượng của cô rồi.

Phương Anh hít sâu một hơi rồi thở ra sau đó đứng dậy phía sau hai người đang ôm ấp hỏi han nhau phía kia. Đúng hơn là Hà Nhất Phương không nói gì toàn người kia nói, cũng là người kia ôm lấy nàng còn nàng vẻ mặt chút lo lắng vừa rồi biến mất còn lại là ánh mắt đầy sủng nịnh xoa đầu người trong lòng.

"Được rồi, đây là Sở Cảnh sát đấy, về nhà mình tính sổ với cậu."

"Ha, là cậu cho phép mình đến nhà đó nha."

"Rồi rồi." Hà Nhất Phượng đẩy người nọ ra sau đó mới phát hiện học sinh quen mắt mà mình vẫn suy nghĩ mấy hôm nay, Phạm Phương Anh đang xoa xoa cổ nhìn trần nhà.

"Há há, em chào cô, trùng hợp ghê á." Phương Anh giả vờ dùng giọng con nít ngây thơ vẫy tay Hà Nhất Phương.

Kể ra cũng thật có duyên, mỗi tội mỗi lần gặp cũng không đẹp đẽ gì lắm.

"Oh, chúng ta thật có duyên, em gái này là học sinh của Phương sao?" Bà chị kia cũng thật nhanh miệng, mắt sáng như sao bắt đầu nhận người quen. Hà Nhất Phương có vài lời muốn nói với Phương Anh nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị người bên cạnh nói trước.

"Ừm, học sinh của mình."

"Vậy tốt quá hay chúng ta đưa em đấy về luôn đi, vừa rồi..."

Nói câu trước thì còn ra con người nói đến câu sau biến thành con gì đâu không. Mặt phương Anh biến dạng nhăn nhó nháy mắt các kiểu vậy mà năng lực bơ đẹp cô của chị gái này quá mạnh mà nhanh chóng tóm tắt lại sự việc. Phương Anh ôm mặt khóc thầm, hai người này ở chung dù gì cũng lộ chuyện hôm nay thôi. Ai bảo mình đen đủi như vậy.

Nhóc con hóa ra là đi chơi net nên trốn tiết của mình, hay lắm. Hà Nhất Phương vừa cười vừa nhìn về phía Phương Anh, nàng không biết rằng mình có bao nhiêu đáng sợ đâu.

Trong lúc Phương Anh vì nụ cười kia của Hà Nhất Phương mà run lên từng đợt không biết phải giải thích ra sao với cô giáo của mình thì may mắn thay đúng lúc này có một đồng chí cảnh sát đi lại.

"Thế nào, vậy là cô là giáo viên của em này hả, vậy cô vào đây làm thủ tục một chút rồi đưa em ấy về luôn đi, cũng muộn rồi."

---------

Cuối cùng mặc dù dưới sự năn nỉ cùng hết sức lôi kéo về chung xe của bà chị gái kia. Phương Anh vẫn một mạch ba chân bốn cẳng tự thân vận động đặt xe về.

Không hiểu sao mỗi lần gặp cô giáo chủ nhiệm mình lại thấy rất sợ, rất áp lực, áp lực một cách kỳ lạ. Nhớ lại ánh mắt vừa rồi trước khi về của cô giáo Phương khiến cô thêm rùng mình, nó đâu có khác gì lần gặp mặt trước, lần mà cô phải chạy ba vòng sân điền kinh chứ? Phương Anh thật sự cảm thấy điềm chẳng lành.

Cuộc đời này là vậy, khi gặp một lần thì lại gặp lần hai.

Lúc phương Anh về chung cư vừa bắt đầu bước vào thang máy, mặt mũi uể oải mất hết năng lượng thì đồng hồ cũng điểm 10 giờ 30 tối.

Cô thật sự mệt chết. Đang lung lay ấn số tầng thì phát hiện không biết từ bao giờ bên cạnh mình có hai người. Lại rất quen mắt, này không phải cô giáo và cái bà chị ngồi cạnh ở quán net sao? Chẳng nhẽ họ cũng ở đây? Phương Anh xử lý cực nhanh tay ấn tầng mình ở thành tầng 16 sau khi nhìn thấy tầng ấn sẵn là tầng 12.

Trời ạ, lại còn chung tầng, không biết là ai chung tầng không biết.

"Hey, nhóc con, em cũng ở đây sao?" Phương Anh đang bộ dạng úp mặt vào tường thì bị bà chị kia nhận ra, hô hoán lên khiến Hà Nhất Phương đứng bên ngoài cùng cũng phải quay ra nhìn.

Nhóc nhóc cái đầu lâu xương chéo nhà cô, tôi có khi còn lớn hơn cô đấy. Trong lòng đau khổ chửi người như vậy nhưng Phương Anh vẫn giả vờ ngạc nhiên cười hì hì đáp lại.

"Em ở tầng 16 à, em ở phòng bao nhiêu vậy xíu chị lên phòng em chơi." Chị gái kia thật sự không một chút ý tứ, cứ vậy mà cả quãng thời gian đau khổ trong thang máy của Phương Anh chính thức bắt đầu.

Phương Anh thật tức muốn chết.

"Để hôm khác nha mai em phải đi học nữa."

"Ôi, tiếc vậy, vậy để lần sau nha." Nói xong còn làm ra vẻ thương tâm, tiếc nuối làm người khác không đành lòng. Nhưng Phương Anh một chút cũng không quan tâm đến ánh mắt đó.

Lúc thang máy điểm tầng 10 bầu không khí cũng có chút im lặng trầm xuống, Hà Nhất Phương bỗng nhiên mở miệng nhẹ nhàng nói: "Mai em và Tất chia nhau dọn hết nhà về sinh khu A là được rồi. Lần đầu trốn học cô cũng không muốn phạt nặng."

Khu nhà A đếm sơ qua có 20 cái nhà vệ sinh, lại chia thành nam nữ thì có 40 cái. Thật sự cô cũng ít ác lắm cô Phương ạ. Dù đã cảm nhận được nguy hiểm rồi nhưng vẫn không thể tránh né, Phương Anh chỉ biết biết đau đớn trong lòng nhẹ nhàng đáp như sắp hết hơi.

"Vâng."

Biết ngay cô ta không có tốt đẹp mà, vừa rồi chắc là không nghĩ ra phạt gì nên mới chờ đến bây giờ mới thèm nói. Mình lại hy vọng cô ta tốt bụng bỏ qua việc mình trốn học chứ. Tức chết cô rồi.

Thật ra rất ít học sinh vắng tiết của Hà Nhất Phương đơn giản nghỉ một buổi tiết của cô sẽ đánh rơi rất nhiều kiến thức vì mỗi tiết học của cô cực kỳ chất lượng. Thứ hai là sợ cô nhưng cô cũng không bao giờ phạt học sinh nghỉ giờ của cô cả. Nhưng Phương Anh chính là một ngoại lệ dám trốn học đi chơi net. Hà Nhất Phương theo trí nhớ về buổi chiều nay những ai nghỉ học thì chỉ có Phương Anh và Tất. Lại theo lời kể của bạn mình nên ngay lập tức suy luận sắc bén. Phương Anh và Tất rủ nhau đi chơi net. Trốn tiết học của giáo viên chủ nhiệm đi chơi net còn chọn quán net không tốt phải vào Sở Cảnh sát đến tối muộn. Thật đáng phạt, phạt để nhớ. Nàng nhằm lúc Phương Anh có vẻ buông xuôi nghĩ mọi việc đã xong thì tấn công. Nàng chính là muốn để ngày mai có tiết sẽ bất ngờ nói cho cả hai đứa nhưng tình cờ gặp Phương Anh ở đây tất nhiên là không buông tha được rồi. Hà Nhất Phương là người rất thích chơi trò thám tử suy luận.

"Em chào cô, em chào chị." Phương Anh miễn cưỡng cười sau đó cánh cửa thang máy mới chịu đóng vào.

Thôi thì lên tầng 16 ngồi xíu rồi xuống vậy.

Mệt chết cô.

"Ê Phương, em này dễ thương ghê nhỉ?"

Vũ Thủy Tiên là bạn thanh mai trúc mã của Hà Nhất Phương, thời gian ở nước ngoài nhiều hơn trong nước. Tính tình trẻ con ham chơi, nghịch ngợm và nói rất nhiều. Lúc stress thì tốt nhất đừng nói chuyện với cô ta, vì cô ta có năng lực làm bạn stress đến mất khả năng suy nghĩ và nói chuyện. Hai năm rồi mới quay về nước, xuống máy bay nhưng không thông báo cho Hà Nhất Phương một tiếng mà chui vào quán net chơi ở gần trường nàng làm để đợi cho nàng sự bất ngờ.

Nhưng đúng là bất ngờ thật.

Lúc Hà Nhất Phương nhận được cuộc gọi qua Messenger của Vũ Thủy Tiên lại là đến đón cậu ta ở Sở Cảnh sát. Nàng chỉ biết bóp trán mà đi đón người này, cô gái phiền phức này bao lâu nay vẫn vậy, không lớn được.

"Mình thấy con bé rất quen mắt nhưng không nhớ đã gặp ở đâu, hoặc đã gặp ai đó gần giống như vậy ấy, họ hàng?" Hà Nhất Phương vô thức vừa nói vừa ấn mật khẩu phòng 1205.

"Hả?" Vũ Thủy Tiên đứng dựa vào tường ở bên cạnh vặn vẹo người, kì lạ hỏi lại.

"Mà khoan, va li cậu đâu?"

"Hả? Hình như va li với ví mình vẫn để trên taxi?"

Hà Nhất Phương lại bóp trán lần hai.

--Hết chương 5--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC