Chương 10: Ngày Thứ Nhất (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mẹ, con thích người đó.

- Mẹ, con làm diễn viên nhé? Con muốn cùng với người đó.

- Cuối cùng người đó cũng chịu quay lại nhìn con rồi.

- Mẹ, con muốn quay về. Người đó không cần con nữa rồi. Con không muốn nhìn thấy người đó nữa.

- Em thích chị, rất thích chị.

- Chị biết không, em đã hy vọng vào mối quan hệ của chúng ta rất nhiều. Em hy vọng rằng sau này chúng ta cái gì cũng đều có. Và đúng vậy, chúng ta của hiện tại hay tương lai đều có mọi thứ. Nhưng tiếc là lại không có chúng ta...

Trong bóng đêm yên tĩnh, Cô Tử Du một thân mồ hôi bật dậy. Đôi mắt nàng lúc này đã rơi vào khoảng không yên tĩnh. Lồng ngực không ngừng đập mạnh. Hơi thở cũng theo đó mà trở nên nặng nề. Trong đầu nàng bây giờ hoàn toàn rỗng tuếch. Đã bao lâu nàng không mơ lại giấc mơ này? Đã bao lâu nàng không nhớ tới người đó? Nàng không muốn nhớ tới người đó, không muốn... Nhẹ tay kéo chăn qua một bên xuống giường đi vào phòng tắm. Trước gương, Cô Tử Du không ngừng hất dòng nước lạnh vào mặt. Cũng là để nhắc nhở bản thân, cũng là để tâm can nguội lạnh. Hiện tại ngòai kia đã có Triết Lãm. Chuyện trước kia, chính là trước kia. Đều không liên quan đến hiện tại.

Sau khi rửa mặt xong, điều chỉnh lại tâm tình bước ra ngòai thì đã thấy căn phòng sáng đèn. Cô Tử Du nhìn Triết Lãm đang tựa người vào thành giường nhắm mắt suy tư chuyện gì đó

"Đã đánh thức chị?"

"Không, ban nãy có điện thọai."

Triết Lãm vẫn không mở mắt, miệng cũng chỉ nhếch lên nhàn nhạt đáp

"Mấy ngày tới tạm thời tôi sẽ không về."

"Có chuyện gì sao?"

"Tôi về nhà mẹ có chút việc. Em có chuyện gì có thể gọi cho tôi."

Cô Tử Du liếc nhìn Triết Lãm, nàng đi tới bò lên giường chùm chăn. Giọng lí nhí trong chăn vọng ra

"Bao giờ chị đi?"

"Sáng sớm hôm nay."

"Tôi đi với chị."

"Hửm?"

Triết Lãm hơi kinh ngạc mở mắt, nhìn xuống Cô Tử Du đang rúc mình trong chăn liền buồn cười. Nhưng giọng lại nghiêm túc muốn chọc Cô Tử Du một phen

"Em tính quăng công ty cho ai lo? Còn dự án?"

"Tư Đông lo được, còn không lo được liền trừ lương."

Triết Lãm nghe xong câu này liền nhướn mày, kéo chăn lôi Cô Tử Du ra ngòai. Để nàng tựa vào người mình.

"Em thật muốn đi?"

"Lãm tổng, nếu chị không muốn tôi đi thì có thể nói thẳng. Không cần phải viện đủ lí do như thế."

Cô Tử Du đã bắt đầu mất kiên nhẫn, nàng bĩu môi. Một tay vòng phía sau ôm Triết Lãm, một tay phía trước không an phận sờ mó đống cơ ở bụng cô

"Chị cho đi cùng hay không thì nói một câu?"

"Cô tổng, tôi không cho em đi thì em có chịu ở nhà không?"

"Chị..."

Cô Tử Du ngước lên nhìn cái biểu cảm châm chọc của Triết Lãm liền phẫn nộ. Rất mạnh dạn đẩy cô ra rồi nằm xuống  quay mặt đi chỗ khác chùm chăn kín mít. Giọng nói đay nghiến

"Tốt, chị đi một mình đi. Tôi xem ngòai tôi ai dám đi cùng với chị!"

Ha

Triết Lãm không nhịn được nữa liền bật cười thành tiếng. Cô cũng nằm xuống vòng tay qua ôm Cô Tử Du mặc kệ nàng tránh né và dãy dụa cực độ

"Em ngủ thêm một chút đi. Chút nữa khởi hành. Tôi đặt vé cho em trước rồi."

....

Trên xe đi đến sân bay

"Cô tổng, cô không nên bỏ đi như vậy. Phu nhân hỏi tôi biết phải nói sao? Còn công ty nữa.... Nhiều việc như vậy một mình tôi sao có thể?"

Tư Đông vò đầu bứt tóc, khi cô còn chưa ngủ dậy đã nhận được tin Cô tổng đi công việc một tuần hoặc hơn. Mọi công việc đổ lên đầu Tư Đông cô? Có tàn nhẫn quá không?

" Cô tổng... "

"Tư Đông."

Cô Tử Du cắt ngang lời Tư Đông, giọng tự dưng nghiêm túc một cách lạ thường

"Tư Đông, tôi nhớ trước giờ tôi không có bạc đãi cô?"

"Nhưng mà..."

"Trong những ngày tôi vắng mặt, làm tốt liền khen thưởng, không tốt liền phạt. Cứ vậy mà làm."

Nói xong Cô Tử Du liền cúp máy để lại Tư Đông một bầu trời u ám đầy bất lực.

Triết Lãm ngồi bên lái xe nghe cuộc nói chuyện giữa hai người cũng hơi nhếch miệng cười. Nàng lật mặt nhanh còn hơn lật bánh tráng

"Em cuối cùng là có bao nhiêu bộ mặt?"

"Hả?"

Cất điện thọai vào túi, liếc nhìn góc nghiêng thần thánh không góc chết của Triết Lãm. Cô Tử Du tự xoa xoa hai má mình, giọng điệu tự hào huênh hoang

"Cô Tử Du tôi muôn đời chỉ có một gương mặt xinh đẹp này."

"Thứ tự luyến."

"Sự thật."

Cô Tử Du rất tự tin trả lời, trước giờ chưa một ai nói cô không đẹp. Chả nhẽ Triết Lãm lại nghĩ khác?

"Lãm tổng, chị không thấy tôi xinh đẹp?"

Triết Lãm hơi buồn cười với câu hỏi ngớ ngẩn này của nàng. Nhưng vẻ mặt vẫn cố gắng giữ sự nghiêm túc. Cô chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ phủ nhận chuyện nàng rất đẹp. Nhưng cũng nên dạy dỗ "oắt con" này một chút

"Chưa từng... Ừm... Có lẽ em không phải gu của tôi nên thế."

Vừa đánh vừa xoa

"Vậy gu của chị là thế nào?"

Cô Tử Du tò mò hỏi

"Chị muốn làm máy bay? Hay là làm phi công? "

"Nếu là em thì tôi tình nguyện là phi công."

"Hừ..."

Phũ phàng, Cô Tử Du hừ lạnh quay mặt đi. Nàng không thèm tính toán với Triết Lãm. Là không nên khẩu nghiệp thêm, nàng cần tu tâm tích đức hơn... Nên ngủ nên ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC