Chương 4: Mỹ nhân, nàng là ai...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chứng kiến một màn 'thiên thần' ra tay vật ngã tên chết tiệt Hà Dương Phong, Hạ Du trong lòng cười ha hả một trận. Chưa kịp vui vẻ xong liền liếc mắt thấy thần tiên tỷ tỷ chỉ vội nói vài câu với Nhã Tình rồi bay mất, bạn học Du chúng ta luyến tiếc không thôi. Do mãi say đắm trước sắc đẹp của mỹ nhân nên nhiệm vụ Nhã Tình giao cho, Hạ Du đem vứt đi đâu từ tám kiếp, lúc này mới sợ hãi xách dép chạy lại chấp nhận hình phạt của bề trên. Nhưng ngoài ý muốn, lúc cô lo lắng quan sát nữ vương, ngay khoảnh khắc đó cô xin thề đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lam tổng giám đốc con người lạnh hơn núi băng ở Nam Cực này đang thất thần mỉm cười, nụ cười như gió xuân đầy dịu dàng ấm áp của người con gái cổ điển phương Đông khiến Hạ Du mém chút nữa lập bàn thờ cúng bái khi nữ vương yêu nghiệt nhà ta cuối cùng cũng đắc đạo không đày ải chúng sinh như cô nữa.

Hà Dương Phong thu hết biểu cảm của Lam Nhã Tình vào mắt, đáng lý ra khi hắn thấy Nhã Tình vẫn tỏ ra lạnh lùng sau chừng ấy năm gặp lại, hắn đã muốn bỏ đi rồi, nhưng hắn vẫn cắn răng cố chấp mê muội cho rằng chỉ một lần này nữa thôi nàng sẽ tha thứ, cho hắn cơ hội, nhưng không. Từ lâu, trong lòng hắn luôn mong được nàng đối xử dịu dàng, quan tâm dù chỉ là tư cách bạn bè nhưng Lam Nhã Tình một cái liếc mắt cũng không cho hắn nên hắn mới dại dột mắc phải sai lầm ngày xưa.

Nhưng hôm nay, ngay tại lúc này khi hắn bị một người khác tung một đòn nằm đo ván thì nàng ấy vẫn không mảy may nhìn mình một cái. Hắn thở dài định đứng dậy bỏ đi, nhưng lúc hắn hết hi vọng chuẩn bị buông xuôi từ bỏ nàng thì ông trời đã thật sự giúp hắn. Chưa bao giờ hắn thấy nàng dịu dàng đến thế, nụ cười đẹp hơn bất cứ người con gái nào hắn từng gặp. Cũng chính tại thời điểm này, hắn âm thầm thề với lòng phải có được nàng, phải cưới được người con gái này làm vợ, nhưng hắn thật sự không biết rằng ngay lúc hắn đưa ra lời thề chính là bi kịch trong tương lai đang chờ hắn.

Mắt thấy Hà Dương Phong mê muội nhìn Lam Nhã Tình, Hạ Du tức giận: "Còn cái tên chết tiệt như cậu còn không mau cút đi." Hà Dương Phong đang âm thầm mưu tính bắt lấy Lam Nhã Tình, nghe Hạ Du mắng mình liền trừng bạn học Du một cái, phủi sạch bụi trên người sau đó bước đi, bỏ lại một câu cho Lam Nhã Tình và Hạ Du mặc kệ hai người họ có nghe hay không "Anh chờ em, Lam Nhã Tình."

Đợi khi hắn đi rồi, Hạ Du lắc lắc tay Lam Nhã Tình, cô nuốt nước bọt lo lắng cho nữ vương "Nhã Tình cậu không sao chứ?"

Lam Nhã Tình tất nhiên là nghe câu nói kia của Hà Dương Phong, lòng thầm khinh bỉ một phen, liếc mắt thấy cái tên đang đứng kế mình mà cô đợi cả buổi trời cũng không thấy xuất hiện, bây giờ mới chui mặt ra, lại còn bày ra bộ mặt đáng thương, giỏi lắm Hạ Du cậu cứ chờ xem tớ giải quyết cậu như thế nào. Trong lòng cô mặt dù tức chết cái tên Hạ Du này nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ không có gì, "Tớ không sao. Mình về thôi."

Đến Lam gia, bước vào phòng khách là một bức tranh hài hòa ấm áp khiến bao mệt mỏi của cô đều tan biến. Ba cô đang xem tivi, kế bên là người mẹ đang gọt trái cây, hai người họ cười cười nói nói không nhìn thấy cô đang tiến đến họ. Mẹ cô Nhã Ngọc Nguyệt là người phát hiện ra cô trước, huých tay chồng mình vẫn còn đang cười tít cả mắt. Lúc này Lam Hoàng ba cô mới ho nhẹ lên tiếng "Con về rồi à, nghe nói con đến buổi họp lớp của Hà Dương Minh. Đáng lý ra con không thích có thể nói với ba một tiếng. Vì con là con gái bảo bối của ba, chỉ cần con lên tiếng ba lập tức thuận theo ý con."

Ba cô, chủ tịch Lam Hoàng kiêm người sáng lập ra tập đoàn Lam thị. Ngày xưa, hắn là con trai duy nhất của một gia đình nghèo khó ở một vùng quê. Vì gia cảnh không mấy khá giả chỉ đủ sống qua ngày nên hắn luôn chăm chỉ học tập và luôn dành được danh hiệu xuất sắc. Chính vì điều này khiến các 'công tử' trong lớp ganh ghét bắt nạt hắn, cũng đúng thôi, hắn quá xuất sắc lại có gương mặt tuấn tú, khí chất ngời ngời khiến bọn con gái cả trường thầm thương trộm nhớ hắn đếm không hết. Vì nhà hắn không có tiền nên hắn không thể làm gì với bọn 'công tử' đó nên Lam Hoàng đợi đến khi thành danh mới đáp trả những kẻ bắt nạt hắn, khiến bọn họ đều không ngóc đầu lên nỗi cho đến già. Có câu "Quân tử trả thù mười năm chưa muộn", Lam Hoàng hắn chính là áp dụng điều này để bước vào đời.

Nhưng vào những năm thanh xuân rực rỡ nhất của hắn thì bi kịch xảy ra khi cả nhà hắn đều bị núi lở đè chết, cũng chính là hôm đó hắn có giấy báo trúng tuyển đại học danh giá nhất ở X thị. Chứng kiến trước việc dòng họ không một ai bỏ ra chi phí chạy chữa đám tang giúp hắn, gia đình Hà Dương Minh người bạn chung lớp không mấy thân thiết đã đứng ra chi trả tiền lo hậu sự giúp hắn, khiến hắn nợ một phần ân tình. Đau buồn qua đi, Lam Hoàng không còn thiết tha với việc học nưã, bắt đầu đi làm thêm, dành chút tiền buôn bán nhỏ nhưng hắn không ngờ phép nhiệm màu đã đến với cuộc đời hắn. Mặt hàng hắn kinh doanh được nhiều khách hàng ưng ý, cứ thế lãi càng ngày càng tăng. Sau đó hắn dựa vào một chút kiến thức mình tích lũy và một chút may mắn, liều một phen cược một ván lớn bất động sản, thành công thành lập công ty Lam thị vững mạnh như bây giờ.

Lam Nhã Hoàng biết ba cô nói được là sẽ làm được, nâng tách trà nóng nhấp một ngụm sau đó lên tiếng, "Con không có vấn đề gì. Chuyện của Hà gia con tự giải quyết được." Cô không muốn ba mẹ phiền lòng về những chuyện vặt vãnh, dặn dò hai người họ nghỉ ngơi sớm sau đó cất bước lên phòng mình.

Lam Hoàng ngay tại lúc con gái mình quay đi hắn chả lẽ không nhìn ra được uất ức của con gái bảo bối nhà hắn. Hắn thật sự tức chết mà, con gái của hắn lại giận dỗi rồi, hắn cũng muốn ra tay lắm chứ nhưng người của hắn như thế nào lại quay sang phục tùng răm rắp con gái hắn. Hắn còn mơ hồ nghe được người giúp việc bảo nhau người uy quyền nhất Lam gia không phải là Lam chủ tịch hắn mà là con gái bảo bối hắn, sau đó là Nhã phu nhân, kế đó mới là hắn và con trai trưởng Lam Khanh. Cũng đúng, cuộc đời hắn không gì quan trọng hơn gia đình, những người hắn thương yêu, hắn nhất định sẽ dung túng chiều chuộng hết mực, vật chất quyền lực tiền bạc gì đó thì để sau. Liếc mắt thấy Nhã phu nhân đang nén cười nhìn mình chằm chằm, hắn thật sự khóc không ra nước mắt, con gái bảo bối giận dỗi thì thôi, vợ mình cũng muốn bắt nạt hắn nữa là ra làm sao.

Nhã Ngọc Nguyệt thấy lão chồng nhà mình năm nay đã gần năm mươi mà vẫn còn ngây ngô so đo với con gái, bà thầm cười trộm trong lòng một phen. Từ khi Nhã phu nhân sinh hạ Lam Nhã Tình, tiểu mỹ nhân duy nhất Lam gia nhận được vô vàng sủng ái từ bà và chồng mình, cả anh trai Lam Khanh cũng hết sức chiều chuộng cô em gái này. Tiểu mỹ nhân ngày ngày sống vui vẻ hiếu động bay nhảy khắp nơi, cho đến khi vào mẫu giáo được chính bà ngày ngày đón đưa bỗng nhiên biến mất. Bọn bắt cóc vì muốn tiền mà mang con bà đi, bà có bao nhiêu đau đớn, đến khi tiểu mỹ nhân trở lại trong vòng tay, bà mới nhận ra con bé không còn hiếu động như ngày nào nữa. Tìm hiểu mới biết con gái của mình được một viên cảnh sát giải cứu từ trong tay một kẻ bắt cóc bị bắn chết. Đối với một đứa trẻ còn non nớt khi chứng kiến cảnh tượng như vậy là một điều vô cùng đáng sợ. Nữ nhi của bà khi đó bị trầm cảm trầm trọng, cho đến khi vào tiểu học gặp Hạ Du, bệnh tình con bà mới được cải thiện nhưng tiểu mỹ nhân ngày ngày cười nói làm nũng bà không còn nữa, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng xa cách.

Bà thở dài liếc mắt nhìn chồng mình vẻ mặt đầy oai oán, cố nén cười, hừ lạnh rồi theo bước chân con gái bảo bối nhà mình. Nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy tiếng con gái, bà mới đẩy cửa phòng bước vào. "Lam nhi con nghỉ ngơi chút đi, công việc để mai hẳn tính, lão ba con cũng có làm việc đêm khuya vậy đâu, hắn hiện tại còn đang xem tivi uống trà kia kìa. Nếu công việc vất vã quá mẹ bàn với ba con tống tên tiểu tử Lam Khanh vào công ty phụ giúp con, con thấy được không?" Vừa nói bà vừa đặt ly sữa nóng xuống cạnh đầu giường. Lam Nhã Tình cảm thấy ấm áp, "Mẹ, anh hai hắn có công việc riêng của mình, mẹ đừng ép hắn, con biết năng lực của mình, con sẽ giữ sức khỏe mẹ đừng lo."

Mẹ cô một người phụ nữ năm nay đã hơn bốn mươi nhưng nhờ bão dưỡng tốt nên nhan sắc ngày càng mặn mà như phụ nữ mới vừa ba mươi vậy, trách không được khi lão ba cứ hễ thấy mẹ là xoắn cả lên, cười tíu tít chạy theo bám váy mẹ cô. Ngoài công việc bận rộn khi giữ chức tổng giám đốc công ty Nhã thị đứng top ba quyền lực ở thành phố X thì mẹ cô luôn giành thời gian cho gia đình, chính xác hơn là giành cho lão ba cô, tỉ như ngày nào ba cô bận thì mẹ sẽ không về sớm hoặc ngược lại. Cô thầm oán đã có hai đứa con trưởng thành mà ba và mẹ cô cứ như là tình nhân mới cưới vậy, dù làm việc hai nơi khác nhau nhưng phải về chung một chiếc xe, một tuyến đường thì mới chịu. Thấy sắc trời không còn sớm nữa, hai mẹ cô hàn huyên với nhau một lúc sau đó tự giác ai về phòng nấy.

Ở một khoảng trời nào đó, vị thiên thần ra tay che chắn Lam Nhã Tình khi nãy đang ôm vết thương ngay hông. Nàng cố lê bước vào căn hộ của mình, mở cửa lập tức một vật đen thui chạy nhào lại nàng. Thì ra là con chó cưng tên Gấu của nàng, nó vẫy đuôi rên ư ử như biết chắc là lần nào nàng về cũng bị thương. Nàng vuốt ve an ủi Gấu, sau đó tự chữa trị vết thương bị súng bắn ngay mé sườn trái. Nàng cắn răng gấp lấy viên đạn ra khỏi người, qua loa sát trùng, băng miệng vết thương, sau đó thiếp đi nào không hay.

Tóc dài xõa tung trên sofa, máu loang lỗ nhiễm đỏ hết cả sơ mi trắng, xương quai xanh nhấp nhô theo tiếng thở nặng nề đau đớn của nàng, môi đỏ rĩ máu, cảnh tượng đầy dụ hoặc khi thiên thần bị thương khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải đau lòng, cứ thế nàng ngủ say, không biết rằng có một người con gái đêm nay thức trắng, cứ thao thức mãi, hồi tưởng lại cảnh gặp nàng.

Lam Nhã Tình tự hỏi, mỹ nhân nàng là ai...

PS: Mỗi tuần mình sẽ viết 1 chương. Nhớ ủng hộ mình, cho mình có động lực viết nhé. Cám ơn :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net