Chương 1: Chỉ Như Sơ Kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Song Ưng Hồ Điệp vừa kết thúc bảo trì định kì vài phút, Dạ Nguyệt Mị Ảnh ngay lập tức đăng nhập, xuất hiện trước quảng trường Miễn Tử Thành. Xung quanh nàng vô cùng quạnh quẽ, không có dòng người nhộn nhịp như thường ngày, cũng chẳng ai nói năng trên bảng trò chuyện. Đợt bảo trì máy chủ lần này không có sự kiện gì mới mẻ, vì vậy người chơi cũng không quá vội vàng lên mạng. Vừa bước đến trước thương điếm của mình thì có một lời mời tổ đội gửi tới, nàng liền chấp nhận. Còn chưa liếc mắt qua danh sách đội ngũ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đã nhìn thấy bốn cái tên quen thuộc đang náo loạn trên kênh trò chuyện.


[Đội Ngũ][Hàng Yêu Phục Ma]: Hôm nay ta lên mạng sớm nhất! Ta thắng nhá. Hàn tiểu tử mau múa cột ba vòng cho ta xem!

[Đội Ngũ][Lãnh Khốc Hàn Tinh]: Ai nói ngươi online sớm nhất? Ta thấy lục muội mới online sớm nhất!

[Đội Ngũ][Đông Phong Hạ Vũ]: Ngươi online sau nàng, sao biết nàng lên mạng lúc nào?

[Đội Ngũ][Thiên Hạ Tuyệt Ca]: Kể cả muội lên mạng trước huynh cũng phải làm. Ngũ ca, mau múa cột đi! Để muội còn quay video clip đăng lên diễn đàn~

[Đội Ngũ][Lãnh Khốc Hàn Tinh]: Các người kết bè kết phái hãm hại ta! Nhị tỷ, mau mau giúp tiểu đệ!


Dạ Nguyệt Mị Ảnh bật cười, cùng tham gia vào trêu chọc anh. Bỗng, một bảng thông báo thình lình xuất hiện: "Đội trưởng Thiên Lam Minh Châu đã mở kênh ngữ âm tổ đội, các hạ có muốn tham gia?". Dạ Nguyệt Mị Ảnh lập tức chấp nhận đồng thời tắt đi bảng thương điếm, hướng sự chú ý về phía người đang cưỡi hồng tước bay tới kia. Nhìn thấy người nọ, bọn họ mới sực nhớ còn có việc cần phải làm. Thiên Hạ Tuyệt Ca liền lên tiếng trong kênh ngữ âm.


- A! Quên mất đại sự. Chúng ta đi thôi.

- Tự nhiên bị rớt mạng. – Thiên Lam Minh Châu đáp lại – Mau tới Lam Hải Cung. Đông Phong hỗ trợ Nguyệt Ảnh. Có chuyện gì lập tức báo cho bọn mình.


Mọi người cũng không nhiều lời, nhanh chóng làm theo ý cô. Sáu người bọn họ đều là thành viên cấp cao của Khuynh Quốc Khuynh Thành. Ban đầu đây chỉ là một tiểu bang hội trung lập nằm ở phía nam Vũ Quốc, nhưng nhờ vào sự dẫn dắt của Thiên Lam Minh Châu, Khuynh Quốc Khuynh Thành không ngừng phát triển, thuận lợi trở thành chủ nhân Nam thành. Tuy nhiên, những tháng gần đây, bang phái Cố Thời Nguyệt Sắc thường xuyên gây khó dễ trong việc mua bán khoáng sản quý hiếm thu được từ vùng thần địa Lam Hải, khiến cho thị trường hàng hóa trong nước bị lũng đoạn. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Thiên Lam Minh Châu buộc phải chỉ huy Khuynh Quốc Khuynh Thành tham gia cuộc tranh đoạt đẫm máu này. Thiếu đi nguyên liệu quý hiếm, đối với thương nhân chính là đòn chí tử.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh và Đông Phong Hạ Vũ đều là đệ tử Yến Vân Phái, mang trên mình những tuyệt kĩ khinh công có một không hai trên giang hồ. Một khi Yến Vân môn đệ thi triển chiêu thức, dù có sở hữu tọa kỵ cao cấp nhất cũng không thể đuổi kịp. Bọn họ là lựa chọn hoàn hảo cho vai trò thăm dò địa hình hoặc thám thính những tình huống nguy hiểm.

Dừng lại trước cánh cổng chính của cung điện Lam Hải, Dạ Nguyệt Mị Ảnh dùng khinh công nhảy lên tòa tháp cao nhất, từ đó phóng tầm mắt quan sát cảnh vật xung quanh. Lam Hải Cung nằm dưới đáy biển Đông Tuyết, người chơi cần phải học kĩ năng bơi mới có thể xuống đến địa điểm này. Phần lớn đáy biển chứa đựng những khoáng sản kì dị quý hiếm, từ hồng lam san hô đến bích hải khoáng thạch nổi rõ từng khối trên mặt đất, lấp lánh như sao trời. Còn có nhiều loại tảo biển màu xanh lục dịu mắt, từng đàn cá bơi lượn theo dòng hải lưu, thi thoảng xuất hiện các loài sinh vật trong suốt, muôn hình vạn trạng tô điểm cho đáy biển, khiến khung cảnh trở nên mĩ lệ hơn bao giờ hết.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh cẩn thận đánh giá địa hình xung quanh, sau đó xuất một đòn Đạn Chỉ Thần Công vào khối băng đang trôi chầm chậm phía bắc cung điện. Chiêu thức vừa chạm đến, tảng băng lập tức vỡ vụn, ầm ầm rơi xuống đáy biển. Xung động từ cơn tiểu địa chấn đó gây khó khăn cho các động tác của Đông Phong Hạ Vũ, khiến anh ở dưới chân thành di chuyển chậm hơn bình thường, như thể trúng phải trạng thái bất lợi. Nàng cũng không hỏi han gì anh, tiếp tục dùng một số kĩ năng phóng ra tứ phía. Thỉnh thoảng nàng thay đổi vị trí, cố gắng tìm hiểu tòa cung điện uy nghiêm. Trong khi đang tận lực tập trung nghiên cứu, bỗng một hàng chữ hiện lên trên khung trò chuyện.


[Đội Ngũ][Đông Phong Hạ Vũ]: Có người tới.


Ba chữ ngắn ngủn này khiến Dạ Nguyệt Mị Ảnh giật mình. Đông Phong Hạ Vũ chưa bao giờ lên tiếng ở kênh ngữ âm nên tin tức truyền đến từ anh luôn chậm hơn người khác vài giây. Khi nàng nhìn thấy dòng chữ này thì đã có một tia chớp vàng lao thẳng đến. Đông Phong Hạ Vũ thao tác cực nhanh, vung tay mở ra lá chắn Thừa Phong Phá Lãng, tránh được một tử chiêu. Dạ Nguyệt Mị Ảnh lập tức vọt tới trước mặt anh che chắn. Mặc dù xuất thân cùng một môn phái, nhưng trang bị của nàng lại không giống với anh và các đồng môn khác. Y phục của nàng sở hữu khả năng né tránh và phòng thủ cao, lại có xác suất giảm bớt sát thương bạo kích, là loại trang bị mà bất cứ đệ tử Ám Dạ Cung nào cũng phải thèm muốn. Đòn đánh của kẻ địch vào Đông Phong Hạ Vũ chỉ có thể gây một nửa sát thương cho nàng. Anh có nàng làm lá chắn, áp lực giảm đi rất nhiều.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh thấy Đông Phong Hạ Vũ không bị chuyển trạng thái PK nên cũng chưa vội ra tay. Chiêu thức vừa rồi làm kinh động đáy biển, khiến cát bụi bay mịt mù, song phương vì vậy không thể nhìn thấy nhau để tiếp tục tấn công. Tình huống nguy hiểm nhất thời bị gián đoạn. Khi lớp bụi mới tan đi một nửa, bóng dáng một thanh trường đao màu đỏ lóe lên, quét tới trước mặt nàng. Lại có ánh sáng màu vàng chớp tắt liên tục sau màn bụi mỏng. Hoàng loạt tiếng nổ cực lớn vang lên, Dạ Nguyệt Mị Ảnh chỉ kịp nhìn thấy bốn thi thể ngã ập xuống, tất cả đều là bang nhân của Cố Thời Nguyệt Sắc. Đến khi đáy biển khôi phục trạng thái trong vắt tĩnh lặng, nàng mới hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Phía sau bốn người vừa tử trận là ba vị cao thủ đứng đầu bang phái Phi Thiên Lộng Nguyệt: Đại bang chủ Phi Thiên Tuyết Vũ cùng hai phó bang chủ Phi Thiên Ám Vũ và Hạ Vũ Thanh Phong. Nhìn qua biểu tượng bốn thanh kiếm nhiễu máu phía trước danh tự đỏ rực của Phi Thiên Ám Vũ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh không khỏi bội phục trình độ ám toán của vị nữ đệ tử Ám Dạ Cung này.

Nàng và Đông Phong Hạ Vũ một mực đứng yên lặng tại chỗ, hai bên đối phương cũng không có bất kì hành động nào. Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Bỗng một luồng hồng quang quét đến, Dạ Nguyệt Mị Ảnh chỉ kịp hét lên một tiếng đồng thời thi triển liên tiếp ba chiêu khinh công phóng ra khỏi hiện trường. Giây phút nàng đáp chân trên một tảng đá lớn, hàng vạn cánh hoa màu hồng bao trùm cả không gian, lan tỏa khắp đáy biển rồi trôi dần theo dòng hải lưu. Dạ Nguyệt Mị Ảnh nín thở. Một khi Mạn Thiên Hoa Vũ của Liên Hoa Cung được triển khai, bất kì ai cũng phải quay đầu bỏ chạy. Vận khí tròn hai giây, trong bán kính hai mươi thước, người chơi đánh ra một cơn mưa đầy hoa gây 250% sát thương lên ba mươi kẻ địch kèm theo hiệu ứng Đông Cứng. Chiêu thức mê người mà hung độc.


[Đội Ngũ][Đông Phong Hạ Vũ]: Rút thôi.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh lập tức chạy theo bóng lưng anh, tránh khỏi cuộc ẩu đả. Trong giây phút quyết định, nàng đã lựa chọn tẩu thoát về mạn phải của bọn họ. Hướng này dẫn sâu vào lòng đáy biển Đông Tuyết, nơi che giấu một thông đạo truyền tống thẳng đến phía đông Tứ Linh Trấn. Con đường này chỉ có một chiều, đưa người chơi từ lòng biển trở lên mặt đất. Ngược lại, nếu họ nhảy từ đất liền xuống biển sẽ lập tức tử vong. Phán đoán được Cố Thời Nguyệt Sắc sẽ dẫn viện binh đến hỗn chiến với ba vị cao thủ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhanh chóng chọn con đường này để an toàn rút lui, tránh đi nhiều phiền phức. Đông Phong Hạ Vũ kề vai sát cánh cùng nàng đã lâu, đương nhiên hiểu rõ dụng ý của nàng.

Sau khi an toàn trong Tứ Linh Trấn, Dạ Nguyệt Mị Ảnh ngồi thiền trước thương điếm của mình, bắt đầu nói trên kênh ngữ âm.


- Mấy người bọn họ chẳng lơ là dù chỉ một phút. May mà không nghiêm trọng lắm.

- Xảy ra chuyện gì vậy? – Thiên Lam Minh Châu quan tâm hỏi.


Nàng đem mọi chuyện thuật lại chi tiết cho cả đội ngũ cùng nghe, cũng không quên nói đến những đặc điểm của Lam Hải Cung mà hai người thu thập được. Mọi người không chú ý lắm đến cuộc ẩu đả, bắt đầu thảo luận sôi nổi mấy vấn đề kia. Qua một lúc lâu, Thiên Lam Minh Châu mới lên tiếng.


- Mấy người Phi Thiên Lộng Nguyệt có vẻ cố ý cứu các cậu.

- Không thể nào. Chỉ hai giây sao kịp chạy? – Dạ Nguyệt Mị Ảnh ngạc nhiên đáp lại.

- Có thể Tuyết Vũ tin tưởng thao tác của hai người. Giết gà chẳng cần dao mổ lợn. Nàng ta không có lý do gì để sử dụng chiêu tuyệt sát như vậy.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh cẩn thận hồi tưởng lại tình huống ban nãy. Quả thực nàng có đủ thời gian trống để đưa ra phương hướng giải quyết khi đó, nghĩ kĩ thì giống như ba người họ cố tình kéo dài thời gian. Dạ Nguyệt Mị Ảnh cảm thấy khó hiểu, làm vậy để làm gì? Trực tiếp giết bọn họ cũng là điều dễ hiểu ở thời điểm đó. Thiên Lam Minh Châu thấy nàng im lặng, liền đưa ra suy đoán của bản thân.


- Có thể bọn họ tôn trọng thế trung lập của chúng ta. Cũng có thể có ý khác.


Vừa nói đến đây, Hàng Yêu Phục Ma như phát hiện ra điều gì, kích động chen lời cô.


- Bọn họ muốn hợp tác?


Tuy nhiên, Thiên Lam Minh Châu không vội vàng trả lời. Vừa có vài người chào buổi sáng trên kênh trò chuyện bang phái, cô nghĩ nên dời chuyện này lại cho lần bàn bạc sau. Dù gì bọn họ vẫn chưa thông báo quyết định tranh đoạt đến bang chúng, đề phòng mọi người không cẩn thận để lọt tin tức ra bên ngoài. Vì vậy, cô chỉ viết ngắn gọn vài câu ở kênh đội ngũ.


[Đội Ngũ][Thiên Lam Minh Châu]: Mình sẽ suy nghĩ thêm. Bây giờ ai có việc gì cứ làm trước đi. Có tin mới thì chúng ta lại họp.


-----


Cuộc thảo luận kết thúc chưa được bao lâu, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đã thấy nhiều bóng người xuất hiện. Hôm nay là chủ nhật, tất cả đều muốn tranh thủ thời gian dạo chơi trong thế giới của riêng mình nên lên mạng rất sớm. Kênh Quốc Gia cũng bắt đầu náo loạn. Nhiều người thuộc Cố Thời Nguyệt Sắc liên tục chửi mắng ba vị đại thần của Phi Thiên Lộng Nguyệt, lôi mười tám đời tổ tông của bọn họ lật lên. Phía đối phương cũng không chịu thua kém, lập tức nhảy lên đáp trả, mấy cái tên nổi danh thiên hạ đều bị lôi ra chì chiết. Vũ Quốc lại bắt đầu một ngày náo nhiệt.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh tiếp tục kiểm tra thương điếm của mình. Tuy gọi là gian hàng buôn bán nhưng nàng lại dùng nó như kho chứa đồ. Toàn bộ chín trên mười bảng kho hàng đều bị nhét đầy các loại nguyên liệu từ sơ cấp đến quý giá. Rất nhiều người chơi ngưỡng mộ nàng. Để sở hữu và duy trì một cửa tiệm buôn bán cần số tiền rất lớn, nếu không phải đại phú thương nhân sẽ chẳng ai dám mở một thương điếm mười bảng như vậy.

Đang tập trung phân loại các nguyên liệu ra từng kho hàng thì bóng dáng một nữ tử lướt tới. Dạ Nguyệt Mị Ảnh sửng sốt khi nhìn thấy danh tự của người nọ. Là cao thủ đứng đầu Vũ Quốc, Phi Thiên Tuyết Vũ. Trên đầu cô ngoài cái tên uy chấn thiên hạ còn đính rất nhiều danh hiệu bắt mắt: "Khi Sư Diệt Tổ", "Thiên Hạ Đệ Nhất Vũ Cơ", "Phi Thiên Lộng Nguyệt Bang Chủ", "Thành Chủ Tây Thành", "Vũ Quốc Đệ Nhất Cao Thủ".


[Truyền Âm][Phi Thiên Tuyết Vũ]: Bộ y phục ta đặt đã có chưa?


Lúc này Dạ Nguyệt Mị Ảnh mới hoàn hồn. Từ trước đến nay, Phi Thiên Tuyết Vũ chỉ giao dịch với nàng qua tin nhắn, bưu kiện chứ chưa từng chính thức gặp mặt nhau. Phần vì bọn họ không xuất thân cùng một thành trì, mặt khác cả hai đều quá bận rộn để trực tiếp giao dịch. Dạ Nguyệt Mị Ảnh lại không thường chú ý tới những người chơi khác nên chẳng hiếu kì tìm hiểu, vừa nãy chạm mặt cũng không có thời gian bận tâm. Lần đầu nhìn thấy cao thủ trong truyền thuyết, nàng tự nhiên cảm thấy hồi hộp. Nữ nhân vừa truyền âm tới vận y phục Tiên Lữ Tình Duyên màu xanh nhạt, kiểu tóc Ly Mộng vấn lên chiếc nơ trắng sau đầu, tay cầm một chiếc ô đồng màu với trang phục. Phi Thiên Tuyết Vũ ngồi trên lưng con Bạch Kỳ Lân vô cùng uy nghiêm, đôi mắt nó chăm chú nhìn phía trước như thể mọi thời khắc đều muốn bảo hộ chủ nhân mình. Tạo hình nhân vật hài hòa đẹp mắt, còn có làn sương mỏng lượn lờ bao quanh mang lại cảm giác xa cách lạnh lùng.


[Truyền Âm][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Nguyên liệu gần đây khó tìm, ta chỉ mới làm được hai bộ thôi, còn chưa kịp nhuộm màu. Nàng có thể đợi không? Mười lăm phút.

[Truyền Âm][Phi Thiên Tuyết Vũ]: Được. Khi nào xong pm cho ta. Ta đứng chờ.


Nàng ngạc nhiên không hiểu vì sao Phi Thiên Tuyết Vũ gấp gáp như vậy, tự mình từ Tây Thành chạy đến đây tìm nàng. Tuy nhiên, nàng vẫn vui vẻ đem hai bộ y phục tiến hành lên màu. Khách hàng chính là thượng đế.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh gia nhập giang hồ được gần một năm. Nàng chọn môn phái Yến Vân, chức nghiệp Thiết Kế Sư, chỉ chuyên sáng tạo thời trang. Khác với những trò chơi trong quá khứ, Song Ưng Hồ Điệp có hệ thống nghề nghiệp vô cùng đa dạng mà tỉ mỉ. Trang chủ trò chơi giới thiệu một loạt hơn năm mươi chức nghiệp hiện có trên giang hồ, từ những nghề thông dụng như vận tiêu, bổ khoái hay sát thủ đến kì quái như ăn xin, cứu hộ, chèo thuyền,... Đối với Thiết Kế Sư, không chỉ tạo ra ngoại trang theo phối phương có sẵn, nhà phát hành còn cho phép người chơi thiết kế bản vẽ của riêng mình. Họ có thể tự do lên màu từng chi tiết một, hệ thống cũng không quy định loại nguyên liệu nào dùng để chế tạo. Nhìn qua có thể thấy chức nghiệp này rất hấp dẫn, nếu sản phẩm đẹp sẽ thu được một số tiền lớn. Nhưng khi đi vào thực tế, bởi vì yêu cầu nghề nghiệp quá cao mà người chơi đã mắng chửi nhà phát hành không thương tiếc.

Ngoài đời thực, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đã tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang, cho nên hoàn toàn không do dự mà lựa chọn chức nghiệp này. Nàng đem mấy bản phác thảo ứng dụng vào trò chơi, thành công tạo ra vô số y phục xinh đẹp mang thương hiệu chính mình. Dần dà sản phẩm của nàng hấp dẫn ánh mắt các đại thần, bọn họ đặt nàng thiết kế mấy bộ độc quyền, nàng cũng không có lý do từ chối.

Lên màu trang phục đối với Dạ Nguyệt Mị Ảnh vô cùng quen thuộc, chỉ mười phút đã nhuộm xong hai bộ Tiên Lữ Tình Duyên. Nàng gửi lời mời giao dịch, đối phương liền chấp nhận. Trao đổi hoàn tất, Phi Thiên Tuyết Vũ lập tức khoác lên. Trong nháy mắt, toàn bộ y phục chuyển sang màu hồng phấn, dải lụa trắng quấn quanh tay áo nay được điểm thêm những đóa hoa nho nhỏ màu đỏ đầy tinh tế. Chiếc ô trên tay cũng thay đổi, tán ô màu trắng mở rộng, khéo léo khoe ra một cành đào nở rộ. Dường như còn chưa ưng ý, Phi Thiên Tuyết Vũ từ lưng Bạch Kỳ Lân nhún người nhảy lên cao, vận một chiêu Mạn Thiên Hoa Vũ.

Ánh sáng màu hồng lan tỏa khắp nơi, cả khoảng không xung quanh ngập tràn cánh hoa phiêu phiêu trong gió. Dạ Nguyệt Mị Ảnh chăm chú nhìn một loạt động tác tiêu sái mà uyển chuyển tự nhiên, bóng dáng hồng y nữ tử dưới cơn mưa hoa đẹp đến nao lòng. Nàng chưa từng thấy cảnh tượng nào mỹ diệu đến vậy, thầm nghĩ dù Song Ưng Hồ Điệp có tạo hình Hồng Hoa Tiên Tử thì cũng chẳng thể đạt đến cảnh giới này.

Ngay lúc ấy, kênh thế giới đột nhiên có người chửi mắng ầm ĩ.


"Phi Thiên Tuyết Vũ đâu mau chui ra đây! Đứng trong thành múa may cái gì, đồ rùa rụt cổ!"

"Sao ngươi biết bang chủ chúng ta múa may trong thành? Chắc ngươi cũng đang đứng gần đó ha. Dám bảo Đại tỷ là rùa rụt cổ, chờ đó ta đến giết ngươi!"

"Ngon lắm, tới Hoàng Long Mê Cung mà giết ta! Đừng có núp sau Hạ Vũ Thanh Phong mà đánh lén nhá!"

"Bọn chó Nguyệt Sắc các ngươi mới cắn lén thành thói! Đứng yên đó ta tới đồ sát ngươi! Đừng có không biết nhục mà gọi bầy Ma Hình Quỷ Diện lên đó!"

"Ngươi nói ai bầy đàn hả!? Đám Phi Thiên lại bày đặt giương oai, anh em đâu mau tới giết chúng!"

"Vừa bảo solo lại chơi gọi hội, đúng là đám chó Nguyệt Sắc! Gọi bang chủ của các ngươi ra đây, ta chém hết!"

"Tên tép riu như ngươi cũng đòi giết Vô Địch Anh Hùng? Nằm mơ quá đi. Để ta đánh cho ngươi tỉnh ra!"


Kênh Quốc Gia lại được hâm nóng lên một lần nữa. Các thế lực lớn lao vào chửi bới nhau mịt mù trời đất. Dựa theo tình hình trước mắt, Dạ Nguyệt Mị Ảnh phỏng đoán bọn họ lại bắt đầu hỗn chiến. Ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn. Càng gần đến thời điểm tranh đoạt thần địa, bọn họ lại càng điên cuồng hơn. Vũ Quốc theo đó tràn ngập không khí căng thẳng. Lúc này, kênh trò chuyện bang phái của nàng cũng ồn ào không kém.


Đang Tự Tìm Đường: "Trời ơi, lại đánh nhau ở Hoàng Long Mê Cung. Báo hại ta chạy muốn chết!"

Thoát Chiến Đấu: "Sao ngươi không tới Đào Hoa Đảo luyện cấp, chạy đến lãnh địa của người ta làm cái gì?"

Không Muốn Đánh Nhau: "Nhìn tên của hắn là biết. Đi lạc đến đó chứ sao."

Đang Tự Tìm Đường nổi giận đùng đùng: "Lại muốn ta vùi dập ngươi hả tên kia! Đang đi thu thập Ngân Tinh Thạch cho Lục tỷ, tự nhiên một đám nhân mã lao tới, quá kinh dị."

Không Muốn Đánh Nhau chẳng thèm kiêng nể đáp lại: "Sợ chết mất, đi mà đánh nhau với sủng vật của ta ha ha."

Vào Chiến Đấu: "Ta đang hái Hồng Miên Thảo cũng bị bọn họ quần công đây. Chết không kịp ngáp, hu hu."

Đã Tìm Thấy Đường từ đâu nhảy ra: "Đừng có ở đó ăn hiếp chồng ta. Phu quân, thiếp tới cứu chàng."

Đang Tự Tìm Đường lập tức chớp chớp mắt: "Phu nhân, nàng là nhất!"


Không Muốn Đánh Nhau và Thoát Chiến Đấu không hẹn mà cùng để biểu tượng buồn nôn khiến cả bang cười ầm ĩ.


Thiên Hạ Tuyệt Ca thấy vậy vui vẻ nói: "Nếu cứ thế này thì mọi người ở trong Kính Hoa Thủy Nguyệt mà luyện cấp hoặc làm nhiệm vụ nghề nghiệp. Giờ vắng người hẵng đi thu thập nguyên liệu."

Không Muốn Đánh Nhau gật đầu tán thành: "Chí lí, chí lí. Nhất nhất nghe theo lời Lục tỷ."

Vào Chiến Đấu khinh bỉ mắng: "Lại giở trò nịnh hót. Lục tỷ, bắt hắn thu thập Kim Yên Vũ đi."

Không Muốn Đánh Nhau toát mồ hôi: "Nè nè ta là huấn sủng linh sư, làm sao thu thập cái đó?"

Bánh Bao: "Không thu được thì lăn ra ăn vạ mà thu. \(^0^)/"


Tất cả bang nhân Khuynh Quốc Khuynh Thành cũng nhao nhao chọc ghẹo Không Muốn Đánh Nhau, nút cuộn bảng trò chuyện chạy nhanh đến chóng mặt. Mãi đến khi Thiên Lam Minh Châu mở kênh ngữ âm bang phái, mọi người mới bớt chút kích động, cẩn thẩn lắng nghe lời bang chủ mình.


- Phi Thiên Lộng Nguyệt đã xác nhận muốn giúp đỡ chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net