Chương 10: Tri Kỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu thôi ngay đi!


Diệu Anh cáu kỉnh quát. Đương nhiên không phải qua mấy dòng chữ khô khốc, nàng đang sử dụng kênh ngữ âm riêng của mình. Thời đại công nghệ thông tin phát triển, nhà phát hành đã tích hợp đủ loại tính năng vào trò chơi nhằm phục vụ tối đa mục đích giao lưu và kết nối cộng đồng.


- Hoàng thượng giá lâm! – Người ở phía bên kia bật cười khoái chí.

- Hoàng thượng cái đầu cậu. – Nàng tỏ vẻ khó chịu, đưa tay di chuyển nhân vật của mình đi chỗ khác.


Người kia vẫn không bỏ cuộc, lập tức nhảy nhót theo sau nàng.


- Làm sao vậy? Sắc mặt cậu có vẻ không tốt lắm.


Nghe vậy, Diệu Anh liếc mắt nhìn cô gái trong cửa sổ webcam. Quả nhiên khó mà giấu diếm được Vân Khánh, cô bạn thân từ thời đại học của nàng. Kể ra hai người quen nhau rất kì quặc. Vào ngày tốt nghiệp cấp ba, không biết trời xui đất khiến gì, cô gái này lại lái xe hơi đâm thẳng vào nàng. Kết quả nàng bị gãy chân trái, phải bó bột suốt mười tháng trời. Thời gian đó Diệu Anh sống một mình nên toàn bộ sinh hoạt đều nhờ cả vào kẻ suýt gây tai nạn chết người kia. Ban đầu nàng rất khó chịu, nhưng trước sự kiên trì và chân thành của Vân Khánh, cuối cùng Diệu Anh cũng chấp nhận tiếp thu thêm một người bạn. Sau này Vân Khánh đi du học nước ngoài nên cả hai chỉ có thể trò chuyện qua mạng. Cô nàng cũng chính là người rủ nàng tham gia vào Song Ưng Hồ Điệp.


- Lúc trưa mình ngủ quên, vừa mới dậy được một lúc. Thấy hơi mệt.


Diệu Anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể. Nét miễn cưỡng hiện rõ trên gương mặt nàng.


- Cậu không sao là tốt rồi. – Vân Khánh nghiêng đầu, tỉ mỉ quan sát bạn mình. – Ngày mai mình về nước, chúng ta có thể nói chuyện mỗi tối, như vậy sẽ thoải mái hơn.

- Mình bảo mình chỉ thấy mệt thôi! – Diệu Anh đột ngột gắt lên.

- Ừ mình biết. Lần sau để mình gọi cậu dậy, được không? – Cô nàng vẫn rất nhẹ nhàng đề nghị.

- Ừm...


Nhìn Diệu Anh lảng tránh ánh mắt mình, Vân Khánh chỉ khẽ thở nhẹ một tiếng. Cô nàng lập tức đổi chủ đề khi gương mặt nàng bắt đầu biến dạng vì bực tức và căng thẳng.


- Mấy bộ thời trang này đẹp ghê, cậu có quên phần mình không vậy?

- Không có. – Nàng ngẩng đầu nhìn lại cô nàng. – Mau mặc vào cho mình xem.


Cô nàng rất nghe lời, nhanh chóng khoác mấy bộ đồ nàng vừa đưa lên người. Nhân vật của Vân Khánh có phong cách khá nam tính nên thiết kế cũng đặc biệt cầu kì hơn. Diệu Anh không chào bán những y phục này, phần vì nó khá kén người mặc, phần vì nàng muốn dành riêng chúng cho bạn thân mình.


- Này, chúng ta sắp thành đồng nghiệp đó. – Vân Khánh vui vẻ nói trong khi điều khiển nhân vật xoay xoay cây trường thương trên đầu.

- Cái gì cơ? – Diệu Anh nghi hoặc hỏi.

- Chúng ta sắp thành đồng nghiệp. – Cô nàng lặp lại một lần nữa. – Mình vừa kí hợp đồng dạy thanh nhạc cho ca sĩ mới của công ty cậu. Ừm... Tên gì ấy nhỉ?

- Thảo Nguyên?

- Đúng rồi. – Vân Khánh mỉm cười. – Giọng hát rất đặc biệt, nhưng cần tôi luyện thêm. Ngọc không mài sẽ không sáng. Con bé vẫn chỉ là một viên ngọc thô, mình muốn đào tạo nó.

- Có thật không vậy? – Nàng cực kì nghi ngờ. – Chẳng phải cậu tính ở lại Kì Hoa làm luôn sao? Sao bây giờ lại về nước?


Vân Khánh nhìn nàng một lúc rồi mới cười cười trả lời.


- Lúc trước không có gì để vương vấn, giờ có rồi nên mình về thôi. Này, cậu vào công ty trước mình, có nên gọi cậu một tiếng "tỷ tỷ" không đây?


Diệu Anh rùng mình trước cái giọng nheo nhéo trong tai nghe. Vân Khánh lại bắt đầu bắt chước kiểu lồng tiếng trong mấy phim Hoa Cảng xưa, cái trò giỡn nhây này không hiểu sao cô nàng thích dùng đến thế.


- Thôi ngay! Đến công ty đừng có nói cậu là bạn mình. Gớm quá.

- Tỷ tỷ, người phũ phàng với ta quá đi. – Cô nàng không những không dừng lại mà còn cao hứng hơn.

- Cậu còn nói nữa, về nước đừng hòng ở nhờ nhà mình. – Diệu Anh tái mặt cảnh cáo.

- Cậu lại bắt nạt mình!


Vân Khánh vừa ai oán nhìn bạn mình vừa thầm mỉm cười trong lòng. Cô không tức giận khi nàng đột nhiên trở nên cáu bẳn, bởi chuyện này vẫn thường xảy ra trong cuộc sống của hai người. Thời gian sáu năm làm bạn vừa đủ để Vân Khánh quen thuộc với sự thay đổi đột ngột của nàng. Tuy không thể khiến Diệu Anh khá hơn nhưng cô nghĩ mình có thể giúp nàng bình tĩnh trở lại.

Bằng sự tin tưởng và cả tài ăn nói, rốt cuộc Vân Khánh cũng cuốn được Diệu Anh vào những hoạt động phong phú trong Song Ưng Hồ Điệp. Nàng không trực tiếp tham gia nhưng trước sự biểu cảm quá mức của bạn mình, cả hai cùng cười nắc nẻ suốt một đêm dài. Thỉnh thoảng cũng có một vài người đến hỏi mua bộ y phục Vân Khánh đang mặc, Diệu Anh chỉ khéo léo từ chối, hứa sẽ thiết kế một mẫu y phục khác gửi đến cho bọn họ xem.


- Này, bốn giờ sáng rồi đó. – Vân Khánh chợt lên tiếng sau khi chiến thắng vòng thi đua ngựa. – Cậu nên nằm nghỉ đi, mình không muốn thấy cậu mệt đâu.


Sắc mặt Diệu Anh chợt tái nhợt, giọng nói bắt đầu có dấu hiệu lo lắng.


- Mình không buồn ngủ.

- Một lát nữa đại hội bắt đầu rồi. – Cô rất nhẹ nhàng khuyên nhủ. – Nó diễn ra cả ngày, nếu cậu không nghỉ thì một chút nữa sẽ rất mệt đó.

- Nhưng mà... – Nàng đột nhiên hoảng sợ.

- Diệu Anh, nhìn mình này. – Vân Khánh đưa tay gõ gõ vào camera. – Cậu có laptop mà. Dùng nó thì lúc nào cậu cũng thấy mình, vậy sẽ không phải lo lắng nữa. Nếu muốn cũng có thể bật cả đèn, đúng không?


Diệu Anh do dự suy nghĩ hồi lâu mới gật nhẹ đầu. Nàng mở chiếc máy tính xách tay ở bên cạnh lên, chuyển cuộc gọi hình trực tuyến sang nó. Sau khi đem hết mớ phụ kiện lỉnh kỉnh đặt lên chiếc bàn nhỏ đối diện giường, nàng nghiêm trọng nhìn Vân Khánh.


- Cậu tuyệt đối không được tắt máy.

- Mình biết. – Vân Khánh mỉm cười. – Mình có bao giờ nói dối đâu nào.


Nghe bạn mình hứa vậy, nàng mới ngả lưng nằm xuống. Thỉnh thoảng Diệu Anh vẫn mở mắt nhìn vào màn hình, quả thực nàng rất mệt nhưng không thể đi vào giấc ngủ. Vân Khánh hiểu rõ, cho nên bắt đầu cất tiếng hát.


Sắc oải hương biếc xanh tuyệt diệu, huân y thảo lục khoe sắc hương,
"Khi ta là nhà vua, nàng sẽ là hoàng hậu."

Ai nói chàng hay? Ai bảo chàng vậy?
"Là lời từ con tim ta, chính nó mách bảo ta như vậy."

Lệnh cho binh lính của chàng, rồi triệu họ làm việc,
Đôi ba người cày ruộng, vài người đi bừa đất.

Vài người sẽ phơi cỏ, dăm ba người đập ngô,
Còn chàng và em, cùng ấm áp mặn nồng.


Âm thanh khe khẽ vang lên, mang theo vạn phần dịu dàng vuốt ve tai nàng. Đôi mắt mệt mỏi cũng chú tâm lắng nghe, đem những cảm xúc hỗn loạn tan biến cùng giọng ca du dương ấy. Hơi thở nàng từ từ bình ổn trở lại, cơ thể dần thả lỏng ra.


Huân y thảo lục khoe sắc hương, sắc oải hương xanh biếc tuyệt diệu,
Nếu chàng yêu ta, ta cũng sẽ nguyện ý mà yêu chàng.

Hãy để chim chóc hòa ca, cùng đàn cừu kia tung tăng nhảy múa,
Chúng ta sẽ mãi ấm êm, chẳng màng đến thế sự bên ngoài.

Ta yêu điệu vũ uyển chuyển, yêu cả những khi được cất lời ca,
Khi ta là hoàng hậu, chàng sẽ là đức vua của riêng ta.

Ai bảo ta vậy? Ai nói ta ư?
Là ta tự nói với mình, từ sâu trong ta đã vang vọng như vậy...


Mãi đến khi Diệu Anh chìm sâu vào giấc ngủ, Vân Khánh mới ngừng lại. Không biết tự lúc nào, những lời ca này đã đi vào tâm trí nàng, trở thành bài ru duy nhất có thể giúp nàng bình tâm. Vân Khánh nhìn bạn mình vùi đầu vào chiếc gối hơi, mỉm cười yên lòng. Nếu như nàng không thể thoát ra khỏi mảnh kí ức đau khổ ấy, vậy thì cô sẽ dùng cả đời để ở bên cạnh trấn an nàng.


---


Cũng vì ngủ nghỉ không có quy luật nên đến khi trời sáng rõ, Diệu Anh mới thức dậy. Thời gian không còn sớm, chỉ nửa tiếng nữa là sự kiện được chờ đợi nhất bắt đầu. Nàng nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, sau đó mang phần điểm tâm đến phòng làm việc, vừa dùng bữa vừa đăng nhập vào trò chơi.

Đường phố Vô Danh Thành không còn tấp nập như ngày hôm trước. Ngoài một vài nhân vật nhỏ treo máy bày bán, còn lại tất cả đều dồn về võ đài phía đông thành trì. Tuy mười giờ mới khai mạc nhưng mọi người đã chen chúc nhau từ rất sớm để mua vé dự khán. NPC gác cổng bị đám đông che lấp hoàn toàn, nếu không nhấn tùy chọn ẩn người chơi, chỉ sợ đến sáng mai nàng cũng không thể tiến vào bên trong tham dự cuộc vui này.

Võ đài Vô Danh Thành thiết kế theo hình elip, cấu trúc đứng tự do tương tự như đấu trường Mã La của La Âu cổ đại. Khán đài được chia làm ba tầng: Bình dân, trung lưu và thượng lưu. Người bình thường chỉ mua vé loại một là đã đủ thỏa mãn máu ham vui của mình rồi. Còn đối với các đại phú thương nhân như Dạ Nguyệt Mị Ảnh, vị trí thượng lưu mới thích hợp để thưởng thức. Hạng ghế cao cấp này chỉ có khoảng một trăm chỗ, xếp ở hướng đông gần võ đài nhất. Ngồi từ đây có thể quan sát mọi cử động của các đấu sĩ, giống như những người kia chiến đấu cho riêng bọn họ xem. Có kẻ từng mỉa mai, đại thần thì sao, cũng chỉ là thú vui tiêu khiển cho mấy tên gian thương như nàng.

Hệ thống Song Ưng Hồ Điệp không xếp hạng thực lực toàn máy chủ, bọn họ chỉ có bảng thập đỉnh đại đệ tử mà thôi. Vì điểm đặc thù này mà sự hấp dẫn của trò chơi tăng lên rất nhiều. Bách tính suốt ngày võ đoán thực lực các cao thủ thông qua Đại Hội Tỷ Võ mỗi quý, thậm chí cãi nhau inh ỏi đến sập cả diễn đàn chung. Còn về phía mấy vị đại thần, bọn họ một bên tìm cách giữ vững vị thế trên các bảng xếp hạng, một bên chú ý đến mấy cuộc tranh chấp nội địa, ngoài ra còn phải thu mua tin tức về hai nước đối địch,... Quả thực bận rộn đến tối tăm mặt mũi, làm gì có thời gian để mắt tới mấy trận cãi vã không hồi kết.

Để báo danh tham gia sự kiện, các võ sĩ phải gửi chiến thư trước cho NPC vào ngày thứ bảy. Người chơi được quyền lựa chọn chấp nhận hay bỏ qua một số lời thách đấu, một số khác thì hệ thống buộc bọn họ phải đối mặt, tỉ dụ như các trận huyết chiến tranh ngôi vị thập đỉnh. Trang chủ trò chơi đăng tải bảng thời gian thi đấu từ rất sớm. Sự kiện này kéo dài liên tục suốt mười hai tiếng đồng hồ, từ mười giờ sáng đến mười giờ đêm. Diệu Anh đảo mắt xem hết tất cả các cặp đấu, sau đó nói với Vân Khánh ở bên kia kênh ngữ âm.


- Phi Thiên Ám Vũ thi đấu đầu tiên kìa.


Cô nàng nghe vậy cực kì kích động, lập tức tuôn một tràng dài.


- Cũng may mình làm xong hết việc ngày hôm nay rồi. Nếu không được xem Ám Vũ thi đấu, chắc mình đập đầu vào gối mà chết mất! Lần trước chị ấy thua, mình tiếc đứt cả ruột. Nghe nói lần này bảo bối của chị ấy bay được phải không? Đột kích từ trên cao, một trăm phần trăm thắng rồi! Khoan đã, tên kia cũng có sủng vật khá kinh. Hừm, khó nghĩ quá!


Lỗ tai Diệu Anh bắt đầu lùng bùng khi Vân Khánh luyên thuyên phân tích ưu khuyết điểm của Phi Thiên Ám Vũ. Dù không dành nhiều thời gian để chơi nhưng chẳng hiểu sao cô nàng lại nắm rõ tin tức đến vậy. Vân Khánh còn đặc biệt yêu thích vị nữ đệ tử đứng đầu Ám Dạ Cung ở Vũ Quốc, thần tượng đến mờ cả mắt. Nhìn dáng vẻ si mê của bạn mình, Diệu Anh chỉ cười cười phụ họa theo. Nàng rất ít khi tiếp xúc với vị cao thủ này cho nên không có nhiều nhận xét. Trong lúc cả hai cùng nhau trò chuyện, hệ thống đã phát đi thông cáo.


"Trận đấu đầu tiên: Phi Thiên Ám Vũ gặp Truyền Thuyết Ảnh Tử."


A/N: Bài hát được sử dụng trong chương có tên Lavender's Blue (Dilly Dilly) là bài hát chủ đề của phim Cinderella 2015. Lời nhạc được dịch bởi Peaceful Eden, xin cảm ơn chị vì đã dịch bài hát mơ mộng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net