Chương 15: Mua Chuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong nhân gian lưu truyền một sự tích, từng có hai con chim yến nhờ uống lấy giọt nước mắt của thần tiên mà vô tình hấp thụ linh khí đất trời, từ đó biến hóa kì diệu, trở thành giống loài có thể sánh ngang với phượng hoàng cao quý. Không ai rõ khi xưa dáng vẻ chúng ra sao, chỉ nhớ sau này bộ lông của chúng óng ánh như dát từng mảnh vàng, rực rỡ tỏa sáng dưới ánh nắng chói chang. Thứ lông mao ấy có tên Kim Yên Vũ. Những sợi vàng óng ả tuy không quý giá với con người nhưng lại là báu vật trong mắt môn đệ Huấn Sủng Trang. Sử sách chép lại rằng, khi xưa sư tổ Huấn Sủng Trang vô tình để sủng vật nếm qua Kim Yên Vũ, kết quả nó biến đổi dị thường, trở thành con vật mạnh mẽ nhất thiên hạ, mở đầu cho ước vọng huấn luyện muông thú của y.

Ở cái đất Vũ Quốc này, hoàng yến chỉ lưu qua hai địa điểm, một là Kính Hoa Thủy Nguyệt phía Nam xa xôi, hai là Hoàng Long Mê Cung hướng Tây – Bắc hiểm trở. Dạ Nguyệt Mị Ảnh và Không Muốn Đánh Nhau đương nhiên bỏ qua địa danh thứ hai mà tìm đến Kính Hoa Thủy Nguyệt, nơi vốn là lãnh địa của Khuynh Quốc Khuynh Thành. Nhân vật Ráng Chiều nguyên quán phương Bắc, vì vậy phải chạy một quãng đường rất xa mới tới được vách núi sừng sững nằm sâu trong vùng đất này. Khi đến nơi, Không Muốn Đánh Nhau đã ngồi sẵn dưới chân vách núi, Lôi Ứng Long biếng nhác nằm bên cạnh anh, đầu hướng vào thân trong, cánh gập lại bên người, dáng vẻ như đang ngủ say. Dạ Nguyệt Mị Ảnh không phí phạm thời gian, lập tức thiết lập cho Ráng Chiều bắt đầu nhặt nhạnh những mảnh vàng lấp lánh trên vách đá hiểm trở.

Thu thập Kim Yên Vũ, nghe chừng đơn giản nhưng lại rất nguy hiểm. Hai con hoàng yến này đã sống qua trăm năm, chỉ chuyên làm tổ trên những vách núi cheo leo, nơi quanh năm mặt trời chiếu rọi, đất đá cằn cỗi đến nỗi chẳng cây cối nào có thể nảy lộc đâm chồi. Muốn thu được Kim Yên Vũ, người ta chỉ còn cách treo mình giữa đất trời, chịu nắng chịu nóng mạo hiểm tính mạng để với lấy từng sợi vàng quý giá. Trong khi buông mình lửng lơ, nhân vật sẽ không thể làm được việc gì khác ngoài trèo lên hoặc nhảy xuống, nếu bị kẻ lạ mặt công kích, chỉ còn đường chịu chết chứ chẳng thể phản kháng được. Oái ăm ở chỗ, Kính Hoa Thủy Nguyệt là vùng đất đặc biệt, người chơi tử vong sẽ không thể quay về thành mà phải gọi y sư tới cứu hoặc sử dụng Hoàn Hồn Đan để vực dậy chính mình. Một khi ngã xuống ở địa điểm này, hai chữ "luân bạch"(*) cũng không đủ diễn tả điều hãi hùng sẽ xảy ra tiếp theo.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhìn Ráng Chiều cẩn thận thu lấy từng sợi Kim Yên Vũ bỏ vào tay nải, trong lòng phảng phất một nỗi hoài niệm. Cách đây rất lâu, khi chỉ mới đạt cấp năm mươi, nàng và mười một người đầu tiên của Khuynh Quốc Khuynh Thành đã từng bị luân bạch ở chính vách núi này. Ngày ấy, vì tò mò những đóa hoa nở rộ dưới hồ nước trong Kính Hoa Thủy Nguyệt, nàng đã rủ rê mấy người còn lại chạy đến thưởng thức kì quan. Nào ngờ mới ngắm nhìn chừng năm phút đã thấy từ đâu tầng tầng lớp lớp người vây hãm xung quanh, hàng chục cái tên đỏ ngầu khiến tâm nàng run rẩy sợ hãi. Dạ Nguyệt Mị Ảnh biết, bọn họ tới là để đòi thứ kì trân dị bảo trên người mình.

Trước thời khắc lâm trận, Thiên Lam Minh Châu vung kim nguyên bảo mua hơn trăm viên Hoàn Hồn Đan để tất cả liên tục sống dậy tại chỗ. Nếu bị đối phương cưỡng bức hồi sinh, cột máu sẽ trống rỗng, không còn cách nào cứu vãn tình thế nữa. Lãnh Khốc Hàn Tinh điên cuồng tự bạo trong âm thanh chát chúa của đao gươm. Lục quang hồi huyết sáng loáng bên vách núi sừng sững. Lôi Ứng Long khi ấy chỉ như thằn lằn mới lớn, gầm thét cùng cực trong sự vây khốn của hàng chục con người. Ngày hôm đó, Vũ Quốc chứng kiến một màn đồ sát đẫm máu trong lòng Kính Hoa Thủy Nguyệt, viết thành truyền kì mở đầu cho những ngày tháng thăng trầm của Khuynh Quốc Khuynh Thành.

Cũng từ sau sự kiện ấy, Dạ Nguyệt Mị Ảnh không còn dám đi quá xa Tứ Linh Trấn hay Miễn Tử Thành khi chẳng có người trông chừng cạnh bên, tránh cho việc phải ngọc đá cùng tan một lần nữa.

Trong lúc hồi tưởng lại chuyện xưa, màn hình đột nhiên chớp đỏ liên hồi, âm thanh "ò e" dồn dập vang lên. Dạ Nguyệt Mị Ảnh lập tức hủy bỏ quá trình thu thập, cắt đứt dây treo, lăn xuống sau lưng Lôi Ứng Long.


[Đội Ngũ][Ráng Chiều]: Có người tập kích ta!

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Ta biết, ở yên đó, đừng nhúc nhích.


Lôi Ứng Long vươn mình đứng dậy, đôi cánh to lớn dang rộng bao phủ cả khoảng trời trên đầu Ráng Chiều. Con cự long gầm lên một tiếng lớn, đe dọa đám người đang mon men tiến tới bên cạnh nàng. Vừa lúc nãy vội vàng nhảy xuống phía sau Lôi Ứng Long, nàng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng một tổ đội sáu nhân vật ở đằng xa, không rõ là người phe nào phái tới. Trong số đó có một tên Huyền Lôi Bang, chính hắn đã bắn Diệt Thiên Tiễn vào nàng. Cũng may nhân vật Ráng Chiều có sức phòng thủ tốt, tuy cấp độ không cao nhưng đủ để chống chịu công kích vật lý từ bên ngoài. Nếu ban nãy là một chiêu ma pháp của Vô Cực Môn, có lẽ nàng đã ngấp nghé cửa tử rồi.


[Lân Cận][Không Muốn Đánh Nhau]: Gây sự trên đất của Khuynh Thành, các ngươi cũng to gan lắm. Hôm nay đụng phải ta, còn không mau cút đi!


Không Muốn Đánh Nhau không lập tức trả đũa mà mở miệng nạt nộ. Dạ Nguyệt Mị Ảnh vừa xem đã hiểu anh muốn kéo dài thời gian, một mặt dọa dẫm đối phương, mặt khác chạy vào kênh bang phái cầu viện. Căn cứ theo lực bắn của mũi tên khi nãy, kì thực anh hoàn toàn có thể đơn phương đối kháng với sáu kẻ trước mặt, giằng co dây dưa cũng có thể nắm được mấy phần thắng. Thế nhưng hiện tại vướng phải Ráng Chiều ở sau lưng, Lôi Ứng Long không thể tung ra toàn bộ thần lực của mình. Chỉ cần nó vỗ cánh tiến lên, khoảng không phía sau sẽ hé lộ, nàng nhất định bị bọn chúng bắn chết.


[Lân Cận][Vi Vu Vu Vi]: Dị sủng vật là cái quái gì? Giết được ngươi thì nó cũng biến mất thôi!


Đám người kia đáp trả không chút kiêng dè, hẳn đã tính toán rất kĩ mới dám tấn công. Quả thực dị sủng vật có tiềm lực rất lớn, qua được cấp độ chín mươi thì chúng có thể cùng lúc đấu với hai người. Có điều chủ nhân của chúng chỉ có sức lực ngang với thường dân, không thể chịu quá nhiều công kích, cũng không được học võ công hộ thân, nếu lơ là sơ hở sẽ bị giết ngay lập tức. Lôi Ứng Long là dị sủng vật thượng cấp, sức mạnh cực kì đáng gờm nhưng Không Muốn Đánh Nhau lại chẳng sở hữu quyền năng tương đương nó. Tuy anh đã rèn rất nhiều trang bị phòng thân, từ mũ mạo, y phục, hài tử đến vũ khí trên tay cũng là thuẫn bài bảo hộ, có thể bảo vệ chính mình, nhưng chưa chắc che chở được cho người khác.

Một thoáng lại trôi qua, đội ngũ vẫn không xuất hiện thêm người nào. Dạ Nguyệt Mị Ảnh liền hiểu mọi người đều đang mắc kẹt đâu đó, không thể kịp tới ứng cứu. Ngay lúc nàng đánh chữ vào thanh trò chuyện, một tiếng nổ lớn oành lên, cát bụi bay mịt mù, lửa đỏ rợp cả bầu trời trên cao. Nàng hít một hơi ngắn, vội vàng nói.


[Đội Ngũ][Ráng Chiều]: Ráng cầm cự, ta gọi người tới.


Không Muốn Đánh Nhau chẳng trả lời, anh đang tập trung hết mức chống lại mấy kẻ ngông cuồng kia. Tiếng sấm rền vang cả trời đất, Lôi Ứng Long vỗ cánh ba lần, năm cột sét ầm ầm giáng xuống, đánh cho đất đá bay vút lên không trung. Dạ Nguyệt Mị Ảnh không thể nhìn thấy quang cảnh đằng trước con cự long, nhưng dựa vào mấy tảng đá xám đen kia, lòng không khỏi bội phục sức mạnh của đôi chủ tớ này. Có điều nàng cũng không dám ngẩn ngơ lâu, nhanh chóng gửi đi vô số tin nhắn.


Ráng Chiều: "Mau đến Kính Hoa Thủy Nguyệt cứu ta. Một mạng một nghìn vàng, bao nhiêu mạng cũng trả."


Lập tức có mấy người hồi âm.


Tiêu Dao Tán: "Tổ đội đi, ta tới ngay."

Một Đao Hai Mạng: "Mỹ đại gia triệu kiến, công tử ta miễn phí không lấy tiền. Gửi tọa độ nào."

Nhân Ngãi: "Ta đến lượm mười nghìn vàng của đại gia đây."


Những nhân vật này đều là người của Đông Thành, từ lâu đã không còn giương nanh múa vuốt trên giang hồ, nghe nói là vì lệnh của Xích Diện Nhân Ngư. Có điều tham gia trò chơi mà không chém chém giết giết cũng thực nhàm chán, vì vậy một bộ phận không nhỏ người Đông Thành chuyển sang làm lính đánh thuê, chỉ cần trả tiền thì bọn họ lập tức đến đoạt mạng kẻ xui xẻo bị chỉ điểm.

Đội ngũ có thêm ba người gia nhập, một Liên Hoa Cung và hai Vô Cực Môn. Dạ Nguyệt Mị Ảnh thở nhẹ, đều là chức nghiệp phù hợp để chiến đấu. Nàng thầm tính toán thời gian bọn họ chạy đến, có lẽ rất nhanh thôi, vì nơi này nằm ngay sát ranh giới chia cắt Đông – Nam Vũ Quốc.

Cột máu Không Muốn Đánh Nhau trồi lên sụt xuống liên tục. Lôi Ứng Long một bên ngoảnh đầu khạc từng luồng sấm sét kinh hồn bắn về phía trước, một bên vươn cánh ra sức che chắn cho chủ nhân. Đôi chủ tớ lạc trong nguy nan nhưng vẫn không quên bảo hộ người sau lưng mình, làm cho Dạ Nguyệt Mị Ảnh không khỏi áy náy. Nếu như ban đầu nàng mang nhân vật của chính mình đến, có lẽ mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn hiện giờ.

Giữa thế trận giằng co quyết liệt, một tiếng ngựa hí dài vọng tới như đường kiếm khí chém tan làn sương mù dày đặc. Pháp trận hồi huyết của Liên Hoa Cung thình lình xuất hiện dưới chân Dạ Nguyệt Mị Ảnh, liên tục bổ đầy máu cho cả hai người một thú trong vòng tròn. Khí huyết đầy ắp trở lại, Lôi Ứng Long khoan khoái vươn thẳng người, nhảy bổ về phía trước. Mắt nàng quét ngang qua màn hình, lập tức nhìn thấy một y sư xuất hiện phía bên tay phải, bước chân thoăn thoắt nhảy tới trước mặt nàng. Cách đó không xa, giữa khung cảnh tan hoang vì những lần sấm sét giáng xuống nổi bật lên chín con người triền miên giao đấu, ra sức quần thảo nhau trong cát bụi mịt mờ.

Cứu binh vừa đến, Không Muốn Đánh Nhau liền ra tay rất độc. Mỗi chiêu của Lôi Ứng Long đều uy mãnh kịch liệt, hợp cùng hai người còn lại đánh cho mấy kẻ kia sống dở chết dở. Vị y sư đứng trước nàng thấy tình hình đã được khống chế, lập tức chạy vọt đến bên cạnh anh, vung tay cưỡng bức hồi sinh từng tên một. Dạ Nguyệt Mị Ảnh thoáng ngẩn người, hóa ra bọn họ còn muốn luân bạch đám người kia.

Mắt thấy sáu kẻ chết đi sống lại, nàng bất giác khó chịu, bèn lên tiếng.


[Đội Ngũ][Ráng Chiều]: Dừng lại đi, điểm kinh nghiệm rất quý, vẽ pháp trận hãm bọn họ ở đây là được rồi.

[Đội Ngũ][Nhân Ngãi]: Ái da, bọn chúng muốn cướp tiền của đại gia người, sao lại dễ dàng tha thứ như vậy, ít cũng phải lấy vài cấp của chúng chứ.

[Đội Ngũ][Một Đao Hai Mạng]: Mỹ đại gia, ta không tính tiền, chỉ đập cái bọn không biết thương hoa tiếc ngọc thôi nha. Không cần để ý đám rác rưởi này.

[Đội Ngũ][Tiêu Dao Tán]: Nuôi ra một bầy chó chuyên cắn bang trung lập, lũ Huyết Minh cần phải diệt trừ tận gốc.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh thầm than vãn, xem ra mấy người này ẩn dật lâu trên núi nhưng vẫn không quên mối hận năm xưa.


[Đội Ngũ][Ráng Chiều]: Ta bận rồi. Dừng ở đây đi, các ngươi về Tứ Linh Trấn lãnh thưởng, mỗi người mười nghìn vàng.


Ba người kia líu ríu xuýt xoa, lập tức vâng theo lời nàng, quay lưng trở về thành. Trước lúc tất cả rời đi, nàng nhìn lại sáu người trên mặt đất, lấy từ trong túi một lá bùa, vung tay ném xuống. Mặt đất nổi lên một vòng tròn pháp trận màu lam quỷ dị, chính giữa có đề một chữ "Áp".


[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Chậc chậc, thực nham hiểm.


Trấn Áp Trận, thuật giam giữ kẻ địch trong hai mươi bốn tiếng, rời mạng không tính thời gian, vô phương giải thuật...


---


Chia tiền cho mấy người lính đánh thuê xong, Dạ Nguyệt Mị Ảnh chào Không Muốn Đánh Nhau một tiếng, sẵn tiện đưa cho anh năm sợi Kim Yên Vũ rồi nhanh chóng thoát mạng.

Quay lại nhân vật của mình, nàng lập tức giật nảy người. Không biết tự bao giờ đã có thêm một bóng dáng ngồi bên cạnh Dạ Nguyệt Mị Ảnh. Người này sao cứ luôn thoắt ẩn thoắt hiện, thình lình xuất hiện trước mặt nàng, tựa như đợi đáy lòng nàng an tĩnh liền nhảy ra làm loạn. Làn sương mỏng kì ảo lượn quanh áo bào màu trắng của người nọ, nhàn nhạt tỏa ra khí tức mơ hồ lạnh lẽo, thoáng vẻ điềm nhiên điểm chút bất cần, dù chỉ là ảo ảnh số học nhưng vẫn khiến người ta phải kiêng dè cẩn thận.

Trước bốn bề bạt ngàn rừng núi, phía bên cạnh thác đổ rì rào, người nọ yên lặng tọa thiền giữa thảm cỏ xanh mượt, ánh nắng nhảy nhót trên vạt áo trắng tinh, phủ qua những đường hoa văn bằng bạc nhũ, khiến chúng ánh lên sắc vàng kim trân quý. Người và vật hòa hợp cùng một vùng trời đất, vẽ thành bức tranh thủy mặc phóng khoáng sống động, thanh thuần đầy tinh tế.

Rõ ràng khung cảnh tràn đầy sắc màu tươi tắn, cớ sao rơi vào mắt nàng lại man mác một nỗi buồn vấn vương. Là do ánh nắng mỗi lúc một gắt gao, hay bản thân người nọ đã hóa thành nỗi ưu tư len lỏi vào ngóc ngách tâm hồn nàng, quyết đeo bám không rời không bỏ.

Những suy nghĩ rối rắm khó hiểu cuồn cuộn nổi lên trong đầu Dạ Nguyệt Mị Ảnh, cả người nàng bất chợt run rẩy, mồ hôi lạnh nhớt nhát ứa ra lòng bàn tay, khẽ dính vào lưng chuột điều khiển. Người này thực giống với ai đó, mỗi hành động đều khó hiểu nhưng ý vị khôn lường. Chỉ cần vài cử chỉ nho nhỏ đã đủ khiến đáy lòng nàng lo lắng bất an. Có điều, ai đó chẳng đoái hoài đến sự tồn tại của nàng, còn người này... dường như vô cùng hứng thú, bởi vậy gần đây mới hết lần này đến lần khác tự mình đến tìm.

Rốt cuộc cảm thấy không thể ngồi mãi như vậy, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đành lên tiếng, phá vỡ mỹ cảnh tưởng như đã đóng băng vĩnh viễn trong thời gian vô tận.


"Tuyết Vũ, nàng đến đây làm gì?"


Tuyết Vũ, nàng đến đây làm gì?


Lời này đồng thời phát ra trong suy nghĩ của Dạ Nguyệt Mị Ảnh, khiến nàng không khỏi hốt hoảng. Vì sao trong tâm trí nàng, lời này lại mềm yếu vô lực, nỉ non thê lương như trải qua trăm nghìn cay đắng. Giọng nói chính mình vang vọng trong trí óc, lướt đến tận sâu nơi đáy tim, nhẹ nhàng vươn lên sợi tua vô hình, khẽ chạm vào cánh cửa đã khép chặt từ lâu. Dạ Nguyệt Mị Ảnh sợ hãi giật mạnh đầu, ép buộc bản thân dập tắt ý nghĩ kinh khủng ấy.

Tới khi hơi thở bình ổn trở lại, nàng mới ngước mắt nhìn đến bảng trò chuyện. Phi Thiên Tuyết Vũ trả lời thật nhanh, cũng không buồn đứng dậy hay làm chuyện gì khác.


"Đến ngắm kì quan."


Câu trả lời làm nàng không khỏi tò mò. Nơi này quanh năm phủ tràn màu xanh mơn mởn của núi rừng, làm gì có kì quan nào tồn tại.


"Chốn này có gì kì lạ sao?" Nàng nghi hoặc hỏi.

"Ngay trước mắt ta đây. Một bầy thỏ bu đầy trên người nàng."


Dạ Nguyệt Mị Ảnh dở khóc dở cười. Bởi vì quá để ý đến sự tồn tại của cô, nàng quên mất bản thân đang bị một bầy thỏ trắng xúm xít bên người. Chúng không chỉ tụm năm tụm ba dưới chân nàng mà leo cả lên eo, lên vai, thậm chí có con trèo lên đầu nàng, giống như quyết tâm kéo bầy kéo đàn đến phủ kín mọi kẽ hở, biến nàng thành một cục bông trắng giữa cỏ non xanh mềm. Dạ Nguyệt Mị Ảnh bèn đứng dậy, dọa cho bầy thỏ kia bỏ chạy, sau đó lại ngồi xuống tọa thiền. Có điều chúng chẳng biết sợ nàng, một lúc sau lại túm tụm kề bên.


"Làm sao làm được như vậy?" Phi Thiên Tuyết Vũ bật hỏi, có vẻ rất hứng thú với điều kì bí này.


Nàng đưa mắt nhìn sang, thấy bên cạnh cô chỉ có vỏn vẹn một con thỏ màu hồng đang giấu mình vào lớp tay áo phủ trên người chủ nhân, giương đôi mắt đen nhánh sợ sệt nhìn nàng. Một giống sủng vật đáng yêu.


"Còn nhớ chuỗi sự kiện Thất Tịch năm ngoái không?" Nàng nhẹ nhàng nhắc lại. "Ta đã giết hơn mười nghìn con thỏ, cuối cùng đoạt được danh hiệu Ngọc Thố Vương, những con thỏ này bây giờ đều xem ta là chủ nhân của chúng."


Nhắc đến lễ Thất Tịch năm trước, nàng bất giác hồi tưởng một số chuyện. Lần đó Song Ưng Hồ Điệp mở sự kiện tìm kiếm thỏ ngọc, ai nhặt được viên trân châu bị bầy thỏ đánh cắp, trả về cho lão bà bà ở Tứ Linh Trấn thì sẽ được tặng một con thỏ bông. Khi ấy Dạ Nguyệt Mị Ảnh rất muốn có nó, bởi con thỏ này không những có thể thả ra như một loại sủng vật, thỉnh thoảng chúng còn leo trèo lên người chủ nhân, nghịch ngợm trông rất đáng yêu.

Nàng nhớ mình đã đánh ròng rã sáu ngày sáu đêm, treo máy đến muốn nổ, vậy mà vẫn không nhặt được viên trân châu kì bí đó. Tới thời hạn cuối cùng, tưởng như mọi hi vọng đã vụt tắt, thì buổi sáng sớm ngày thứ bảy, Dạ Nguyệt Mị Ảnh không rõ vì sao bản thân lại đứng ngẩn ngơ ở vị trí mình đang ngồi hiện giờ, trong tay nải còn xuất hiện một viên trân châu lóng lánh ánh bạc. Nàng mừng rỡ vô cùng, nhanh chóng đưa về cho lão bà bà, nhận lấy một con thỏ với đôi tai màu xanh lục. Nghĩ kĩ mới thấy kì lạ, lúc đó thực không hiểu vì sao bản thân lại lạc đến chốn này, vừa xa xôi lại chẳng có người qua lại, rõ ràng tối hôm trước nàng treo máy rất gần Tứ Linh Trấn.


"Thú vị, thú vị." Phi Thiên Tuyết Vũ tấm tắc khen. "Quả nhiên quanh Khuynh Thành phó bang chủ đều là chuyện kì bí, thú vị hơn việc chém giết nhiều."


Hiếm khi thấy cô ra vẻ thích thú với thứ gì, nàng bỗng cảm giác thật khác lạ. Tuy nhiên điều cô vừa nhắc làm nàng sực nhớ tới vấn đề cần giải quyết, liền bắt đầu lên tiếng chất vấn Phi Thiên Tuyết Vũ.


"Tuyết Vũ, những lời trên trang chủ là sao?"

"Lời gì?" Phi Thiên Tuyết Vũ ngu ngơ hỏi, rõ ràng là cố ý giả nai.

"Cái gì mà... ước hẹn..." Nàng khó khăn gõ lại vài chữ đã đọc được, cảm giác xấu hổ không biết từ đâu dâng lên.

"Chẳng phải thật sự nàng có cho ta một lời hứa sao?" Cô chậm rãi đáp lời. Nàng có cảm giác người này đang cười, hơn nữa còn cười rất âm hiểm.

"Hứa chứ không phải ước hẹn." Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhanh chóng chỉnh lại lời vặn vẹo kia. Cô có vẻ rất thích thú khi chèn ép nàng vào tình huống quẫn bách như vậy.

"À..." Phi Thiên Tuyết Vũ ồ lên một chữ, ra chiều trầm tư một lúc mới tiếp tục. "Nhưng ta thích như vậy."


Nàng giơ tay đầu hàng, chẳng còn lời nào có thể khuyên giải được người đối diện mình, bèn xuống nước đề nghị.


"Nàng cần gì cứ nói, đừng làm ra chuyện thế này nữa. Ta không muốn dính dáng đến rắc rối, cũng không muốn đem rắc rối về cho mọi người."

"Nguyệt Ảnh, rắc rối không phải do nàng muốn hay không, nó vẫn sẽ luôn tìm đến nàng." Phi Thiên Tuyết Vũ nhàn nhạt trả lời. "Tai nạn, bạo lực, xui xẻo,... Chúng có thể ập đến bất kì lúc nào. Điều duy nhất nàng có thể làm, là luôn trong tư thế sẵn sàng đối mặt với chúng."


Cái gì mà tai nạn, cái gì mà xui xẻo,... Dạ Nguyệt Mị Ảnh đọc không hiểu, nàng hoàn toàn bất lực trước con người này.


"Rốt cuộc nàng muốn gì?"


Nàng lập lại lời trước kia đã từng hỏi. Vẫn là cô, vẫn là nàng, vẫn là tình cảnh bí bách khiến nàng chán nản đến mệt mỏi.

Nhưng cũng giống như khi đó, khí thế áp bức trong lời Phi Thiên Tuyết Vũ thoáng chốc biến mất, tưởng như cô đang nhẹ nhàng vuốt ve sự căng thẳng bao vây lấy nàng.


"Hay nàng tìm cách mua chuộc ta đi."


Nàng còn tưởng mình đọc lầm, bèn xác thực lại một lần nữa.


"Mua chuộc?"

"Ừm, thứ gì cũng được, thử tìm cách mua chuộc ta xem."


Dạ Nguyệt Mị Ảnh lưỡng lự, chẳng rõ lời kia chứa bao phần thật giả. Trên người Phi Thiên Tuyết Vũ mang đầy bảo vật trân quý trong thiên hạ, có còn thiếu thốn thứ gì đâu, phải làm sao mới mua được tâm tư sâu thẳm mà cô đang cất giữ. Nàng điểm qua vô số kì bảo đã từng rơi vào tay mình, trước kia có Phiên Điệp Lạc Vũ đã hư hỏng, sau này lại bán đi Tiên Lữ Tình Duyên, kể cả bảo châu Bích Long Ngọc cũng chẳng lọt được vào mắt cô. Tâm nàng khẽ lay động, chẳng lẽ cô muốn Kim Bài Miễn Tử trên người nàng?

Do dự một hồi lâu, nàng đành yếu ớt nhả ra câu trả lời vừa xẹt ngang qua tâm trí mình.


"Kim Yên Vũ, có được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net