Chương 22: Tin Tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận dã chiến diễn ra tối hôm thứ năm gây lộn xộn không nhỏ trong Vũ Quốc. Ban đầu người ta chỉ nghĩ Xích Diện Nhân Ngư muốn thanh trừng mầm mống nội phản, vậy mà y còn tiện đường gây sự với cả dân chúng Bắc Thành. Mấy vụ ẩu đả xuất hiện ngày càng nhiều ở ranh giới Đông – Bắc, mà đỉnh điểm là trận giáp mặt giữa hai vị thành chủ với hơn hai trăm quân sĩ mỗi bên. Trước tình hình đó, phía Tây Thành cũng chẳng chịu ngồi yên. Bọn họ đứng một bên làm ngư ông đắc lợi, mỗi ngày đều tranh thủ tổ chức cướp bóc sản vật và giành giật boss nhỏ lẻ trong lúc đối phương quần thảo nhau. Căng thẳng giữa ba phe ngày một leo thang, khắp nơi chìm trong binh đao đỏ lửa.

Trên diễn đàn, gián điệp các nước tường thuật lại gần như toàn bộ tình hình chiến sự của Vũ Quốc. Nhà phát hành Song Ưng Hồ Điệp chỉ cho phép mỗi thẻ căn cước công dân đăng kí một tài khoản duy nhất, vì vậy đa số mấy tài khoản xấu xa này được thu gom từ những người đã rời bỏ trò chơi. Bởi vì tệ nạn lừa đảo qua mạng đang gia tăng nên bọn họ thường chọn các nhân vật có cấp độ thấp, không đến được nhiều nơi, chỉ có thể hóng chuyện trên kênh Quốc Gia. Vì lẽ đó, hầu hết mọi người đều chưa biết đến vụ lục đục nội bộ trong Khuynh Quốc Khuynh Thành.

Mấy ngày qua, mâu thuẫn giữa Thiên Lam Minh Châu và Bánh Bao mỗi lúc một gay gắt, thậm chí hai người hoàn toàn không muốn nhìn mặt đối phương. Thiên Hạ Tuyệt Ca và Đông Phong Hạ Vũ đành phải đề xuất kế hoạch hàn gắn quan hệ của bọn họ, mà người được chọn thực hiện đương nhiên là Dạ Nguyệt Mị Ảnh. Hiện tại ngoài nàng ra, không còn ai đủ khả năng khiến bang chủ Khuynh Quốc Khuynh Thành chấp nhận hòa hoãn.

Xế chiều hai ngày sau, Dạ Nguyệt Mị Ảnh rủ rê Thiên Lam Minh Châu và Bánh Bao cùng tham gia phụ bản cấp sáu mươi. Có người nói, muốn làm lành trong trò chơi, dễ nhất là cùng thực hiện nhiệm vụ. Vào sinh ra tử, hỗ trợ trước sau, nhất định có thể xoa dịu bất kì hiểu lầm nào. Nàng cẩn thận tắt kênh ngữ âm, tránh để hai người tiện miệng đấu khẩu, kế đó chọn thêm vài thành viên cấp thấp vào đội, tiện thể hướng dẫn bọn họ cách vượt ải.

Phụ bản cấp độ sáu mươi hoàn toàn phụ thuộc vào sự may mắn và trí nhớ của người chơi. Sau khi tiêu diệt đám quái vật lâu la, hệ thống sẽ dịch chuyển đội người tới trước mười hai cánh cửa. Chỉ cần mở chúng theo đúng thứ tự, boss cuối phụ bản sẽ xuất hiện. Ngược lại, nếu làm sai quy trình, quái vật sẽ liên tục ùa ra tấn công.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhẩm đoán một chút, sau đó ra hiệu cho nhân vật Hỏa Diệm đi qua mở cánh cửa thứ tư. Người kia chỉ mới cấp độ sáu mươi mốt, lần đầu tiên đi phụ bản nên đôi khi không nhớ được thứ tự các cửa, khiến cả đội vô cùng vất vả. Đánh được một lúc, nàng thấy Bánh Bao xông lên phía trước, vừa trợ chiến vừa hồi máu, còn Thiên Lam Minh Châu ở đằng sau mở pháp trận bổ trợ cho toàn đội. Tuy áp lực sống còn vô cùng lớn, nhưng nàng rất hài lòng. Có thể sau trận này, căng thẳng giữa hai người sẽ giảm bớt.

Tuy nhiên, tình hình có chiều hướng trở nên kì lạ. Tên Hỏa Diệm kia hết lần này đến lần khác mở sai cửa, làm quái vật ùa ra ngày càng nhiều, cuối cùng toàn bộ đội ngũ đều bị tiêu diệt. Lúc mọi người hồi sinh ở cửa phụ bản, hắn mới mở miệng nói.


[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Huấn sủng ca ca, ngươi thu con voi lại đi, ta chẳng phận biệt được cửa nào ra cửa nào mà mở.

[Đội Ngũ][Đừng Đánh Ta Nữa]: Con voi đó có phải của ta đâu. Ta tưởng của tên đạo sĩ kia chứ?

[Đôi Ngũ][Vô Cực Đạo Sĩ]: Bậy bạ. Ta nuôi chim hạc, nuôi voi làm gì, nhìn cục mịch muốn chết.


Ba người bọn họ đều là thành viên mới vào bang, mấy hôm trước không tham gia trận đánh ở Kính Hoa Thủy Nguyệt, lẽ dĩ nhiên sẽ không biết con voi kia thuộc về Bánh Bao. Trong lúc Dạ Nguyệt Mị Ảnh cau mày tìm lý do giảng hòa, Thiên Lam Minh Châu đã lên tiếng.


[Đội Ngũ][Thiên Lam Minh Châu]: Đưa chức đội trưởng cho mình.


Nàng liền theo thói quen nhường lại cho cô. Thế nhưng, chiếc mũ đội trưởng vừa được chuyển sang, bảng trò chuyện bỗng hiện lên một dòng chữ đỏ gai mắt.


"Đội trưởng đuổi Bánh Bao ra khỏi đội ngũ."


Bánh Bao lập tức bị hệ thống tống ra bên ngoài. Dạ Nguyệt Mị Ảnh mở to mắt đọc dòng chữ trên màn hình một lần nữa, rốt cuộc không thể kìm được tức giận.


[Bang Phái][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Cậu không thấy mình quá đáng hả?

[Đội Ngũ][Thiên Lam Minh Châu]: Tiếp tục đi, thời gian không còn nhiều.

[Bang Phái][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Thiên Lam, mau trả lời mình!


Cô lập tức chuyển kênh trò chuyện, đáp ứng sự chất vấn của nàng.


[Bang Phái][Thiên Lam Minh Châu]: Cản chân đồng đội, tốt nhất nên tránh sang một bên.

[Bang Phái][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Đừng có lúc nào cũng máu lạnh như vậy! Cậu biết em ấy không cố ý mà?

[Bang Phái][Thiên Lam Minh Châu]: Cậu muốn biết vì sao, cứ hỏi em ấy là được.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh thấy cổ họng mình nghẹn ứ, cũng như bây giờ nàng không biết đánh ra câu chữ nào để tiếp tục tranh cãi với cô. Trênh kênh ngữ âm, mấy người trong bang bắt đầu xôn xao hẳn lên. Lần đầu tiên bang chủ và phó bang chủ cãi nhau ra mặt, hầu như ai cũng bối rối không biết nên nói gì cho phải. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Thiên Hạ Tuyệt Ca vội vàng nhảy ra can gián.


[Bang Phái][Thiên Hạ Tuyệt Ca]: Đều là bạn tốt, có thể ngồi lại nói chuyện mà, đúng không Nhị tỷ?

[Bang Phái][Thoát Chiến Đấu]: Mỗi người nhường một chút, nhà cửa sẽ hòa thuận vui vẻ nha...

[Bang Phái][Không Muốn Đánh Nhau]: Đại tỷ, Nhị tỷ, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ thành không. Chúng ta từ từ bàn bạc được không?

[Bang Phái][Đã Tìm Thấy Đường]: Bánh Bao, muội đang ở đâu?

[Bang Phái][Lãnh Khốc Hàn Tinh]: ...


Thế nhưng Bánh Bao lại không phản bác một lời nào. Trước giờ Dạ Nguyệt Mị Ảnh chưa từng cãi nhau, cũng chưa từng vì ai mà đôi co như vậy. Nhưng nghĩ đến Bánh Bao cứ trầm mặc, trong lòng nàng khó xử vô cùng. Nàng không muốn việc hôm nọ đi xa thế này, xa hơn những gì nàng đã nghĩ.

Bánh Bao không nói gì, Thiên Lam Minh Châu vẫn thản nhiên như trước, còn nàng thì chìm đắm trong muôn vàn dấu hỏi. Trên bảng trò chuyện, một vài người tiếp tục câu chuyện dang dở của mình, dòng này đẩy dòng kia trôi đi, chuyện ba người các nàng một lần nữa rơi vào im lặng. Mọi thứ lại yên bình như trước đây, chỉ có mối quan hệ giữa các nàng ngày một nứt vỡ.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Dạ Nguyệt Mị Ảnh chẳng còn bất kì hứng thú nào nữa. Nàng nhảy qua cửa truyền tống trở về Tứ Linh Trấn, thoát luôn khỏi đội ngũ, chạy vào trong thương điếm cá nhân, tiếp tục vùi đầu chế tác mấy bộ thời trang.

Giữa lúc đang dở tay, kênh truyền âm chợt nhấp nháy ánh sáng.


Bánh Bao: "Nhị tỷ có muốn chuyển hàng đi đâu không ạ? Muội chuẩn bị ra khơi đây."


Nàng vội vàng trả lời.


"Có. Muội đến thương điếm đợi một chút nhé."


Vừa làm được thêm hai bộ y phục nữa, nàng đã nhìn thấy Bánh Bao cưỡi dê nhỏ dừng lại phía trước cửa hàng. Nhân vật của Bánh Bao khá thấp bé so với những người chơi khác, vì thế vừa nhìn nàng đã nhận ra ngay. Con voi màu xám cũng đứng bên cạnh cô nàng, che đi một phần ánh nắng lướt qua ngôi nhà phía sau, nhưng không ngăn được chúng vuốt ve đôi tai thon nhọn của chủ nhân mình. Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhanh chóng gom các loại thời trang và trang bị bỏ vào tay nải, sau đó cùng Bánh Bao đi đến chỗ NPC dịch trạm, nhờ hắn đóng gói chúng thành từng kiện hàng.

Hệ thống bưu kiện của trò chơi chỉ hoạt động trong nước, nếu muốn vận chuyển hàng hóa đến quốc gia khác, người chơi buộc phải nhờ tới những người học tập chức nghiệp bưu tá. Khi độ thành thục nghề nghiệp lên tới cấp đại sư, bưu tá sẽ được dạy cách dong thuyền ra biển, có thể vượt qua đường biên giới của hệ thống mà đến vùng đất mới. Nghe thì khá hay ho nhưng người theo chức nghiệp này rất ít, phần vì đường xá xa xôi, phần vì đồng lương còm cõi. Hơn nữa yêu cầu về độ thành thục quá cao, hiện toàn trò chơi không có bao nhiêu người đạt được trình độ này.

Ở Vũ Quốc, Bánh Bao đứng đầu bảng xếp hạng nghề nghiệp bưu tá, đồng thời là người phụ trách mảng giao thương ngoài nước của Khuynh Quốc Khuynh Thành. Nhờ sự siêng năng và nhiệt tình, cô nàng được rất nhiều lái buôn lớn biết đến và tin tưởng. Thỉnh thoảng có vài người chơi thích ngắm cảnh đẹp nên tìm tới hỏi han, và Bánh Bao luôn rất vui vẻ chỉ đường cho họ. Cô nàng còn bày một số mẹo vặt để tăng nhanh độ thành thục, giúp những người đồng nghiệp sớm vượt khỏi biên ải, đi thưởng thức mỹ cảnh nhân gian. Giống như Dạ Nguyệt Mị Ảnh, Bánh Bao cũng có chút danh tiếng nhất định trong Song Ưng Hồ Điệp. Nếu gọi cô nàng là bà tổ của chức nghiệp này, thì cũng thực không ngoa chút nào.

Bởi vì đơn hàng nhiều lại lẻ tẻ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh phải chờ lần lượt từng thanh trạng thái đóng gói chạy hết mới giao dịch được cho Bánh Bao. Trước giờ nàng luôn trả lộ phí một trăm vàng cho mỗi kiện hàng, là giá cao nhất có thể kiếm được đối với bưu tá. Đổi lại, thỉnh thoảng cô nàng mang về những nguyên liệu lạ từ hai nước láng giềng, thứ nàng yêu thích nhất. Dù không ai nói với ai câu nào, song mỗi người đều hiểu rõ thành ý của đối phương.

Lần này nhận hàng hóa xong, Bánh Bao không rời đi ngay như mọi khi mà tiếp tục nói chuyện với nàng.


"Tỷ đừng giận Đại tỷ. Tất cả đều là lỗi của muội."


Dạ Nguyệt Mị Ảnh hơi phân vân, nhưng cuối cùng vẫn hỏi.


"Con voi kia ở đâu ra vậy? Muội vốn là y sư, không thể nuôi dị sủng vật được."

Bánh Bao rất thành thật trả lời: "Mấy ngày trước muội lập quan hệ đồng hành với một người ở Hoa Quốc, huynh ấy là huấn sủng linh sư đứng thứ hai toàn đất nước. Nhưng mà chức năng này đang bị lỗi, muội không thể gọi bản sao của huynh ấy ra được, chỉ có con voi này hiện ra thôi."


Quả thực nàng không ngờ tới, hóa ra Bánh Bao vướng vào tình yêu vượt biên giới trong truyền thuyết. Lúc ở Kính Hoa Thủy Nguyệt, nàng đã chú ý đến lời Thiên Lam Minh Châu nói, nhưng không quá để tâm. Có lẽ cô không muốn Bánh Bao chịu khổ nên mới phản ứng gay gắt như vậy. Dù sao cũng chẳng phải việc gì lớn lao, nàng nghĩ các nàng sẽ sớm hòa thuận như cũ. Có điều tình hình hiện tại dường như tồi tệ hơn rất nhiều.


"Chuyện này không to tát lắm. Sao hai người nhất quyết không nhượng bộ nhau vậy? Chúng ta đều là người một nhà cả."


Bánh Bao có vẻ nghiêm túc hơn thường lệ, không cười cười đối đáp ngay mà mãi một lúc sau mới trả lời.


"Nhị tỷ, nếu như... Muội chỉ nói là nếu như thôi. Nếu như muội muốn rời khỏi Khuynh Quốc Khuynh Thành, tỷ có đồng ý không?"


Dạ Nguyệt Mị Ảnh không tin vào mắt mình, lập tức hỏi lại.


"Muội nói gì? Muội muốn rời bang?"

"Muội muốn đến Hoa Quốc với huynh ấy. Nhị tỷ, tỷ có thể chúc phúc cho muội không?"


Trừ sự kiện luân bạch ở Kính Hoa Thủy Nguyệt, chưa từng có chuyện gì trong trò chơi làm Dạ Nguyệt Mị Ảnh kinh ngạc tới lặng người như bây giờ. Ở Song Ưng Hồ Điệp, chỉ có hai cách để người chơi đổi quốc tịch: Một là trở thành cống phẩm khi quốc chiến thất bại, hai là nhờ quốc vương gả sang nước khác dưới hình thức hòa thân. Từ trước đến nay, việc đổi quốc tịch luôn là điều rất cấm kị. Chẳng vị quốc vương nào mong muốn để lọt bất kì ai sang nước đối địch, bởi hắn sẽ mang theo vô số điều bí mật của quốc gia, tỉ như những ngóc ngách ẩn trong các bản đồ hay số tin tức mà bọn họ cố gắng giấu diếm không cho hai nước lân bang biết được. Một Đọa Kiếp đã đủ khiến Vũ Quốc nổi giận, Bánh Bao nói như vậy, khác gì bảo sẽ phản bội đất nước, trở thành kẻ nghịch tặc. Nhất định bọn họ sẽ không tha thứ cho cô nàng.

Nghĩ đến biển lời mắng chửi hồi mở cổng liên thông, Dạ Nguyệt Mị Ảnh không khỏi rùng mình. Nàng hít một hơi dài, bình tĩnh hỏi.


"Muội rất thích người đó sao?"

"Rất thích."

"Hai người có thể gặp nhau ở ngoài mà. Đây chỉ là một trò chơi thôi, muội không cần chọn phương án cực đoan này."

"Đáng tiếc ở bên ngoài bọn muội cũng xa nhau như vậy. Nhị tỷ, muội chỉ nghĩ, có thể gần đến mức nào, muội sẽ cố gắng đến mức ấy."


Nàng lặng yên nhìn nhân vật y sư nhỏ bé ngồi xuống cạnh chân mình, không biết nên nói gì tiếp theo. Mà có nói gì đi nữa, có lẽ Bánh Bao cũng sẽ không từ bỏ.

Bầu trời lại bắt đầu sẩm tối. Vầng trăng khuyết màu bạc mọc lên giữa biển sao lấp lánh, thế chỗ cho ráng chiều đỏ ối phía chân trời. Những chiếc lồng đèn nho nhỏ treo trước mỗi ngôi nhà đua nhau nhen sáng, thổi qua vạn vật không khí ấm áp. Ở một góc cổng trấn, hào quang chiêu thức phủ lấy hai dáng người, màu nhàn nhạt thắp lên ưu tư mà quạnh quẽ.

Trong cái không khí im lìm khó nói, Bánh Bao lặng lẽ đặt cây hoàng cầm xuống trước mặt mình, nhẹ nhàng lướt tay trên những cung dây mỏng manh trong suốt. Đây là hành động được lập trình sẵn cho nhân vật khi người chơi treo máy quá lâu, ấy vậy mà nó lại gợi lên trong đầu Dạ Nguyệt Mị Ảnh một cảm xúc khác. Nàng vẫn còn nhớ Bánh Bao từng nói, nữ nhân cầm ô chỉ che được mưa gió cho chính mình, còn tiếng đàn mới có thể cùng người tri kỷ mỗi ngày thưởng thức. Nàng tự hỏi, có phải Bánh Bao dùng đàn, là bởi vì mỗi ngày đều nhớ thương người con trai nọ.

Mất một lúc lâu, Dạ Nguyệt Mị Ảnh mới mở lời, nói sang một chuyện khác.


"Bộ thời trang mà tỷ thiết kế cho muội đâu? Cái áo này hoàn toàn không phù hợp với muội."


Bánh Bao thấy thế liền gửi đi mấy biểu tượng ngượng ngùng.


"Cái này thật ra là đồ đôi đó, tuy không đẹp bằng bộ tỷ thiết kế nhưng muội rất thích. Nhị tỷ đừng giận nha, dạo này tỷ có vẻ bận rộn nên muội không dám nhờ vả."


Đa số người chơi thường lựa chọn vẻ ngoài mà nhà phát hành đã thiết kế sẵn, nhưng Bánh Bao thì không như vậy. Cô nàng tỉ mẩn điều chỉnh ngoại hình nhân vật mang đậm hơi thở Tây phương, với mái tóc vàng kim xoăn dài, đôi mắt màu xám tro và bờ môi nhạt màu, còn có đôi tai thon nhọn nhô ra giữa những lọn tóc. Tổng thể vẻ đẹp này gợi cho người ta nhớ đến chủng tộc Tiên trong thiên tiểu thuyết xa xưa nổi tiếng. Cũng vì điều ấy mà hầu hết các loại y phục trong Song Ưng Hồ Điệp không phù hợp với cô nàng. Váy áo nhiều lớp, phụ kiện rườm rà và họa tiết Á Đông thật khó làm bật lên cái vẻ thanh khiết mà không yếu đuối, kiêu sa lại bộn phần cao quý nơi chủng tộc này.


"Trễ giờ rồi, muội phải đi đây, không khéo lại thức qua đêm mất." Nói đoạn, Bánh Bao bật người leo lên lưng con dê nhỏ. "Nhị tỷ, dù tỷ phản đối hay không, muội vẫn mong tỷ tin tưởng muội."


Trong khoảnh khắc ấy, Dạ Nguyệt Mị Ảnh hiểu Bánh Bao nói tới lời hứa ngày xưa đã từng thề hẹn. Dù đi hết bốn bể giang san, Khuynh Quốc Khuynh Thành vẫn sẽ là nhà của các nàng.


"Tỷ tin muội."



A/N: Luôn tự nhủ phải hâm nóng tình cảm của hai nhân vật chính, nhưng mà... Thôi vậy, vốn mình rất thích bang phái này. Có cảm giác viết sang truyện kiếm hiệp luôn rồi. :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net