Chương 23: Lạ Lùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả đêm hôm ấy Diệu Anh không hề ngủ. Nàng ở trong phòng làm việc cặm cụi vẽ vô số bản phác thảo, miệt mài đến quên cả thời gian. Chuyện của Bánh Bao cho nàng rất nhiều ý tưởng, lại làm nàng nhớ tới đoạn phim ngắn từng xem trước khi tham gia trò chơi. Chủ đề của Song Ưng Hồ Điệp vốn không phải kiếm hiệp hay tiên hiệp, cũng chẳng phải binh biến hay giang hồ, mà là nhân duyên. Giữa thời thế loạn lạc, nguy hiểm trùng trùng, ân ân oán oán, rất nhiều người đã từng lướt qua nhau. Có người không quen biết, chỉ vô tình gặp gỡ. Có người thì thân thuộc, nhưng phải để họ đi. Chỉ một lần quay lưng, hết thảy đều biến mất. Mọi cảnh sắc rất mờ nhạt, nàng không rõ bọn họ có thật hay chỉ là ảo giác, thoạt nhìn giống như một giấc mộng. Nhưng cuối cùng, một tiếng nói văng vẳng vọng đến, bảo nàng rằng những điều này là thực. Rất thực.


"Ta không sợ người không tìm thấy, chỉ sợ người không thể nhớ ra. Ta chờ đợi đã quen rồi."


...


- Diệu Anh, Diệu Anh! Đừng vẽ nữa, chúng ta ra ngoài đi!


Giọng nói quen thuộc kéo lấy đôi mắt Diệu Anh, thúc giục nàng hé mở chúng. Nàng khó chịu đưa hai tay ôm đầu, vò vò mái tóc mình trong vô thức.


- Dậy đi mà. Cậu ở trong này lâu lắm rồi đó. Mình phải lục tung cả nhà lên mới tìm thấy chìa khóa phòng, cậu tính ngồi đây đến bao giờ chứ!


Diệu Anh miễn cưỡng ngẩng nhìn Vân Khánh, một tay chống đỡ gương mặt mình, hai mắt chớp chớp liên tục vì vẫn còn ngái ngủ. Sau khi mọi thứ rõ ràng hơn một chút, nàng mới hướng mắt ra cửa sổ, mơ màng phỏng đoán thời gian. Mảng trời bên ngoài phủ đầy mây, xam xám âm u như sắp đổ cơn mưa, khó mà xác định được bây giờ là sáng sớm hay chiều tối.


- Mấy giờ rồi vậy? – Nàng nhè nhè hỏi. – Mình ở đây bao lâu rồi?

- Gần năm giờ chiều rồi. – Vân Khánh quỳ bên bàn làm việc, tựa cằm vào cạnh bàn quan sát nàng. – Cậu sửa soạn đi, mình dắt cậu đi chơi. Hôm nay là chủ nhật đó, đừng ở nhà mãi chứ.

- Mình không muốn. – Diệu Anh uể oải nằm dài ra. – Cậu đi một mình đi.

- Đừng vậy mà. Tuần đầu tiên mình về Ngọc Viễn mà cậu để mình đi dạo phố một mình à? Đi đi, đi đi mà...


Vừa giở giọng mè nheo, Vân Khánh vừa nắm lấy tay bạn mình, cố hết sức kéo nàng đứng dậy. Diệu Anh bị người bên cạnh quấy rầy, không còn cách nào khác đành rời khỏi ghế, tay còn lại vẫn xoa xoa một bên đầu, làm những sợi tóc rối bù lên. Bỗng dưới chân giẫm phải thứ gì mềm mềm, nàng bất giác cúi đầu nhìn xuống. Trên sàn nhà vương vãi đầy giấy vẽ bị vò nát thành cục, lúc này Diệu Anh mới nhận ra mình đã làm việc cật lực như thế nào. Thậm chí còn nhập tâm đến mức mơ thấy đoạn phim kia.


- Cậu dọn hộ mình đống giấy này đi. – Nàng vừa đưa tay che miệng ngáp vừa nói. – Mình tắm rửa rồi chúng ta ra ngoài.

- Được, được. – Vân Khánh vui vẻ đẩy bạn mình về phòng, không quên hô lớn sau khi cánh cửa khép lại. – Đừng có chui vào phòng tắm ngủ tiếp đó nha!


Diệu Anh đứng trước tủ quần áo nhoẻn miệng cười trừ. Đúng là nàng định vào phòng tắm ngủ thêm một giấc.

Đợi đến khi cả hai sửa soạn xong xuôi thì đồng hồ đã điểm sáu giờ. Vừa mở cửa nhà, Diệu Anh liền thấy Tuấn Mỹ đứng ngay trước bậc thềm cầu thang.


- Hello. – Anh đưa hai ngón tay lên làm động tác chào, miệng cười rộng đến lộ hết cả răng. – Chúng ta đi được chưa?

- Xin lỗi, anh nói gì cơ? – Nàng hoàn toàn không hiểu anh chàng nói gì, cũng tự hỏi sao anh ta lại biết địa chỉ nhà mình.


Chợt Vân Khánh từ phía sau vỗ nhẹ vào vai nàng, vui vẻ nói.


- Mình gọi anh ta đến đó. Lúc trưa xe mình bị hư cái gì ấy, phải kéo đi sửa rồi. Cậu sẽ không giận mình phải không?


Nhìn Vân Khánh chớp chớp mắt làm bộ dễ thương, Diệu Anh chỉ thấy buồn nôn. Nàng đương nhiên không nhỏ mọn như vậy, nhưng xuất hiện thêm một người sẽ làm buổi dạo phố này thay đổi hoàn toàn. Nàng quay đầu nhìn Tuấn Mỹ, thấy anh chàng đứng chờ mong ở bục thềm, đành xua xua tay bảo hai người lên xe.

Chuyện làm nàng ái ngại chẳng phải Tuấn Mỹ thình lình góp mặt, mà là...


- Này anh làm cái gì thế!? Mau bắn con kia đi!

- Con đấy ở bên phía cô mà, sao đổ lỗi cho tôi? Cô chơi dở muốn chết! Ế! Mau né đi kìa!

- Aaaaa... Thua nữa rồi.

- Chơi một lần nữa. Mau bỏ thẻ vào đi. Lần này nhất định phải thắng!


Diệu Anh đứng một bên nhìn hai người bừng bừng khí thế, chán nản thở nhẹ một tiếng. Trước khi sang Kì Hoa, Vân Khánh thường xuyên lôi kéo nàng đến mấy nơi này quậy phá, hầu như tất cả các khu vui chơi trong thành phố đều bị cô nàng càn quét bằng hết. Còn Tuấn Mỹ thì khỏi phải nói. Anh chàng chính là tiêu điểm của mấy buổi chơi bời trong công ty, không vụ tụ tập nào thiếu được gương mặt anh. Có câu vật họp theo loài, đối với hai người này quả thực đúng đến từng chữ.

Cúi đầu ngó bọc xèng trên tay Vân Khánh, Diệu Anh nhanh chóng xác định bọn họ chơi ít nhất hai tiếng nữa mới xong. Nàng bỏ ra khỏi khu vui chơi, tự dạo một vòng xem các cửa hiệu thời trang. So với nơi ồn ào ầm ĩ kia, nàng hứng thú với những thứ xa xỉ đắt đỏ này hơn.

Cuối tuần trung tâm thương mại náo nhiệt hơn hẳn ngày thường. Bởi vì trời vừa đổ cơn mưa nên nhiều người chọn vào đây tránh tạm, tiện thể ngắm nhìn một ít đồ vật xa hoa mà nơi bình thường khác không thể tìm thấy. Nàng cẩn thận tránh những nơi đông người lui tới như khu vui chơi hay ăn uống, thỉnh thoảng ghé vào đánh giá vài bộ quần áo tinh tế bắt mắt.

Ngay lúc bước tới cửa hiệu thứ tư trên tầng ba, Diệu Anh đột ngột quay phắt lưng lại, bước nhanh về phía xe bán bạch tuộc viên nằm ngay góc rẽ.


- Cho tôi một hộp...

- Diệu Anh.


Nàng chưa kịp nói hết, sau lưng bỗng có tiếng gọi. Âm thanh này rất quen thuộc, nhưng nàng cương quyết không quay đầu. Vừa định mở miệng nhắc lại yêu cầu, giọng nói kia truyền tới lần nữa, lần này gần và rõ ràng hơn rất nhiều.


- Diệu Anh, đúng là em rồi.


Trong khi nàng cật lực làm lơ người đang gọi mình, nhân viên bán hàng lại trợn mắt nhìn nàng, kế đó liếc về phía sau, biểu cảm cực kì căng thẳng. Diệu Anh bất đắc dĩ nở trước một nụ cười mỉm, quay lưng nói.


- Chị Ân, hóa ra là chị gọi em. Em tưởng mình nghe nhầm.

- Ở đây ồn vậy sao? – Nhã Ân tháo kính đen xuống, khó hiểu hỏi. – Tôi gọi em đến hai lần.

- Đúng vậy, rất ồn. – Nàng nói dối không chớp mắt. – Chị đi mua sắm sao, chị cứ tiếp tục đi, em không làm phiền chị.


Nhã Ân cúi đầu nhìn hai tay cầm đầy túi giấy của mình, ngẩng lên cười thản nhiên.


- Không phiền, là tôi gọi em trước. Em đi một mình à?

- Em đi với hai người bạn.


Diệu Anh một tay trả tiền cho nhân viên bán hàng, một tay cầm lấy hộp bạch tuộc viên vừa buộc phải mua. Có chết nàng cũng không nghĩ gặp phải Nhã Ân vào lúc này, hơn nữa cô còn tự gọi nàng trước. Trong một năm nàng gia nhập Hà Chiếu, ngoại trừ sáu tháng theo làm trợ lý, cô chưa một lần tự tìm tới nàng, thậm chí nửa con mắt cũng không ngó đến, vậy mà hiện tại cô lại chủ động bắt chuyện. Diệu Anh cảm thấy hai tháng gần đây mọi thứ trở nên kì lạ hơn bao giờ hết.

Vừa rồi Nhã Ân đeo kính mát, mang khẩu trang kín mít đi trong trung tâm thương mại nên ít người để ý đến. Bây giờ cô tháo chúng xuống, lập tức mang tới sự khác biệt. Đại minh tinh xuất hiện trên phố, mọi ánh mắt liền chĩa về phía ánh sáng chói lóa tỏa ra. Vốn quen sống trong sự vô hình, Diệu Anh khẽ rùng mình trước sự chú ý đột ngột này, bước chân có chút miễn cưỡng. Tuy thường ngày vẫn bị nhìn như vậy, nhưng rất nhanh sau đó sẽ có người xuất hiện cướp lấy chúng, cho nên nàng ít khi cảm thấy khó chịu. Có điều Nhã Ân vẫn đang đi kế bên nàng, giống như hai người đã tản bộ cùng nhau từ trước. Cuối cùng, để làm dịu bầu không khí căng thẳng vô lí, nàng đành mở miệng hỏi.


- Chị không cần mua gì nữa sao?

- Có. – Cô nghiêng đầu nhìn nàng. – Hay là em giúp tôi chọn đi?

- Em rất sẵn sàng. – Nàng nở nụ cười, là nụ cười bốn mươi lăm độ chuyên nghiệp khi gặp khách hàng.


Nhã Ân nhìn vẻ mặt này của nàng, không khỏi bật cười.


- Đang ngoài giờ làm việc, em không cần phải nghiêm túc như vậy.


Trái lại, nàng chỉ yên lặng cúi đầu, giả như muốn ăn thêm một viên bạch tuộc.

Hai người đi qua thêm ba cửa hàng quần áo nữa, cuối cùng dừng lại trong một showroom phụ kiện máy tính. Vừa nhìn thấy Nhã Ân, nhân viên lập tức niềm nở tiến đến chào, ánh mắt sáng rỡ như đèn pha.


- Hàng tôi đặt đã có chưa? – Cô lịch sự hỏi.

- Đã có rồi, mời chị đợi một chút. – Nữ nhân viên kéo ghế mời hai người ngồi rồi vội vàng đi vào trong.


Mới đưa mắt dạo vòng quanh cửa hàng một chút, nhân viên đã quay trở lại.


- Đây là chuột máy tính mà chị đặt, mời chị qua bên kia kiểm tra. – Cô ta lễ phép đưa món đồ đến trước mặt Nhã Ân.


Diệu Anh tò mò đi tới xem cô thử sản phẩm ở máy tính gần đó, suýt nữa cắn phải lưỡi. Bất luận là độ nhạy, phím bấm tiện ích hay tính năng, tất cả đều rất hoàn hảo, chắc chắn không chỉ dùng cho công việc văn phòng bình thường. Nhìn con chuột nằm gọn trong bàn tay người thử nghiệm, nàng chín phần đoán rằng đây là sản phẩm thiết kế dành riêng cho cô. Bàn tay Nhã Ân đặc biệt thon gọn hơn tay người khác, nhưng ngón tay của cô khá dài, vì vậy hơi khó để chọn được loại sản phẩm vừa ý. Đặt làm riêng một con chuột máy tính, không phải Nhã Ân cũng chơi điện tử chứ...


- Chị mua chuột về chơi game à?


Câu hỏi này nhất định thoát ra khi nàng không kịp kiểm soát ý nghĩ của bản thân. Mấy nhân viên đứng gần đó đồng loạt mở to mắt nhìn nàng, trên mặt mọi người đều mang chung một loại biểu cảm. Thực ra bọn họ rất muốn biết cô mua thứ này làm gì nhưng không dám hỏi, bây giờ thật may mắn làm sao. Nhã Ân cũng quay đầu nhìn, thấy nàng lúng túng ngậm viên bạch tuộc vào miệng liền mỉm cười, đứng dậy trả lời.


- Tôi mua về trưng bày thôi. Em có muốn mua gì không?

- Có... Có. – Nàng ngượng ngùng đáp, nhanh chóng quay sang nói với nữ nhân viên đứng sau quầy hàng. – Cho hỏi ở đây có bàn phím Wildair 9.7 không?


Cô gái kia nhanh nhẹn đáp có, đoạn lấy từ trong hộc tủ một cái bàn phím có thiết kế rất cá tính. Diệu Anh bấm thử vài nút, kiểm tra qua loa rồi chìa ra tấm thẻ ngân hàng.


- Lấy cho tôi cái này.


Nhân viên kia lễ phép nhận lấy tấm thẻ, người đứng kế bên thì bắt đầu đóng gói sản phẩm cho nàng. Trong lúc bọn họ bận rộn viết phiếu bảo hành, Nhã Ân ở phía sau thình lình hỏi.


- Em mua bàn phím về chơi game à?


Lần này Diệu Anh cắn phải lưỡi thật. Nàng cố gắng áp chế cơn đau, quay đầu trả lời.


- Không có. Em mua về... để chưng.

- ...

- ...

- Mua bàn phím hơn mười triệu để trưng bày, có vẻ nhân viên của tôi sống rất tốt. Tôi có nên dùng chuyện này để quảng bá cho công ty không đây.


Nàng cảm thấy lưỡi mình sắp đứt rồi. Mười triệu vừa bay đi... Diệu Anh đau khổ tự vấn lương tâm mình, nàng thật có lỗi với công sức làm việc cả tháng nay. Vẻ mặt Nhã Ân nhìn nàng có vẻ rất hài lòng, ánh mắt rõ ràng bảo trêu chọc nàng thật vui. Người này quá nguy hiểm, nhất định là đứng ở đây làm mù mắt nàng. Diệu Anh chẳng hiểu tại sao vừa rời khỏi môi trường làm việc, bản thân lại biến thành ngốc nghếch ngớ ngẩn.

Nữ nhân viên gói hàng xong, đưa hai túi giấy đến trước mặt hai người. Diệu Anh dùng tay trái nhận hết theo thói quen, sau đó cùng Nhã Ân rời cửa hàng. Ngay lúc ấy, ở phía xa bỗng có tiếng xôn xao. Nàng hướng mắt quan sát, nhận ra Vân Khánh và Tuấn Mỹ đang phóng thẳng về phía mình. Cả hai vừa chạy vừa cãi nhau, làm những người đi ngược hướng phải ngoái đầu nhìn theo.


- Hai người làm gì như ma đuổi vậy? – Diệu Anh giơ tay ra đỡ Vân Khánh, cẩn thận không để nước sốt trong hộp thức ăn dính vào áo bạn mình. – Sao biết mình đang ở đây?

- Hỏi... hỏi cô ta ấy. Tôi cũng... chả biết... – Tuấn Mỹ chống hai tay lên đầu gối thở hồng hộc. – Tự nhiên bị kéo chạy như điên.


Đợi hơi thở ổn định trở lại, Tuấn Mỹ mới phát hiện ra sếp lớn đứng phía sau ba người. Anh lúng túng cúi chào giống hệt lúc ở công ty, sau đó lại gãi gãi đầu như gà mắc tóc. Nhã Ân chỉ khẽ gật đầu đáp lại, ánh mắt lướt qua hai người cạnh bên.


- Hu hu bố mẹ mình vừa tới Ngọc Viễn, đang chờ mình ở sân bay. – Vân Khánh mếu máo nói. – Đến mà chẳng báo biếc gì hết. Giờ mình phải đi đón bọn họ, nhưng mà mình không muốn để cậu ở đây chút nào.


Trong lúc cô nàng bù lu bù loa, Diệu Anh ra chiều suy nghĩ. Xe của Tuấn Mỹ chỉ có bốn chỗ, nhét thêm nàng thì thật không phải phép lắm. Chợt nàng bắt gặp ánh mắt Nhã Ân đang quan sát cả hai, không khỏi ngại ngùng vì sự vô ý tứ của bạn mình. Nàng đẩy nhẹ Vân Khánh ra, nghiêm túc nói.


- Cậu đi đón bố mẹ đi, mình tự về được. – Nói rồi nàng hướng mắt về phía Tuấn Mỹ đang dựa lưng vào tường, mỉm cười với anh. – Ngại quá, nhờ anh đưa Vân Khánh đi hộ tôi được không?

- Được thôi, nhưng còn cô thì sao? – Anh luôn sẵn lòng trước sự nhờ vả của nàng, tuy nhiên người bên cạnh dường như bất bình với ý kiến đó.


Bấy giờ, Nhã Ân luôn giữ im lặng đột nhiên mở lời.


- Nếu mọi người không ngại thì để tôi đưa em ấy về.


Ba người nhìn cô đầy sửng sốt. Vân Khánh phản ứng nhanh nhất, lập tức nắm bắt lấy cơ hội này.


- Chị sẽ đưa cậu ấy về hộ tôi sao?


Ánh mắt chờ mong của cô nàng làm Tuấn Mỹ rất muốn đập người trước mặt lún luôn xuống đất. Nói gì thì nói, Nhã Ân vốn là sếp lớn của bọn họ, dù ăn gan hùm đi chăng nữa anh cũng chẳng dám nhờ vả cô.

Ngược lại, Nhã Ân chỉ gật đầu ra chiều đồng ý.


- Vậy thì tốt quá. Nhất định tôi sẽ hậu tạ đàng hoàng. – Cô nàng vỗ tay vui mừng rồi quay sang nói với Diệu Anh. – Mình đi trước nha. Có thể tối nay mình sẽ ở bên nhà, cậu cứ khóa cửa đi ngủ trước, không cần phải chờ mình.


Vân Khánh vừa nói xong đã buông tay nàng ra, kéo Tuấn Mỹ chạy tới nơi cửa thang máy. Mọi việc diễn ra quá nhanh. Diệu Anh ngơ ngác nhìn hai tay mình, chẳng hiểu cơn gió nào vừa quét qua đây. Khi nàng định thần trở lại, bóng dáng hai người kia đã biến mất.

Lúc này, Nhã Ân mới lên tiếng hỏi nàng, dáng vẻ vô cùng ung dung.


- Sao vậy? Không muốn tôi đưa em về sao?

- Đâu có. – Nàng vội đáp. – Chị cứ mua sắm tiếp đi, em... em tự về được rồi.

- Để tôi đưa em về, từ đây về nhà em rất xa.


Tuy nhiên, Diệu Anh lại lưỡng lự nhìn cô. Bức tường phòng hộ trong lòng nàng nhanh chóng dựng lên, ngăn chặn mọi sự tiếp xúc từ bên ngoài. Nàng rất muốn từ chối, thế nhưng ánh mắt chằm chằm của mấy nhân viên xung quanh làm nàng không cách nào mở miệng được. Áp lực vô hình đột nhiên đổ xuống, bao trùm lấy toàn thân nàng, bàn tay cầm hộp bạch tuộc viên cũng bắt đầu run lên.

Thấy Diệu Anh có biểu hiện khác lạ, Nhã Ân cúi thấp đầu xuống ngang với tầm mắt nàng, nhẹ nhàng nói.


- Lần trước em giúp tôi một việc, tôi mời em một bữa cơm cảm ơn, được không?


Hai mắt đang hoa lên chợt định hình lại. Làn sương mỏng vừa vây lấy tầm nhìn của nàng dần tan bớt đi, để lại vỏn vẹn một ánh mắt dịu dàng. Sóng mắt Nhã Ân như mặt nước tĩnh lặng, nhu hòa nỗi sợ hãi vô cớ trong lòng nàng. Chưa bao giờ cô nhìn nàng ấm áp như vậy, Diệu Anh có cảm giác mình vừa rơi vào một hồ nước rất sâu. Từng giọt nước len lỏi qua lớp vải áo, thấm đẫm da thịt nàng. Có cảm giác mát lạnh, lại có cảm giác ấm áp, lẫn lộn không rõ ràng.

Tới khi Nhã Ân gọi tên nàng lần nữa, Diệu Anh không hiểu sao gật đầu đồng ý.


---


Ánh sáng màu vàng chiếu qua chùm đèn pha lê cổ điển trên trần cao, phản chiếu vào không gian hơi thở sang trọng. Tiếng nhạc trữ tình từ thập niên tám mươi nhẹ nhàng tô điểm thêm phần êm dịu cho nhà hàng, hoàn hảo mê hoặc người ta vào thế giới lãng mạn.

Diệu Anh ngồi ở phía đối diện chăm chú quan sát Nhã Ân dặn dò người phục vụ. Lúc còn ở trung tâm thương mại, nàng rất giữ gìn ánh mắt mình, cố gắng không nhìn cô quá ba giây. Tuy nhiên, hiện tại nàng thực sự chẳng thể khống chế được nữa. Nhã Ân đang mặc chiếc váy hở vai màu đen ôm gọn vào cơ thể, vẽ nên những đường cong tinh mỹ. Tuy chiếc váy thiết kế rất đơn giản, song trong bầu không khí này lại khéo léo tôn lên vẻ quyến rũ mê người của cô, mà mái tóc đen nhánh xõa bên đôi vai trần trắng nõn càng góp phần kích thích thị giác người khác. Ngay lúc này, Diệu Anh rất muốn cầm lên một cây cọ, lưu giữ vẻ đẹp mê hồn ấy. Nhưng nàng chỉ dám bấu chặt đôi tay vào đầu gối, gắng hết sức giữ nó ngừng run rẩy.

Từ lúc đến đây, Nhã Ân không nói câu nào với nàng. Hai người dường như quay lại mối quan hệ thường nhật, với một cấp trên xa cách và một nhân viên mẫu mực.

Rất nhanh sau đó, nhân viên đưa món ăn lên, kèm theo một chai rượu vang đỏ. Đợi người phục vụ rời khỏi, Nhã Ân mới bắt đầu nói chuyện.


- Hôm trước nhờ em mà tôi mới qua được cơn đau. Nếu không, sợ là phải đi bệnh viện lần nữa.

- Cơ địa của chị không tốt, nên chuẩn bị trước sẽ an toàn hơn. – Diệu Anh nói lời này mà không ngẩng nhìn cô, chỉ cẩn thận dùng dao cắt miếng thịt bò trong đĩa.


Nhã Ân không nói gì thêm, tiếp tục thưởng thức ly rượu trong tay.

Đại khái Diệu Anh chỉ dựa vào tiếng động trên mặt bàn mà phán đoán chuyển biến xung quanh. Nàng nhận ra cô vừa uống ly rượu thứ ba mà chẳng động đến đĩa thức ăn trước mặt, bèn ngẩng đầu nói.


- Chị uống rượu mà không ăn gì sẽ rất dễ bị viêm dạ dày.


Dường như chỉ đợi có vậy, Nhã Ân nhìn thẳng vào mắt nàng, kéo môi mỉm cười. Diệu Anh bị ánh mắt quyến rũ của cô làm run hết cả tay, vội vàng đưa mắt sang hướng khác tránh né.


- Diệu Anh. – Cô thình lình gọi tên nàng. – Trên mặt em...

- Mặt em làm sao?


Nàng không muốn nhìn vào mắt cô, nhưng tự biết hành động đó rất bất lịch sự, vì vậy hết dời xuống vai cô, lại chạy đến khoảng trống phía sau, hai con ngươi tuyệt đối không nằm yên một chỗ.

Đột nhiên Nhã Ân đứng dậy, vươn tay tính chạm vào mặt nàng. Diệu Anh không khỏi giật mình, theo phản xạ chụp lấy tay cô trong tích tắc. Nhã Ân nhìn hai mắt nàng trợn trừng, hơi thở nặng nề hơn trước, biết nàng bắt đầu căng thẳng, đành giải thích.


- Tôi muốn nói trên mặt em dính hạt cơm.


Nàng lập tức buông tay, hơi dịch ghế ra sau một chút rồi mới mò mẫm mặt mình.

Bầu không khí dần chùng xuống sau tình huống khó hiểu vừa rồi, cho tới khi Nhã Ân rót thêm một ly rượu. Diệu Anh có vẻ rất kiên trì với hành động gây tổn hại sức khỏe của cô, tiếp tục nhắc nhở.


- Chị... Chị nên ăn gì đó đi. Rượu thực sự không tốt cho dạ dày đâu.


Tuy nói là nhắc nhở, nhưng giọng nàng thực sự rất yếu ớt, lọt thỏm vào trong nền nhạc êm tai. Nàng cảm thấy bản thân thật vô dụng, hai tay giấu dưới bàn lại run lên từng đợt.


- Để em chê cười rồi. – Nhã Ân đặt ly rượu trống rỗng lên bàn. – Đây là thói quen mỗi tối của tôi.


Nàng có phần kinh ngạc.


- Tối nào chị cũng uống nhiều như thế?

- Bình thường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net