Chương 25: Thất Tịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"...Sự đổ bộ của cơn bão Nami cũng là tác nhân khiến gió mùa Tây Nam từ Tây Nguyên và Nam Bộ hoạt động mạnh dần lên, làm cho mưa giông xuất hiện ở nhiều nơi. Xin mọi người lưu ý rằng sẽ xuất hiện mưa vừa, có nơi mưa to và giông. Người dân cũng cần cảnh giác với hiện tượng tố lốc hay gió giật mạnh..."


Chiếc tivi màn hình lớn đặt giữa sảnh tập đoàn Hà Chiếu đang phát đi bản tin dự báo thời tiết đầu ngày. Dưới ảnh hưởng của bão, Ngọc Viễn gánh chịu hàng chục cơn mưa suốt một tuần liền. Trời mưa dầm dề mang không khí u ám nhấn chìm cả thành phố, hầu như tất cả mọi người đều mệt mỏi trước sự biến đổi khắc nghiệt của thời tiết năm nay.

Ở sảnh ra vào, thỉnh thoảng có người mang tới vô số thùng to thùng nhỏ được đóng gói kĩ lưỡng gửi cho quầy tiếp tân. Lúc Diệu Anh vừa từ thang máy bước ra, ở đó đã chất được năm thùng carton rất lớn. Nàng chẳng để ý nhiều, định tiếp tục đổi thang máy để lên tầng cao hơn thì chợt có người từ phía sau kéo tay nàng.

- Chị Diệu, chị ra đây một lát đi, em có chuyện muốn hỏi.

Lúc này không có ai qua lại, Diệu Anh lập tức giật tay ra, lạnh lùng nói.

- Thảo Nguyên, phiền em nhớ kĩ, đừng hành động thân thiết với người em chưa quen. Em là ca sĩ, sớm muộn gì cũng sẽ nổi tiếng, phải suy nghĩ trước khi làm bất cứ chuyện gì.

Thấy cô bé sững sờ nhìn mình, nàng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hòa hoãn hỏi.

- Em muốn hỏi gì?

Thảo Nguyên vội lấy lại tinh thần, ấp úng nói.

- Em nghe nói hôm qua chị đưa Thanh Tuyền đến nhà chủ tịch phải không?

- Sao em biết được chuyện này?

- Là em hỏi chị Khánh đó. Thanh Tuyền... Thanh Tuyền vẫn còn giận em à?

Diệu Anh có chút ngạc nhiên nhưng vẫn giữ thái độ bình thản mà trả lời.

- Em nên trực tiếp hỏi cô bé thì tốt hơn. Chúng tôi không quá thân quen, tôi không biết em ấy đang cảm thấy thế nào. – Nói rồi nàng xem đồng hồ trên tay. – Tôi còn có việc, lúc khác nói chuyện nhé.

- Khoan đã chị Diệu!

Thấy nàng xoay lưng bỏ đi, Thảo Nguyên hốt hoảng giữ lấy cánh tay nàng, nào ngờ trên tay cô bé đang cầm li cà phê rất nóng, lực kéo quá đột ngột làm cà phê văng ra ngoài. Cơn bỏng rát truyền đến khiến Diệu Anh giật mình kéo mạnh tay, li nước theo đó đổ tung tóe xuống sàn. Tai nạn xảy ra quá bất ngờ, Thảo Nguyên luống cuống cả tay chân, sợ hãi nhìn bàn tay đỏ rực của đối phương.

Bỗng cửa thang máy hướng đối diện bật mở, Tuấn Mỹ vừa bước ra liền bắt gặp cảnh tượng này. Anh cúi xuống sàn nhà đầy cà phê, lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra, vội vã bước tới đỡ hai vai nàng.

- Mau, đưa cô ấy tới phòng y tế!

Bị anh thúc giục, Thảo Nguyên vội vàng nhặt lấy li cà phê, cùng anh đỡ nàng đi.

May mắn vết bỏng không đến mức nghiêm trọng. Y tá lần lượt ngâm tay Diệu Anh vào nước lạnh, kế đó tiến hành sơ cứu, bôi thuốc rồi mới dùng băng gạc phủ lấy vùng bị tổn thương. Vết thương trải dài từ mu bàn tay xuống tận phía dưới, cô phải băng cả bàn tay lẫn cổ tay nàng.

- Hai tuần liên tiếp phải vào đây hai lần, cô nên chú ý bản thân hơn nha. – Y tá cắt đi mảnh băng cuốn thừa, vừa dùng kim cố định lại vừa nói. – Xong rồi, khoảng một tuần sau nó sẽ lành lại. Nếu không muốn để lại sẹo thì cô nên cẩn thận giữ gìn một chút. Khi nào rảnh rỗi có thể xuống đây, tôi sẽ tư vấn cho.

Diệu Anh nhìn qua bàn tay phải bị băng trắng một màu, khẽ mỉm cười cám ơn cô. Tuấn Mỹ và Thảo Nguyên vẫn đứng chờ trước cửa phòng, thấy nàng bước ra liền lo lắng hỏi thăm. Nàng giơ tay lên cho bọn họ xem, cười trấn an.

- Chỉ bị bỏng nhẹ thôi, mấy ngày nữa sẽ khỏi.

- Trông vết thương có vẻ không ổn lắm đâu. – Tuấn Mỹ có ý khuyên nhủ. – Cô nên đến bệnh viên thì tốt hơn.

- Anh bị bệnh viện ám ảnh à? Lần trước tôi cũng nghe anh nói như thế.

Tuấn Mỹ hoàn toàn á khẩu, chẳng biết nên trả lời thế nào. Bấy giờ Thảo Nguyên mới áy náy lên tiếng.

- Em... Em xin lỗi...

- Không sao, cũng do tôi đang vội. – Nàng quan sát cô bé một chút, lại nói tiếp. – Không phải sáng nay Vân Khánh hẹn em ở phòng thu à? Em mà tới trễ, cậu ta sẽ nổi điên lên đấy.

- A đúng rồi, em quên mất! – Nghe nàng nhắc, cô bé giật mình sực nhớ, liền tăng tốc đi về phía trước nhưng vừa được ba bước đã quay đầu lại. – Chuyện kia... Chuyện kia lúc khác em hỏi tiếp.

Chờ Thảo Nguyên biến mất sau cánh cửa thang máy, Tuấn Mỹ mới tiếp tục trò chuyện.

- Chậc, hình xăm trên tay cô đẹp thế mà. Nhỡ bị vết phỏng làm hư thì tiếc quá.

Nghe anh nói, nàng duỗi thẳng cánh tay ra trước mặt ngắm nhìn, nơi mép mảnh băng quấn ở mu bàn tay lấp ló một viền mực màu đỏ. Nàng trầm tư một lúc, thờ ơ trả lời.

- Chỉ là hình ảnh hữu hình, thêm một vết cũng chẳng có việc gì.

- Dù sao thì cũng nhờ nó mới át được hai vết sẹo trên tay cô mà.

Nàng chỉ mìm cười đáp lại, từ chối cho ý kiến.

Vốn dĩ hôm nay Diệu Anh muốn điều chỉnh mấy bản phác thảo trước đó, thế nhưng bây giờ tay phải đột nhiên bị thương, nàng không còn cách nào khác đành chuyển sang thử nghiệm hiện thực hóa các mẫu áo. Tuy đã học qua phương pháp cắt may ở trường lớp nhưng kinh nghiệm của nàng trong chuyện này vẫn chưa có bao nhiêu. Ngoài việc dựng hình 3D trên máy vi tính ra, nàng chưa từng thử cắt may một bộ trang phục thực sự nào từ sau khi ra trường. Diệu Anh cùng hai người trợ lý chuyên chú thảo luận với Tuấn Mỹ, bốn người cố gắng nghiên cứu nhiều cách thức khác nhau, bận rộn suốt đến tận chiều mới tạm thời dừng lại.

Bầu trời bên ngoài vẫn âm u không hề thay đổi. Mây trải thành một lớp che phủ nơi nơi, ánh nắng mặt trời chiếu qua làm nó ửng sáng từ bên trong nhưng vẫn mang sắc xám u ám.

Thời gian yên lặng trôi đi như nước chảy, cung mây bên ngoài từ lúc nào đã chuyển màu tối hơn, trời bắt đầu đổ xuống một cơn mưa nhỏ. Mưa nhỏ dưới sự sai khiến của gió mạnh chỉ phút chốc đã trở thành mưa lớn. Lúc Diệu Anh ngẩng đầu lên lần nữa, đồng hồ vừa điểm sáu giờ mười phút, trong phòng chẳng còn một ai. Nàng dựa vào lưng ghế thả lỏng người, quay đầu nhìn ra sau lưng.

Màn mưa dày đặc che lại tầm mắt con người, phía xa xa ánh đèn đường và biển hiệu quảng cáo treo trên cao cũng nhạt nhòa dần sau lớp nước đọng trên mặt kính. Dưới cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt, thành phố xa hoa chìm vào màn sương mỏng manh, như bức tranh phù phiếm được họa sĩ tinh tế phủ thêm lớp màu nước sương khói mềm mại.

Bỗng điện thoại trên mặt bàn rung mạnh, nàng rướn tay cầm lên xem.


"Mình phải đi dự buổi ra mắt phim của bố, chắc tối nay sẽ không về. Cậu cứ khóa cửa ngủ trước nha."


Diệu Anh ném điện thoại trở lại mặt bàn, đưa tay xoa xoa hai mắt. Sau khi kiếm một ít bánh quy ăn tạm, nàng mở máy tính vào diễn đàn Song Ưng Hồ Điệp, tranh thủ đọc chút tin tức mấy ngày qua trong khi chờ mưa tan.

Hiện tại chỉ mới tháng tám mà thiên hạ đã bàn tán về tuần lễ sinh nhật trò chơi vào đầu năm sau. Rất nhiều tin đồn được thổi lên, có người đoán nhà phát hành sẽ tặng miễn phí một số đạo cụ hiếm, lại có người mong chờ loạt nhiệm vụ được trao ngẫu nhiên thông qua hòm thư giống năm trước,... Chủ đề riêng về sự kiện Tam Quốc Phân Tranh lần thứ ba cũng được lập, lượt xem lên tới mấy chục nghìn.

Mở lung tung vài trang, nàng chợt nhớ tối nay có hẹn giao dịch với khách hàng, bèn cẩn thận khóa cửa phòng rồi mở trò chơi, đăng nhập vào.

Hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, đại khái bởi vì thời tiết bất thường nên đa số mọi người đều trốn ở nhà tránh bão. Công ty quản lý trò chơi cũng biết cách làm vui lòng khách hàng, bọn họ mở một loạt chuỗi các sự kiện và nhiệm vụ tình duyên phục vụ mấy đôi uyên ương, nhờ đó số lượng cặp đôi tăng chóng mặt. Thành hôn thì không thể thiếu lễ phục, năm nay Diệu Anh cho ra mắt một loạt bốn cặp y phục cưới hỏi mới, được rất nhiều người thích thú đặt mua.

Nhân vật Dạ Nguyệt Mị Ảnh vừa xuất hiện trên màn hình, hộp tin nhắn riêng đã nhấp nháy liên hồi. Nàng cũng không có thời gian trả lời, nhanh chóng điều khiển nhân vật chạy tới thương điếm của mình ở Tứ Linh Trấn. Nơi đó đang có rất nhiều người đứng đợi, bọn họ vừa thấy bóng dáng nàng liền tranh nhau gửi lời mời giao dịch. Người đến người đi như thủy triều lướt qua, nhao nhao ầm ĩ hồi lâu, mãi hơn nửa tiếng sau mới bắt đầu tản bớt.

Trả lời qua loa vài bằng hữu, nàng lại khéo léo từ chối tham dự hôn lễ, chỉ lên kênh Quốc Gia gửi lời chúc mừng ngày lễ tình yêu. Khi đồng hồ đếm ngược rời mạng nhảy đến giây thứ sáu, một bảng trò chuyện thình lình nảy ra, Diệu Anh vội vàng bấm nút hủy đăng xuất.


Phi Thiên Tuyết Vũ: "Em tìm tôi có chuyện gì à?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Tôi đâu có tìm chị?"

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Hai ngày trước không phải em gửi tin nhắn cho tôi sao?"


Khi này Diệu Anh mới sực nhớ ra một chuyện, mấy ngày trước đúng là nàng có tìm Phi Thiên Tuyết Vũ. Vốn nàng định nhờ cô tiếp tục hướng dẫn cách đánh nhau, có điều gần đây tình hình trong nước rất bất ổn, các thế lực gây hấn nhau liên miên, Phi Thiên Tuyết Vũ vào trò chơi thì hoặc treo máy hoặc đi giải quyết ẩu đả, rất ít khi có thời gian rỗi. Lần đó nàng nhắn tin nhưng không nhận được hồi đáp nên chẳng tiếp tục quấy rầy.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Tôi định tìm chị học PK, nhưng mà gần đây chị bận quá nên đành thôi."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "À, xin lỗi, tôi quên mất. Hôm nay em có muốn học không?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Chị không đi đánh nhau nữa hả?"


Đối phương đột nhiên im lìm một lúc rồi mới trả lời.


Phi Thiên Tuyết Vũ: "Phá hoại lễ tình yêu sẽ bị sét đánh chết, em không biết à?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "..."


Thấy nàng không phản ứng gì, Phi Thiên Tuyết Vũ lại nói tiếp.


Phi Thiên Tuyết Vũ: "Hôm nay đừng nói chuyện đánh đấm, hay để tôi đền bù cho em chuyện khác nhé?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Ý chị là sao?"

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Cho em hỏi một câu, tôi sẽ thành thật khai báo, vậy được không?"


Bàn tay đang cầm bánh quy chợt dừng lại trong không trung. Diệu Anh nhìn dòng đối thoại kia, suy nghĩ một chút rồi mới gõ xuống vài chữ.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Chị nói thật?"

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Tôi không đáng tin vậy sao?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Không phải. Được rồi, vậy chị còn giữ hai sợi Kim Yên Vũ trước đây tôi đưa không?"


Nhắc lại chuyện này, nàng cũng không hiểu sao bản thân rất để ý mối quan hệ giữa mình và Phi Thiên Tuyết Vũ. Trước giờ nàng luôn hạn chế tiếp xúc với người ngoài, ngay cả thành viên trong Khuynh Quốc Khuynh Thành cũng chẳng mấy thân thuộc. Có lẽ do hai người xây dựng quan hệ trên cơ sở trao qua đổi lại nhưng dần dần mọi thứ đi theo chiều hướng không rõ ràng, cứ đại khái tượng trưng qua lời nói, vì vậy nàng thật muốn biết Phi Thiên Tuyết Vũ nhìn nàng với con mắt gì.


Phi Thiên Tuyết Vũ: "Còn chứ, nhưng mà tôi ném vào kho rồi, để trong túi chật chội. Muốn tôi lấy cho xem à?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Không cần đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi."


Đương nhiên nàng sẽ chẳng đòi hỏi kì cục đến thế. Dù sao thế giới mạng bao la vô tận, thật giả chẳng thể rõ ràng, nhưng cô trả lời nhanh như vậy lại làm nàng cảm thấy tin tưởng.


Phi Thiên Tuyết Vũ: "Tôi phát hiện em rất không tin tưởng tôi."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Đây là tâm lý cảnh giác..."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Em còn gì muốn hỏi không?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Vẫn còn. Lần trước chị mua Hồng Hoa Huyết Ngọc làm gì vậy?"

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Chuyện này thì chưa thể cho em biết. Sau này sẽ nói, được không?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Cũng được."


Đột nhiên Diệu Anh có cảm giác rất kì lạ, hình như nàng đang bắt đầu trở nên nghe lời Phi Thiên Tuyết Vũ. Trong lúc mím môi suy nghĩ, một hàng chữ nảy ra làm nàng kinh ngạc mở to mắt.


Phi Thiên Tuyết Vũ: "Em mới hỏi tôi thêm một câu, vậy có phải tôi được hỏi lại em một câu không? Có qua có lại mà."


Nàng lật đật gõ xuống ba dấu chấm, xem như chưa biết nói gì.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "..."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Em nên tuân thủ quy tắc giữa chúng ta nha."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Chị... Chị lừa tôi..."


Cô gửi trả ba biểu tượng mắt long lanh vô tội, Diệu Anh bỗng nhiên cảm thấy hối hận vô cùng. Nàng hít một hơi thật sâu, tiếp tục bấm phím.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Vậy chị mau hỏi đi, tôi còn có việc, phải out sớm."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Em vẫn đang ở ngoài đường hả?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Câu này có tính không?"

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Đương nhiên là không!"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Vậy tôi xin phép không trả lời nhé."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "..."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Lúc trước tôi có hỏi em làm sao đúc được kĩ năng đặc thù trang bị theo ý mình, bây giờ có thể trả lời tôi chứ?"


Câu hỏi này ngược lại không quá khó như nàng tưởng, Diệu Anh nhanh chóng giải thích.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Là do tôi sử dụng kĩ năng tầng tông sư của nghề thiết kế. Tôi xem được danh sách các công thức phối hợp nguyên liệu để đúc ra kĩ năng đặc thù."


Trong Song Ưng Hồ Điệp, cứ qua được năm bậc thành thục chức nghiệp, người chơi sẽ học được một kĩ năng nghề đặc biệt. Càng lên cao, kĩ năng càng có giá trị. Tuy nhiên muốn đạt được danh hiệu tông sư lại không hề dễ dàng. Từ cấp đại sư bậc mười thăng lên cấp tông sư bậc một, người chơi phải thu được số điểm thành thạo nghề nghiệp bằng tổng độ thông thạo của mười bậc thành thục trước đó cộng lại. Một con số kinh hoàng. Chính tại điểm này mà trong trò chơi chưa có bao nhiêu người leo đến cấp bậc tông sư, cũng vì lẽ đó, sự tôn trọng của cộng đồng đối với mấy người chơi ở mảng sinh hoạt tăng lên không ít. Mỗi quá trình tu luyện đều có những tinh túy riêng, bọn họ phải hi sinh rất nhiều thứ đặng đổi lấy trình độ cao cấp.

Để bù đắp độ khó mà tầng tông sư mang lại, kĩ năng tương ứng nghiễm nhiên khác biệt và mang tính đột phá hơn rất nhiều. Lấy nghề thiết kế sư làm ví dụ, kĩ năng đặc thù của trang bị luôn là dấu hỏi trong việc chế tạo và tinh luyện, nhưng Diệu Anh lại có thể dễ dàng đúc ra theo ý muốn nhờ sự thành thạo nghề nghiệp của mình. Đó là một đặc quyền đáng sợ, vì mỗi kĩ năng là một lợi thế, kĩ năng càng nhiều, lợi thế càng tăng, hơn nữa chúng còn tự động kích hoạt, không cần người chơi phải bận tâm suy nghĩ thời điểm sử dụng sao cho hợp lí.

Sở dĩ nàng chấp nhận tiết lộ bí mật này cho Phi Thiên Tuyết Vũ là bởi vì cô cũng nằm trong danh sách các tông sư nổi danh, Thiên Hạ Đệ Nhất Vũ Cơ toàn Song Ưng Hồ Điệp.


Phi Thiên Tuyết Vũ: "Không ngờ lại liên quan tới chức nghiệp. Nhưng mà kĩ năng này thoạt nhìn chẳng dính dáng gì tới nghề thiết kế, thật khó mà liên tưởng nổi."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Thiết kế sư không chỉ đơn giản là tạo ra vẻ bề ngoài xinh đẹp, khả năng thực sự của chúng ta là ban cho trang bị lớp bảo vệ mạnh mẽ, giúp chúng thực hiện vai trò của mình tốt hơn. Có điều từ cấp đại sư trở đi mới lĩnh hội được, phần lớn mọi người đều đến cấp kỹ sư thì dừng lại, chuyển sang theo đuổi nghề nghiệp khác, cho nên không mấy ai hay biết."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Chuyện này có liên quan đến Toàn Tâm Toàn Ý đúng không?"


Ngón tay Diệu Anh đặt trên phím bấm, hàng lông mày thoáng nhếch cao.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Ừm. Cụ thể như thế nào thì bây giờ chưa cho chị biết được, sau này tôi sẽ nói."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Là em nói đó nha, tôi nhất định sẽ thừa dịp khai thác."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Vừa rồi có tính là một câu hỏi không vậy?"

Phi Thiên Tuyết Vũ: "..."


Trước màn hình, Diệu Anh mỉm cười cực kì mãn nguyện. Thật hiếm khi thấy Phi Thiên Tuyết Vũ sa chân, trời cao quả nhiên có mắt, cho nàng một dịp thuận tay dắt dê.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Kĩ năng tầng tông sư của vũ cơ là gì, chị mau nói cho tôi biết nào."


Dường như đối phương còn bận suy nghĩ, nàng cũng chẳng gấp gáp vội vàng, tiếp tục lấy bánh quy ăn.


Phi Thiên Tuyết Vũ: "Em thật sự muốn biết?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Có gì khó khăn à?"

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Em đến đỉnh núi Yên Tử [909,090] đi, nhớ theo đường vòng qua suối. Người của tôi đang hội họp ở đó, em sẽ không bị đồ sát."


Ăn nốt miếng bánh cuối cùng, Diệu Anh một tay di chuyển chuột, một tay bấm bàn phím, hướng thẳng cửa truyền tống phía tây Tứ Linh Trấn mà chạy.

Núi Yên Tử được ví von như nóc nhà trời tây, cách Tây Thành chừng mười lăm phút cưỡi ngựa. Muốn lên đến vị trí cao nhất, người chơi phải đi qua ngọn suối Giải Oan, ghé thăm ba ngôi chùa giữa rừng trúc rì rào trước khi leo hơn nghìn bậc đá để chiêm ngưỡng đỉnh núi quanh năm mây phủ. Dọc đường đi trời cao trong vắt, cỏ hoa trải dài dưới gót chân hươu, núi non bạt ngàn trong sương sớm, thấp thoáng như tiên cảnh chốn nhân gian.

Lúc Diệu Anh tới nơi, Song Ưng Hồ Điệp vừa đến bình minh, mây cuộn lên thành vòm giăng kín bốn bề đỉnh núi, thoạt nhìn không khác gì sóng biển lăn tăn. Nàng đi tới tọa độ đã hẹn trước đó, liền thấy Phi Thiên Tuyết Vũ đứng chờ sẵn giữa mảng tuyết trống. Hôm nay cô mặc y phục Tiên Lữ Tình Duyên màu trắng, quanh thân có làn khói mỏng lượn lờ lẫn trong ánh mặt trời ban mai, cơ hồ trở thành một phần phong cảnh kì ảo phía sau, mang lại cảm giác mông lung khó lòng diễn tả.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Sao Tiên Lữ lại trắng bóc nữa rồi?"

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Hoa Nguyệt Ngạc bắt tôi tẩy trần mới cho tôi làm nhiệm vụ sư môn. Từ giờ trở đi tôi chỉ có thể dùng Tiên Lữ màu trắng thôi, từ nay em cũng không cần nhuộm màu cho nó làm gì nữa."

Phi Thiên Tuyết Vũ: "Em đứng đó đi. Tôi nhảy xong bài này, em sẽ biết kĩ năng tông sư của vũ cơ là gì."


Nàng lùi ra sau mấy bước, dành chỗ trống cho Phi Thiên Tuyết Vũ diễn xướng vũ khúc của mình. Cô bắt đầu bằng cái nhón chân nhẹ nhàng, nhạc nền trò chơi phút chốc bị đè xuống bởi một giai điệu khác, nghe chừng là bản hòa tấu không lời dành riêng cho điệu múa này.

Các nghề vũ cơ, cầm sư và văn sĩ đều hoạt động dựa trên việc bấm đúng phím do hệ thống chỉ định theo tiết tấu một bài nhạc, độ chính xác đạt trên tám mươi phần trăm thì xem như hoàn thành nhiệm vụ. Nàng nghe nói tầng đại sư phải bấm đến tám phím cùng một lúc, nhịp độ bài hát lại vô cùng nhanh, có kẻ so sánh nó với xe đua F1, căn bản người bình thường không thể nào bấm đúng một trăm phần trăm. Cho nên là, số người theo đuổi chức nghiệp vũ cơ tuy rất nhiều nhưng người đạt được danh hiệu tông sư lại chỉ có một mà thôi.

Qua được khoảng hai phút, Diệu Anh phát hiện động tác của Phi Thiên Tuyết Vũ chưa từng dừng lại một giây nào. Nàng hơi hiếu kì, theo bản năng bấm chuột vào người cô, kiểm tra trạng thái "Khiêu Vũ" hiển thị bên dưới thanh máu. Con số 6xx hiện lên rồi liên tục nhảy vọt, Diệu Anh nhìn mà sửng sốt. Độ chính xác đến mức này... Tốc độ ngón tay cô nhanh tới mức nào vậy...

Đương lúc nhẩm đếm, trạng thái "Khiêu Vũ" bỗng biến mất, hóa ra Phi Thiên Tuyết Vũ đã hoàn thành nhiệm vụ. Một chân cô duỗi thẳng trên không, nghiêng người đưa tay phải hướng về phía nàng. Diệu Anh chỉ đơn thuần cho rằng đây là động tác kết thúc biểu diễn, nhưng kì quái là, đột nhiên nhân vật của nàng tự động di chuyển.

Trên màn hình, Dạ Nguyệt Mị Ảnh chậm rãi bước tới bên cạnh Phi Thiên Tuyết Vũ, bàn tay hai nhân vật nhẹ nhàng đan xen vào nhau đến khi gắng khít. Sau đó... Sau đó Dạ Nguyệt Mị Ảnh cúi xuống hôn người trong vòng tay mình.

Hôn!

Diệu Anh chết điếng nhìn cảnh tượng trước mắt. Nàng luôn thiết lập không khóa định tầm nhìn camera, cho nên thời điểm Dạ Nguyệt Mị Ảnh cúi người xuống, hệ thống tự động phóng to hình ảnh quan trọng, cảnh hôn được đặc tả chi tiết đến sống động. Nàng cảm giác sấm sét ngoài cửa kính đánh thẳng vào trong đầu mình, đùng đoàng thổi bay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net