Chương 28: Thương Lượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua hơn một tiếng, bóng dáng những chiếc đèn Khổng Minh cuối cùng thấp thoáng biến mất phía chân trời. Bình minh vừa vặn rơi trên chảo lửa Luyện Hỏa Ngũ Sơn, ánh mặt trời rạng rỡ vuốt ve tâm tình các bang nhân Khuynh Quốc Khuynh Thành. Bọn họ bắt đầu tản đi, người rao mở phó bản, người trực tiếp rời mạng. Dạ Nguyệt Mị Ảnh lặng lẽ triệu hồi Thất Thái Lộc, chuẩn bị trở về Tứ Linh Trấn. Lúc này hộp tin nhắn nhấp nháy sáng, là Thiên Lam Minh Châu gửi tin cho nàng.


Thiên Lam Minh Châu: "Gần đây mình rất bận, nhiệm vụ phụ hôm nay của cậu vẫn chưa làm nữa."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Nếu bận quá thì không cần đâu, cậu dắt mình theo treo máy là đủ rồi."

Thiên Lam Minh Châu: "Ừ. Lần Tranh Đoạt Thần Địa tháng sau mình cũng không chỉ huy được."


Trước giờ mọi trận đánh lớn đều do Thiên Lam Minh Châu lãnh đạo, hiện tại cô bảo sẽ vắng mặt, thật khiến lòng người bất an. Dạ Nguyệt Mị Ảnh từng trải qua một lần quốc chiến, dù cho mọi người đều nói nó quá tĩnh nhàn, nhưng chỉ lần ấy cũng đủ để nàng hiểu phần nào sự tàn khốc mà những trận chiến tranh mang lại. Năm trước Đông Thành im hơi lặng tiếng, hai phe Tây – Bắc kìm hãm nhau trên sân chơi quyền thế, bởi vậy cái ghế quốc vương vẫn còn bỏ ngỏ. Đến lúc quốc chiến diễn ra, Khuynh Quốc Khuynh Thành phải phụ trách hậu cần, tiêu tốn không biết bao nhiêu bùa chú đan dược. Lần này các nàng đoạt đi Lam Hải Cung, tự đẩy bản thân lên chiến tuyến, chắc chắn tổn thất còn nặng nề hơn. Cho dù còn đến hai lần Tranh Đoạt Thần Địa, mấy vị đại bang chủ cũng sẽ không mạo hiểm tiêu tốn tài nguyên vào trận chiến kề sát mép Tam Quốc Phân Tranh. Năm nay Hoa Quốc quá hung hãn, Vũ Quốc nhất định phải có tân vương để thu phục nhân tâm, hiệu triệu quần hùng. Nếu bọn họ không cách nào kết thành liên minh, ắt hẳn mũi giáo sẽ chĩa về phía Nam đất nước. Số phận đất nước hoàn toàn nằm trọn trong một cuộc đại nội chiến này. Danh xưng Miễn Tử Thành giữ được hay không, thực sự quá khó đoán.

Thế nhưng Thiên Lam Minh Châu thoạt nhìn rất bình tĩnh. Cô chưa từng đề cập qua chuyện này trong chuỗi tin nhắn, nàng cũng chưa nghe mấy người Không Muốn Đánh Nhau nhắc tới. Hẳn cô đã có sắp xếp của riêng mình, chẳng qua muốn giữ kín đến phút chót.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Cậu định thế nào?"

Thiên Lam Minh Châu: "Trước mắt giao cho Đông Phong Hạ Vũ chỉ huy, còn sau đó đợi mình về nước mới biết được."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Có chuyện gì à?"

Thiên Lam Minh Châu: "Không hẳn, mình về vì chút việc riêng thôi. Phải rồi, tháng tới cậu rảnh chứ?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Hiện giờ mình đang phụ trách một hợp đồng quan trọng, với lại cuối năm công ty thường có nhiều dự án lớn, phải đầu tháng sau mới biết được."


Nàng từ chối đưa ra đáp án chính xác. Cô hỏi như vậy, hơn nửa phần là muốn hẹn gặp nàng. Thiên Lam Minh Châu ngần ngừ một chút rồi mới cười nói tiếp.


Thiên Lam Minh Châu: "Cậu làm nhiệm vụ rồi nghỉ ngơi sớm đi. Còn chuyện này nữa, cậu thấy Hỏa Hỏa thế nào? Dùng được không?"


Đề tài câu chuyện thay đổi quá đột ngột khiến Dạ Nguyệt Mị Ảnh hơi ngớ người, vài giây sau mới nhận thức được những lời kia.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Người chơi mới, lại chọn Hỏa Diệm Môn, cậu chắc chắn không vậy?"

Thiên Lam Minh Châu: "Không phải người mới đâu. Trước khi cậu chơi game mình đã gặp qua hắn rồi, có hảo hữu nữa. Hắn theo nghiệp bưu tá, sớm muộn gì cậu cũng phải tiếp xúc với hắn thôi. Mà cậu hiểu ý mình mà."


Dạ Nguyệt Mị Ảnh gửi đi một biểu tượng cảm xúc tỏ vẻ chán chường.

Từ sau đại nạn Kính Hoa Thủy Nguyệt lúc xưa, Thiên Lam Minh Châu đã đề ra phương án, cô sẽ luôn cử người rời thành với nàng. Gần thì nhờ thành viên cấp thấp, xa thì viện mấy tay lão làng. Vài tháng gần đây bởi vì tình hình trong nước ngập mùi binh đao, Bánh Bao thường được hai người chọn lựa. Cô nàng là y sư lai căng, công thủ đều đảm đương ở mức chấp nhận được, cho nên vô cùng thích hợp trong những tình huống thoát hiểm. Hiện tại người đã bỏ đi rồi, Thiên Lam Minh Châu chỉ có thể tìm một cái tên khác.

Khi xưa Khuynh Quốc Khuynh Thành còn bé nhỏ, bọn họ ngao du tiếu ngạo rất vui vẻ, bây giờ bang phái mỗi lúc một lớn, theo đó càng thu hút ánh mắt thế nhân. Chuyện cử người bảo hộ nàng dần dần trở thành công đoạn thăm dò thành viên mới. Tất nhiên không phải ai cũng cần làm vậy. Dạ Nguyệt Mị Ảnh rất kị tiếp xúc với người lạ, chẳng qua ánh mắt nàng rất tốt, cho nên Thiên Lam Minh Châu thỉnh thoảng đẩy những tên lai lịch bất minh vào tay nàng. Chưa biết xác suất phán đoán cao tới đâu, nhưng chỉ cần nàng thấy lo lắng, cô sẽ thẳng tay đá kẻ đó khỏi bang hội.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Làm sao chúng ta đề phòng được hết mấy trăm người chứ. Thiên Lam, mình rất mệt mỏi."

Thiên Lam Minh Châu: "Tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Mình chẳng muốn cực công vậy đâu, chỉ là, người đó lại là cậu."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Chúng ta có thể... đưa Kim Bài Miễn Tử cho họ mà."

Thiên Lam Minh Châu: "Không thể!"


Thiên Lam Minh Châu đột nhiên giận dữ. Tuy mô hình nhân vật vô tri vô giác nhưng nàng vẫn xác định được cô đang gằn hơi, gương mặt in hằn nét tức giận.

Đúng vậy, không thể đưa được.

Kì vật là thứ giá trị liên thành, nhưng nó không chỉ nhận một chủ. Thiên Lam Minh Châu từng giải thích, nếu người mang theo nó tử vong quá nhiều, xác suất rơi mất kì vật hoàn toàn có thể xảy ra. Liên Hoa Lệnh Bài giúp Phi Thiên Tuyết Vũ khẳng định danh hiệu đệ nhất môn phái, còn Kim Bài Miễn Tử mang tới cho các nàng cả một tòa thành. Cơ ngơi Khuynh Quốc Khuynh Thành chính là đặt trên tấm kim bài này mà gầy dựng nên. Nếu các nàng cố tình đánh rớt Kim Bài Miễn Tử, tin tức theo đó lan truyền ra ngoài, mấy phe còn lại sẽ thừa dịp manh động chuốc thù, hậu quả thực khó mà tưởng tượng nổi.

Những điều này thỉnh thoảng Thiên Lam Minh Châu thường nhắc nhở nàng, chỉ là bây giờ nàng lại bắt đầu muốn bỏ trốn rồi. Nàng cúi đầu nhìn mấy ngón tay của mình lần lữa trên bàn phím, bấy giờ bảng tin nhắn đẩy lên mấy dòng chữ.


Thiên Lam Minh Châu: "Cậu ráng chịu đựng thêm mấy tuần nữa, mình tin cục diện sẽ có thay đổi."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Cậu mua được tin tức gì sao?"

Thiên Lam Minh Châu: "Tạm thời không nói được, mình chưa chắc chắn 100%."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Trước giờ cậu chưa từng giấu diếm mình."

Thiên Lam Minh Châu: "...Sau này cậu sẽ hiểu."


Con hồng tước chở chủ nhân nó lướt đi xa dần, để lại cho Dạ Nguyệt Mị Ảnh mấy dấu hỏi to tướng. Nàng mơ hồ cảm thấy đối phương dường như dần thay đổi thái độ. Thiên Lam Minh Châu của trước kia rất dịu dàng, tuy rằng chừng đó nghiêm khắc chẳng hề khác biệt nhưng cô chưa từng nổi giận với nàng bao giờ. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, nàng dần ổn định tâm trạng, quyết định cưỡi Thất Thái Lộc chạy thẳng về Tứ Linh Trấn.

Sau khi kiểm kê lịch sử giao dịch, Dạ Nguyệt Mị Ảnh làm thêm vài bộ thời trang, chế tạo một loạt trang bị tầm trung rồi bổ sung toàn bộ chúng vào thương điếm. Đồng hồ máy tính vừa nhảy sang mười giờ hai mươi bảy phút, lúc này nàng mới mở bảng nhiệm vụ. Hai nhánh chính tuyến và phụ tuyến đều trống rỗng, nàng khó hiểu xem xét kĩ lại, phát hiện phần tin tức bát quái đã đầy ắp chữ nghĩa.

Tin tức bát quái ở đây chỉ những mẩu đối thoại nho nhỏ mà các NPC nói với người chơi. Mỗi ngày bọn họ đi qua biết bao vùng đất, dừng chân ở vài ba thành trì, tiếp xúc với vô vàn NPC, tin tức đương nhiên nhiều vô kể. Tuy số lượng chuyện phiếm đồ sộ là thế nhưng chúng chỉ mang tính chất giải trí, người chơi Song Ưng Hồ Điệp đa phần đều chọn tắt tính năng tán gẫu cùng NPC để đỡ chiếm chỗ nhiệm vụ của hai nhánh kia. Dạ Nguyệt Mị Ảnh lơ đãng kéo thanh cuộn trang, lướt xem vài tin.


"Tiểu thư, người không nên ra ngoài đâu. Mùa này trời tối như mực, hôm trước thằng mõ(1) nói với tiểu nhân, nửa đêm hắn đi tuần thì thấy có đốm sáng kì dị lượn lờ quanh cây cổ thụ kia. Chẳng biết có phải yêu linh oan hồn hay không nữa."

"Y Hoàng, con phải giữ kĩ tấm lệnh bài này. Đây là phần thưởng Cảnh Nguyên hoàng đế ban cho hiển thủy tổ khảo(2), là vật gia truyền của gia tộc ta. Nó chứa đựng một bí mật rất lớn, đến lúc cần thiết, con sẽ hiểu. Con phải nhớ, nhất định không được để nó lọt vào tay kẻ khác."

"Ngươi hỏi tại sao gia tộc ta thường đến đây cúng tế à? Chuyện kể ra dài lắm. Ta vốn là con cháu của tướng quân Hùng Cường. Lúc xưa khi Cảnh Nguyên hoàng đế ban chết cho tam tộc nhà Dương quý phi, lưu đày dòng họ bà ra ngoài biên cương, tướng quân vì tin tưởng bà nên đã cáo quan về đây. Sau đại chiến tam thần tộc, Cảnh Ninh hoàng đế hạ thánh chỉ ban ngọn núi này cho gia tộc ta, nói chúng ta phải trông coi toàn bộ núi non quanh đây, một nhúm cỏ dại cũng không được nhổ, lại sai chúng ta chú trọng săn sóc cái cây kia. Ta nghe tổ phụ nói hài cốt của Dương quý phi được chôn dưới đó, bởi vậy gia tộc ta mới lập bia mộ và cúng bái cho bà ấy."

"Y Hoàng, con nói cho ta nghe, trong ba vị hoàng đế: Cảnh Nguyên, Cảnh Diệu, Cảnh Ninh, ai là người tài trí nhất?"

"Tiểu bối, trong người ngươi tích tụ nhiều linh khí như thế mà không nhận thấy nó cũng có linh khí sao? Lịch Kiếp Linh Nhãn nói cho ta biết, linh khí của nó tích tụ được mấy trăm năm rồi, nhưng mà đáng tiếc, hình như đã thất thoát đi rất nhiều. Bây giờ nó thực sự rất yếu, nếu không nhanh chóng thoát thai hoán cốt, tìm một thân xác mới thì chẳng mấy chốc sẽ bị hình thần câu diệt. Nó lại chẳng chỉ điểm cho ta điều gì, ta cảm giác nó đang đợi người nào đó..."

...


Tin tức bát quái quá nhiều, Dạ Nguyệt Mị Ảnh dần mất kiên nhẫn. Nàng lướt nhanh con trỏ chuột, xóa sạch sẽ chúng. Bảng nhiệm vụ thoắt cái trống trơn, kế đó nhánh phụ tuyến xuất hiện vài mục nhỏ. Xem thoáng qua tên nhiệm vụ, nàng vừa định rời khỏi thương điếm thì bảng trò chuyện bỗng xuất hiện bong bóng thông báo nho nhỏ.


[Truyền Âm][Hỏa Hỏa]: Nhị tỷ có cần ta giúp gì không?


Đọc dòng này, Dạ Nguyệt Mị Ảnh thấy hơi đau đầu. Tốc độ làm việc của Thiên Lam Minh Châu thực sự nhanh thần tốc. Mới bàn bạc mấy phút trước, giờ người đã tìm đến rồi. Nàng nhịp nhịp tay trên nút Enter, lựa lời nói với đối phương.


[Truyền Âm][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Đệ tới tìm ta vậy chắc đã nghe Thiên Lam nói qua tình hình rồi. Cấp độ của đệ còn thấp, đi theo ta sẽ rất bất lợi.

[Truyền Âm][Hỏa Hỏa]: Tỷ khỏi lo cho ta. Ta là Hỏa Diệm AOE(3), chuyên đốt cả rừng chứ không chỉ chặt cây suông đâu. Cùng lắm thì lưỡng bại câu thương, tỷ muốn ta chém ai, ta chém chết kẻ đó.


Quả nhiên Khuynh Quốc Khuynh Thành toàn tập trung của hiếm vật lạ trong thiện hạ. Dạ Nguyệt Mị Ảnh chưa từng thấy đệ tử Hỏa Diệm nào theo thiên hướng đánh lan, bởi môn phái này chuyên về mảng phòng thủ, thêm cả các chiêu thức quần công thường gây ít sát thương hơn chiêu thức đơn công. Nếu muốn làm hung thần ác sát thì phải giống Ma Hình Quỷ Diện sử dụng bộ kĩ năng sát thủ, tập trung dồn toàn lực vào một mục tiêu, tốc chiến tốc thắng. Những người Thiên Lam Minh Châu nhắm tới toàn kẻ suy nghĩ quái lạ, chẳng ai giống ai, vậy mà cô vẫn có thể dùng tốt. Cô ngỏ ý muốn nâng đỡ Hỏa Hỏa, có lẽ đã tính đến vai trò của hắn sau này. Nếu thế nàng phải bỏ sức đánh giá hắn xem sao.


[Truyền Âm][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Được rồi. Giờ ta định làm nhiệm vụ, đệ rảnh thì qua Tứ Linh Trấn giúp ta đánh quái đi. Làm sớm nghỉ sớm, khuya lắm rồi.

[Truyền Âm][Hỏa Hỏa]: Ok. Ta tới ngay.


Thấy đối phương gọn gàng đồng ý, Dạ Nguyệt Mị Ảnh rời khỏi thương điếm cá nhân, sử dụng khinh công lướt tới trung tâm Tứ Linh Trấn. Cảnh sắc nơi đây chia thành hai mảng, một phía xây bồn hoa rực rỡ sắc màu, phía đối diện dành lại cho cây cổ thụ cao lớn già nua, trông như nửa bên này mang hơi thở thời đại, nửa còn lại phảng phất tháng năm xưa cũ. Mà ngăn cách giữa chúng là bức tượng tạc hình chu tước đỏ rực sống động. Nó vươn đôi cánh dài rộng ôm lấy đầu, lớp lông vũ phía trên điêu khắc hỏa diễm đầy tinh xảo. Phần chân cũng có dải lửa liếm ra sau, dưới áng chiều tà óng ánh hệt như những ngọn lửa mây thực thụ.

Trời vừa hay chập choạng tối, Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhanh chóng tiến tới bên cạnh cây cổ thụ, ở đó vừa xuất hiện một đốm sáng màu hồng nhàn nhạt, lượn lờ trôi giữa không trung, cách mặt đất chừng hai thước. Nàng mới bấm vào nó, một bảng đối thoại liền hiện ra.


"A... Ta khó chịu quá... Tiểu nữ, ngươi mau giúp ta..."


Nàng đã đọc mấy dòng kia từ ngày này qua ngày khác, cho nên chẳng thèm xem kĩ mà bấm chuột thật nhanh, lập tức tiếp nhận nhiệm vụ.

Bảng thông báo vừa biến mất, từ đầu bên kia thị trấn, một con Hỏa Diệm Sư phóng như bay đến trước mặt nàng. Đây là loại tọa kị tương đối hiếm gặp, chỉ có thể đánh rớt từ các boss lớn phía núi lửa Tây Bắc, xác suất cũng khá thấp. Vị chủ nhân cưỡi trên lưng con sư tử lửa mặc bộ giáp màu huyết dụ đúc hoa văn vảy rồng, tay cầm trường thương cực kì oai phong. Đường nét khí giới đầy góc cạnh, mũi thương bằng bạc bóng loáng, điểm tiếp nối giữa phần đầu và phần cán nạm viên hồng ngọc khắc hình thiên long uốn lượn, miệng mở to ngậm chặt mũi thương, đuôi cong lại quặp lấy ngù thương(4), thỉnh thoảng còn tỏa vài vệt lửa cháy sáng. Trông tổng thể bộ ba chủ tớ vừa nhất quán lại đặc biệt oai nghiêm hung dữ, có thể thấy đối phương rất trau chuốt vẻ ngoài bản thân. Dạ Nguyệt Mị Ảnh ngước mắt nhìn lên, trên đầu người nọ đề danh tự Hỏa Hỏa, phía trên nữa là sáu chữ "Khuynh Quốc Khuynh Thành Bang Chúng". Nàng chợt hiểu vì sao Thiên Lam Minh Châu lại để mắt đến hắn, vừa nhìn đã biết lượng tiền bỏ ra cho bộ dáng này lớn vô cùng.


[Truyền Âm][Hỏa Hỏa]: Đi được rồi chứ?

[Truyền Âm][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Ừ, đi thôi. Chúng ta tới U Tuyền đánh U Mãnh Giao Long.


Nhiệm vụ nàng tiếp nhận ban nãy có tên rất ngắn gọn, Dưỡng Thần. Nó yêu cầu người chơi đánh các loại quái vật được chỉ định, khi làm xong hệ thống sẽ tặng lại hai viên Dưỡng Thần Đan, dùng để gia tăng năng lực đặc biệt của mỗi môn phái, ví dụ phái Yến Vân sẽ được tăng 0.01% tốc độ di chuyển. Có điều cấp độ càng cao, số lượng quái cần đánh càng nhiều lại ở xa thành thị, thế mà phần thưởng thì vẫn chỉ có hai viên, cho nên dần dần về sau người chơi bình thường không còn mặn mà với nó nữa. Số kẻ kiên trì làm nhiệm vụ này như nàng mỗi ngày mỗi ít đi.

Rời khỏi khu an toàn, Dạ Nguyệt Mị Ảnh cùng Hỏa Hỏa cưỡi thú chạy băng băng giữa thảm cỏ xanh tươi ngút mắt, tưởng như sẽ dẫn đến tận cùng chân trời. Thất Thái Lộc mệnh danh linh vật núi rừng, Hỏa Diệm Sư là hung thú vùng núi lửa, bởi vậy khi di chuyển, dấu chân con trước để lại từng khóm hoa nở rộ, mà con sau vừa bước lên đã xoẹt lửa thiêu cháy mất, trông có chút buồn cười. Nơi hai người muốn tới nằm hướng Tây – Nam Vũ Quốc, sâu trong thạch động Thôn Vân. Hướng đi khá xa Tứ Linh Trấn và Tây Thành, giữa đường chẳng có lấy bóng thôn làng, vì vậy cả hai không gặp phải chuyện bất lợi nào.

Đến khi nhìn thấy bóng cửa vào thạch động, đột nhiên bên phải hai người bắn tới một tia sáng màu tím đậm. Dạ Nguyệt Mị Ảnh vốn đi phía trước Hỏa Hỏa, song khi gần tới nơi hắn nôn nóng tăng tốc vọt lên, cho nên lúc này mới trúng chiêu thay nàng. Tia sáng kia vô cùng quỷ dị, vừa chạm vào người Hỏa Hỏa lập tức hóa thành sợi dây mỏng quấn lấy kẻ địch, không cho hắn nhúc nhích nửa bước. Dạ Nguyệt Mị Ảnh rất nhạy cảm với phương hướng tấn công, mắt vừa thấy vệt sáng xẹt qua đã dùng khinh công vọt sang bên trái, cách Hỏa Hỏa chừng ba thước. Thế nhưng đối phương đã đoán trước được hành động này, chân nàng còn chưa chạm đất, một chiêu khác đã bắn tới nơi, toàn thân Dạ Nguyệt Mị Ảnh đờ ra ngây dại.


[Lân Cận][Hỏa Hỏa]: Là kẻ nào?


Sắp vào cửa còn bị đánh lén, Dạ Nguyệt Mị Ảnh sốt ruột chẳng kém gì Hỏa Hỏa. Nàng nhanh chóng điều chỉnh hướng nhìn, ra sức dò xét. Khung cảnh xung quanh rất thoáng đãng, trên thảm cỏ trải dài tít tắp chỉ mọc vài cái cây to cao, trông chẳng ăn nhập gì với nhau. Bỗng từ bên cái cây đối diện hướng mặt Hỏa Hỏa có hai bóng người bước ra, đều là nữ. Vừa đọc được tên một trong hai người, Dạ Nguyệt Mị Ảnh vô cùng sửng sốt, nhất thời không biết phải nói gì.


[Lân Cận][Hỏa Hỏa]: Đánh lén hèn hạ!


Hiệu ứng trói buộc vừa kết thúc, Hỏa Hỏa lập tức co người bật chân, đâm mạnh thanh trường thương về phía trước. Tức khắc một ngọn lửa cháy bùng trên cánh tay hắn, lan tỏa thành hình cánh cung chạy men lên thân cây thương. Ngọn lửa vừa rời khỏi mũi nhọn liền biến thành con chim lửa đỏ rực, sải cánh bay thẳng về phía kẻ địch. Hỏa điểu lướt được nửa đường bỗng rẽ sang hướng khác, nhìn qua như nó đang đuổi theo mục tiêu. Dạ Nguyệt Mị Ảnh chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy bên hông Hỏa Hỏa xoẹt lên quầng sáng tím đậm. Ánh sáng chói lóa che hết nửa người hắn, nàng sốt ruột nhìn bảng thông tin đội ngũ, thấy dây máu Hỏa Hỏa chỉ còn một nửa mà ngẩn người. Rõ ràng hắn ra đòn trước, vậy mà đối phương phản ứng còn nhanh hơn.


[Lân Cận][Hạ Hoàng Tuyền]: Ngươi chớ có mà nhúc nhích. Còn thích chết thì cứ bước thêm một bước đi.

[Lân Cận][Hỏa Hỏa]: Chết thôi mà, ta sợ gì chứ! Đánh lén còn cao giọng, đợi coi ai băm ai trước!


Cãi thì cãi thế thôi, thực ra Hỏa Hỏa chẳng cựa quậy được chút nào. Hàng tá kĩ năng khống chế luân phiên xuất hiện trên người hắn, giây giây phút phút kiểm soát nhất cử nhất động.

Hạ Hoàng Tuyền bước qua Hỏa Hỏa, chậm rãi đi đến trước mặt Dạ Nguyệt Mị Ảnh. Thấy đối phương tiến về phía mình, nàng gắng thả lỏng bản thân, cây quạt trong tay theo ý chủ nhân đánh ra chiêu Minh Đức Viễn. Tên kĩ năng còn chưa hiện, Hạ Hoàng Tuyền chỉ nhìn cử động tay đối phương đã nhẹ nhàng dùng bộ pháp khinh công lách qua một chút, dễ dàng tránh đi. Bóng dáng Hạ Hoàng Tuyền thình lình phóng to ra, chắn hết tầm nhìn của Dạ Nguyệt Mị Ảnh. Nàng thoáng giật mình, ngón tay theo bản năng bấm ngay vào một bí kĩ tuyệt học, vụt chạy khỏi tầm tấn công của đối phương. Tưởng chừng đã thoát được, vậy mà dáng người kia chớp mắt đã ở ngay sau lưng nàng. Bóng đen đổ dài xuống bước chân, bàn tay người đó phất ngang về phía sau, tiêu sái đánh tới một chiêu thức. Lần này nàng biết không thể thoát được, đành liều mạng bung ra Bất Động Như San.

Tháp chuông vàng óng bao phủ lấy Dạ Nguyệt Mị Ảnh, xóa đi mọi trạng thái bất lợi nhưng vẫn giữ nàng trong bán kính nửa thước. Hạ Hoàng Tuyền vòng qua trước mặt nàng, yên lặng chốc lát mới mở miệng nói hai chữ.


[Lân Cận][Hạ Hoàng Tuyền]: Lố bịch.


Hiệu ứng bất động trên cơ thể Dạ Nguyệt Mị Ảnh đã hết nhưng nàng chẳng dám động đậy. Hạ Hoàng Tuyền dường như chỉ muốn khống chế Hỏa Hỏa, còn với nàng thì tận tâm tận sức mỉa mai cay nghiệt. Nàng đưa mắt thăm dò, dù cho màn hình chỉ toàn mô hình số hóa chẳng có chút cảm xúc. Cuối cùng không lần được manh mối nào, nàng đành cẩn thận hỏi.


[Lân Cận][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Hai người muốn gì ở ta?

[Lân Cận][Hỏa Hỏa]: Muốn Kim Bài Miễn Tử của tỷ chứ còn gì nữa. Chết tiệt, giỏi thì solo với ta trước đi!

[Lân Cận][Hạ Hoàng Tuyền]: Ngươi chắc chắn?

[Lân Cận][Hỏa Hỏa]: Đương nhiên!

[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Đệ đừng như vậy, để ta nói chuyện với bọn họ.

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Đại tỷ sắp xếp cho ta đi theo tỷ, ta chưa học hỏi được gì đã có kẻ muốn làm loạn, rõ ràng không nể mặt ta.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh cực kì phiền não. Nói trắng ra thì, Hỏa Hỏa thua đối phương tới mười tám cấp, tu vi cũng chẳng cao, lại theo đường cận chiến, so với đại đệ tử Yến Vân Phái thì quá chênh lệch rồi. Nói không chừng, Hạ Hoàng Tuyền mà cao hứng sẽ đánh hắn tối tăm mặt mũi. Người trẻ tuổi thường ít biết tiến thoái, hiếu chiến sĩ diện, hơn cả lại ở trong thế giới ảo, tâm tính nổi loạn đương nhiên càng có đất phát triển. Nàng suy nghĩ đương độ nửa phút, Hạ Hoàng Tuyền bỗng quay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net