Chương 29: Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuông đổ lần thứ hai, Diệu Anh mới nhấc máy.


- Em nghe đây.

- Trễ rồi tôi còn tìm em, không làm phiền em chứ?

- Không ạ. Chị... về nước rồi à?


Ba tuần trước Nhã Ân đã bay sang Phù Tang chụp một tập ảnh mới, tiện thể đi nghỉ dưỡng ngắn hạn. Thường thì cô sẽ cắt liên lạc với công ty cho đến khi về nước, lần này nàng nhận được điện thoại của cô thật quá bất ngờ.


- Chưa, ngày mai tôi mới bay, ngày kia tôi có lời mời dự một buổi triển lãm hội họa. Em phụ trách chuẩn bị trang phục ngày hôm đó đi, nhớ chọn loại nhã nhặn lịch sự, không cần cầu kì.

- Vâng.

- Còn nữa, hôm đó em đi theo tôi, Thủy Linh theo Thanh Tuyền đến trường quay rồi.


Từ lúc nghe hai chữ "hội họa", sắc mặt Diệu Anh dần chuyển biến nhợt nhạt. Nàng nắm chặt điện thoại, cố gắng bình ổn hơi thở, rành rọt đáp lại từng chữ.


- Em không thể đi được, chị tìm người khác được không?

- Sao vậy?

- Lúc vào công ty em có nộp giấy chứng nhận của bác sĩ, em mắc chứng ám ảnh tâm lý liên quan đến tranh vẽ tay.


Đúng với dự đoán của nàng, Nhã Ân hơi trầm xuống một chút rồi mới đồng ý.


- Được rồi. Em cứ sắp xếp chuyện trang phục, tôi sẽ chọn người khác đi cùng. Mà nói vậy hôm đó em rảnh phải không? Làm giúp tôi một món ngọt, được chứ?

- Chuyện này... - Diệu Anh hơi chột dạ, lưng đang dựa vào ghế tự động duỗi thẳng.

- Em đừng nuốt lời đấy. – Nhã Ân tức khắc ngắt lời nàng. – Tôi đã nhịn uống rượu cả kì nghỉ này rồi.

- Nhưng mà hôm đó...

- Chỉ một phần bánh ngọt thôi mà. Khuya rồi, chúng ta không nên dông dài nữa.

- Vậy... Chào chị.

- Được, ngày kia gặp em ở công ty. Ngủ ngon.


Cuộc gọi vừa ngắt, Diệu Anh đau khổ gục mặt xuống bàn, hai bàn tay vòng qua ôm lấy cổ. Vùi đầu hồi lâu, mắt nàng đang nhắm nghiền chậm rãi hé mở. Ánh nhìn không có tiêu cự, hoàn toàn thẫn thờ. Thôi, chỉ cần đừng đến nơi đó là tốt rồi, nàng không phải thấy những thứ không nên thấy.

Buổi đêm yên tĩnh vô cùng, ánh đèn đường vàng vọt hắt vào bục cửa sổ, thoạt nhìn ấm áp hơn những ngày mưa phùn rất nhiều. Diệu Anh uể oải đứng dậy vào bếp rót một ly nước đầy, sau khi uống hết mới trở về phòng ngủ. Vách tường đối diện giường vẫn còn treo bức tranh màu nước. Màn mưa như có nhưng không, người trong tranh như ẩn như hiện. Diệu Anh ngồi trên giường nhìn nó thất thần một lúc lâu, cuối cùng quyết tâm kéo chăn phủ kín đầu, dùng bài tập điều hòa hơi thở cố gắng ổn định cảm xúc, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Trời tối rồi lại sáng.

Máy bay đáp xuống phi trường Ngọc Viễn vừa đúng ba giờ chiều. Nhã Ân rời khỏi sảnh chờ theo cổng vip, khi ra tới cửa thì thấy từ xa có người ngồi trong xe hơi vẫy tay với mình. Nhìn thoáng qua biển số xe, cô không chần chừ mà bước tới mở cửa sau ngồi vào.


- Cô thật khó chờ.


Giọng nói Vân Khánh truyền khắp khoang xe, âm sắc so với lúc làm việc lười biếng mà ngả ngớn hơn rất nhiều. Nhã Ân đã từng chứng kiến thái độ này của cô nàng cho nên chẳng đáp trả. Trái lại Khả Hân ngồi bên cạnh cô ngước nhìn ghế trước, đôi mày nhướng lên một chút.


- Rốt cuộc hai người hẹn tôi làm gì?


Vân Khánh hiện tại có phần nóng nảy. Trong xe chứa tới ba tảng băng di động khiến cô nàng bứt rứt không chịu nổi. So với mấy người này, Diệu Anh vẫn dịu dàng biết bao nhiêu, ít nhất nàng sẽ tỏ chút phản ứng cho mình vui lòng.


- Chuyện tôi hẹn cô liên quan đến Diệu Anh. – Khả Hân chậm rãi trả lời. – Trước tiên chúng ta tới chỗ này đã.

- Chỗ nào?

- Tới nơi cô sẽ biết.


Cô nói rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho người đàn ông ngồi ở vị trí ghế lái điều khiển xe rời khỏi sân bay.

Vừa hay hôm nay giao thông thông thoáng, chiếc xe trơn tru chạy đến viện tâm lý học ở trung tâm Ngọc Viễn. Khi đầu xe trờ tới gần lối xuống tầng hầm, Vân Khánh đột nhiên hét lên.


- Dừng!


Người đàn ông rất thức thời, lập tức tấp vào bên đường.


- Tại sao lại đến chỗ này!? – Vân Khánh mặc phép tắc cư xử, chồm người xoay về sau, kích động quát.

- Cô chắc chắn biết rõ tình trạng của Diệu Anh. – Khả Hân lựa lời mà đáp. – Em ấy rõ ràng mắc bệnh tâm lý, bệnh trạng còn rất nặng. Nếu muốn tốt cho em ấy, nhất định phải tìm chuyên gia tâm lý điều trị.

- Tôi đã nói, cậu ấy sẽ không tiếp nhận điều trị tâm lý. Hơn nữa, muốn tìm thì phải là tôi tìm! Ai cần mấy người tìm!


Không khí trong xe phút chốc căng như dây đàn. Vân Khánh vẫn trừng to mắt hung dữ, hết đảo qua Khả Hân lại chuyển đến Nhã Ân. Từ đầu chí cuối Nhã Ân vẫn chưa nói lời nào, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi. Mấy năm gần đây khí hậu thay đổi làm thời tiết trở nên bất thường, chuyến bay vừa rồi gặp một ít sự cố trên không, thần sắc cô theo đó mà tái nhợt. Vốn dĩ cô muốn tranh thủ hồi sức trên đường đi, cuối cùng đã bị Vân Khánh đảo lộn tất cả.


- Cứ vào đó xem thế nào, nếu cô chọn không được ai thì chúng ta đi tìm người khác. – Nhã Ân mở mắt nhìn thẳng cô nàng. – Hay Lê Bảo đại tiểu thư đây có tâm lý khác thường, sợ người ta nhìn ra mình bị bệnh?

- Cô! – Vân Khánh tức nghẹn họng, hung hăng giơ ngón trỏ chỉ thẳng vào Nhã Ân. – Ngay từ đầu cô vốn chẳng quan tâm cậu ta ra sao, tôi thực sự hoài nghi lòng thành của cô!

- Tôi có lòng thành hay không, cứ vào sẽ biết. Chúng tôi đã tận sức nhờ người tốt nhất cả nước rồi. Thái độ của cô như thế, thật khó mà hợp tác.


Ánh mắt Vân Khánh chợt thu lại, dáng vẻ lưỡng lự tiến thoái. Bấy giờ người đàn ông lái xe lên tiếng nhắc nhở.


- Chỗ này không thể dừng xe. Tôi có thể trả tiền phạt, nhưng các em nên vào đi, trời sắp mưa rồi.


Quả thật ở bên ngoài, từng đám mây đen đang ùn ùn kéo đến giăng đầy trời. Khả Hân nghe vậy liền mở cửa, đợi Nhã Ân đứng vững vàng mới dịch chân, mở luôn cửa cho Vân Khánh. Cô nàng dù cáu kỉnh nhưng vẫn xuống nước mà nâng người rời khỏi ghế.

Lúc chiếc xe rời khỏi thì có một chiếc xe khác chạy lên từ tầng hầm, lướt qua ba người rồi dừng ở trước cổng chính của viện tâm lý học. Vân Khánh theo quán tính xoay đầu, bắt gặp một cô gái trẻ đi đến bên cạnh nó. Trước khi cô ấy biến mất sau cánh cửa còn cúi nhẹ đầu ra dấu chào.


- Đi thôi.


Chất giọng nhỏ trầm của Khả Hân đánh thức Vân Khánh. Cô nàng nhanh chóng đuổi theo, trong miệng hồ nghi tự hỏi.


- Người vừa rồi trông thật quen.


Nhã Ân nghe được câu kia, hờ hững trả lời khi cửa thang máy vừa đóng.


- Vậy mà tôi tưởng cô rất thông suốt chuyện trong giới showbiz. Là Nguyên Phương.


Miệng Vân Khánh lập tức mở thành hình chữ O. Nguyên Phương vốn là một diễn viên đầy triển vọng, có điều mấy năm nay bặt tin trong ngành, rất nhiều người đồn đoán cô ta đã giải nghệ.


- Sao cô ta lại ở đây? Cô ta có bệnh sao?

- Không phải chuyện của cô, cô quan tâm làm gì.

- Vậy cô quan tâm chuyện của Diệu Anh làm gì?


Nhã Ân quay đầu nhìn người bên cạnh, ngay lúc đó thang máy đã lên tới nơi. Ba người yên lặng bước ra, câu hỏi kia cũng tạm thời trôi vào quên lãng.

Khả Hân đưa tay gõ cửa căn phòng đầu tiên, người chờ đón bọn họ là một vị bác sĩ nữ, thoạt nhìn đã ngoài ba mươi. Mái tóc xoăn đen nhánh trên nền áo blouse trắng muốt, tác phong gọn gàng chỉn chu tạo cảm giác rất đáng tin tưởng. Nhã Ân và Khả Hân chậm rãi theo cô ta đi vào trong, giây lát sau mới cảm thấy kì quái, hai người cùng quay đầu ra cửa. Vân Khánh vẫn đứng yên không nhúc nhích ở đó, gương mặt cau có như muốn phát nổ.


- Cô làm sao vậy? – Khả Hân nghi hoặc hỏi.

- Em ấy ghét tôi.


Vị bác sĩ kia đáp rất thờ ơ. Cô ta ngồi xuống phía sau bàn làm việc rộng dài, đưa tay mời hai người cùng đến, sau đó mới nhìn tới Vân Khánh.


- Em cũng nên vào.

- Tôi không muốn vào. – Vân Khánh mặt nặng mày nhẹ, nén hơi phun ra mấy câu. – Thảo Dương, tôi thực sự căm ghét chị. Lần trước ở nhà hàng, tôi đã cảnh cáo chị đừng xuất hiện trước mặt tôi!

- Chuyện chúng ta để sau hẵng nói. – Vị bác sĩ tên Thảo Dương nhìn thẳng cô nàng, âm giọng rất bình thản. – Bây giờ tôi chỉ muốn trao đổi về bệnh nhân của tôi.

- Cậu ấy là bệnh nhân của chị bao giờ!?

- Em muốn biết thì vào đây. Tôi chưa từng nói dối em, đúng chứ?


Quan sát nét mặt Vân Khánh, Khả Hân ngầm hiểu quan hệ giữa hai người rất sâu xa. Thảo nào mấy ngày trước cô trao đổi với Thảo Dương, cô ta nói nghìn vạn lần không được để cô nàng biết bọn họ hẹn nhau ở đây. Cô ta muốn cô tiền trảm hậu tấu, lừa Vân Khánh đến chỗ này. Dữ liệu trước mắt cho cô biết, đây là loại quan hệ mà bất kì ai cũng không thể can thiệp, cho nên cô lựa chọn chờ đợi chứ chẳng thúc giục. Khả Hân có thói quen, gần như đã biến thành một loại ám ảnh, rằng gặp ai cũng sẽ âm thầm đánh giá đối phương, sau đó mới dựa vào bảng đánh giá này mà vận dụng các loại hình thức giao tiếp khác nhau. Điểm này cô rất khác với bạn thân mình. Ngoại trừ cô, Nhã Ân chưa từng để ai vào mắt. Cô cư xử với trăm người như một, là kiểu trông vô cùng nhiệt tình nhưng luôn giữ vững khoảng cách, ngay cả Thanh Tuyền mang danh học trò đầu tiên cũng chỉ chiếm được một chút sự quan tâm từ thầy mình.

Nghe Vân Khánh đứng ngoài cửa phóng lửa phóng điện, Nhã Ân mệt mỏi chống tay lên thành ghế đỡ lấy đầu, nhẹ giọng cắt ngang.


- Tôi rất mệt. Có thể bắt đầu chưa?


Dựa vào hiểu biết của bản thân, Vân Khánh biết bây giờ rời đi thì hẳn bọn họ vẫn tiếp tục bàn luận về Diệu Anh, cho nên cô nàng miễn cưỡng bước vào phòng, tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống.

Không khí trong phòng căng thẳng hệt như vừa rồi ba người ngồi trong xe, thế nhưng chẳng ai màng tới nó. Ở đây hoàn toàn không hiện diện sự hợp tác thường thấy giữa bác sĩ tâm lý và "người nhà bệnh nhân".

Đợi ba người đối diện sẵn sàng, Thảo Dương đặt hai tấm ảnh trong tay xuống bàn, bắt đầu hỏi.


- Các cô biết họ không?


Tất cả cùng dời mắt nhìn xuống. Trong ảnh là một người đàn ông và một người phụ nữ, dung mạo ưa nhìn, người trước để kiểu tóc húi cua nam tính mạnh mẽ, người sau mang nét đẹp thanh thuần mảnh mai. Cả hai thoạt nhìn chưa đến ba mươi nhưng màu phim đã khá cũ, có vẻ chụp cách đây nhiều năm rồi.


- Tôi biết người này. – Khả Hân chỉ tay vào hình người đàn ông. – Là Quốc Tiến, một họa sĩ rất nổi tiếng, bị xử bắn vì tàng trữ ma túy và trợ giúp xã hội đen rửa tiền.


Thảo Dương gật đầu xác nhận rồi quay sang Nhã Ân, chỉ thấy cô nhíu chặt mày nhìn tấm ảnh còn lại, tay cũng không còn chống trên thành ghế nữa.


- Đây là ba của Diệu Anh.


Lời Thảo Dương nói rất nhẹ nhàng nhưng lại làm tất cả phải giật mình.


- Chị nói cái gì? – Vân Khánh vô thức lớn giọng. – Không thể nào. Cậu ấy nói mình là trẻ mồ côi, lúc nhỏ sống ở cô nhi viện, sao bây giờ lại có ba mẹ được.

- Con bé nói vậy mà em cũng tin. – Bao nhiêu năm nay, Thảo Dương vẫn luôn hoài nghi tư duy logic của cô nàng. – Nếu là cô nhi, nhà cửa, xe máy, tiền sinh hoạt, tiền học hành của con bé từ đâu mà ra? Em quên năm đó em gây tai nạn, con bé tự thanh toán viện phí mà không dùng bảo hiểm y tế sao?


Vân Khánh bị hỏi tới ngớ người. Khả Hân ngồi bên cạnh cô nàng hơi nhăn nhăn mặt.


- Cô nói rõ một chút, kể từ đầu chí cuối, vậy có được không?


Quan sát phản ứng của Khả Hân, Thảo Dương biết trong lòng đối phương nảy sinh sốt ruột, vì vậy thể hiện triệt để sự chuyên nghiệp mà tiếp tục cuộc thảo luận. Cô cẩn thận sắp xếp từ ngữ, dùng phương thức kể chuyện truyền đạt cho ba người.


- Năm đó Quốc Tiến bị bắt vì rửa tiền và buôn ma túy, chuyện này báo chí đã viết rất nhiều, tôi cũng không cần nói chi tiết. Thế nhưng sau khi điều tra viên kiểm tra kĩ càng hơn lai lịch Quốc Tiến, bọn họ phát hiện những tác phẩm từ năm 20xx đổ về trước đều không được đánh giá cao, phong cách hội họa cũng thay đổi. Trước năm đó, ông ta theo phong cách hội họa phương Đông. Sau năm đó, các bức tranh hướng theo phong cách phương Tây. Ở độ tuổi khi ấy của ông ta, đây là chuyện rất khó xảy ra.

Phía cảnh sát hết sức lưu ý mâu thuẫn này cho nên đã triển khai điều tra sâu hơn, đồng thời mời tôi đến làm cố vấn cho bọn họ, cùng tiến hành chất vấn tội phạm. Chúng tôi bắt đầu tìm thấy những điểm méo mó trong tâm lý của Quốc Tiến, mà các điều tra viên cũng có manh mối mới. Trên một bài bức tranh bị thu giữ, bọn họ quét được dấu chữ ký chìm ngay dưới chữ ký mà ông ta dùng. Nói cách khác, người đã vẽ những bức họa đắt giá này không phải Quốc Tiến, mà là một người khác.


Nói tới đây, Thảo Dương xoa xoa hai tay, nắm hờ lại đặt trên bàn. Cô nhìn qua Vân Khánh, quả nhiên nhận được phản ứng ngây dại của cô nàng, tuy vậy hai người còn lại chỉ im lặng tiếp thu các thông tin này.


- Ý chị là gì? – Vân Khánh mất kiên nhẫn, cố gắng gằn giọng. – Nói rõ ra.

- Đúng. Em nghĩ đúng. – Thảo Dương giải đáp hồ nghi trong lòng cô nàng.


Đến lúc này Khả Hân rốt cuộc đã phản ứng. Cô ngồi thẳng người, định mở miệng lên tiếng, đột nhiên lại bị Vân Khánh cướp lời.


- Nói bậy! Thảo Dương, đừng tưởng chị thích nói gì thì nói! Cậu ấy mắc chứng PTSD(*) với tranh vẽ tay, chắc chắn không thể vẽ mấy thứ đó!


Sự kích động của Vân Khánh khiến Khả Hân phải khó chịu nhíu mày. Có điều lời cô nàng nói không hẳn không có lí. Trong hồ sơ nhân sự của Diệu Anh vẫn còn giữ giấy chứng nhận bệnh trạng, chính bởi điều ấy cô mới tìm tới chuyên gia tâm lý học. Tuy nhiên tính toán theo ngày tháng đóng dấu bác sĩ, khi đó nàng chỉ mới mười bốn tuổi. Mà người đóng dấu, lại chính là Thảo Dương. Ban đầu Khả Hân không để ý chi tiết ấy, cho đến ngày Thảo Dương đề nghị được quan sát Diệu Anh ở khoảng cách gần, cô đã hiểu tình hình của nàng thực sự rất xấu.


- Bác sĩ Dương, cô nói chi tiết đi. – Khả Hân nhìn thẳng vào mắt Thảo Dương, ám chỉ cô muốn đáp án rõ ràng nhất.


Khi Khả Hân nói vậy, Thảo Dương lại lần nữa chuyển mắt đến Nhã Ân, như thể chờ đợi điều gì đó ở cô. Biết có người quan sát mình, Nhã Ân chỉ ngẩng đầu đối mặt, che giấu triệt để ý kiến bản thân.


- Tôi biết mỗi người trong căn phòng này đều là thiên tài. – Thảo Dương nhìn qua lần lượt từng người, sau đó rủ mắt xuống tấm ảnh còn lại. – Cô ấy cũng vậy, mà Diệu Anh cũng vậy. Chỉ có Quốc Tiến là không.

Lúc còn sống, Quốc Tiến cưới một người vợ mang chất giọng trời ban, khi cất tiếng sẽ làm người ta say mê chìm đắm. Cho dù kĩ thuật hát chẳng hơn ai quá nhiều, nhưng mỗi câu đều ngập tràn cảm xúc. Hai người cưới nhau ba năm thì sinh một bé gái. Đứa trẻ này thông minh thiên bẩm, hoạt bát đáng yêu, cả hai vô cùng yêu thương con bé, xem nó như trân châu bảo ngọc.

Thế nhưng chuyện ấy chỉ đẹp đẽ đến khi con bé lên năm tuổi. Lần đầu tiên đứa trẻ cầm cọ phác họa chân dung của mẹ, Quốc Tiến biết bản thân không thể sánh bằng con mình. Người vợ giỏi giang chẳng nói, cô ấy đã vì chồng mà chỉ hát ở phòng trà, từ chối trở thành ca sĩ chuyên nghiệp. Nhưng đứa trẻ này thì khác. Lúc ấy con bé còn quá ngây ngô nhỏ dại, chỉ biết làm điều mình thích mà không biết bản thân đang từng bước khoét sâu vào mặc cảm của ba mình. Thời gian ngắn sau, một người bạn của ông ta là nhà phê bình nghệ thuật chẳng ngần ngại mua bức tranh con bé vẽ với giá rất cao, còn khen ngợi hết lời. Nội tâm Quốc Tiến thời khắc ấy đã hoàn toàn sụp đổ.

Năm ấy tôi viết báo cáo về trọng án này, thực chẳng biết nên thương xót hay nên căm phẫn. Ở góc độ bản thân tôi nhận định, vận mệnh trớ trêu, đẩy ông ta vào con đường tuyệt vọng. Khi còn nhỏ không được bố mẹ công nhận, lúc trưởng thành xung quanh lại toàn các bậc thiên tài, vĩ nhân. Bởi vì mặc cảm tâm lý sâu nặng, ông ta ép con mình vẽ ra vô số bức họa, hoang tưởng tự nhận chúng là thành tựu riêng mình. Ông ta giết nhà phê bình nghệ thuật kia bịt đầu mối, móc nối với xã hội đen, dùng tiền tài vật chất thỏa mãn cảm giác hư vinh phù phiếm.

Khi tổ điều tra lục soát lại toàn bộ bảy căn nhà của Quốc Tiến, phát hiện ông ta đã xây dựng căn hầm bí mật ẩn dưới một trong số chúng. Tuy bên trong hầm dơ bẩn cũ nát nhưng lại treo đầy những bức tranh rất đẹp, thậm chí có bức màu còn chưa khô. Ở đó, bọn họ tìm được một cô bé váy áo rách nát đang tỉ mẩn ngồi phác họa trên tấm vải trắng tinh.

Thời điểm tôi tận mắt chứng kiến khung cảnh đó, thực sự có cảm giác như nhìn thấy xác chết khô biết cử động. Người con bé đầy vết thương lớn nhỏ, toàn da bọc xương, đôi mắt vô hồn, miệng chỉ lẩm bẩm hai ba từ mà cánh tay quắt queo lại chẳng ngừng hoạt động.

Đứa trẻ ấy, chính là Diệu Anh.


Câu sau cuối được Thảo Dương cố ý kéo dài, nhấn mạnh trên từng chữ. Quả nhiên, loại trừ Vân Khánh, lời ấy rơi vào tai hai người kia giống phát pháo bắn xuống mặt hồ thu, phá hủy sự tĩnh lặng trấn định mà bọn họ bày ra. Trong một số trường hợp, chỉ có chấn động cực lớn mới xoay chuyển được thái độ một con người. Cô muốn bọn họ nhất định phải khắc ghi như tạc từng lời mình nói ngày hôm nay.

Một tiếng đập bàn vang vọng.

Bàn tay phải Nhã Ân nắm chặt đến nỗi run lên bần bật. Đôi môi cô mím chặt, cơ mặt khẽ giật nhẹ, cơ hồ như đang đè nén tâm tình chực phun trào.


- Lâm Diệu Linh. – Nhã Ân hít một hơi sâu nói ba từ, âm điệu muốn phát run. – Bà ấy cũng do ông ta giết?

- Không phải. – Thảo Dương từ tốn trả lời, trong lòng hiếu kì vì sao cô hỏi về người phụ nữ trong ảnh mà không phải người đàn ông kia. – Diệu Linh do bệnh tim tái phát mà qua đời, điều này bác sĩ riêng của nhà họ đã xác nhận. Nhưng mà, có lẽ bà ấy chết trước mặt con gái mình. Bởi vì sau lễ mai táng, chẳng ai nhìn thấy con bé nữa.


Cả nhà đều chết, chỉ riêng bản thân vẫn tồn tại.

Ai có thể hiểu nổi.

Ai có thể hiểu nổi, Diệu Anh dùng tài hoa mình có làm mẹ vui vẻ hạnh phúc, đến sau cuối lại khiến ba ghen tị cùng cực. Bị chính người bảo bọc mình bạo hành, loại đau đớn này bi thương đến chết tâm. Vết thương trên bàn tay nàng, là bởi nàng căm ghét thứ tài năng phá hủy gia đình mình. Hình xăm trên bàn tay nàng, là lời hứa cay đắng nàng gìn giữ. Từng nhát từng nhát dao cắt xuống tượng trưng cho trái tim xước sẹo rỉ máu, từng đóa từng đóa hoa nở rộ kiều diễm động lòng người.

Tường vi hồng mang ý nghĩa tình yêu mãi mãi, mà từng đóa hồng phớt biểu trưng cho lời thề hẹn.

Nàng yêu hai người đến vô ngần. Lời nàng hứa với người mẹ năm ấy vẫn tròn vẹn như thế.


Diệu Anh, hãy tha thứ cho ba con.



Chú thích:

(*) PTSD: Rối loạn stress sau sang chấn hay Hậu chấn tâm lý (tiếng Anh: Posttraumatic Stress Disorder) là một rối loạn tâm lý, tổn thương về mặt tinh thần, biểu hiện bằng các triệu chứng lo âu rõ rệt sau khi phải đương đầu với sự kiện gây tổn thương và vẫn tiếp tục kéo dài sau đó khi sự kiện đã kết thúc từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net