Chương 3: Một Lòng Bảo Hộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Không được rời khỏi vị trí!


Thiên Lam Minh Châu hét lên trên kênh ngữ âm, cố gắng ngăn cản những người có ý định chạy đến hỗ trợ Phi Thiên Tuyết Vũ. Nhìn cảnh tượng dã man ở cửa thành, đoán chừng bang chủ Phi Thiên Lộng Nguyệt chẳng thể cầm cự quá một phút nữa. Cũng may cô vẫn còn một phương án dự phòng.


- Nguyệt Ảnh, mau tới!


Không đợi Thiên Lam Minh Châu nói hết câu, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đã tự thoát li quân đoàn, sử dụng kĩ năng Ẩn Ngân của trang bị Phiên Điệp Lạc Vũ tan biến vào không khí. Chỉ những người thuộc Khuynh Quốc Khuynh Thành mới có thể nhìn thấy hình bóng mờ nhạt của nàng đang vượt qua bọn họ, chạy ngược về phía cửa thành.

Mấy kẻ Cố Thời Nguyệt Sắc thấy cột máu của Phi Thiên Tuyết Vũ chỉ còn một phần mười càng hung hăng hơn, không hẹn mà cùng xuất ra những sát chiêu mạnh nhất. Một luồng ánh sáng hỗn hợp đủ màu sắc cuồn cuộn như lốc xoáy, rẽ nước đánh thẳng về phía cô. Bang nhân Phi Thiên Lộng Nguyệt kinh hãi, lần này thật sự không xong rồi. Ngay thời khắc bốn bề run sợ, một tiếng "đinh" buốt tai vang lên, đáy biển đột nhiên chói lòa.

Khi ánh sáng vụt tắt, tất cả đều nín thở. Dạ Nguyệt Mị Ảnh đã kịp đến bên cạnh Phi Thiên Tuyết Vũ, xung quanh hai người còn có một tinh cầu trong suốt kết thành từ năm con hồng điệp. Không gian dường như rung động một lần nữa, tinh cầu nháy mắt bể vụn. Bầy hồ điệp vẫy nhẹ đôi cánh của mình, đồng loạt bay về phía Dạ Nguyệt Mị Ảnh, tan biến nơi ngực trái nàng.


- Thiên Lam, Tuyệt Ca, giúp mình! Ám Vũ mau kìm hãm mấy kẻ trên tường thành! Ngoại trừ Liên Hoa, những người khác mau lui lại năm thước!


Lần đầu tiên Dạ Nguyệt Mị Ảnh lên tiếng chỉ huy trận chiến ngày hôm nay. Nàng nhanh chóng đánh thức mấy người đồng đội còn đang ngây dại ra kia. Thời gian hiện tại không cho phép bọn họ bỏ lỡ một giây nào nữa.


- Vừa rồi là gì vậy? – Hàng Yêu Phục Ma không kìm được tò mò, liền hỏi.

- Bảo bối mới. – Dạ Nguyệt Mị Ảnh trả lời ngắn gọn.


Đứng trước mặt Phi Thiên Tuyết Vũ, nàng mới hiểu áp lực mà cô đang gánh vác. Phòng thủ ở cả hai mũi tấn công của địch, thật sự quá trâu bò. Một Liên Hoa đệ tử liễu yếu đào tơ lại có thể trở thành người chịu đòn chính trong cuộc hỗn chiến. Cẩn thận đánh giá tình hình của Phi Thiên Tuyết Vũ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đột nhiên trầm xuống, nàng bình tĩnh nói.


- Mau tháo bùa Gia Cố.


Bùa Gia Cố là đạo cụ hỗ trợ, có tác dụng gia tăng gấp đôi hiệu quả của trang bị trong một thời gian nhất định, bù lại độ bền bị ảnh hưởng rất nhiều. Từng có người dán Bùa Gia Cố lên y phục mà nàng chế tạo, hậu quả chỉ sau một trận dã chiến nó liền hư hỏng, vì vậy Dạ Nguyệt Mị Ảnh rất ghét loại bùa này. Nàng đã thẳng thắn tuyên bố sẽ không chế tạo trang bị cho ai sử dụng nó. Bây giờ nhìn thấy ba vòng tròn đỏ biểu thị hiệu ứng Bùa Gia Cố trên bộ Tiên Lữ Tình Duyên, lòng Dạ Nguyệt Mị Ảnh thấy khó chịu vô cùng.


- Tình trạng hiện tại của Tuyết Vũ không cho phép nàng chiến đấu đúng thực lực nên phải miễn cưỡng sử dụng. Nàng làm vậy cũng vì chiến thắng của chúng ta. Hi vọng Khuynh Thành phó bang chủ thông cảm.


Người trả lời nàng là Hạ Vũ Thanh Phong. Mặc dù anh không có mặt ở đây nhưng vẫn hiểu Dạ Nguyệt Mị Ảnh nói đến ai. Nàng im lặng không đáp lại. Rõ ràng Hạ Vũ Thanh Phong đang vừa trấn an vừa khéo léo nhắc nhở, kết quả trận chiến mới là quan trọng nhất.


- Ta sẽ chịu trách nhiệm đỡ đòn cho Tuyết Vũ. Những người khác mau chạy lên cản đám người kia lại.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh vừa nói vừa thay đổi y phục sang bộ Khiêu Long Phách Khải. Khi hỗ trợ Đông Phong Hạ Vũ, nàng thường sử dụng trang bị gia tăng chỉ số né tránh vì sát thương của anh rất lớn, có thể liên tiếp hạ gục mấy kẻ địch liền nên không phải gánh chịu quá nhiều. Hiện tại mục tiêu bảo hộ đổi lên người một nhân vật phái Liên Hoa, Dạ Nguyệt Mị Ảnh buộc phải dùng loại trang bị có chỉ số phòng thủ cao, đem tất cả các nguồn sát thương hút hết vào mình.

Lúc này, sau lưng nàng là ba đệ tử Liên Hoa Cung đứng trong hàng ngũ thập đỉnh của Vũ Quốc: Đỉnh cấp đại thần Phi Thiên Tuyết Vũ chuyên quấy rối đội hình địch đến phát điên, đệ nhất phú thương Thiên Lam Minh Châu cùng bộ kĩ năng chú trọng hỗ trợ và thần y tái thế Thiên Hạ Tuyệt Ca với khả năng hồi máu khủng khiếp. Có ba vị cao thủ này làm hộ pháp, Dạ Nguyệt Mị Ảnh căn bản không phải chịu bất kì bất lợi nào, ngược lại còn có thêm thời gian phán đoán hoàn cảnh chiến đấu. Nhưng bọn họ cũng không thể thả lỏng được ngay, tình huống hiểm nghèo vừa qua thì lại một cảnh éo le khác ập tới.


- Không ổn. Hoàn Hồn Đan bên ta sắp hết. – Hạ Vũ Thanh Phong sốt ruột lên tiếng.

- Đông Tuyết Thần Tướng chỉ còn mười lăm phần trăm máu, không đủ cầm cự sao? – Thiên Lam Minh Châu ngoài ý muốn nói. Rõ ràng dược phẩm của cả hai bang cộng lại nhiều hơn hẳn số lượng bọn họ bán ra bên ngoài trong một tháng qua.

- Nếu nó chết ngay bây giờ thì đội Hỏa Diệm của ta có thể trấn giữ thay mấy người kia. – Anh nhanh chóng đưa ra phán đoán của mình.


Nhất thời tất cả đều im lặng. Mười lăm phần trăm đối với Phi Thiên Lộng Nguyệt là chuyện nhỏ, nhưng Khuynh Quốc Khuynh Thành thì không dễ dàng dồn toàn lực như họ. Ngay lúc này, Dạ Nguyệt Mị Ảnh đột nhiên phát ra một mệnh lệnh vô cùng khó hiểu.


- Mau kéo Đông Tuyết Thần Tướng đến chân thành. Càng gần càng tốt.

- Cậu nghĩ ra gì sao? – Thiên Lam Minh Châu quay sang nàng hỏi.

- Phải hi sinh thôi. – Dạ Nguyệt Mị Ảnh trả lời kèm một tiếng thở nhẹ.

- Thiệt hại cho cậu rồi. – Thiên Lam Minh Châu do dự một chút rồi mới đáp lại. – Không Muốn Đánh Nhau mau hút boss.


Tất cả quái vật trong Song Ưng Hồ Điệp đều bị hấp dẫn bởi nguồn sát thương mạnh nhất đánh vào mình. Thời điểm này không có mặt Đông Phong Hạ Vũ, sủng vật của Không Muốn Đánh Nhau là nguồn sát thương lớn nhất phía Khuynh Quốc Khuynh Thành. Anh nhanh chóng ra lệnh thú cưng đánh mấy cột sét thẳng vào Đông Tuyết Thần Tướng. Liên tiếp ba lần như vậy, Lôi Ứng Long thành công thu hút nó tiến về phía chân thành.

Trong khi mấy người Khuynh Quốc Khuynh Thành lôi kéo quái vật, Dạ Nguyệt Mị Ảnh lại nói.


- Phi Thiên mau đánh tất cả sát thương vào ta! Mặc kệ Nguyệt Sắc, cứ đánh vào ta thôi!


Tuy nhiên bang nhân Phi Thiên Lộng Nguyệt lại chần chừ. Rõ ràng là đồng minh, đánh nàng chẳng phải là giết người của mình sao. Mệnh lệnh quá khó hiểu làm bọn họ cảm thấy lúng túng.


- Chúng ta có Kim Bài Miễn Tử. Nhất định sẽ không chết. – Thiên Lam Minh Châu vẫn là người sáng suốt nhất, lập tức giải thích. - Mau làm theo lời nàng.


Lúc này Phi Thiên Ám Vũ từ trên không trung xuất một chiêu Phụng Vũ Cửu Thiên, lao thẳng tới Dạ Nguyệt Mị Ảnh. Cô ra tay cực kì ngoan độc, mấy chiêu tuyệt sát liên tiếp được thi triển, như thể muốn lấy mạng nàng. Có điều dây máu của nàng không hề giảm dù chỉ một chút. Xung quanh Dạ Nguyệt Mị Ảnh hiện ra một màn chắn thủy tinh, kim quang của nó vừa vẹn bảo bọc cả bốn người. Mọi chiêu thức Phi Thiên Ám Vũ đánh đến đều không có tác dụng. Bang nhân Phi Thiên Lộng Nguyệt thấy tình huống như vậy cũng không kiêng kị nữa, liền xông lên dốc toàn lực xuất chiêu. Thế nhưng, trước sau như một, lá chắn kia chỉ trả lại cho bọn họ hai chữ: Từ chối.

Mấy người đến xem ban nãy vẫn chưa rời đi, nhìn thấy một màn này liền không khỏi bàn tán. Có kẻ nói Phi Thiên Lộng Nguyệt trở mặt, muốn hại chết Khuynh Quốc Khuynh Thành. Người khác lại nhận xét Phi Thiên Lộng Nguyệt không có chuyện hợp tác với Cố Thời Nguyệt Sắc, chắc chắn là muốn đồng quy vu tận cùng hai bang phái kia. Nhất thời tình huống bị bọn họ nói rối thành một cục.

Khi Không Muốn Đánh Nhau thông báo Đông Tuyết Thần Tướng chỉ còn cách mười thước, ngoài thành liền có chuyển biến lớn. Toàn thân Dạ Nguyệt Mị Ảnh bỗng nhiên phát sáng. Một cột khói đỏ cuồn cuộn phát ra từ người nàng, nhìn kĩ có thể thấy nó giống như con rồng đang bay lên bầu trời. Màn hình thình lình xuất hiện bốn chữ Hồng Long Phi Thiên vàng rực. Cột khói đột nhiên nổ tung. Một làn sóng ánh sáng lan rộng như viên đá ném xuống mặt nước tĩnh, nuốt hết tất cả mọi thứ trên đường nó quét đến. Cát bụi mù mịt bao trùm cả không gian rồi lại lắng xuống. Toàn bộ người chơi không thuộc bang phái Khuynh Quốc Khuynh Thành đều ngã ra đất chết sạch. Đông Tuyết Thần Tướng cách đó hai mươi thước cũng ầm ầm đổ xuống.

Kênh hệ thống hiện lên dòng chữ:


"Đại hiệp Dạ Nguyệt Mị Ảnh võ công cao cường, trong cuộc đua tranh đoạt thần địa đã hạ gục hơn ba trăm địch thủ mà không một lần ngã xuống, khiến người đời vô cùng ngưỡng mộ, dành tặng danh hiệu Vô Địch Chiến Thần."


Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng kia đều bàng hoàng. Đáy biển Đông Tuyết thời khắc này hoàn toàn thanh tĩnh. Không có tiếng vũ khí va chạm, cũng chẳng có bất kì ánh sáng chiêu thức nào. Ngược lại với cảnh tượng chết chóc này, kênh Quốc Gia và cả kênh Thế Giới bàn tán mỗi lúc một hỗn loạn hơn. Bọn họ muốn biết chiêu thức gì có thể giết một lượt ba trăm mạng người như vậy, thật sự quá hoang đường.

Trận chiến tưởng như sắp ngã ngũ bị một màn này làm đảo ngược tình thế. Đông Tuyết Thần Tướng thất thủ, toàn bộ những kẻ vừa chết bị hệ thống đẩy ra khỏi thành, trở về điểm phục sinh mà quân đội Hỏa Diệm của Phi Thiên Lộng Nguyệt đã phục sẵn. Bên trong dốc sức phá hủy tâm thạch, bên ngoài liều mình truy cản địch nhân. Tám giờ ba mươi, hệ thống phát ra thông cáo:


"Khuynh Quốc Khuynh Thành anh dũng chiến tướng, một đường đánh thẳng đến trung tâm đáy biển Đông Tuyết, phá vỡ tâm thạch bảo hộ, thành công trở thành tân chủ nhân của Lam Hải Cung Điện."


Kênh bang phái của Khuynh Quốc Khuynh Thành reo hò như sấm dậy. Bọn họ chạy nhốn nháo bên trong thành, mang pháo hoa ra bắn đầy trời. Hạ Vũ Thanh Phong cũng nói lời chúc mừng, đồng thời nhắc nhở thời gian tranh đoạt vẫn còn tiếp diễn. Mặc dù Đông Tuyết Thần Tướng và Lam Hải Hộ Vệ đã được hệ thống khôi phục nhưng tình huống vẫn rất nguy hiểm.


- Yên tâm đi. Vô Địch Anh Hùng không ngốc như vậy. Bọn họ chắc chắn đang dốc sức đánh đến Thông Thiên Tháp rồi. – Thiên Lam Minh Châu cười nói. – Trận chiến này chúng ta đã thắng. Cám ơn mọi người đồng tâm hiệp lực, một lần nữa khuấy đảo thiên hạ này. Cũng phải nói tới sự giúp đỡ của Phi Thiên Lộng Nguyệt, ta sẽ không quên những gì đã hứa.


Đúng như lời Thiên Lam Minh Châu nói, đến chín giờ, hệ thống xác nhận Phi Thiên Lộng Nguyệt, Khuynh Quốc Khuynh Thành và Cố Thời Nguyệt Sắc là tân chủ nhân của ba vùng thần địa. Cuộc huyết chiến hạ màn với chiến thắng thuộc về phe trung lập, nhưng lại dẫn đến trận tranh luận gay gắt nhất trong lịch sử quốc gia.

Mấy ngày sau đó, tình hình Vũ Quốc hỗn loạn kinh khủng. Các đại bang phái đánh nhau không ngừng nghỉ, khắp mọi bản đồ nổi lửa chiến tranh, bất kì ai bước ra khỏi thành đều có thể bị giết. Ngoài Phi Thiên Lộng Nguyệt và Cố Thời Nguyệt Sắc, bị truy sát nhiều nhất tất nhiên là Khuynh Quốc Khuynh Thành. Mặc dù Thiên Lam Minh Châu đã đưa ra rất nhiều đối sách ưu đãi với Cố Thời Nguyệt Sắc nhưng ân oán này quá sâu, hễ gặp được liền bị giết chết. Bang nhân Khuynh Quốc Khuynh Thành cũng hiểu cho nỗi hổ thẹn ấy nên ra sức ẩn nhẫn, đợi bọn họ hạ hỏa thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường. Sau tranh chiến, thương nhân cũng chỉ là thương nhân. Bọn họ không thể đánh lại mấy người đó, chỉ có thể nhịn mà thôi. Dù sao đối phương cũng là khách hàng, không thể mãi ghi lòng oán hận.

Diễn đàn chung của Song Ưng Hồ Điệp cũng rất sôi nổi. Mấy bức hình chụp quá trình tranh đoạt thần địa lập tức trở thành chủ đề nóng. Sủng vật biết bay của Phi Thiên Ám Vũ, đoàn Cự Thạch Nhân của Khuynh Quốc Khuynh Thành, lúc Dạ Nguyệt Mị Ảnh thay Phi Thiên Tuyết Vũ đỡ đòn đánh tuyệt sát,... Mọi diễn biến đều được thuật lại tỉ mỉ. Trong đó, hình ảnh Dạ Nguyệt Mị Ảnh đứng giữa một biển xác chết cùng danh hiệu Vô Địch Chiến Thần gây chấn động nhất. Một mình tiêu diệt hơn ba trăm người mà không tử vong, kể cả tổ đội thần cấp nổi danh nhất Hoa Quốc cũng chưa thể đạt được danh hiệu này. Tất cả đều tặc lưỡi, chỉ có thể nói Kim Bài Miễn Tử quá bá đạo. Bọn họ cũng thắc mắc không biết nàng đã dùng cách gì để đạt được màn tất sát như vậy.

Tất cả thành viên của Khuynh Quốc Khuynh Thành đều tham gia trận chiến đó. Bọn họ tận mắt chứng kiến mấy tình huống ngoạn mục mà Dạ Nguyệt Mị Ảnh tạo ra, cũng ngứa ngáy trong lòng, vì vậy truy hỏi nàng gắt gao.


Không Muốn Đánh Nhau: "Nhị tỷ, Nhị tỷ, rốt cuộc tỷ giấu bao nhiêu bảo bối không cho chúng ta biết vậy?"

Vào Chiến Đấu tiếp lời hắn: "Có phải tỷ lại chế tạo ra vũ khí kinh khủng gì không?"

Đang Tự Tìm Đường tìm cách moi móc thông tin: "Nhị tỷ, tiết lộ chút đi. Kim Bài Miễn Tử có thể không nói, nhưng không nên giấu chúng ta mấy chuyện này nha."

Đã Tìm Thấy Đường gửi đi biểu tượng chảy nước miếng: "Mấy vũ khí tỷ dùng chắc chắn rất quý, không biết bán được bao nhiêu tiền. Nghe nói các đại thần ngỏ ý muốn mua của tỷ đó."

Thoát Chiến Đấu đột nhiên chen vào: "Kim Bài Miễn Tử, Tiên Lữ Tình Duyên, Phiên Điệp Lạc Vũ, Khiêu Long Phách Khải, giờ lại thêm mấy bảo bối này. Trời ơi, có lẽ nào Nhị tỷ là người của nhà phát hành cài vào?"

Không Muốn Đánh Nhau lập tức mắng: "Bậy bạ. Không được nói Nhị tỷ như vậy. Ta đánh chết ngươi giờ."


Những người khác cùng cười ầm ĩ, bắt đầu nói năng lung tung, mỗi người một câu vẽ rồng vẽ rắn, đem phó bang chủ của mình thổi bay lên chín tầng mây. Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhìn bọn họ nói cũng thấy buồn cười, liền trả lời.


"Bí mật nghề nghiệp của ta, đương nhiên không thể tiết lộ. Có điều đừng ham muốn làm gì, các ngươi xem hình mà không nhận ra kiện giáp của ta đã hư hỏng sao?"


Trong Song Ưng Hồ Điệp, mọi loại trang bị đều không thể sửa chữa. Người chơi muốn tiếp tục dùng chỉ có cách chế tạo lại một bộ y hệt như trước. Bên cạnh đó, trang bị hư hỏng sẽ chuyển sang màu xám, ý nói nó không còn sử dụng được. Dạ Nguyệt Mị Ảnh nói xong mấy lời này, bọn họ liền chạy lên diễn đàn xem lại. Quả thực trong ảnh, Khiêu Long Phách Khải không phải màu huyết dụ như bình thường mà đã trở nên xám xịt.


Thoát Chiến Đấu phản ứng đầu tiên: "Khiêu Long Phách Khải hư hỏng!? Nhị tỷ, đừng nói vì giết ba trăm người mà nó hư hỏng đi?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh bất đắc dĩ xác nhận: "Phiên Điệp Lạc Vũ cũng hỏng rồi. Mà ta cũng chẳng có nguyên liệu để chế tạo lại chúng."

Đã Tìm Thấy Đường khóc ròng: "Phiên Điệp không còn nữa sao? Hu hu, muội thích nó nhất mà. Nhị tỷ, vì sao..."


Không đợi Dạ Nguyệt Mị Ảnh trả lời, Thiên Lam Minh Châu đã lên tiếng thay nàng.


"Vì chiến thắng của chúng ta. Các ngươi cũng đừng phụ lòng nàng. Hiện tại cố gắng nhẫn nhịn Nguyệt Sắc truy sát, đừng kích động, mọi chuyện giao cho ta giải quyết."


Mấy người Khuynh Quốc Khuynh Thành không nói thành lời. Dạ Nguyệt Mị Ảnh và các vị chức trách đã chiếu cố bọn họ từ khi còn là tân thủ non nớt, kiên nhẫn chỉ dẫn mà không đòi hỏi hồi đáp gì, lại luôn lấy toàn bang làm trọng. Hiện tại hai trang bị tốt nhất của nàng đã bị hủy vì lợi ích chung, điều này khiến bọn họ thực sự khâm phục.


Không Muốn Đánh Nhau: "Nhị tỷ, tỷ thật tốt. Ta nhất định bảo hộ tỷ."

Bánh Bao: "Đại tỷ đừng lo, chúng ta sẽ luôn vì Khuynh Quốc Khuynh Thành mà hành động."


Sau đó, những bang nhân đang trên mạng cũng nhao nhao cảm ơn mấy người các nàng. Bọn họ cùng bày tỏ lòng thành của mình, tuyên thệ không bao giờ rời bỏ Khuynh Quốc Khuynh Thành. Dạ Nguyệt Mị Ảnh đọc những lời này cảm thấy vô cùng vui vẻ, khóe miệng từ đầu đến cuối giữ nguyên nụ cười xinh đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net