Chương 30: Đồng Dao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tháng năm tựa như liều thuốc quên lãng, lại càng giống một lưỡi dao cùn. Không thể cắt ngọt, nghĩa là giày xéo.


- Theo lời chị nói. – Vân Khánh chép miệng vài lần, ngập ngừng giây lát rồi tiếp tục. – Bệnh tình của cậu ấy hẳn đã thuyên giảm rất nhiều. Tại sao cậu ấy vẫn tự hành hạ mình? Ba lần. Đến tận ba lần.


Từ lúc Vân Khánh lên tiếng hỏi, phải mất hơn một phút sau Thảo Dương mới trả lời.


- Bởi vì tôi chẩn đoán chưa chính xác.


Chẳng ai tưởng tượng nổi, phải mất bao nhiêu thời gian Thảo Dương mới đủ can đảm thừa nhận. Cô nhớ rõ năm đó bản thân mới hai mươi sáu tuổi, trong giới tâm lý học trình độ không tính là quá cao siêu. Chẳng qua khoảng thời gian ấy bộ phận này của cục cảnh sát vẫn ở giai đoạn sơ khai, cho nên cô mới có cơ hội tiếp xúc với những vụ án lớn. Trọng án rửa tiền xuyên quốc gia của Quốc Tiến vẫn luôn nằm ở vị trí đầu tiên trong lòng cô, chỉ bởi vì sự xuất hiện của một đứa trẻ.

Thời gian dài ở viện tâm lý học, Thảo Dương vừa là bác sĩ vừa là người chăm sóc Diệu Anh, cả hai dần trở nên thân thuộc hơn, sau đó cô đã xin nhận nàng làm con nuôi. Cho đến một ngày, cô bắt gặp nàng đọc lén hồ sơ tài liệu trên bàn mình, cô không quở trách mà chỉ chờ lý do. Nàng rụt rè hỏi cô, có thể loại bỏ tội danh bạo hành cho ba con không. Thời điểm ấy Thảo Dương nghĩ bản thân lý giải được tâm lý đứa trẻ này, chỉ tới khi vị cộng sự đưa cô xem những cuộn băng giấu dưới gầm giường Quốc Tiến, cô mới biết tất cả đều sai rồi.

Trên màn hình, người phụ nữ tiều tụy ôm lấy ngực trái, nét mặt khổ sở mệt mỏi nhưng vẫn gắng nói chuyện với con gái đang mếu máo bên cạnh. Thảo Dương dỏng tai lắng nghe thật kĩ, cuối cùng viết được một câu, Diệu Anh, mẹ hi vọng con tha thứ cho ba, chúng ta mãi là một gia đình.

Hóa ra nàng vốn chỉ nghe lời làm đứa con nhu thuận. Nàng hận hơn cả, là chính bản thân mình.

Căn phòng ngập tràn ánh sáng từ đèn neon, trắng tinh như thứ sự thật Thảo Dương luôn tâm niệm. Vụ án này đã theo cô quá lâu rồi, cô muốn giúp nàng rời khỏi cơn ác mộng ấy, cũng muốn bản thân thoát được nỗi day dứt kia.


- Thứ gây ra ám ảnh tâm lý với Diệu Anh không chỉ là tranh vẽ tay hay sự đày đọa của Quốc Tiến. – Thảo Dương chầm chậm giải thích. – Con bé sợ bản thân nảy sinh sự yêu thích đối với một người mà bắt đầu vẽ, từ đó phá nát tương lai đối phương, hủy diệt chính mình.


Sâu trong tâm trí Diệu Anh, thứ nàng không thể buông bỏ được là đoạn kí ức lần đầu tiên bản thân phác họa chân dung mẹ mình. Trong nhận thức của nàng, bởi vì bản thân say mê vẻ đẹp một người mới dẫn tới tấn bi kịch kia. Mà giờ đây, bóng ma ấy lại lần nữa chực chờ nuốt chửng nàng như mười bốn năm trước.

Ánh mắt Thảo Dương sắc bén rơi trên người Nhã Ân, cô lựa lời mà nói.


- Có phải cô đã từng kích thích con bé không?


Câu hỏi này... quá kì quái rồi. Vân Khánh hơi hé miệng nhưng lại chẳng biết phải dùng từ thế nào, đành nhìn qua Khả Hân ở bên cạnh. Cô chỉ dựa lưng vào ghế chờ bạn mình trả lời, bình thản như thể đã biết trước kết quả.

Nhã Ân chẳng đáp ngay mà hỏi thêm một vấn đề.


- Kích thích như thế nào?

- Tỉ dụ như cô chủ động tiếp cận con bé, hoặc hai người mắt đối mắt.


Lúc này lưỡi Vân Khánh muốn líu lại, cô nàng cả giận mắng.


- Cái này sao gọi là kích thích được!?


Ba người còn lại đồng loạt im lặng nhìn cô nàng. Trước ánh mắt kì dị đổ lên mình, Vân Khánh như hiểu ra điều gì không hay. Cô nàng bất giác đỏ mặt, vờ ho nhẹ một tiếng.


- Ý tôi là, đây là dấu hiệu căn bệnh tiến triển?

- Phải.

- Nhưng mà chuyện đã bắt đầu từ sáu năm trước, lúc đó chúng tôi chưa biết cô ta.

- Đúng là em chưa gặp Nhã Ân, nhưng Diệu Anh thì đã từng. Tôi đã xem băng ghi hình, sáu năm trước hai người bọn họ va vào nhau ở cổng trường em.


Chỉ một khoảnh khắc vô tình lại thâm sâu tựa biển.

Trên đời này, người gặp gỡ người đều có nguồn cơn. Các nàng biết nhau hiện tại, cơ hồ là do sợi dây tơ dệt nên từ nhiều năm trước. Người gặp người rời như thắt nút cởi nút, chẳng ai không là gì của ai.

Cuối cùng bởi vì ba người một mực kín môi, Thảo Dương đành phải tự mình tiếp tục. Vừa lúc cô định mở miệng, Khả Hân đột nhiên đưa ngón tay lên ra dấu yên lặng. Người bên cạnh đã rơi vào thế giới riêng, mà cô lại chẳng muốn làm phiền bạn mình. Thảo Dương thấy vậy đành khẽ nghiêng đầu, len lén nhìn Vân Khánh. Ánh mắt cô nàng hướng vào mông lung, mấy đầu ngón tay thay phiên nhau gõ xuống mặt bàn, tạo thành từng hồi tiếng động đứt quãng.

Tâm tình Thảo Dương bỗng chốc phức tạp hơn. Chuỗi hành động kia diễn giải Vân Khánh đang vô cùng bồn chồn lo lắng, đến nỗi đánh mất nhận thức về hành vi bản thân. Nhớ về nhiều năm trước, Thảo Dương không khỏi yếu lòng, bèn nhẹ nhàng đưa tay đến. Ngay khi mu bàn tay cô xuất hiện trong tầm mắt Vân Khánh, cô nàng lập tức rụt tay ra sau, tiếng gõ theo đó im bặt. Tuy rằng động tác rất nhanh nhưng lại vì thất thần mà chệch đi, bàn tay hai người vừa khéo lướt qua nhau. Xúc cảm nhẹ nhàng như vuốt ve lớp lông vũ khiến Thảo Dương hơi mất tự nhiên, cô dứt khoát thu tay, bỏ lơ cái trừng mắt nặng nhẹ đang bắn về phía mình.

Vài phút nặng nề trôi qua, Nhã Ân rốt cuộc đã chuẩn bị tốt tâm tình, cô hướng Thảo Dương trao đổi.


- Tôi không hiểu, sao cô không tự đi tìm em ấy mà phải nhờ chúng tôi?


Lúc này Thảo Dương mới nhẹ nhõm buông xuống tảng đá trong lòng. Tuy giọng Nhã Ân vẫn rất lạnh lùng nhưng với phản ứng vừa rồi và cả lời kia, cô biết hơn nửa phần đối phương đã đồng ý hợp tác, có điều vẫn thiếu một lý do thỏa đáng.


- Tôi có đi tìm, nhưng sau đó con bé đã xin án lệnh bảo vệ đối với tôi. Toà án cấm tôi xuất hiện trước mặt con bé trong mười năm, trừ phi con bé tự rút đơn. Hơn nữa, còn một nguyên nhân khác.

- Nguyên nhân khác?

- Tôi cho rằng bệnh tình Diệu Anh đã phát triển đến giai đoạn thứ phát. Sự xuất hiện của cô trong cuộc sống con bé chính là nguyên nhân thứ phát ấy. – Thảo Dương mở ra tập tài liệu để sẵn trên bàn, chỉ vào một vài mốc đánh dấu mà giảng giải. – Biến chứng này mới được chúng tôi phát hiện khoảng mười năm trở lại đây, nó chỉ diễn ra ở những bệnh nhân PTSD có căn nguyên đến từ con người, thêm nữa bọn họ còn là nạn nhân của việc chữa trị thất bại. Những bệnh nhân gặp phải biến chứng trên đều mang chung một đặc điểm, khi phát sinh đối tượng thứ phát, bọn họ sẽ tìm cách tiếp cận và tìm hiểu mục tiêu, tiếp đó âm thầm giúp đỡ, cố gắng thực hiện ước nguyện của người ấy. Sau khi hoàn thành, kết cục ở mỗi bệnh nhân cũng không giống nhau, có người thì khỏi hẳn, có người lại tự sát.


Theo các tài liệu nghiên cứu tâm lý từ trước tới nay, triệu chứng của PTSD thường được chia làm ba nhóm cơ bản: Trải nghiệm, hồi tưởng lại những biến cố gây sang chấn tâm lý; lẩn tránh việc suy nghĩ hay cảm nhận liên quan đến biến cố đó; cuối cùng là trở nên nhạy cảm hơn với nhiều loại kích thích khác nhau. Thậm chí một số trường hợp hoàn toàn trái ngược, bệnh nhân tìm tới các hoàn cảnh tương tự với biến cố sang chấn, ví dụ trẻ em bị bạo hành về thể xác sẽ tự gây thương tích cho bản thân mình. Loại triệu chứng này có tên tái diễn lại sang chấn.

Cả bốn người hiện diện trong phòng lúc này đều biết rõ, ở Diệu Anh tồn tại đủ các loại triệu chứng đó. Cộng với việc chữa trị sai lệch đã được Thảo Dương xác nhận, nàng mới bất hạnh vướng vào biến chứng quái ác mà chẳng thể vãn hồi.

Lấy ra thêm vài tập tài liệu đặt trước mặt Nhã Ân, Thảo Dương nhẹ nhàng bày tỏ.


- Đây là tất cả tài liệu tôi tổng hợp được về Diệu Anh suốt sáu năm qua, cô hãy dành chút thời gian xem trước. Đừng hỏi sao tôi có chúng, do cầu xin đồng nghiệp mới lấy được thôi. Sự hiện diện của đối tượng thứ phát rất quan trọng đối với việc điều trị, vì vậy tôi hi vọng cô nể chút tình này mà đưa tay giúp đỡ. Có rất nhiều điều cần lưu ý trong quá trình trị liệu tâm lý, tôi thật lòng không muốn mắc sai lầm lần nữa. Dù làm thế này vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp, nhưng tôi nguyện trả giá. Quyền chủ động chẳng còn nằm trong tay tôi nữa rồi, nếu con bé không tự đến tìm tôi, tôi chỉ còn biết ngồi yên chờ đợi.


Đáy mắt Thảo Dương phút chốc nhen nhóm làn nước, long lanh như ẩn chứa ngàn vạn vì sao.


- Tôi thực sự ghen tị, bởi vì Diệu Anh nguyện ý để ba người bước vào thế giới của con bé. Mà tôi, thì chẳng còn có thể nữa.


Bỗng dưng từ người ngoài cuộc biến thành "thuốc chữa bệnh", Nhã Ân không cách nào lập tức thích ứng với tình huống ngay được. Ngoại trừ im lặng ra, cô chỉ còn biết làm dáng vẻ chậm rãi tiếp thu lượng thông tin nhiều ngoài sức tưởng tượng.

Trong lúc Nhã Ân và Khả Hân âm thầm trao đổi bằng mắt với nhau, Vân Khánh chăm chú quan sát người trước mặt mình. Đối diện với nét mềm yếu kia, cô nàng cảm thấy mới lạ vô cùng. Nhiều năm như vậy chỉ để lại trong cô nàng một dáng vẻ trìu mến bình thản. Người này, Vân Khánh chưa từng quen. Mà có thế nào đi nữa thì tất cả đã trôi vào quá khứ, năm tháng dài ngắn đều vô tình như nhau.

Xốc lại tinh thần mình, Vân Khánh khéo léo dẫn dắt một chủ đề khác.


- Thực ra có lẽ chị đã từng gặp cậu ấy rồi.


Hoàn toàn trong dự đoán, Thảo Dương nhìn cô nàng đầy ngờ vực.


- Vừa hay cô cũng ở đây. – Cô nàng liếc xéo Nhã Ân rồi mới trở về Thảo Dương, dài giọng nói. – Trước hết tôi muốn biết, chị đã bán Bảo Bối cho cô ta?

- Làm... gì có? – Bây giờ thì Thảo Dương thực sự bối rối ra mặt.

- Diệu Anh phát hiện acc chị treo máy ở nhà Nhã Ân, cậu ấy tưởng cô ta là Bảo Bối đó.


Từ lúc nghe Diệu Anh nói về chuyện Bảo Bối Ngây Ngô, Vân Khánh luôn đau đầu suy nghĩ vì sao Thảo Dương bán đi tài khoản này. Cô nàng chẳng dám hỏi thẳng Vô Địch Anh Hùng, cho nên ngày đó cố tình đến nhà hàng của anh để dò xét quan hệ hai người. May mắn hôm ấy Thảo Dương không ở đó, chỉ có anh ta và chị mình. Nói chuyện qua loa vài câu, cô nàng liền biết bọn họ chưa li hôn, vậy chẳng có lí do gì Bảo Bối Ngây Ngô đổi chủ. Mà quan sát từ đầu đến giờ, Vân Khánh chắc chắn hai người quen nhau chưa bao lâu. Mớ bòng bong rối rắm kì dị này cô nàng đã muốn sớm làm rõ, hiện tại thời điểm thật vừa đúng để giải quyết sáng tỏ. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, không ngại đối mặt mới đáng hai tiếng bạn thân.

Chốc lát không khí trầm xuống một khoảng. Thảo Dương khẽ nhăn mặt nhíu mày, vừa suy nghĩ Vân Khánh đang nói chuyện quái quỷ gì, vừa ra sức trấn định trước ánh nhìn lườm nguýt đáng ghét. Cả hai hoàn toàn chẳng chú ý đến thay đổi rất nhỏ trên gương mặt hai người còn lại.


- Nếu cô muốn nói hôm đầu tiên Diệu Anh đến nhà Nhã Ân... – Khả Hân nhanh chóng cắt đứt màn liếc ngang liếc dọc trước mắt, cô nào đủ hứng thú trước quan hệ hai người kia. – Cái máy đó là của Thanh Tuyền, chắc con bé quên mang về thôi. Tối hôm trước con bé luyện diễn ở nhà Nhã Ân nên tôi tranh thủ mang sang, nghe nói con bé muốn chơi trò gì đó nhưng mà máy tính cũ không đáp ứng được.


Sự việc thật trùng hợp quá mức rồi. Đôi con ngươi Vân Khánh láo liên dò xét, nghi hoặc hỏi.


- Chị đưa tài khoản cho người khác cầm?

- Gần đây tôi nhận thêm một đệ tử, tôi cho em ấy mượn để xem cách phối chiêu, thực không ngờ Trái Đất này tròn đến vậy.


Bị đứa trẻ kém mình tận mười lăm tuổi vạch trần chuyện bản thân chơi trò chơi trực tuyến, Thảo Dương chẳng vui vẻ chút nào. Thở nhẹ một hơi, cô đưa tay vuốt lại một bên tóc mai, không màng đôi co với cô nàng, nhất là bây giờ còn có người lạ. Cho dù Vân Khánh làm bất kì chuyện gì, cô cũng sẽ chẳng kháng cự nữa.

Lúc này điện thoại Khả Hân reo vài tiếng, cô lễ phép dời ra góc phòng nghe máy, sau đó trở lại với vẻ không thoải mái lắm.


- Chúng tôi còn chuyện gấp cần phải giải quyết. Việc hôm nay để lần tới nói tiếp được không?


Hẳn nhiên Thảo Dương lộ vẻ thất vọng, thế nhưng cô vẫn nhìn sang Nhã Ân một chút, mong đợi đối phương cho cô câu trả lời.


- Tôi đồng ý.


Âm giọng dịu nhẹ đến không tưởng. Nhã Ân rũ mi, nhìn xuống tấm hình cũ kĩ trên bàn lần cuối cùng trước khi đứng dậy. Mãi tới thời điểm cô xoay người rời khỏi, Vân Khánh mới nhìn thẳng vào mắt Nhã Ân một lần từ khi bước vào phòng. Đôi mắt ấy không còn hờ hững giống mọi ngày nữa, dường như bên trong sự tĩnh lặng kia phản chiếu nét nhu hòa chưa từng có. Vân Khánh hoảng hốt, vì sao một khoảnh khắc đó, cô nàng lại cảm thấy bi thiết đến vậy.

Khi hai người chào hỏi xong xuôi, Vân Khánh mới lấy lại tinh thần, đứng dậy vuốt phẳng gấu tay áo.


- Hai người xuống trước đi, tôi sẽ theo ngay.


Khả Hân ra chiều đồng ý, khẽ gật đầu rồi lưu loát khép cửa. Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai bóng người, ánh đèn trắng sáng mang theo cảm giác mát lạnh bao trùm mọi thứ, vừa khoan khoái lại có chút xa cách.


- Đã lâu không gặp.


Giọng nói Thảo Dương êm tai hơn hẳn. Từ đầu chí cuối, cô chưa từng rời khỏi ghế, chỉ ngồi yên ngước nhìn bóng lưng Vân Khánh. Hôm nay cô nàng mặc áo sơ mi màu tím than phẳng phiu, dáng người dong dỏng cao, mái tóc tản mác phủ trên bờ vai nhỏ. Thảo Dương bất chợt nhớ tới bóng hình thiếu nữ ương ngạnh trước đây, vẫn luôn kiên cường mà bướng bỉnh như thế.


- Không cần hồi tưởng, chuyện đã lâu rồi. – Vân Khánh giữ nguyên tư thế, trầm giọng nói. – Rõ ràng chị biết tôi ở cùng cậu ấy, vì sao không nói với tôi sớm hơn?

- Là em cắt đứt liên lạc với tôi trước. – Thảo Dương cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

- Cậu ấy có thể hồi phục không?

- Có thể. Hãy tin tôi.


Cười một tiếng lớn, Vân Khánh quay đầu liếc mắt, khóe miệng cong lên nét khinh miệt.


- Lời của chị, tôi tin tưởng được sao?


Cửa một lần nữa đóng lại. Thảo Dương đưa tay vuốt mặt, cúi đầu nặng nề hít thở. Thời gian như ngọn suối róc rách chảy, âm thầm bào mòn từng tảng đá xuất hiện trong dòng chảy của mình. Dòng chảy này thực dài, như muốn cắt gọt hết thảy những thứ cô nắm giữ. Thảo Dương hối hận, nếu có thể trả lại quãng đường ấy cho hai người bọn họ, từ bỏ chức vị giáo sư này thì có sá gì. Thế nhưng, dòng suối chẳng cách nào chảy ngược, thời gian sẽ vĩnh viễn không bao giờ khứ hồi.

Trời mưa rả rích, trong đêm tối người ta vẫn dễ dàng nhìn thấy màn mưa trắng xóa một màu. Vân Khánh cầm dù bước đi thật chậm trên vỉa hè đẫm nước. Để chuẩn bị tốt tâm tình, cô nàng đã xuống xe cách đó một con đường. Mỗi bước chân trở về nhà đêm nay đều mang theo một mảnh bí mật. Của Diệu Anh, của Thảo Dương, và cả của riêng cô nàng. Vân Khánh đứng đối diện với ngôi nhà của hai người, lần mở cửa này nặng biết bao. Thế nhưng nếu không trở vào đó, cô nàng sẽ hổ thẹn với Diệu Anh cả một đời.

Vừa đẩy mở cánh cửa kính, mùi cá kho tràn vào mũi Vân Khánh, nồng đậm hấp dẫn đến mức tâm tình cô nàng tốt hẳn lên. Đây chắc là thứ người ta vẫn thường ca ngợi, hương vị tình thân. Vân Khánh vội vàng tháo giày, chạy ngay vào nhà bếp. Ở đó, Diệu Anh đang vươn tay lấy trong tủ lạnh ra một khay bánh ngọt. Nàng cột cao tóc thành đuôi ngựa, mặc áo thun quần lửng, trông vô cùng thanh thuần.


- Thơm ghê! – Vân Khánh lướt ngay đến bên nàng, mắt ngó nghiêng nồi cá kho riu riu lửa trên bếp.

- Cậu về trễ vậy? – Kim đồng hồ vừa chạy qua số chín, nàng nhíu mày hỏi.

- Đồ đạc của mình bên Kì Hoa mới gửi về nước, mình phải qua nhà sắp xếp. Mệt chết đi được. – Cô nàng ngồi xuống ghế, tỏ vẻ uể oải lắc lắc cái chén rỗng trên bàn. – Mình đói sắp xỉu luôn rồi nè.

- Cậu tự đi mà lấy, mình không phải bảo mẫu của cậu.


Các nàng nào phải người yêu, nàng sẽ không bao giờ nuông chiều bạn mình. Thấy Diệu Anh chăm chú đánh giá phần bánh ngọt, Vân Khánh vừa xới cơm vừa hỏi.


- Cậu không ăn à?

- Đợi cậu về mới ăn thì mình chết khô quắt queo mất.


Cô nàng cười cười nhún vai, không có ý phản bác nàng. Nếu không đợi, sao nồi cá này lại đang được hâm chứ. Có lẽ nàng vừa mới dùng xong bữa tối mà thôi.

Cảm thấy mọi thứ ổn thỏa rồi, Diệu Anh yên tâm đẩy khay bánh trở vào tủ lạnh, kế đó quay sang Vân Khánh cảnh cáo.


- Cậu đừng có đụng vào khay bánh này. Cậu dám đụng, mình cho cậu chết đói.

- Cậu thật keo kiệt. – Vân Khánh bĩu môi. – Làm nhiều như vậy mà không cho mình ăn, để mình biết người nào diễm phúc hơn mình, mình sẽ...

- Sẽ gì? – Diệu Anh hảo tâm ngó cô nàng một cái, sau đó bỏ ra ngoài.

- Sẽ cam bái hạ phong!


Diệu Anh ngoái đầu tủm tỉm cười. Thấy nụ cười trên môi nàng, Vân Khánh an lòng đi theo nàng ra phòng khách. Bấy giờ cô nàng mới nhìn tới đống giấy ngổn ngang trên bàn nhỏ, không khỏi kinh ngạc hô lên.


- Sao bừa bộn quá vậy!?


Thường ngày Diệu Anh rất ngăn nắp, bày bừa đến mức này thì thật lạ lùng. Nàng nghe vậy, mặt hiện nét phiền muộn, vừa thở dài vừa thu dọn đống đồ đạc lộn xộn. Hầu hết mặt giấy đều là bản thiết kế trang phục, còn không thì là các mẫu họa tiết hoa văn.


- Mình bị bí ý tưởng, tính đem ra đây thay đổi không gian một chút.


Ngồi trên ghế sô pha màu kem, Vân Khánh cắm cúi giải quyết chén cơm đầy ụ, hai mắt vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của bạn mình. Sống chung đã nhiều năm, cô nàng hiển nhiên biết, Diệu Anh chỉ làm bánh khi tâm tình nàng cực kì tồi tệ. Hơn nữa làm mà không ăn, là tồi tệ đến mức độ nào. Mãi cho đến tờ giấy gần cuối, Vân Khánh ngạc nhiên trừng to mắt, giơ đũa chỉ tới.


- Này, bộ kia ở đâu ra thế? Trông quen quá!


Diệu Anh dừng lại nhìn bức hình trong tay, là bộ Tiên Lữ Tình Duyên mà Khả Hân thiết kế.


- Cậu quen? – Nàng giơ tờ giấy lên cao, lắc đầu khó tin. – Đây là Tiên Lữ đời đầu, mình còn chưa từng thấy nó, sao cậu thấy được?


Nghe nàng nói vậy, Vân Khánh liền bị sặc. Cô nàng vỗ ngực bình bịch, khó khăn đáp.


- Mình nói thật đó. Đợi mình nhớ xem.


Có điều ăn hết một chén cơm, xem hết một chương trình truyền hình, Vân Khánh vẫn chẳng tài nào nghiệm ra nổi. Diệu Anh nhìn bộ dạng vò đầu bứt tai của bạn mình, không khỏi cảm thông. Nàng cầm bộ điều khiển tắt tivi, kế đó sắp xếp lại gối ôm trên ghế rồi đứng dậy ra chiều muốn trở về phòng.


- Trễ rồi, đi ngủ thôi.

- Mình thề, mình từng thấy nó mà! – Vân Khánh mếu máo chắp hai ngón tay lại, giơ đến trước mặt nàng thề thốt. – Mà cậu buồn ngủ rồi à?

- Hôm nay mưa lớn, chân mình nhức mỏi.


Có những vết thương dù đã khép miệng nhưng mãi mãi chẳng thể lành lặn nữa. Vân Khánh chầm chậm bước phía sau Diệu Anh, đưa tay vỗ nhẹ bờ vai nàng.


- Đợi mình một chút, rửa chén xong mình hát cho cậu nghe, được không?


Nàng đáp rất nhỏ.


- Ừ.


Kim đồng hồ nhích từng chút một. Ngoài ban công, đóa tường vi hồng ướt nước lay mình trong gió, hứng từng giọt mưa gột rửa cánh hoa đến tinh khôi. Vân Khánh ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, ánh đèn đường chiếu sáng nửa người cô nàng, phủ lên cây guitar tông màu ấm áp. Gảy từng nốt đầu tiên, Vân Khánh chầm chậm hát, âm giọng trầm lắng nhiễm đầy một mảnh trời đêm.


Sắc oải hương biếc xanh tuyệt diệu, huân y thảo lục khoe sắc hương,

"Khi ta là nhà vua,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net