Chương 31: Hồi Ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một đêm này Diệu Anh trải qua không mộng mị, trái lại chứng mất ngủ của Vân Khánh ngày càng trầm trọng hơn. Để tránh bạn mình nhìn ra điểm bất thường, cô nàng đã vọt đi từ sáng sớm tinh mơ, thế nên khi nàng tỉnh dậy thì trong nhà chẳng còn ai nữa. Diệu Anh chậm chạp sửa soạn đến công ty như thường lệ, chỉ khác rằng hôm nay là cuối tuần, tầng mười tòa nhà Hà Chiếu vắng lặng đáng sợ. Lúc mới nhận việc, nàng nghe nói công ty ban hành quy định, ngoài các dự án tối quan trọng ra thì nhân viên không được tính lương ngày chủ nhật. Nếu bọn họ muốn bán mạng cho công ty, vậy có thể ở nhà tăng ca một mình. Bản thân Diệu Anh cũng chẳng thích làm thêm ngoài giờ, nếu không vì yêu cầu gần như bắt buộc, đừng mong nàng xuất hiện vào ngày nghỉ.

Khi Diệu Anh đến công ty đã là chín giờ hơn. Cẩn thận cất hộp bánh ngọt vào tủ làm mát xong, nàng trở về bàn làm việc, nhìn thấy Tuấn Mỹ nhắn tin cho mình trên Skype.


Anh Tuấn Mỹ Mạo: Hôm nay cô đi làm hả? ┌╏ º □ º ╏┐

Lâm Diệu Anh: Ừ.

Anh Tuấn Mỹ Mạo: Lạ à nha!!!


Uống một ngụm nước, Diệu Anh lười biếng dùng tay phải gõ vài chữ. Ban đầu nàng lập tài khoản chủ yếu dùng để trao đổi công việc, nhưng thực sự rất ít khi đụng đến. Nàng thường chọn chủ động gọi điện hoặc hẹn gặp trao đổi trực tiếp với đối phương hơn, đỡ phải loay hoay nói những chuyện ngoài lề.


Lâm Diệu Anh: Tôi tăng ca lạ lắm sao?

Anh Tuấn Mỹ Mạo: Không có, tại gặp cô tôi rất vui!!! o(≧∇≦o)

Lâm Diệu Anh: Đừng dùng icon với tôi.

Anh Tuấn Mỹ Mạo: Ừm ừm. (';ω;')

Anh Tuấn Mỹ Mạo: À, hôm qua tôi thấy trên kệ trong phòng lưu trữ có đống hồ sơ cũ của VDG, cô muốn xem lại không? Tôi nghĩ sẽ rất có ích cho chúng ta đó. /(≧∇≦)/


Nét mặt Diệu Anh thoáng biến đổi. Cách đây vài hôm nàng đã ghé qua phòng lưu trữ ngỏ ý xin mượn số tài liệu này nhưng người quản lý luôn nói không thể đưa, bởi vì chúng đã vào diện bảo mật theo ý chủ tịch. Lần hợp tác trước giữa Hà Chiếu và VDG cách ngày trò chơi ra mắt một khoảng rất dài, ước chừng tới giờ đã gần ba năm. Thời gian lâu như thế mà Tuấn Mỹ có thể tình cờ bắt gặp số hồ sơ đó thì thực lạ lùng. Nói cách khác, là anh tự mình đi tìm giúp nàng. Nghĩ tới đây, Diệu Anh bất giác thấy lạ lẫm khó tả. Tuy mang tiếng làm chung dự án nhưng nàng chẳng chia sẻ quá nhiều về ý tưởng thiết kế với đồng nghiệp. Vậy mà mới vài ngày không trò chuyện, Tuấn Mỹ lại nhìn ra suy nghĩ của nàng, còn hỏi mượn cho nàng những tư liệu quý báu kia. Có thể thấy được, anh dụng tâm lương khổ biết bao nhiêu. Phút chốc ấn tượng của Diệu Anh đối với Tuấn Mỹ tăng lên mấy bậc. Thế nhưng có lẽ nàng chưa từng nghĩ tới, là Vân Khánh ở sau lưng nàng âm thầm chỉ điểm cho anh.


Lâm Diệu Anh: Trưa nay anh rảnh chứ, chúng ta đi ăn cơm đi.

Anh Tuấn Mỹ Mạo: Rảnh mà, rảnh mà. ≡(*′▽')っ

Anh Tuấn Mỹ Mạo: Hẹn cô một giờ trưa nha~ (☆▽☆)


Đến lúc này Diệu Anh chịu hết nổi, liền nói.


Lâm Diệu Anh: Anh 26 tuổi rồi, không thấy dùng icon rất kì cục à?

Anh Tuấn Mỹ Mạo: Kì lắm hả? ┌╏ º □ º ╏┐

Lâm Diệu Anh: Ừ.

Anh Tuấn Mỹ Mạo: Nhưng tôi dùng thì mấy anh soái ca mới để ý đến tôi chứ... (;﹏;)

Lâm Diệu Anh: ...

Lâm Diệu Anh: Một giờ trưa gặp nhau ở văn phòng anh đi.


Sau đó Tuấn Mỹ còn gửi thêm mấy cái tin nhắn, nhưng Diệu Anh đã thu nhỏ Skype lại rồi. Màn hình nhanh chóng hiện lên giao diện diễn đàn Song Ưng Hồ Điệp quen thuộc. Ngày hôm qua suy tư hồi lâu, nàng thấy vẫn nên xem xét phản ứng của đám đông náo loạn một chút. Có điều Song Ưng Hồ Điệp vốn là chốn phù hoa náo nhiệt, mỗi ngày sẽ luôn có thêm rất nhiều tin tức mới mẻ. Hàng chữ thẳng tắp đỏ như máu treo trên cao, thông cáo cực kì rõ ràng.


"Liên minh Kháng Xú quy phục triều đình, Hoa Quốc từ nay vẹn toàn lãnh thổ."


Một giây kia Diệu Anh cũng như nhiều người khác, hoàn toàn không tin nổi vào mắt mình. Bao năm tranh đấu gay gắt, vậy mà chỉ sau một đêm, nội chiến nước láng giềng đã đi đến hồi kết không lời dự báo. Nàng nhớ năm trước trên tuyến biên giới hai quốc gia, thành chủ phía tây Hoa Quốc nói với Vũ Quốc các nàng, qua được cửa này thì tiến lên mà giành lấy Đông Hà thuộc về các ngươi, hơn nữa phải tiện tay diệt sạch đám lòng lang dạ sói kia cho ta. Lần ấy Vũ Quốc thực chẳng thể đánh qua biên ải, Đông Hà vẫn nằm dưới sự cai trị của vị thành chủ nọ thêm một lần xuân hạ thu đông. Nhưng nàng nghe nói bọn họ sống tương đối tốt, ít nhất Vô Sắc luôn chủ trương duy trì nguyên khí quốc gia nên chưa đi đến kết cục một sống hai chết.

Diệu Anh nhẩm đọc, kháng xú mà thống nhất, nghe được bao phần trào phúng. "Xú" vừa có nghĩa "xấu xí", vô cùng mỉa mai cái tên Hoa Vương đeo trên đầu mình, lại có thể hiểu là "xấu xa", ám chỉ rõ ràng sự độc tài của hắn. Thế nhưng cuối cùng khi kháng chiến thất bại, đất nước lại vui mừng thông báo lòng dân đã quy về một mối, thống nhất từ bắc chí nam. Vậy ở muôn năm trước, ai chính ai tà, ai tốt ai xấu đây?

Trong chủ đề kẻ cười người mắng nhiều không ngớt, Diệu Anh xem đoạn phim ở bài đăng đầu tiên, thấy Vô Sắc cùng thành chủ Tây Thành lập hiệp ước trong đền Voi Phục. Ngôi đền này tại Hoa Quốc không ai không biết, nó chính là nơi tân thủ sinh ra, thế nhưng chẳng được náo nhiệt như Tứ Linh Trấn. Lúc bấy giờ quanh đền tụ tập rất nhiều người, ngoài sân gạch có, trên ngọn cây có, ngay cả đôi tượng voi đặt trước cửa đền cũng lắm người trèo lên. Quả nhiên Hoa vương đã thận trọng gửi thông báo mời toàn quốc đến chứng kiến thời khắc lịch sử.

Vị thành chủ kia tên Thiên Thuẫn, mệnh danh thủ tịch đại đệ tử Thần Cơ Gia, nổi tiếng với việc sử dụng thứ vũ khí độc đáo nhất trò chơi – Thông Thiên Kính. Cứ mỗi lần y tung chiêu, Thông Thiên Kính sẽ tự động biến hóa thành món vũ khí thích hợp, hơn nữa còn tỏa ra kim quang sặc sỡ bắt mắt. Nếu các môn đệ Thần Cơ khác phải mang vác nhiều loại binh khí tương ứng với mấy kỹ năng đã chọn thì tay nải của y gọn nhẹ rất hơn nhiều. Còn chưa kể giai thoại về thứ thần binh này càng khiến danh tiếng nó lừng lẫy hơn. Vào cái ngày Bạch Hổ giáng lâm ở Hoa Quốc, Vô Sắc dẫn đầu đông đảo bang chúng kiên quyết đẩy lùi con thần thú hung tợn, gần như tiêu hao toàn bộ nguyên khí liên minh. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, lúc Bạch Hổ hóa bụi vàng rời khỏi, số bảo vật quý giá lại lọt vào tay tổ đội Thiên Thuẫn. Khỏi nói cũng tưởng tượng ngay được Vô Sắc nổi điên tới cỡ nào. Hắn một đao chém chết thầy thuốc bên đội Thiên Thuẫn rồi điên cuồng truy đuổi y khắp mọi bản đồ. Lần đó Hoa Quốc tử vong vô số, tang thương ngập trời, tiếng chửi rủa oán thán vang vọng hang cùng ngõ hẻm. Thông Thiên Kính, và cả đôi hoa tai Diệu Thù Nguyệt Liên, đã xuất thế chính từ sông thây biển máu ấy.

Đi cùng Thiên Thuẫn ngày lập hiệp ước còn có một vị môn hạ Huấn Sủng Trang. Hắn dẫn theo con voi trắng to lớn, đầu đội mũ giáp, thân mang kim yên, ngà sắc mắt sáng. Một mình nó đã chiếm hết phân nửa sân đền Voi Phục, lẳng lặng nhìn chủ nhân bước vào bên trong. Hai người bọn họ đều mặc áo giáp màu bạc sáng loáng, giữa ngực khắc bang huy hình đóa hoa bách hợp biểu tượng cho hoàng gia, bộ dáng oai hùng đứng trước binh đoàn Hoa vương mà chẳng hề rơi xuống thế hạ phong.

Hiệp ước đình chiến đọc qua rành mạch đơn giản, Vô Sắc đáp ứng Thiên Thuẫn ngừng việc cuồng sát người thuộc liên minh Khắc Xú trong sáu tháng tới, đổi lại bọn họ sẽ quy phục quốc vương đương triều.

Lúc hai bên xác nhận lần sau cuối, vị Huấn Sủng Linh Sư kia mới gọn ghẽ đáp được, nghiêm túc khác xa cái tên hắn mang. Màn Thầu... Bánh Bao... Quả thực xứng đôi vô cùng. Diệu Anh phì cười một tiếng, nháy mắt sau liền thở ngắn một hơi. Chỉ cần tinh ý chút đỉnh, ai ai cũng cảm nhận được Bánh Bao càng lúc càng lộ rõ ý đồ kết thân với quân giặc. Kế hoạch chưa thành đã mang điều tiếng, làm gì có vị thành chủ nào dám thu nhận nàng ta? Phản quốc là thế nào, Diệu Anh chưa từng hiểu. Nàng chỉ vì vị tiểu muội từng sinh tử tương thác mà nảy lòng trắc ẩn, lo lắng một phen.

Thông tin trong chủ đề lẫn lộn không đồng nhất, Diệu Anh thầm suy nghĩ, kế đó di chuyển con trỏ chuột, mở kênh ngữ âm của Khuynh Quốc Khuynh Thành. Thương nhân quanh năm bôn ba người mua kẻ bán, luồng tin tức luôn nhanh và chi tiết hơn so với mấy lời tam sao thất bản trên giang hồ.

Sau hai tiếng 'cộc cộc' báo hiệu vào kênh ngữ âm, nàng liền nghe ai đó kêu réo hào hứng.


- Mau, mau, mau đến xem! Lục tỷ lại ly hôn! Sắp có đánh ghen rồi!

- Cái gì? Nữa hả? Tháng này ly hôn hai lần rồi đó.

- Ly hôn à? Rất tốt! Ta có bán Truy Tung Phù, Trấn Áp Thuật, Hoàn Hồn Đan, dụng cụ SM các loại đây. Mua hai món trở lên sẽ tư vấn miễn phí 360 cách đánh ghen hiệu quả, mại dô mại dô!

- Tam ca lại tốn thêm mớ tiền làm đám cưới rồi. Thật tội nghiệp.

- Tội gì chứ. Tam ca nằm trong top đại phú hào, tiền bạc vô số, sợ gì một cái đám cưới!

- Phải đó. Hình như hai người đã làm tới đám thứ mười hai rồi, thêm một đám nữa có sao đâu.

- Đám, đám cái gì mà đám. Ngươi nói nghe như nhà đang chịu tang vậy!?

- Bán hoa hồng tăng độ thân mật, nhẫn cưới kim cương, lễ phục thành thân đây. Mua nhiều miễn phí quay phim chụp hình, hỗ trợ tổ chức lễ cưới hoành tráng đây.

- Xê ra chỗ khác mà buôn bán, ta còn phải hóng phốt!!!

- Ngươi quên tôn chỉ bang phái rồi à? Kinh doanh mọi lúc mọi nơi, làm hàng bất kể ngày tháng, tiền bạc là không thể chậm trễ được.

- Vớ vẩn, ở đây có mình ngươi là gian thương chắc!? Ngươi rao tới tết công gô cũng không ai mua đâu, mau cút qua một bên đứng đi!

- Mà kẻ nào xấu số đụng trúng Lục tỷ thế? Chọc cho thần y cũng phải biến thành độc phụ, đúng là phường vô đạo đức.

- Không rõ nữa, hỏi Hoa Hoa xem. Hình như muội ấy nhờ cậy Lục tỷ.


Lúc này Thiên Hạ Tuyệt Ca mới xuất hiện, cáu kỉnh lớn giọng.


- Hoa Hoa, đứa nào là con giáp thứ mười ba? Nói ra ta giúp muội đánh chết đôi mèo mả gà đồng đó!

- Để... Để muội dẫn tỷ đi gặp người đó vậy...


Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, vẻ hơi kìm nén xúc động, mềm mại xen kẽ với tiếng nói đanh đá của Thiên Hạ Tuyệt Ca. Sau đó lại thêm dăm ba giọng nam khác ríu rít thích thú hùa theo hai người, lôi kéo nhau đi xem trò vui.


- Được. Thời gian là vàng bạc, mau đi thôi! Còn các ngươi nữa, tiểu muội bị phụ bạc thì không lo lắng, chỉ biết đứng ngóng trò cười. Lát nữa mỗi tên thu thập mười ô dược liệu cho ta! Phải là loại cấp bảy trở lên!

- Lục tỷ, chúng em sai rồi!!!


Những lời kia rơi hết vào tai Diệu Anh, làm nàng khe khẽ lắc đầu. Trong Song Ưng Hồ Điệp, kết hôn – ly hôn đều có thưởng phạt nhất định. Nếu kết tóc phu thê, hệ thống sẽ tưng bừng chúc phúc đôi uyên ương, dành tặng rất nhiều bảo vật trân quý. Còn chẳng may duyên lỡ tình thừa, cả hai đều bị phạt làm chuỗi nhiệm vụ Khổ Ải Vô Biên hoặc Hồi Đầu Thị Ngạn. Khi hoàn thành xong, nam thì học được Vĩnh Dục Ái Hà, dùng để bắn mười vạn pháo hoa tỏ tình với ái nhân kế tiếp; nữ thì lĩnh ngộ Rẽ Thúy Chia Uyên, giúp họ tăng mạnh lực chân, chục cước đoạt mệnh kẻ phụ tình. Diệu Anh từng nghe giang hồ đồn đãi, khi xưa Song Ưng Hồ Điệp ra mắt không lâu, có cặp đôi nọ phải ly hôn vì xuất hiện kẻ thứ ba, ầm ĩ vô cùng. Vị thê tử bạc phúc đó nhất thời nổi cơn tam bành, chạy một mạch từ đông sang tây, dùng Rẽ Thúy Chia Uyên đá chết đôi gian phu dâm phụ mấy chục mạng, trở thành truyền thuyết đánh ghen vang dội nhất thế giới ảo.

Lúc này kênh ngữ âm chỉ còn tiếng gõ phím cạch cạch mạnh bạo phát ra từ cái loa nhỏ trước tên tài khoản Thiên Hạ Tuyệt Ca, chốc lát sau cô nàng đột nhiên thảng thốt.


- Hoa Hoa, muội chắc chắn là nàng?

- Vâng. – Hoa Hoa nhẹ nhàng đáp. – Là nàng.


Lời vừa xong, Thiên Hạ bỗng im lìm một hồi rồi mới nghi hoặc nói.


- Không thể nào. Hoàng Tuyền tỷ tỷ rất thân với ta, ta chưa từng thấy nàng chơi cùng đám con trai bao giờ. Chỉ cần ai đó lảng vảng tới, nàng sẽ quạt hắn bay chín trăm cây số.


Đám người Khuynh Quốc Khuynh Thành đánh hơi thấy mùi kịch hay, lập tức chen nhau cười reo.


- Vậy là sao đây? Lục tỷ, phải chăng tỷ chưa hiểu hết bạn mình rồi?

- Hoàng Tuyền... Lẽ nào là Hạ Hoàng Tuyền, Yến Vân đệ tử hạng nhất bảng PK môn phái?

- Cả nước này còn ai dám để tên Hoàng Tuyền như nàng ta đâu? Không thích sống, một lòng tìm cách xuống địa ngục, chỉ có mình nàng ta thôi.

- Cướp chồng người khác, có xuống mười tám tầng địa ngục thì Diêm Vương cũng đá lên lại.

- Đá lên rồi ở đâu? Thiên đàng à?

- Sai rồi, đá lên trần gian làm ma nữ. Sau đó Lục tỷ sẽ thay mặt nhà nước, thay mặt nhân dân, thay mặt tổ chức dùng Bát Thu Yêu bắt nhốt, cưỡng ép trở thành tay sai cho chúng ta. Há há há!

- Nghe ngươi nói làm ta nhớ tới Pháp Hải. Lục tỷ trọc đầu, ngày ngày tụng kinh...

(Pháp Hải trong Bạch Xà Truyện, là một hòa thượng luôn tìm mọi cách ngăn cản tình yêu của Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh.)


Nghe mấy lời đàm tiếu kia, Thiên Hạ Tuyệt Ca giận sôi máu, quát to.


- Câm miệng! Hoa Hoa, đi! Cùng ta đến ba mặt một lời với nàng!


Mấy người vừa rồi chẳng lao nhao nữa, giống như đang ở trong trò chơi, đứng từ xa ngóng chờ diễn biến kế tiếp.

Bấy giờ Diệu Anh vẫn kinh ngạc không thôi. Chẳng những Đông Phong Hạ Vũ quen biết Hạ Hoàng Tuyền mà ngay cả Thiên Hạ Tuyệt Ca cũng thân thiết với nàng ta. Trong Khuynh Quốc Khuynh Thành, ngoại trừ Thiên Lam Minh Châu thì Thiên Hạ Tuyệt Ca gần gũi với nàng nhất, ấy vậy mà nàng chưa từng nghe cô nàng nhắc gì đến người kia cả. Băn khoăn một hồi, Diệu Anh mới ngẩn người, có thể do bình thường nàng không thích tán chuyện, cho nên chẳng hay biết bọn họ giao thiệp với ai bên ngoài bang phái mình.

Giữa lúc nàng gật gà gật gù, kênh ngữ âm lại đưa đến tiếng trong trẻo cao vút của Thiên Hạ Tuyệt Ca. Cô nàng gắt gỏng mắng nhiếc.


- Tên khốn đó...! Thật vớ vẩn!


Diệu Anh cau mày lắng tai nghe, từ lời bàn tán ồn ã chắt lọc được chút thông tin hữu dụng. Hóa ra chồng chưa cưới của Hoa Hoa không biết mắc chứng gì, tự nhiên đùng đùng hướng Hạ Hoàng Tuyền thề non hẹn biển gì đó, vẻ rất si tình. Rốt cuộc đến một ngày Hoa Hoa bắt gặp phải cảnh đó, nàng ta liền chạy về khóc lóc với Lục tỷ mình. Diệu Anh chống một tay lên bàn đỡ lấy mặt, mấy ngón tay trắng nhỏ vỗ nhẹ gò má, bỗng dưng thẫn thờ cả người, hoàn toàn quên mất mục đích bản thân vào kênh ngữ âm.

Đến khi mọi chuyện lắng xuống, đám người nhiều chuyện tản bớt đi, Diệu Anh mới sực tỉnh. Lưỡng lự hồi lâu, nàng quyết định chuyển xuống một phòng ngữ âm có khóa, kế đó dùng quyền quản trị kéo Thiên Hạ Tuyệt Ca theo. Xuống đến rồi, Diệu Anh mới dợm hỏi.


- Tuyệt Ca, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?

- A? Chị hai. – Thiên Hạ Tuyệt Ca hơi giật mình, sau đó mới cười nói. – Chẳng có gì đâu ạ, chỉ là hiểu lầm thôi, chị đừng nghe bọn họ nói bậy.

- Vậy à? – Nàng ra chiều suy tư. – Muội rất thân với Hạ Hoàng Tuyền sao?

Chẳng biết có phải do giọng nàng quá từ tốn hay không mà Thiên Hạ Tuyệt Ca đâm chột dạ, vội vàng giải thích.

- Cũng khá thân ạ. Hồi chị chưa vào bang, tụi em hay tổ đội đi 30. – Cô nàng líu ríu kể lể. – Hôm đó bảng tên chị ấy đột nhiên chuyển màu xám, em tưởng chị ấy rớt mạng nhưng đợi mãi chẳng lên màu mà hệ thống cũng không cưỡng chế rời đội ngũ. Em thấy lạ, bèn nhờ anh ba bói một quẻ tìm người, mới biết chị ấy vẫn còn online, nhưng lại đứng ì một chỗ mười mấy phút phía sau núi Yên Tử. Hóa ra chị ấy bị rơi vào góc kẹt. Lúc sang tới đó em cũng bất cẩn bị hút vào, đành phải lên kênh ngữ âm cầu cứu anh ba. Trong ấy tối thui tối thùi, đường lối ngoằn nghoèo như mê cung, lại không thể liên lạc với bên ngoài, hơn nữa còn có mấy con quái vật xám ngoét hung dữ đi tới đi lui, sợ phát ớn luôn. Cũng may anh ba không ngại khổ, lập tức chạy vào cùng tụi em giết quái tìm đường ra. Khi thoát được thì đã qua gần năm tiếng đồng hồ rồi, từ đó ba người tụi em mới thân thiết hơn chút. Em thường hay sang giúp bang chị ấy đi phụ bản, bên đó bây giờ neo người lắm.


Đợi Thiên Hạ Tuyệt Ca ngừng nói, Diệu Anh mới mỉm cười trấn an cô nàng.


- Sao mà khẩn trương vậy? Chị đâu phải Thiên Lam, sẽ không tra xét em đâu.

- Vâng... Vâng! – Thiên Hạ Tuyệt Ca ngượng ngùng, đáp rõ to. – À, khoản tiền bên Diệp Quốc kết toán xong rồi, em vừa gửi vào tài khoản chị đó, nhớ kiểm tra nhé.

- Ừ, được. Cám ơn em.

- Vậy, còn bản phác thảo em gửi chị thấy thế nào? Em định dùng chúng cho đợt hàng sắp tới đó.


Ngẫm giây lát, Diệu Anh mới nhớ mấy hôm rồi kiểm tra thư từ, quả thật Thiên Hạ Tuyệt Ca có gửi cho nàng mấy bản vẽ. Nàng áy náy trả lời.


- Dạo này chị bận quá, quên mất việc của em. Bây giờ chị xem cho nhé, lát nữa chúng ta bàn luận tiếp, được không?

- Được ạ. Em lên trên giúp mọi người đi phụ bản đây, lát gặp chị nha.


Nghe giọng đối phương vui vẻ rời đi, nét mặt Diệu Anh mới dãn ra, môi thấp thoáng nét cười. Thiên Hạ Tuyệt Ca vốn yêu thích thời trang, thế nhưng lại bị ba mẹ ép vào ngành tài chính theo truyền thống gia đình, vậy nên chỉ có thể vẽ vời dựa vào đam mê chứ chẳng học hành quy củ gì cả. Ngay lúc biết nàng làm chuyên ngành thiết kế, cô nàng cứ quấn quít mãi không thôi, buộc nàng phải đem kiến thức thời đại học ra truyền cho. Tuy ban đầu thấy phiền phức vô cùng, nhưng đến bây giờ, đôi khi Diệu Anh sẽ nhàn nhã trò chuyện cùng cô nàng rất lâu.

Xem xét kĩ lưỡng mấy bản thiết kế, Diệu Anh lại gọi Thiên Hạ Tuyệt Ca xuống thảo luận, mất hơn hai tiếng mới xong xuôi hết thảy mọi việc. Xoa xoa hai bên thái dương, nàng mệt mỏi ngửa người dựa lưng vào ghế, trong đầu bỗng dưng lướt qua đoạn đối thoại với cô nàng. Giây phút đó, đôi mắt nàng thình lình mở to, con ngươi trừng lên tròn trịa rồi mới từ từ thu trở về dưới hàng mi mỏng.

Vừa rồi Thiên Hạ Tuyệt Ca nói, bọn họ quen nhau từ rất lâu, vậy mà Đông Phong Hạ Vũ còn hỏi ai dạy nàng bí pháp tuyệt mật của Yến Vân Phái. Rõ ràng ngay từ đầu anh đã biết người đó chẳng phải Hạ Hoàng Tuyền. Hai tiếng "Tiểu Tuyền" kia, đáng nhẽ nàng phải chú ý ngay mới đúng. Tính toán một chút, có thể thấy thời gian Phi Thiên Tuyết Vũ chơi lại và thời gian Hạ Hoàng Tuyền xuất hiện gần như xấp xỉ nhau, cô trở thành thầy nàng ta là điều dễ hiểu, vậy cớ gì Đông Phong Hạ Vũ lại hỏi nàng như thế? Chẳng lẽ, người anh ám chỉ chẳng phải Phi Thiên Tuyết Vũ?

Tâm tình Diệu Anh ngưng đọng, hàng mi thoáng rung rất khẽ. Vì sao Hạ Hoàng Tuyền cứ gặng hỏi nàng về Phi Thiên Tuyết Vũ mà không tự mình đi gặp cô? Còn người bí ẩn kia là ai mà Đông Phong Hạ Vũ phải mải miết kiếm tìm? Là nhân vật Phi Thiên Tuyết Vũ vứt bỏ từ lâu, hay một người nào khác? Cứ thế, chẳng biết cớ gì những câu hỏi vô thưởng vô phạt ấy cứ thay nhau quay mòng, đến tận khi có tiếng gọi thúc giục truyền tới, Diệu Anh mới giật bắn mình tỉnh lại, hơi thở cơ hồ phập phồng hỗn loạn. Nàng theo quán tính đứng bật dậy hướng về phía tiếng gọi, ai ngờ chỉ nghe 'cốp' một tiếng, đỉnh đầu thình lình đập trúng vật gì cứng như đá tảng. Cơn đau điếng nhanh chóng lan tỏa khiến nàng mày váng mắt hoa, lập tức cúi gập người dán chặt xuống mặt bàn, cắn răng ôm lấy nơi vừa chịu va đập.

Đến khi đau đớn dịu bớt phần nào, Diệu Anh mới dè dặt ngẩng mặt lên một chút, nhìn qua mép bàn bên cạnh. Ở đó Tuấn Mỹ đang ngồi chồm hổm dưới đất ra sức xoa nắn cằm mình, mặt mày nhăn nhó xuýt xoa.


- Ui da...


Vừa rồi Tuấn Mỹ mang tài liệu của VDG đến tìm Diệu Anh, ngờ đâu gõ cửa mãi chẳng ai đáp lại. Thấy ổ khóa vẫn vặn được,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net