Chương 33: Nguyệt Sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sắc trời đã nhuốm màu đêm tối, đoàn người với đốm vàng đốm đỏ trên tay tựa như dòng chảy tinh tú lấp loáng vắt ngang qua con phố cổ, thư thái dập dìu đổ về hướng khoảnh sân. Cách một lòng đường rộng, ánh đèn từ đối diện chiếu về phía hai người dần tán đi, chỉ đủ để lại vạt sáng nhàn nhạt nơi bóng lưng gầy yếu.

Nhã Ân nhẹ nghiêng đầu quan sát phía sau Diệu Anh. Đám người tụ tập ở bãi đất trống mỗi lúc một đông, tiếng nói tiếng cười náo nhiệt ồn ã.


- Em muốn xem ca nhạc?


Nàng vội lắc đầu, càng nhìn cô chăm chú hơn.

Phía trước cửa căn nhà gỗ treo hai chiếc đèn kéo quân thủ công tương đối lớn, đầu trên đầu dưới bọc giấy bóng, quết sơn thành hoa văn vân vũ thời cung đình, từng cụm từng cụm nhiều màu sặc sỡ. Không biết từ lúc nào nến bên trong đã được đốt sẵn, kéo tản đèn quay vòng hiện lên những hình người nhảy múa, nối đuôi nhau tỏa bóng dập dờn. Nhã Ân đứng dưới mái hiên nhà, từng chiếc bóng đổ dài lên sườn mặt cô, vệt vàng vệt xám mông lung huyền ảo như ngọn lửa sinh mệnh dần tiêu tán, tan thành mảnh tro bụi phiêu diêu.

Thật đẹp.

Có thể lưu giữ khoảnh khắc này không? Hẳn là có thể, nàng nghĩ vậy. Chỉ cần một chút màu, một cây cọ, một mảnh giấy, thời gian sao chạy thoát khỏi nàng. Họa lại tư sắc ảo mộng kia, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, vĩnh viễn cùng nàng trải qua năm năm tháng tháng.

Sự phấn khích nháy mắt lan tràn khắp trái tim, nhiễm đầy thân thể. Từng tấc da thịt run rẩy, như muốn tức khắc bộc phát hư vọng lớn lao, thỏa mãn khao khát trong tiềm thức.

Hơi thở nàng càng lúc càng dồn dập, lồng ngực phập phồng rõ ràng trong bóng đêm. Tâm tình mông lung trầm thấp, nàng cúi đầu, mân mê que tò he bằng gỗ. Ngón tay cái ép chặt trên thân que, miết ra một mảnh dằm nhỏ, đâm vào vùng da trắng bệt. Diệu Anh nhíu mày. Cơn đau xót xộc đến khiến thần trí nàng dần thanh tỉnh, miệng lúc này mới có thể hé mở, để thoát ngụm hơi nặng nề.


- Nếu như... Nếu như một ngày nào đó em không còn tồn tại nữa, có phải sẽ rất tốt đẹp không?


Diệu Anh không dám ngẩng đầu, sợ rằng chỉ cần nhìn đến gương mặt kia, bản thân sẽ chẳng còn can đảm. Trong lòng nàng từ lâu đã chôn một chiếc bình rất lớn, chứa đựng mộng tưởng của nàng, từng chút từng chút đong đầy theo thời gian. Nàng biết rõ, bình mộng tưởng này đừng nên sứt mẻ, dù chỉ là vệt nhỏ. Một khi vỡ nát, sẽ dẫn tới tai ương. Nàng trì hoãn hơn hai nghìn ngày đêm, chỉ để đợi một khoảnh khắc từ người trước mắt.

Trường kiếp mộng miên man của riêng nàng.

Trên trán chợt truyền tới điểm nhỏ ấm áp, Diệu Anh cảm giác có thứ gì mềm mại chạm vào giữa trán mình, nhẹ nhàng lướt qua. Nỗi sợ hãi thoáng chốc bị thứ mềm nhẹ ấy kéo đi, đáy lòng trở nên nhẹ bẫng, dịu ngoan như đóa hoa đắm mình trong sương mỏng.


- Nói gì vậy? Chẳng phải bây giờ em vẫn rất tốt đẹp sao?


Âm giọng lành lạnh, phảng phất như cánh bướm vờn quanh. Nàng cẩn thận ngẩng đầu, thấy Nhã Ân môi miệng không mỉm, đôi con ngươi điểm xuyết hai chấm ánh sáng, lóe lên như sao xa. Nàng cảm giác bản thân như tan ra dưới ánh mắt ấy, hô hấp cũng theo nhịp thở bình thản của cô mà đều đặn hơn, dần dần an tĩnh.

Trong không gian truyền đến tiếng chuông đinh linh leng keng, thanh thúy réo rắt. Nhã Ân thình lình đưa tay nắm lấy tay nàng, kéo vào dưới mái hiên.


- Mau vào đây, sắp mưa rồi.


Lực kéo tuy nhẹ nhưng rất bất ngờ. Diệu Anh có chút hốt hoảng, không cẩn thận va phải đầu vai cô. Ngay lúc ấy sau lưng nàng bỗng thanh mát lạ thường. Hóa ra là cơn gió thổi đến mang theo hơi nước giữa những tầng mây, đung đưa phong linh treo nơi góc đầu mái ngôi nhà kêu vang. Nàng vội dịch người về sau một chút, yếu ớt nói.


- Chị có thể... có thể đừng chạm vào em không? – Nàng như chim sợ cành cong, lời rời khỏi môi không tránh khỏi lỗi nhịp. – Tuy là vừa rồi... vừa rồi chị cũng nắm tay em, nhưng em thật sự không quen tiếp xúc với người khác...


Vốn dĩ Nhã Ân định đi thẳng vào trong, kết quả nghe vậy, cô liền ngừng bước chân, quay đầu lần nữa. Đôi mắt sâu lắng ngưng đọng, không nhíu không chuyển, hướng tới gương mặt nàng. Dưới ánh nến lập lờ, nàng như tàn tro vẫn còn nóng đỏ, kiên định thiêu đốt bản thân mình, sau đó dần dần xỉn màu mà điêu tàn đi.

Thật sự là quen thuộc lắm.


- ...Được.


Nhã Ân trầm trầm đáp lại, cùng lúc đó xoay người, khiến cho Diệu Anh chẳng cách nào nhìn đến được hàng mi đang run run của cô. Hàng mi đen dày, từng sợi cong vút tiếp nối với bóng tối, trầm thấp nặng nề.

Phố Nguyệt Cát là di sản văn hóa tiêu biểu của Việt Đại, không chỉ có mỗi con đường này mà còn gồm nhiều con ngõ nhỏ khác nhau đan xen tạo thành. Ngôi nhà hai người vừa tiến vào là nhà cũ của Nhã Ân, cũng chính là kiến trúc cổ giá trị nhất trong khu phố. Ngoại trừ mắc điện kéo nước, mọi thứ được bảo toàn gần như nguyên vẹn qua lịch sử thăng trầm, giữ trọn câu chuyện của tháng năm. Diệu Anh còn nhớ trong thước phim tài liệu về phố Nguyệt Cát, Nhã Ân từng kể, nơi này do ông bà cố bên họ ngoại của cô dựng nên, sau đó truyền cho con gái họ, rồi tới phiên mẹ cô. Cuối cùng nó dừng lại trên tay cô. Nói cách khác, Nhã Ân sinh ra ở đây, lớn lên ở đây, trưởng thành cũng ở đây. Từ tân niên cho tới tất niên, vào những ngày lễ trọng đại, cô đều ở nơi này đón tiết trời mới, qua một năm lại một năm, chưa từng thay đổi.

Trước đây Diệu Anh chưa bao giờ tới ngôi nhà này, hiện tại đặt chân đến rồi, nàng cảm giác bản thân đã gần cô hơn một chút. Nghĩ tới đó, lòng nàng lại nảy sinh phiền muộn. Bởi vì sợ tổn thương cho nên mới không thể đứng cạnh. Cũng bởi vì quá đắm say, cho nên mới mạo hiểm từ một nơi rất xa mà nhìn ngắm.

Nhưng với nàng, như vậy đã đủ rồi.

Bên trong nhà tối om om, Diệu Anh cẩn thận đi nhanh hơn, nếu không nàng sẽ chẳng nhìn thấy Nhã Ân đâu nữa. Hai người xuyên qua khoảng sân rộng, bước vào cửa chính. 'Tách' một tiếng, gian nhà đột nhiên bừng sáng, rõ ràng là ánh sáng đèn huỳnh quang. Nàng nheo nheo mắt cố thích nghi với luồng ánh sáng bất chợt, giây lát sau bắt gặp Nhã Ân đứng nơi góc gian nhà, tay vẫn còn đặt cạnh bảng công tắc điện.

Cũng giống hầu hết các nhà cổ khác, ở đây gian nhà trước là nơi đón khách. Nhã Ân đi trước dẫn đường cho nàng, gian kế tiếp là nơi thờ gia tiên. Bên trong chia thành ba gian, chống đỡ bằng nhiều cột gỗ cao to, hơi phình ra giữa thân dưới. Hai bên tường treo song song bốn bức tranh cẩn xà cừ, đều khảm hình Lý Ngư Vọng Nguyệt, màu sắc óng ánh rực rỡ. Tủ thờ được đặt sát tường giữa nhà, làm bằng gỗ lim, bày bát hương cùng ấm chén và hai đế nến, phía sau trưng lần lượt sáu bức di ảnh đối xứng nhau.

Nhã Ân để túi bột và que tò he lên chiếc ghế thấp gần cửa, chậm rãi đi đến tủ thờ, lấy ra ba nén nhang, thắp lên rồi cúi đầu bái lạy. Sáu di ảnh trên cao, bốn gương mặt đã già nua, mà hai người còn lại, bên trái là đàn ông trung niên, bên phải là phụ nữ chỉ độ đôi mươi. Diệu Anh yên lặng đứng ngoài cửa dõi theo hành động của cô, lại quan sát linh đường, sắc mặt phức tạp.

Đợi cô dâng hương xong, hai người tiếp tục đi ngang qua vài gian nhà khác, cuối cùng mới đến gian bếp lớn ở tận phía sau.

Thực sự là nhà cổ, phòng bếp tuy có đèn điện thế nhưng lại dùng lò củi cổ xưa. Diệu Anh thấy có chút khó xử, đứng nơi bậc cửa hồi lâu cũng không nhúc nhích. Ngược lại với nàng, Nhã Ân vốn thông thuộc ngôi nhà như lòng bàn tay, cho nên đã vào trước kiểm tra vật dụng bên trong. Đến khi xem xét xong mọi thứ, cô vẫn chưa nghe tiếng nàng đi vào, bèn ngó ra cửa.


- Làm sao vậy?


Diệu Anh đứng chết ở bậc thềm, mắt nhìn đăm đăm vào hai cái lò, biểu tình cực kì nghiêm trọng.


- Em... Em không biết dùng bếp củi.


Dù sao nàng cũng là người thành thị, chưa từng trải qua cuộc sống thôn quê, đương nhiên sẽ không quen thuộc với những công cụ kia.

Nghe nàng trả lời thật lòng, Nhã Ân khẽ mỉm cười, phất tay bảo nàng đến bên mình. Diệu Anh do dự một chút, cuối cùng cũng ngoan ngoãn tiến vào.


- Tuy tôi không biết nấu ăn nhưng lúc nhỏ đã được dạy cách nhóm bếp. – Cô vừa nói vừa chỉ tay vào bàn đá bên trên. – Chúng ta có qua có lại, em chuẩn bị nguyên liệu đi, tôi mang củi tới nhóm lửa giúp em.

- Chị biết nhóm lửa sao!?

- Ừm. Ban đầu hơi khó, có điều vẫn dễ hơn làm cơm.


Nghe vậy, Diệu Anh bất giác lướt mắt quanh gian bếp, phát hiện tường gạch phía sau lò củi có phần mới hơn những nơi khác, dường như đã từng được tu sửa. Thấy vẻ mặt nàng đăm chiêu, Nhã Ân biết nàng nghĩ gì, liền bình thản xác nhận.


- Quả thật nơi này từng bị tôi đốt vài lần.

- ...


Diệu Anh cúi đầu cảm thán một hơi. Nàng sai rồi, đáng ra không nên tò mò như thế. Lại nhớ tới lời trước đó cô nói, nàng nhanh chóng thay đổi nét mặt, mở miệng đề nghị.


- Củi chắc chắn rất nặng, để em đi cùng chị.


Không ngờ được, Nhã Ân đột nhiên chăm chú quan sát nàng, khẽ lắc đầu.


- Trời đang mưa, chân em sẽ đau.


Quả thực bên ngoài trời đã đổ mưa, tuy rằng chỉ như những hạt bụi li ti bay lất phất, thế nhưng vẫn rất lạnh lẽo. Diệu Anh hơi nghiêng đầu nhìn ra, tán cây ngoài cửa bị gió lay động truyền tới âm thanh xào xạc nho nhỏ, rất êm tai. Nàng biết chân mình bất tiện, đành gật đầu thỏa hiệp.

Lúc này Nhã Ân mới mỉm cười, cầm lấy chiếc dù nơi góc bếp, bung mở nó rồi rời khỏi cửa. Bóng lưng cô ngày một mờ nhạt, như tan biến vào màn mưa. Xung quanh chỉ còn không gian một người, thoạt nhìn có chút quạnh quẽ.

Diệu Anh cau mày lần nữa, đưa tay vỗ vỗ hai bên má mình, đánh thức bản thân khỏi muôn vàn suy nghĩ. Nàng xoay người vào trong, đặt mấy túi nguyên liệu lên bàn bếp. Mọi thứ đều rất sạch sẽ, hoàn toàn không có lấy một hạt bụi nào. Trước đó nàng trộm thấy vật dụng trong nhà cũng gọn gàng ngăn nắp như vậy, hẳn là luôn có người đến đây quét tước dọn dẹp. Đem những thứ mua được ban chiều bày hết ra bàn, nàng bắt đầu chuẩn bị bột làm vỏ bánh sủi cảo, thỉnh thoảng chân mày nhíu chặt vì mảnh dằm vẫn còn nằm ở đầu ngón tay.

Bận rộn hồi lâu, Nhã Ân mới quay trở lại phòng. Bởi vì quá mức chăm chú, cho nên khi cô đặt cái gùi xuống đất, tạo thành tiếng động lớn, Diệu Anh mới ngẩng đầu. Nàng nhìn thoáng cái gùi đặt dưới đất, trong đầu chợt hiện hình cảnh cô mặc váy trắng gánh củi trên lưng, thật sự kì cục không nói nổi.

Giữa lúc nàng thẩn thơ, Nhã Ân đột nhiên tiến về phía nàng. Bước chân đầy dứt khoát, hoàn toàn không có ý ngừng. Diệu Anh chợt hoảng sợ, bối rối lùi về sau một bước.


- ...


Động tác lúng túng quá rõ ràng, Nhã Ân thấy vậy liền dừng lại, cách nàng chừng hai sải tay. Cô nhẹ nhàng rút từ túi vải trong tay một vật thon dài, đưa tới trước mặt nàng. Nàng nhìn thật kĩ, nhận ra đó là một cây nhíp.


- Gắp dằm trong tay em ra đi. – Cô chầm chậm nói. – Để lâu sẽ nhiễm trùng.


Diệu Anh không khỏi sửng sốt, mờ mịt suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng hỏi.


- Làm... Làm sao chị biết?

- Lúc cầm nắm, em nhíu mày rất nhiều. – Cô nhìn nàng đầy thâm thúy, âm giọng nhè nhẹ tựa mây trôi. – Không cần phải giấu diếm, em biểu hiện rất rõ ràng.


Nàng ngượng ngùng nhận lấy cây nhíp, lại nghe cô nói tiếp.


- Nếu quá khó, tôi đưa em đi bệnh viện.

- Em, em tự lấy được.


Diệu Anh vội vàng khẳng định, sau đó đưa ngón tay lên cao, nhìn chằm chằm nó. May mắn mảnh dằm không lún hết vào trong mà để lộ một phần rất nhỏ. Nàng cẩn thận đưa cây nhíp tới gần, lưỡi nhíp dưới ánh đèn trắng loang loáng như được mài bén. Nín thở giây lát, tay trái nàng gắp chính xác vào phần đuôi nhô ra kia, kéo mạnh một nhịp. Cơn rát lập tức ập tới, Diệu Anh buốt đến khủng hoảng, theo bản năng nghiến chặt răng. Qua một lúc cảm giác khó chịu cũng dịu đi, nàng ngẩng đầu thở một hơi. Nhã Ân vẫn đứng ở chỗ cũ quan sát nàng, thậm chí nàng còn có cảm giác cô chưa từng cử động, chỉ một mực nhìn mình.

Bầu không khí bỗng trở nên kì quái, Nhã Ân di chuyển ánh mắt, quay người đi về chỗ đặt gùi củi. Cái gùi khá to, được bọc bằng bao nilon, bên trong chất đầy củi khô thẳng thớm. Cô khuỵu gối ngồi xổm trước lò bếp, kéo mở bao nhựa rồi lần lượt cho từng thanh củi vào, kế đó lấy cái chai nhỏ bên cạnh thẳng tay tạt vào. Mùi xăng gay mũi nháy mắt tràn ngập căn phòng, xộc thẳng vào buồng phổi. Đóng nắp chai xong, cô đứng dậy đợi một lúc rồi lấy diêm đánh một mồi lửa. Diệu Anh ở cách lò bếp không xa, nghe 'bùng' một tiếng rõ mồn một.


- ...


Cách nhóm bếp này... thực sự rất là thành thục...

Bấy giờ Nhã Ân quay đầu, bắt gặp Diệu Anh đang trố mắt hướng tới mình, không hỏi nghi hoặc.


- Mặt tôi dính gì sao?

- Đâu, đâu có.


Cô như thể không tin, đưa hai tay nhẹ chạm vào vài điểm trên gương mặt mình rồi giơ ra nhìn, lát sau mới yên tâm mà sửa sang vạt váy.

Lúc này bên ngoài vọng tới tiếng đập cửa thình thình, Nhã Ân nhẹ xoay lưng, vẻ mặt tư lự, thấp giọng nói.


- Tôi ra ngoài xem một lát. Nếu lửa nhỏ xuống, em cho thêm củi vào, dùng quạt quạt một lúc là được.


Nói xong cô liền rời đi. Khi này Diệu Anh trút được lo lắng trong lòng, áp lực cũng nhẹ nhàng hẳn.

Sủi cảo kì thực rất dễ làm, chỉ khó ở khâu tạo hình mà thôi. Theo tập tục người Hoa, sủi cảo được gói hình bán nguyệt, diềm bánh viền thành các nếp gấp nhỏ đều đặn. Cơn nhoi nhói khó chịu đã tan biến, bàn tay Diệu Anh thoăn thoắt gói từng chiếc sủi cảo, chốc lát sau xung quanh đã đầy ắp những bánh. Nàng đặt một nửa vào xửng hấp, một nửa thì đem chiên. Lửa cháy vừa phải, dầu nóng vừa đúng, mọi thứ rất nhanh đã hoàn thành.

Cẩn thận bày sủi cảo ra đĩa, xếp thành hình tròn đẹp mắt, Diệu Anh nhẹ nhõm hài lòng, một tay lau đi mảng mồ hôi rịn trên trán. Nàng đi ra ngoài, dựa lưng vào cánh cửa, nghiêng đầu nhìn khoảnh sân nhỏ phía trước. Mưa đã ngừng rơi, để lại tầng hơi nước vờn quanh trong không khí, thổi tới lành lạnh.

Đúng lúc này, một bóng đen men theo gian nhà phía trước, vội vã lao thẳng về hướng nàng. Diệu Anh sửng sốt, nháy mắt cong eo, hai tay giang ra đỡ lấy người nọ. Người nọ cũng biết chừng mực, vừa tới gần nàng đã giảm tốc độ, thuận thế nhẹ nhàng đổ lên người nàng.


- Cậu quá đáng! Chạy đến đây mà không báo cho mình! Gọi điện cũng không bắt máy, làm mình tìm muốn chết!


Vân Khánh thút thít trách cứ, lẩm bẩm vài câu không thành tiếng. Do không có gì che chắn, áo cô nàng đọng một mảng nước mưa, cả người cũng tràn ngập hơi lạnh ẩm ướt. Cả bàn tay đều là nước, lại nghe tiếng mè nheo, Diệu Anh bất giác rùng mình, vội vàng đẩy cô nàng ra.


- Mình tưởng cậu về nhà với bố mẹ. Sao cậu biết mình ở đây?

- Tất nhiên là xem GPS. – Cô nàng bĩu môi. – Lần trước chúng ta trao đổi mà, cậu lại quên rồi.


Diệu Anh nhìn Vân Khánh, nhàn nhạt cười.


- Lúc nãy cậu gõ cửa à?

- Không phải. Vừa rồi mình đến nhưng chẳng biết kêu cửa làm sao. – Cô nàng lắc đầu, khoanh tay dựa vào cửa bên cạnh nàng nghỉ ngơi, vừa nói vừa thở nặng nhọc. – Cũng may đang ngó nghiêng thì Khả Hân tới, là cô ta đập cửa.


Nếu cô nàng đang nói về kẻ khác, chắc chắn Diệu Anh sẽ tin ngay, đằng này người đó lại là thầy nàng. Khả Hân quanh năm đứng đắn, hành động luôn nghiêm túc quy củ, sao có chuyện đi đập cửa ầm ĩ được. Hẳn là Vân Khánh lại mồm mép nói xạo. Nàng nghĩ vậy, liền liếc mắt trách cứ.


- Chỉ biết bịa chuyện gạt mình.

- Mình gạt cậu hồi nào. Nhìn bên kia kìa, cô ta tới thật mà. – Vân Khánh hất đầu, lớn giọng phản bác. – Cậu toàn đi bênh bọn họ, đúng là gái lớn trưởng thành như bát nước hắt đi.

- Hắt cái đầu cậu ấy! Ăn nói nhăng nhít!


Diệu Anh cả giận khẽ quát. Câu kia rõ ràng đã bị cô nàng cố tình nói sai, chân ý thực sự không thể chấp nhận được. Nàng hừ nhẹ một tiếng, sau đó trông theo hướng cô nàng ra hiệu, quả thật bóng dáng Khả Hân đang thấp thoáng phía sau tán cây lớn. Nhã Ân thong thả đi bên cạnh cô, một tay ôm tráp gỗ, một tay cầm hộp giữ nhiệt. Hai người dường như rất chăm chú trao đổi, hoàn toàn không nghe thấy nàng và Vân Khánh vừa la lối gì, mãi tới khi đến trước gian bếp mới tạm dừng.


- Em làm xong rồi sao? – Nhã Ân nhìn vào trong gian bếp, lại nhìn nàng. – Tôi còn nghĩ sẽ đến giúp em.

- Cô giúp? – Vân Khánh cười khẩy một tiếng. – Không chừng lại giúp quá tay, đốt cả nhà bếp mất thôi.


Diệu Anh ở một bên cực kì khó xử, chẳng biết nên làm sao cho phải. Rõ ràng từ sau lần ở trung tâm thương mại, Vân Khánh căm ghét Nhã Ân ra mặt. Có vẻ phần 'hậu tạ' mà Nhã Ân muốn cô nàng đáp lễ rất cao, tới mức hai người trở thành kình địch chỉ sau vài lần gặp gỡ. Nàng quay đầu nhìn bạn mình, miệng thì thầm.


- Thôi nào, là chị ấy giúp mình nhóm bếp đó.


Quả nhiên Vân Khánh hoàn toàn không tin, lập tức xoay người đứng đối diện nàng, líu ríu muốn cắn cả vào lưỡi.


- Cậu nói gì? Cô ta nhóm bếp? Chắc lỗ tai mình có vấn đề...


Còn chưa nói hết câu, cô nàng như nhìn thấy gì đó, đột nhiên híp mắt liếc ra phía sau, cười gian xảo vô cùng.


- Đừng nói với mình là cô ta tự gánh củi đến nha. Ôi, "nữ thần" mặc váy trắng gánh củi, hình ảnh lịch kiếp hạ phàm này đúng là để đời! Nhã Ân, cô nên để tôi chụp vài tấm đăng lên mạng, chắc chắn tiếng tăm cô sẽ lại nổi như cồn đấy!


May mắn Vân Khánh đang đưa lưng về phía Nhã Ân, đương nhiên cô không thể nhìn thấy vẻ cười khoái trá trêu ngươi kia. Diệu Anh lén lút đọc nét mặt hai người phía sau, thấy ánh mắt Khả Hân trở nên thâm trần liền vội vàng nghiêm mặt, đè giọng dọa nạt.


- Suốt ngày nói nhăng nói cuội, coi chừng mình gọi ba mẹ cậu đến rước cậu về đó!

- Cậu lại bênh người ngoài! Toàn lấy bố mẹ ra hù mình! – Vân Khánh ai oán mắng nàng một câu rồi đành giơ tay đầu hàng. – Mình đói rồi, muốn ăn đồ cậu làm.


Nói xong, cô nàng liền kéo Diệu Anh đi vào gian bếp, mặc kệ chủ nhà vẫn còn đứng ngoài cửa.

Sủi cảo làm xong không lâu, trong phòng vẫn còn nghi ngút mùi thơm nức mũi. Vân Khánh hít một hơi, thèm thuồng nhìn năm chiếc đĩa trên bàn.


- Trước giờ cậu chưa từng làm cho mình ăn nha, lần sau phải đền cho mình!

- Sẽ đền cậu một nồi lớn. – Nàng đáp gọn, đoạn cầm hai chiếc đĩa đầy sủi cảo giơ cao. – Cầm dùm mình đi.

- Rõ ràng mình là khách vậy mà phải đi bưng chén xới cơm cho cô ta.


Vân Khánh càu nhàu mấy tiếng, cẩn thận đón chúng từ tay nàng. Khả Hân cũng tiến tới phía còn lại, giúp nàng đặt đĩa vào trong hộp giữ nhiệt. Cẩn thận đóng chặt nắp, cô đảo mắt, nhanh như chớp quàng quai hộp vào tay Vân Khánh rồi lập tức bước ra bậc cửa. Tay đột nhiên nặng trĩu, Vân Khánh kinh ngạc trợn mắt nhìn Khả Hân, mãi sau mới rít lên ba chữ.


- Vô liêm sỉ!


Bốn người hướng về bên phải gian bếp, bước giữa đường trúc rì rầm gió thổi. Diệu Anh chậm rãi đi phía sau, dõi theo ánh đèn dầu leo lét trên tay Nhã Ân. Hàng trúc trải thành cung đường càng đi càng xa xôi, khoảng cách giữa hai người khi ngắn khi dài, phù phiếm hư ảo. Bên cạnh nàng, Vân Khánh phá lệ tĩnh lặng, dường như đang thưởng thức tiếng trúc du dương, để nàng nghe rõ được tiếng hai người phía trước trò chuyện.


- Năm nào cũng bảo cậu ở nhà, năm nào cậu cũng tới. Trung Thu phải ở cùng người thân chứ.


Dưới ánh lửa chập chờn, Diệu Anh mơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net