Chương 37: Mập Mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Hoàng Tuyền rời đi rồi, Dạ Nguyệt Mị Ảnh cũng không ngồi lâu thêm. Nàng rời khỏi Tàng Thư Lâu, cưỡi Thất Thái Lộc trở về Tứ Linh Trấn. Kiểm tra xong các nguyên vật liệu cần dùng, nàng bắt tay vào chế tác thêm mấy bộ thời trang có hạn sử dụng, tính toán bù đắp lại số lượng hàng hóa hao hụt trong tuần qua. Một lúc sau, Thiên Hạ Tuyệt Ca gửi tin nhắn tới.


Thiên Hạ Tuyệt Ca: "Thật kì quái. Mấy bang hội kia tự nhiên pm muội tới tấp, bảo sẽ giúp đỡ chúng ta."

Thiên Hạ Tuyệt Ca: "Hình như Hoàng Tuyền tỷ tỷ ra mặt nói với bọn họ."

Thiên Hạ Tuyệt Ca: "Có phải tỷ đi tìm tỷ ấy không? Tỷ quen tỷ ấy mà hả?"


Chuyện này cũng chẳng cần phải giấu diếm, Dạ Nguyệt Mị Ảnh thẳng thắn trả lời.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Ừ, tỷ vừa thương lượng với nàng."

Thiên Hạ Tuyệt Ca: "Oa! Bọn họ quả nhiên chỉ nể mặt tỷ và Đại tỷ."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Nhờ Hoàng Tuyền làm việc nhanh mà thôi."


Ngẫm nghĩ một chút, nàng mở danh sách hảo hữu ra, nhìn thấy danh tự Hạ Hoàng Tuyền đã chuyển sang màu xám, không khỏi thở dài.


Thiên Hạ Tuyệt Ca: "Muội vừa nói Không Đánh Nhau mang nguyên liệu qua cho tỷ, chắc hắn sắp tới rồi đó. Vẫn còn thiếu vài loại trung cấp, tỷ rảnh thì đi 70 tìm giúp muội nhé."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Ừm, tỷ biết rồi."

Thiên Hạ Tuyệt Ca: "Haizz giờ muội còn phải bảo kê thêm mấy cái phó bản nữa. Không có Đại tỷ, đêm nay mệt chết rồi."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Vậy mau đi sớm đi, đừng thức khuya."

Thiên Hạ Tuyệt Ca: "Vâng, muội đi đâyyyyyyyyyy."


Chào Thiên Hạ Tuyệt Ca xong, Dạ Nguyệt Mị Ảnh tiếp tục công việc của mình. Lúc công việc gần hoàn tất, trước cửa thương điếm bỗng dưng tối đi, nàng điều chỉnh hướng nhìn, nhận ra cái đầu rồng to lớn đang lấp ló phía bên ngoài, rõ là Lôi Ứng Long. Dạ Nguyệt Mị Ảnh đem thành phẩm bỏ hết vào các kho chứa đồ rồi đóng lại, sau đó rời khỏi thương điếm. Không Muốn Đánh Nhau thấy nàng đi ra thì nhảy khỏi lưng dị sủng vật, vừa gửi lời mời tổ đội cho nàng vừa nói.


[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Lục tỷ bảo đệ mang tài liệu đến, tỷ kiểm tra xem đã đủ chưa.

[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Được.


Trao đổi chưa được mấy câu, đột nhiên có con Hỏa Diệm Sư từ đâu điên cuồng phóng về cả hai. Người cưỡi trên lưng nó gập tay kéo mạnh dây cương, con hung thú liền dừng chân, ngửa đầu rống một tiếng lớn rồi liếc mắt gầm ghè với Lôi Ứng Long. Có điều cự long kia chẳng thèm để ý nó, khinh thường hừ mũi quay mặt đi chỗ khác.


[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Tên Hỏa Hỏa này suốt ngày chỉ biết luyện cấp, tọa kị không đủ điểm thân mật, cứ ương bướng gây loạn, thật phiền.


Song Ưng Hồ Điệp mô phỏng khá chính xác quy luật sinh tồn, phàm là cự thú càng hùng mạnh thì sẽ càng tự tôn. Nếu hai con cự thú cùng hiện diện, chúng sẵn sàng tranh đấu một trận, ép đối phương phải phủ phục mình. Vì chưa đủ độ thân mật với chủ nhân, Hỏa Diệm Sư của Hỏa Hỏa luôn tỏ vẻ bất tuân, tính tình kiêu ngạo cùng hung hãn càng khó trị, bởi vậy vừa gặp thượng sủng vật như Lôi Ứng Long nó lập tức muốn phân cao thấp. Mà đối với Lôi Ứng Long, Hỏa Diệm Sư chẳng khác gì tôm tép, chỉ nhìn thôi nó cũng thấy lười.

Hỏa Hỏa thấy Hỏa Diệm Sư sắp sửa nổi thú tính bèn lôi mấy cái đùi dê ném cho nó gặm, sau đó mới gia nhập đội ngũ, bước lại gần cả hai.


[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Tỷ thực sự ở đây.

[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: ?

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Mấy người trong bang nói nếu Đại tỷ không onl thì phần lớn thời gian Nhị tỷ sẽ ở thương điếm cá nhân.

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Ngươi làm ơn mua đồ tăng hảo cảm với tọa kị đi, lần nào gặp cũng muốn ẩu đả với tiểu long nhà ta.

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Đừng lèm bèm nữa, suốt ngày lải nhải chả khác gì đám con gái õng ẹo.

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Ngươi giỏi thì đánh một trận, coi ai mới õng ẹo.

[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Đủ rồi, đủ rồi. Hai người đánh nhau ở đây sẽ sập tiệm của ta mất.


Nghe nàng khuyên can, hai người mới tạm dừng gây gổ. Lúc này Hỏa Hỏa mới vào vấn đề chính, hắn quay mặt sang hỏi nàng.


[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Nhị tỷ cần chuyển hàng gì không? Ta muốn tăng cấp nghề nhanh chút, sang nước khác tìm người đập nhau.

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Mở miệng ra là đánh đấm, ngươi không chán à?

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Thế chả nhẽ suốt ngày nhặt lông nuôi thú? Nam nhi trai tráng phải mang chí tang bồng chứ, như ngươi thì nhạt nhẽo chết được.

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Ngày nào cũng nghe tin ngươi đánh người này người kia, bây giờ ngươi thở thôi cũng thành phốt của Khuynh Thành rồi! Sao lúc đầu ngươi không tìm Phi Thiên hay Nguyệt Sắc chui vào đi!

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Bởi vì vạn sự tùy duyên.﹁_﹁

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: ???

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Hồi đó ta tung đồng xu chọn chủ thành, kết quả vào thẳng Nam Thành. Chẳng phải tung đồng xu mới được tặng bộ thời trang Lãng Khách sao, ta thích bộ đó nên random hộ tịch thôi.

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: ...

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Ngươi não tàn à??? Bộ đó có thể vào cash shop mua!!!

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: ...

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Ở đâu chẳng như nhau, huống chi ở Nam Thành thoải mái hơn nhiều.

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Hừ, thỉnh thoảng biết gáy một câu ra hồn đấy. ﹁_﹁


Lời anh nói vô tình khiến Dạ Nguyệt Mị Ảnh mỉm cười. Nàng không khỏi nhớ tới Hàng Yêu Phục Ma và Lãnh Khốc Hàn Tinh thời điểm sơ giao, khi ấy bọn họ cũng như hai người trước mắt vậy, nhất quyết mỗi câu mỗi chữ đều phải đáp trả đối phương cho bằng được. Quả thực có chút... giống Vân Khánh và Tuấn Mỹ.

Chỉ là lơ đãng nghĩ tới, Dạ Nguyệt Mị Ảnh lại nhíu mày.

Vân Khánh thì còn hiểu được, từ lúc nào Tuấn Mỹ có thể ngẫu nhiên lẫn vào trong tâm trí nàng? Từ trước đến nay số người lọt vào dòng suy nghĩ vẩn vơ của nàng vô cùng ít, thậm chí có thể nói, chỉ tồn tại bốn người. Hiện tại bỗng dưng xuất hiện thêm một trường hợp, thật chẳng khác gì đá cuội ném xuống mặt nước tĩnh. Trước kia nàng chỉ thuận theo sự nhiệt tình nơi anh, xem anh là đồng nghiệp tốt, vậy mà bây giờ nàng đã bất tri bất giác để anh đường hoàng chui vào tâm thức mình từ lúc nào chẳng hay.

Nàng nhận ra bản thân mình đang thay đổi, chỉ là, sự thay đổi này đã không còn cần thiết nữa.


[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Hai người cứ đứng đây cãi nhau, muốn ta dẹp tiệm luôn phải không?

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Làm gì có!

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Ta đâu rảnh chửi nhau với hắn, ta đang đợi Nhị tỷ trả lời đây.

[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Nguyên liệu quá ít, hàng ta làm chưa đủ số lượng, không đáng để đệ đi lại nhiều lần cho cực công.

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Hay để đệ phụ tỷ đi 70 kiếm một mớ, tuần này Lục tỷ vẫn chưa phân đệ vào đội nào hết.

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Ta cũng đi.

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Không phải vừa rồi ngươi nói không rảnh sao? ﹁_﹁

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Là không rảnh miệng chửi ngươi, não tàn!

[Đội Ngũ][Không Muốn Đánh Nhau]: Ta mà não tàn thì ngươi mất não!

[Đội Ngũ][Hỏa Hỏa]: Ta mà mất não thì ngươi cóc có não để mất!

[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Này này này! Đây là chỗ buôn bán! Hai người đi chỗ khác đánh nhau đi!

[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Giờ ta rất bận, không đi phụ bản gì hết!


Dạ Nguyệt Mị Ảnh mắng thêm mấy câu, vất vả lắm mới đuổi được Không Muốn Đánh Nhau và Hỏa Hỏa sang chỗ khác mở võ đài. Hai người bọn họ ấu trĩ một thôi một hồi, lát nữa sẽ tự bình tĩnh mà quay về việc riêng. Nàng nhịp nhịp ngón tay trên bàn phím vô tri, mỗi người bọn họ đều có chính sự, bản thân nàng cũng vậy. Bảng hảo hữu bật mở, Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhìn chằm chằm vào bốn chữ Phi Thiên Tuyết Vũ sáng rực trong dãy danh tự khách hàng. Nàng cắn môi mấy lần, đến khi thực sự trấn tĩnh mới bấm nút truyền tin.


"Nàng có ở đây không?"


Tuy nhiên tin nhắn kia một đi không trở lại.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh tiếp tục gửi hai tin khác, vẫn bặt vô âm tín. Nàng thở dài một hơi, chẳng biết đây là may mắn hay là đày đọa.

Phiền muộn chưa bao lâu, hộp tin nhắn bỗng phát sáng.


Triều Vũ: "Nguyệt Ảnh tỷ còn nhớ muội không đó? (づ ̄3 ̄)づ"

Triều Vũ: "Đại tỷ nhờ muội nhắn cho tỷ, mấy hôm nay Đại tỷ bị trúng Ái Tương Tư, tạm thời không thể trả lời PM, chỉ chat lân cận được thôi."


Ái Tương Tư?

Dạ Nguyệt Mị Ảnh nheo nheo mắt, qua giây lát mới nhớ ra người gửi tin nhắn cho mình là muội muội thân thiết của Phi Thiên Tuyết Vũ. Nàng nhanh chóng gõ chữ trả lời.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Ái Tương Tư là cái gì? Sao lại bị cấm nhắn tin?"

Triều Vũ: "Muội không rõ lắm. Nghe Đại tỷ nói đại loại là độc dược, bị trúng độc sẽ chạy khắp nơi nói nhăng cuội loạn xị hết đó. Còn bị cấm chat mật, chat đội, truyền tin các kiểu nữa, thảm lắm."

Triều Vũ: "Hay Nguyệt Ảnh tỷ đến Tây Thành chơi một chuyến đi ạ. Đại tỷ đang ở Nghiêm Sương Đình luyện vũ á, chắc hết ngày mai mới rời thành."


Dạ Nguyệt Mị Ảnh ra chiều lưỡng lự. Bỗng nàng sực nhớ tới vụ đánh ghen hộ của Thiên Hạ Tuyệt Ca mấy hôm trước, hình như vị hôn phu hụt kia cũng hành động giống Triều Vũ miêu tả. Nàng mím môi, tức tốc gửi tin nhắn cho Lãnh Khốc Hàn Tinh. Độc sư như y chắc chắn hiểu rõ loại độc kì quái kia.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Hàn Tinh, đệ biết Ái Tương Tư không?"

Lãnh Khốc Hàn Tinh: "Tỷ trúng hả!?"

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Là bạn ta trúng. Loại độc này có gì bất thường không?"

Lãnh Khốc Hàn Tinh: "Biến thái lắm, 48h gặp ai cũng tỏ tình, nam nữ đều tán hết không chừa một ai."

Dạ Nguyệt Mị Ảnh: "Thế có bị cấm nhắn tin không? Cấm chat?"

Lãnh Khốc Hàn Tinh: "Đâu có, chỉ chạy tùm lum làm trò biến thái thôi. Hôm bữa chồng cũ Hoa Hoa trúng đó, Lục muội đi đánh ghen dùm bị hắn ghẹo tức ói máu luôn."

Lãnh Khốc Hàn Tinh: "Ái Tương Tư ở Nam Thành không có nhưng dạo này khá phổ biến bên Tây Thành, tụi nó hay dùng trêu người lắm. Tỷ cẩn thận đó, trúng một phát là hết lỗ chui luôn."


Lừa gạt!!!

Vì sao Phi Thiên Tuyết Vũ muốn gạt nàng!?

Dạ Nguyệt Mị Ảnh cố gắng kìm nén tức giận lẫn hoang mang, uất nghẹn tới mức lồng ngực đau nhức, cả đôi tay run lên bần bật. Thế nhưng chỉ mấy giây kế tiếp, nàng cảm giác lời lường gạt này rất kém cỏi. Rõ ràng nàng chỉ cần hỏi han độc sư nào đó là biết được tác dụng của Ái Tương Tư, Phi Thiên Tuyết Vũ thông minh như thế, lý nào lại dùng cái kế cỏn con đến vậy. Cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng nàng ngước nhìn bảng tin nhắn của Triều Vũ.

Nghiêm Sương Đình.

Luyện vũ.

Đến Tây thành một chuyến.

Hóa ra là vậy.

Ánh mắt Dạ Nguyệt Mị Ảnh dần trở nên mờ mịt, nàng yếu ớt cúi đầu nhìn mảng hình xăm trên tay mình. Hai đóa hoa hồng cùng đường nét tường vi lạnh lùng chiếu lên đôi con ngươi trong suốt tĩnh lặng. Dây gai lục sắc nhọn hoắt trí mạng, len lỏi giữa chúng như chực chờ siết chặt mọi thứ.

Chợt màu mực đỏ thẫm dường như gay gắt hơn.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh chớp mắt, nhẹ nhàng dùng tay trái vuốt ve bàn tay phải, chầm chậm lướt qua từng vết hõm nông sâu.

Một.

Hai.

Ba.

Bốn.

Năm...

Đầu ngón tay rơi vào nơi sâu nhất.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh đờ đẫn nhìn bảng tin nhắn. Đã đến nước này, nàng không cách nào trì hoãn nữa.

Chỉ là, thời điểm vẫn chưa đúng. Vẫn còn chưa đúng...


---


Người ta thường nói, Nam thành dưỡng mẫu đơn, Bắc thành rợp phượng đỏ, Đông thành tàng bạch mai, muốn ngắm hoa đào nở, xin mời đến Tây thành.

Lướt qua đại môn Tây thành, Dạ Nguyệt Mị Ảnh cưỡi Thất Thái Lộc chạy thẳng về phía đông, một giây cũng không ngừng lại. Bước chân nó gieo xuống từng bụi hoa cỏ, tựa như thêu gấm dệt hoa trên mặt đường trải gạch. Hôm nay nàng liều mạng đơn độc rời khỏi Tứ Linh Trấn, may mắn giữa đường không gặp phải bất kì ai. Chừng một phút sau, nhà cửa xung quanh dần thưa thớt đi, trước mắt nàng xuất hiện một cây cầu sắc đỏ dẫn thẳng tới lương đình tọa lạc giữa hồ nước.

Bên bờ hoa đào đua chen nở rộ, từng cánh hoa phiêu phiêu theo gió lẫn vào trong màn sương dày đặc, như thể trời đang đổ cơn mưa hồng sắc. Thất Thái Lộc giảm dần tốc độ, lững thững bước từng bước xuôi theo cây cầu gỗ. Lương đình kia mỗi lúc một sắc nét hơn, Dạ Nguyệt Mị Ảnh ngước nhìn cảnh vật phù phiếm khi ẩn khi hiện, ánh mắt lơ đãng dừng lại ở mái ngói trên cao.

Nơi đó có một hồng y nữ tử đang đắm mình một cõi, tận hiến đoạn vũ khúc dở dang. Cánh tay khi thì vung cao khi thì hạ, eo nhỏ mềm mại lay động, mũi chân tinh tế điểm xuống những mảnh ngói lưu ly màu lục. Từng động tác uyển chuyển tựa như tấm lụa đỏ uốn lượn, xao xuyến đánh động lòng người, ý vị mỹ mãn. Âm thanh vũ khúc quấn quít vào nhạc nền trò chơi, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn độc chiếm toàn bộ không gian hư ảo.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh dõi theo người nọ, nào biết Thất Thái Lộc đã dừng bước ở nhịp cầu cuối cùng, cặp gạc ánh tím hướng xuống mặt đất, nhàn nhã đung đưa. Một lúc lâu nàng bất chợt sực tỉnh, khi này mới rời khỏi lưng nó.

Ngay lúc hai chân vừa chạm đất, đột nhiên một bên đầu gối khuỵu nàng xuống, bày ra tư thế nửa ngồi nửa quỳ hướng về lương đình phía trước.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh không khỏi hoảng hốt.

Lồng ngực run sợ, nàng theo bản năng bật khỏi mặt đất, tiến về phía trước mấy bước. Thế nhưng đôi chân vừa ngừng lại, nàng liền quỳ xuống một lần nữa. Bị dồn vào thế bí, Dạ Nguyệt Mị Ảnh dứt khoát thi triển tuyệt học Yến Vân, tức thì phóng ngược ra ngoài. Đến khi đứng ở đầu cầu, đáy lòng vẫn chưa yên tâm, nàng lập tức triệu gọi Thất Thái Lộc, nhún chân nhảy lên lưng nó. Con linh hươu bảy màu bị nàng đánh động, khoan khoái vươn người, kế đó tiếp tục cúi đầu gặm cỏ.

Còn chưa kịp bình tĩnh, bên tai chợt có tiếng gió vút cao. Dạ Nguyệt Mị Ảnh cẩn thận xem xét, chớp thấy một vệt đỏ lờ mờ in trên màn sương. Bóng dáng yểu điệu đã rời khỏi mái ngói lương đình, dường như đang di chuyển. Tâm trí bỗng xuất hiện một ý nghĩ, gương mặt Dạ Nguyệt Mị Ảnh phút chốc trắng xanh, nàng luống cuống quát.


[Lân Cận][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Ngừng!

[Lân Cận][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Đừng đến đây!


Bóng dáng kia dừng lại vài giây, ngay sau đó tiếp tục tiến về phía nàng. Chỉ vài bước chân rất ngắn, lồng ngực Dạ Nguyệt Mị Ảnh run rẩy đáng sợ. Đến khi dung mạo kia hiển hiện giữa lớp sương phủ, một quầng bạch quang bất ngờ lóe sáng, cự thú Bạch Kỳ Lân từ đâu giáng trần, cúi đầu hạ gối phủ phục để người nọ thong thả ngồi lên.

Dị tượng bấy giờ mới kết thúc.


[Lân Cận][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Vừa rồi là gì? Nàng vừa làm gì? Một khúc câu tâm khác sao?


Dồn dập mấy câu hỏi, Dạ Nguyệt Mị Ảnh hoàn toàn chẳng nhận thức nổi bản thân cuống quít đến độ nào. Nàng không muốn tiếp xúc quá mức với người nọ, không muốn cùng người nọ thân cận, không muốn cùng người nọ có bất kì quan hệ gần gũi nào.

Không muốn... hủy diệt.

Màn hình hiện thông báo mời gia nhập đội ngũ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh do dự nhìn chằm chằm nó, rốt cuộc chấp nhận.


[Đội Ngũ][Phi Thiên Tuyết Vũ]: Nàng tìm ta chỉ để hỏi câu này thôi sao?


Dạ Nguyệt Mị Ảnh cắn răng, đáp.


[Đội Ngũ][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Không phải.

[Đội Ngũ][Phi Thiên Tuyết Vũ]: Vậy ta xin phép không trả lời. Nếu trả lời... Nàng hiểu mà.


Sắc mặt Dạ Nguyệt Mị Ảnh tái nhợt, lòng ngổn ngang trăm mối. Thái độ của Phi Thiên Tuyết Vũ thực sự đã trở về như trước kia, trước khi các nàng cùng ngồi nơi lưng chừng núi Tiên Du. Cúi đầu trầm mặc, nàng hiểu rõ các nàng như vậy là tốt nhất, thế nhưng... trong đáy tim vẫn len lỏi ý nghĩ không cam lòng.

Dạ Nguyệt Mị Ảnh suy tưởng rất lâu, đối phương cũng yên lặng thuận theo nàng, chẳng hé môi lấy một lần. Giống như đã quen cho nàng vô cùng vô tận thời gian, đã quen dung túng nàng, Phi Thiên Tuyết Vũ chỉ xoay xoay tán ô trong tay, thỉnh thoảng vuốt ve bộ lông mềm mượt của Bạch Kỳ Lân, cùng nó chơi đùa vui vẻ.

Khung cảnh vô cùng hòa hợp, Dạ Nguyệt Mị Ảnh chăm chú quan sát Phi Thiên Tuyết Vũ, lại chuyển đến Thất Thái Lộc đang cố gắng vẫy vẫy cái đuôi trắng cụt ngủn, tận sức gây sự chú ý với nàng. Nhìn nó nũng nịu đòi hỏi, nàng dần thả lỏng tâm tình, chọn vài hành động tương tác âu yếm chiều theo ý nó. Bầu không khí chậm rãi giãn ra, mơ mơ hồ hồ như thời điểm nàng vừa đặt chân đến.

Hồi lâu sau, Dạ Nguyệt Mị Ảnh mới lên tiếng.


"Ta tới tìm nàng bàn công việc."

"Ta biết."

"Nàng muốn trao đổi cái gì mới chấp nhận giao dịch với chúng ta?"


Dựa vào thời gian tiếp xúc bấy lâu, nàng biết Phi Thiên Tuyết Vũ cự tuyệt đề nghị hợp tác của Khuynh Quốc Khuynh Thành không phải vì lợi ích cá nhân Phi Thiên Lộng Nguyệt, mà vì căn bản chuyện đó không mang tới cho cô bất kì hứng thú nào. Thứ cô hứng thú, hẳn là...


"Nguyệt Ảnh, trước kia chúng ta giao dịch thế nào, nàng hẳn phải nhớ rõ chứ, chẳng qua lần này thứ cần trao đổi là hiện vật mà thôi. Ta có một đề nghị, nàng trả lời ta ba câu hỏi, trả lời xong ta lập tức đem đan dược thành phẩm giao đến Nam thành cho nàng. Thế nào? Rất đơn giản phải không?"


Mi mắt Dạ Nguyệt Mị Ảnh giật giật. Đơn giản sao, làm sao nàng quên được đơn giản từ miệng Phi Thiên Tuyết Vũ nói ra chứa bao nhiêu phức tạp. Nàng nghiêng đầu suy tính trước sau thật kĩ, tìm lấy phương pháp đối đáp tốt nhất, quyết tâm bắt lấy cơ hội này.


"Chỉ cần đó là chuyện công, ta sẽ cố gắng giải đáp thỏa đáng. Nàng tính toán ta, lấy công làm tư, ta còn chưa đòi hỏi quyền lợi gì đâu."


Dạ Nguyệt Mị Ảnh cả gan phỏng đoán, giờ phút này Phi Thiên Tuyết Vũ chắc chắn đang mỉm cười, giống như bắt gặp một chuyện thú vị, giống như nhận được một kịch bản phim có mức độ thử thách cao.


"Câu hỏi thứ nhất, vì sao nhất định phải đối cứng với Nguyệt Sắc?"


Ngoài dự liệu, Dạ Nguyệt Mị Ảnh không ngờ Phi Thiên Tuyết Vũ thực sự hỏi nàng chính sự.

Đúng vậy, vì sao Khuynh Quốc Khuynh Thành nhất định phải đối đầu với Cố Thời Nguyệt Sắc? Bang hội bọn họ cực kì lớn mạnh, từ lâu đã xưng vương nơi đất Bắc, tuy rằng quy mô của các nàng chẳng hề kém cạnh nhưng khác biệt nằm ở chỗ: Bọn họ mưu toan quyền thế, các nàng truy cầu bình an. Người không phạm ta, ta không phạm người, câu nói này tất cả mọi người đều hiểu rõ, vả lại các nàng còn là thương nhân trung lập, càng phải thuộc nằm lòng tôn chỉ trên. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, các nàng cứ một mực tìm Cố Thời Nguyệt Sắc gây sự. Lúc trước ở Lam Hải Cung cho bọn họ cái tát đau điếng, bây giờ lại muốn nỗ lực giáng cái tát thứ hai, chẳng phải càng chứng minh Khuynh Quốc Khuynh Thành muốn chống đối với Cố Thời Nguyệt Sắc hay sao? Cho dù dùng lý do bị chèn ép trong chuyện buôn bán tới mức bất đắc dĩ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh hiểu rõ các nàng càng lúc càng khó lòng thuyết phục đám đông người chơi đồng tình với thái độ của chủ nhân Nam thành. Nếu một lúc nào đó dẫn đến hiểu lầm không thể vãn hồi, thế trung lập bấy lâu chắc chắn sẽ sụp đổ.

Ngày tháng Vũ Quốc lần nữa chìm trong nội chiến chẳng còn cách bao xa.

Thế nhưng, những chuyện ấy nào còn liên quan đến nàng. Nếu là trước đây, nàng hẳn sẽ bận tâm vài phần, còn bây giờ, bây giờ tất cả đã hóa tro bụi. Giờ khắc này ánh mắt nàng chỉ hướng về một điều duy nhất.


"Thứ cho ta không thể trả lời. Ta chỉ là bang phó hữu danh vô thực, Thiên Lam nói sao, ta làm vậy, hoàn toàn chẳng biết chút gì. Nếu nàng thắc mắc vấn đề đó, cảm phiền đến hỏi bang chủ ta một chuyến."


Dùng chính cách Phi Thiên Tuyết Vũ mang nàng tới đây đẩy ngược cô đi sang Nam thành, Dạ Nguyệt Mị Ảnh bất giác mãn nguyện trong lòng. Chí ít, nàng chẳng thua kém cô quá nhiều.

Có điều sự thật chứng minh, nàng còn quá non nớt, hệt như đứa trẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net