Chương 6: Đột Nhiên Biến Chuyển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc về tới phòng nghỉ khách sạn, Diệu Anh vẫn còn thất thần. Nàng đến bên giường, lấy máy tính xách tay trong ba lô ra, mở đoạn phim vừa quay lên. Nàng chăm chú nhìn Nhã Ân nhảy múa trên màn hình. Không có gì lạ lẫm, cô vẫn xinh đẹp như vậy.

Qua tám phút, đoạn phim đi đến hồi kết, Nhã Ân khuỵu gối cúi đầu, sau đó đột ngột ngẩng lên, mỉm cười nhìn thẳng về phía trước. Quả nhiên! Diệu Anh hoảng loạn tắt ngay chương trình phát hình, gương mặt đầy sợ hãi, trong lòng bắt đầu rối loạn. Nhã Ân thực sự cố tình nhìn vào máy quay, cố tình nở nụ cười kì quái đó, cố tình diễn cho nàng xem. Hai tay Diệu Anh cứ nắm lại rồi mở ra, mấy ngón tay run rẩy, nhiều lần như thế khiến lòng bàn tay nàng bắt đầu chảy mồ hôi. Dựa vào hình ảnh ghi lại, nàng đoán chắc đây không phải ánh mắt bình thường của Nhã Ân, khi đóng phim cô cũng không có ánh nhìn thích thú này. Thích thú, hai từ này càng làm nàng sợ hãi.

Vì những tác động thưở thơ ấu, Diệu Anh từ lâu đã hình thành thói quen che giấu sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất. Nàng tình nguyện không ai để ý đến mình, còn hơn phải trải qua những cảm xúc lúc nhỏ kia. Việc lựa chọn vào Hà Chiếu làm việc, có lẽ là ngoại lệ duy nhất và cũng là cuối cùng của nàng.

Diệu Anh ngồi bên giường rất lâu. Vô số ý nghĩ lướt qua trong đầu nàng, nhưng không có cái nào giúp nàng giải đáp thỏa đáng hành động của Nhã Ân. Tại sao cô nhìn nàng như thế? Diệu Anh càng nghĩ càng thấy mờ mịt, đáy lòng dần nặng nề như có ai chất thêm đá, đèn nén cảm xúc của nàng.

Bỗng có tiếng chuông reo lên, Diệu Anh giật mình nhìn màn hình điện thoại đặt trên bàn. Thấy cái tên quen thuộc, nàng mới thở nhẹ vài hơi, lấy lại bình tĩnh, sau đó đưa điện thoại lên tai.


- A lô, chị đây.

- Chị Diệu, bây giờ chị có ở khách sạn Anam không?

- Có. Làm sao vậy?

- Em đang ở tiền sảnh. Họ nói công ty không đặt phòng cho em. Chị xuống giúp em với.

- Ở đó chờ chị, đừng nói chuyện với ai.


Diệu Anh ngắt máy, vội vàng khoác thêm một cái áo rồi bước nhanh ra cửa. Xuống đến tiền sảnh, nàng nhìn thấy một cô gái che mặt kín mít đang quay lưng về phía cửa khách sạn, bên ngoài còn có vài người ẩn nấp lộ liễu chụp hình. Diệu Anh bước nhanh đến bên cô gái ấy, vừa dùng thân mình che khuất tầm nhìn, vừa nói.


- Sao em lại ở đây? Không phải tối nay máy bay mới cất cánh sao?

- Em xin đổi vé, về sớm một ngày. Nhưng chỉ mua được có một vé, nên chị Linh không về với em được.

- Ừm, để chị làm thủ tục phòng cho em. Công ty không đặt phòng vì không có trong kế hoạch. Tạm thời em ở cùng chị đi, rồi ngày mai chị sẽ báo lại.

- Vâng. – Cô gái kia đáp lại rất lễ phép, sau đó chìa ra giấy tờ của mình.


Diệu Anh cầm lấy, nhưng vẫn không đi trước mà cùng cô gái đến bên quầy thủ tục. Sau khi hoàn tất, cả hai bước nhanh về phía thang máy. Đợi đến khi cửa đóng hẳn lại, cô gái kia mới bỏ nón ra, kéo khăn quàng cổ và mắt kính xuống, để lộ gương mặt thanh tú xinh đẹp. Diệu Anh ngắm nhìn sườn mặt người bên cạnh, trong lòng thầm đánh giá từng chi tiết, sau đó tán thưởng không ngớt lời.

Trước giờ Nhã Ân và Khả Hân rất ít khi để mắt đến người khác, cô gái này chính là ngoại lệ đầu tiên của họ. Ngay từ khi còn nhỏ, vẻ đẹp trong sáng của Thanh Tuyền đã nhận được không ít lời ngợi khen. Nhưng đến khi Nhã Ân đánh tiếng thu nhận, sắc đẹp và tài năng của cô bé mới bắt đầu đâm hoa, từng bước trở thành tiểu tiên nữ trong lòng vạn người. Giới điện ảnh và người hâm mộ đặt rất nhiều kì vọng vào cô gái trẻ này, hi vọng cô bé có thể mở ra một kỉ nguyên mới cho nền nghệ thuật thứ bảy của nước Việt Đại.

Nhắc đến Nhã Ân, Diệu Anh lại chợt nhớ tới tình huống lúc tối, trong lòng lại bứt rứt không yên. Đến khi chuông báo dừng tầng vang lên, cửa mở ra, nàng mới khôi phục tinh thần.

Cả hai vừa bước ra khỏi thang máy thì bỗng có tiếng thủy tinh rơi vỡ vọng đến, sau đó lại nghe "chát" một tiếng cực lớn. Diệu Anh nhíu mày nhìn về phía cuối hành lang, nơi cửa phòng Nhã Ân đang hé mở. Đây đã là tầng cao nhất của khách sạn, chỉ có ba phòng mà công ty Hà Chiếu đặt riêng cho nàng và hai vị sếp lớn. Nàng vừa đi ra ngoài, Khả Hân thì chưa đến. Tiếng động bất thường như vậy, lẽ nào... Diệu Anh đột nhiên thấy bất an. Nàng bước thật nhanh về phía đó, Thanh Tuyền cũng vội vã theo sau.

Khi nàng vừa định kéo tay nắm thì cửa phòng đột nhiên bật mạnh. Một bóng người định vượt qua cả hai, xông ra ngoài. Động tác của Diệu Anh lại nhanh hơn, tay phải lập tức bắt lấy cổ tay của người kia, siết thật chặt. Thanh Tuyền không chú ý đến kẻ khả nghi mà đi thẳng vào phòng. Diệu Anh cũng muốn theo vào, nhưng kẻ kia lại vùng vẫy kịch liệt khiến nàng không thể nào buông lỏng sự chú ý.

Lúc này nàng mới quay sang nhìn kĩ người nọ, là một cô gái trạc tuổi Thanh Tuyền, ngoại hình cũng rất ưa nhìn. Tuy sức của Diệu Anh không thể sánh với nam giới, nhưng nàng đã luyện tập karate gần một năm, lực tay so với nữ giới mạnh hơn rất nhiều. Cô gái kia cố gắng mãi vẫn không thoát ra được nên trừng mắt với nàng, quát lên.


- Buông ra!


Nàng đương nhiên không nghe, chỉ im lặng dùng sức kéo cô ta vào trong phòng. Hình như đã xảy ra một cuộc xô xát nên bên trong có vẻ lộn xộn. Trên sàn nhà còn vương vãi mảnh thủy tinh xen lẫn mấy cành hoa. Diệu Anh nhìn theo hướng phòng ngủ, cánh cửa ở đó đã mở toang, giọng nói của Thanh Tuyền và Nhã Ân vọng ra.


- Cô, sưng to quá, phải làm sao bây giờ?

- Không sao, cũng không đến nỗi.

- Nhưng nó muốn ứ máu luôn rồi. Mấy ngày nữa còn mở họp báo, thế này sợ không kịp lành mất.

- Khả Hân có kinh nghiệm, sẽ ổn thôi, đừng lo.

Nghe đến đó, trong lòng Diệu Anh bỗng nổi sóng. Bàn tay nàng càng siết chặt hơn, khiến cô gái kia phải kêu lên một tiếng, "Đau!". Nàng đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn rồi lại tiếp tục lôi kéo cô ta đi vào phòng ngủ.


---


Nhã Ân thực sự chưa từng nghĩ có ngày mình bị ăn tát, hơn nữa lại mạnh như vậy. Cô đau đến nỗi không thể kêu được tiếng nào, chỉ theo quán tính ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nhã Ân nhìn vào tấm gương gần đó, cẩn thận đưa tay lên kiểm tra vết sưng. Khi vừa chạm tới, mặt cô lập tức tối sầm. Không những năm vết ngón tay hằn sâu trên má trái mà nó còn tím đỏ như muốn ứa máu. Trong lúc cô xoa nhẹ vết sưng thì người gây ra chuyện đã quay lưng bỏ chạy. Nhã Ân cũng không muốn để ý đến, bây giờ gương mặt mình mới là quan trọng nhất.

Không ngờ chỉ giây lát sau, Thanh Tuyền đột nhiên bước vào phòng. Nhã Ân còn đang ngạc nhiên vì sao học trò của mình lại ở đây thì cô bé đã ngồi xổm xuống, đặt mấy ngón tay lên má cô kiểm tra. Nhìn biểu cảm lo lắng đến mất kiểm soát của Thanh Tuyền, Nhã Ân bất đắc dĩ trấn an, dù cô mới là người đang đau tới phát khóc.

Vừa nói được mấy câu thì lại có tiếng bước chân vang lên. Nhã Ân không hiểu tại sao hôm nay có nhiều người tự tiện xông vào phòng riêng của mình như vậy. Nhưng nhìn thấy bóng dáng của Diệu Anh, lông mày Nhã Ân lại giãn ra. Đều là người quen, cảm giác khó chịu trong lòng cô cũng giảm bớt.


- Chị Ân.


Diệu Anh vừa thốt ra hai từ này thì im bặt, khiến Nhã Ân cảm thấy khó hiểu. Cô cẩn thận quan sát nàng, dường như có một chút nhẫn nhịn ẩn sau gương mặt nhỏ nhắn ấy. Đến lúc này, cô mới để ý sau lưng nàng còn có thêm một người, là kẻ vừa vung tay cho cô cái tát kia. Nhã Ân nhìn một lượt ba người đứng trong phòng mình, khẽ chép miệng rồi mới lên tiếng.


- Để em ấy đi đi.

- Nhưng... – Diệu Anh nhíu mày nhìn cô, tay vẫn không buông lỏng. Vết sưng lớn như thế, cô không đau sao?


Nhã Ân lắc đầu, ra hiệu cho nàng dừng lại. Giờ phút này cô không muốn trả lời thêm bất kì câu hỏi nào, một phần vì quá đau, hơn nữa có một số chuyện không tiện nói ra miệng. Diệu Anh thấy cô như vậy, cũng chỉ biết từ bỏ. Lúc nàng định buông tay, Thanh Tuyền đột nhiên đứng thẳng lên, quay đầu về phía nàng.


- Thảo Nguyên! Cậu làm trò quái quỷ gì thế!?


Còn chưa kịp hiểu cô bé kia nói gì thì người đứng sau lưng nàng đã quát lại.


- Cô ta dám hăm dọa tôi! Còn ép bạn trai tôi bỏ tôi! Cô ta có quyền gì làm như thế!?

- Cậu đúng là đồ điên! Não cậu nhũn mất rồi à? Hắn tốt đẹp chỗ nào? Vì hắn mà cậu dám tát cô giáo của mình! Cô ấy là bạn tốt của cô cậu đó!

- Bạn tốt thì sao? Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã! Cô ta cũng chỉ là người ngoài mà thôi!

- Cậu!


Thanh Tuyền vừa rít lên một từ này, tay phải đã vung cao. Diệu Anh chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng thấy cánh tay trắng trẻo kia hướng về phía mình, nàng lập tức theo phản xạ bắt lấy. Một người đã đủ mệt rồi, giờ nàng lại phải hai tay khống chế hai cô bé trẻ tuổi, thực sự có hơi quá sức.


- Thanh Tuyền, Thảo Nguyên, đủ rồi!


Giọng nói lạnh lùng của Nhã Ân vang lên sau lưng Thanh Tuyền. Ánh mắt cô hướng thẳng về phía ba người, hoàn toàn có thể cảm nhận được nó cực sắc. Cánh tay của Thanh Tuyền và Thảo Nguyên đồng thời mất lực, không còn giãy giụa nữa. Dường như cả hai đều bị sự tức giận vô hình của Nhã Ân trấn áp.

Căn phòng bỗng rơi vào im lặng. Không một ai cử động, như thể nơi đây vừa bị mùa đông quét qua, làm đóng băng tất cả mọi thứ. Nhã Ân liếc nhìn Diệu Anh, cho nàng một ánh mắt ra hiệu. Diệu Anh hiểu ý, lập tức buông cổ tay của Thảo Nguyên ra.

Được giải phóng, Thảo Nguyên vừa dùng tay còn lại xoa xoa cổ tay mình, vừa nghiến răng trừng mắt nhìn Nhã Ân.


- Cứ đợi đó! – Nói xong, cô lập tức quay đầu chạy ra khỏi phòng.


Khi nghe tiếng cửa đóng sầm lại, Diệu Anh mới buông lỏng cổ tay Thanh Tuyền, nơi đó cũng đã hơi sưng đỏ. Nàng áy náy nhìn cô bé kia.


- Xin lỗi em.


Trái ngược với Thảo Nguyên, Thanh Tuyền chỉ lắc đầu cười hắt một tiếng nhỏ, rồi quay lại nhìn Nhã Ân. Cô không nói gì mà đứng dậy ngồi lên giường, sau đó phất phất một tay với học trò mình. Cả hai đều hiểu cô không muốn nói chuyện lúc này.

Diệu Anh nhìn vết sưng trên mặt Nhã Ân, trong lòng cực kì khó chịu. Nàng suy nghĩ gì đó rồi tiến tới chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, nhấn nút gọi cho quầy lễ tân.

- A lô, xin mang hai quả trứng luộc và khăn ấm lên phòng tôi ngay bây giờ. ... Còn nữa, tôi vừa làm vỡ chiếc bình thủy tinh trong phòng, xin cho người đến dọn dẹp. ... Được, không có vấn đề gì. ... Cám ơn.

Diệu Anh ngắt điện thoại, vừa ngẩng đầu thì thấy Thanh Tuyền đang tiếp tục xem xét vết sưng của Nhã Ân. Nhìn hai người bọn họ, nàng định nói gì đó, nhưng cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, không phát ra được tiếng nào, nên đành đứng yên ở bên giường. Dường như vị trí của nàng đối với cô chẳng thích hợp để có thể hỏi những câu như thế.

Khoảng mười lăm phút sau, nhân viên phục vụ phòng đã đến. Diệu Anh đi ra mở cửa, sau đó nhắn nhủ người kia lau dọn thật kĩ rồi mới quay vào trong. Thanh Tuyền nhận lấy quả trứng từ tay nàng, bắt đầu lăn lên má trái của Nhã Ân. Ban đầu cô tỏ vẻ phản đối, bảo mình tự làm là được rồi, nhưng cô học trò nhỏ quá bướng bỉnh, Nhã Ân đành phải để yên cho cô bé muốn làm gì thì làm.

Đến khi nhân viên dọn dẹp xong, rời khỏi phòng thì điện thoại di động của Nhã Ân đổ chuông.


- Có kết quả chưa? ... Ừm. Gửi qua cho mình đi. ... Nè, mình mới bị ăn tát đó. Đau chết đi được. ... Gì? Là cháu của cậu đó! ... Ha ha, được. ... Sáng mai sao? Mình biết rồi. ... Ừm, ngủ ngon.


Diệu Anh đứng bên giường nhìn Nhã Ân cười cười nói nói, trong lòng đoán được người nọ chắc là Khả Hân. Có thể khiến nữ vương ngành điện ảnh cười tươi như vậy, chỉ có bạn thân của cô mà thôi.

Khi Nhã Ân ngắt điện thoại thì Thanh Tuyền cũng đã làm xong chuyện kia. Cô bé đưa chiếc khăn ấm chườm vào má cô giáo mình rồi nói.


- Cô cẩn thận một chút. Để ngày mai con đi mua thuốc bôi cho cô.

- Không cần. – Nhã Ân mỉm cười nhìn học trò mình – Ngày mai Khả Hân tới đây rồi, cậu ta sẽ mang thuốc theo. Hai người đi nghỉ đi, muộn rồi.


Đem trứng gà vứt vào thùng rác, Diệu Anh khẽ cúi chào Nhã Ân rồi quay lưng bước ra khỏi phòng. Lúc nàng mở cửa, Thanh Tuyền vẫn còn líu ríu ở phía sau.


- Hôm nay con về trễ quá. Định là về ngày hôm qua rồi, nhưng lại hết sạch vé máy bay. Không hiểu sao người ta bay nhiều thế.

- Sao lại về sớm vậy? Còn bay thẳng đến đây. Đã có phòng nghỉ chưa?

- Dạ rồi. Con ở cùng với chị Diệu. Phải rồi, hay sáng mai con sang bôi thuốc cho cô nha.

- Qua sớm vậy làm gì? Lo mà ngủ thêm một chút. Con đó, còn chưa phát triển hết đâu, biết không?

- Dạ... A, con có mua quà cho cô, ngày mai con đem qua.

- Được rồi, mau đi ngủ đi. Ngày mai còn dậy sớm làm việc.

- Vậy con về phòng nha. Cô ngủ ngon~

- Ừ. Ngủ ngon.


Diệu Anh kiên nhẫn đứng chờ hai người nói chuyện ở bên ngoài. Đợi đến khi Thanh Tuyền ra tới nơi, nàng mới tự mình đóng cửa.

Đã mười một giờ đêm, Diệu Anh mệt mỏi thả người xuống giường. Nhìn chiếc máy tính xách tay ở trên bàn còn chưa tắt, nàng cau mày suy nghĩ gì đó rồi với tay gập màn hình lại. Không đợi Thanh Tuyền tắm rửa xong, Diệu Anh đã chìm vào giấc ngủ trước. Nàng không muốn suy nghĩ thêm nữa. Ngày hôm nay có quá nhiều sự việc thay phiên nhau ập tới, khiến nàng chẳng thể tiêu hóa hết được. Mọi thứ cứ đột nhiên chuyển biến một cách bất thường, chẳng còn theo quy luật nào cả.

Năm giờ sáng hôm sau, Khả Hân đã đến khách sạn Anam. Bàn bạc riêng với Nhã Ân xong, cô quyết định sẽ trực tiếp giám sát công việc những ngày sau đó. Lần này bọn họ tới An Hội để quay đoạn phim âm nhạc cho ca sĩ mới của công ty và một vài đoạn phim quảng bá truyền thông. Thanh Tuyền cũng được chỉ đạo gián tiếp ra mắt qua những thước phim này. Lúc họp bàn lần cuối, Diệu Anh mới nhận ra cô ca sĩ mới kia chính là người hôm trước đã tát Nhã Ân. Nhìn hai cô gái trẻ trên phim trường, Diệu Anh lại bắt đầu vô thức đánh giá họ. Thực ra thói quen này của nàng không xấu như người khác nghĩ. Nàng chỉ muốn phân tích thử tính cách của đối phương để có thể lựa chọn cách thức giao tiếp phù hợp với từng người mà thôi.

Thanh Tuyền rất giống cái tên của mình. Dáng đi uyển chuyển mềm mại như nước, cử chỉ dịu dàng, giọng nói trong trẻo, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tiểu tiên nữ mà người hâm mộ đặt cho . Ngược lại, Thảo Nguyên có vẻ ngoài vô cùng phóng khoáng. Lối trang phục unisex dùng để quay phim càng làm nổi bật gương mặt trung tính có vài phần nóng nảy. Nhìn hai người này, một động một tĩnh, hệt như cặp đôi oan gia bước ra từ những kịch bản học đường quen thuộc.

Tuy nhiên, công việc chẳng suôn sẻ như những gì đoàn làm phim đã nghĩ. Thảo Nguyên liên tục mắc lỗi suốt quá trình quay phim, khiến Khả Hân tỏ thái độ không hài lòng. Mà nếu cô bé có làm tốt thì Thanh Tuyền cũng đột nhiên bảo chưa vừa ý, nằng nặc đòi làm lại, làm bọn họ phải quay tới quay lui không biết bao nhiêu lần. Diệu Anh đứng ở ngoài quan sát, cảm giác hai người này giống như đang đấu trí đấu sức với nhau, thực sự rất trẻ con. Công việc cũng vì vậy mà trì trệ kéo dài thêm hai ngày nữa mới kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net