Chương 7: Không Nói Thành Lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm Dạ Nguyệt Mị Ảnh vào lại trò chơi đã là bốn ngày sau sự kiện chấn động kia. Theo lời những thành viên trong bang, tần suất diễn ra các trận huyết chiến đã giảm bớt rất nhiều. Có người nói, Cố Thời Nguyệt Sắc muốn thăm dò động thái của Phi Thiên Tuyết Vũ, phỏng đoán xem cô nhận được thứ bảo bối gì. Có điều, dường như giết quen thành thói, bọn họ vẫn xuống tay sát hại nàng như trước đây. Bởi vậy, bây giờ nàng mới bất đắc dĩ đứng giữa Miễn Tử Thành mà không biết nên đi đâu.

Miễn Tử Thành là tên gọi mà Thiên Lam Minh Châu đặt cho thành chủ ở phía nam Vũ Quốc, ngụ ý bảo người ngoài đừng gây sự với bang hội của cô, bởi vì bọn họ sẽ không bao giờ chết. Dạ Nguyệt Mị Ảnh luôn cảm thấy cái tên này quá ngang ngược, không coi ai ra gì nên rất băn khoăn. Nàng từng khuyên bạn mình đổi cái tên khác hòa bình hơn, nhưng ngược lại, Thiên Lam Minh Châu chỉ cười đáp, bản thân nàng không thể chết thì sợ cái gì. Nàng không còn gì để nói, ai vừa nghe cũng hiểu, cô đang trêu chọc nàng. Dạ Nguyệt Mị Ảnh cười khổ. Bất tử bất diệt mà lại không dám ra khỏi thành, trò chơi này có bao nhiêu người nhu nhược như nàng đây. Nàng vẫn nhớ rõ, những tháng ngày đầu tiên sau khi nhận được Kim Bài Miễn Tử khó khăn đến dường nào.

Miên man hồi tưởng một lúc lâu, bảng trò chuyện bỗng nảy lên hàng chữ màu vàng, thông báo có người truyền âm đến. Nàng liếc mắt nhìn tên người gửi, cảm thấy dường như gần đây người này xuất hiện trước mặt nàng mỗi lúc một nhiều.


[Truyền Âm][Phi Thiên Tuyết Vũ]: Nàng có ở đây không?

[Truyền Âm][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Có đây.

[Truyền Âm][Phi Thiên Tuyết Vũ]: Bên ta muốn đặt một số đơn hàng nhưng Thiên Lam không lên mạng, ta có thể nói với nàng chứ?

[Truyền Âm][Dạ Nguyệt Mị Ảnh]: Được. Cứ gửi đơn hàng qua đây, ta sẽ chuyển lại cho Tuyệt Ca. Sáng mai muội ấy sẽ liên lạc với nàng.


Phi Thiên Tuyết Vũ không lằng nhằng, lập tức đọc ra một loạt tên vật phẩm, đa số là các loại đá khảm nạm và đá tích hợp chuyên dùng để tinh luyện trang bị. Nàng nhanh chóng ghi lại rồi gửi sang hòm thư của Thiên Hạ Tuyệt Ca. Xác nhận lại mấy câu, Dạ Nguyệt Mị Ảnh không nói thêm gì nữa. Công việc này vốn dĩ do Thiên Lam Minh Châu và Thiên Hạ Tuyệt Ca phụ trách, nhưng hiện tại đã gần mười một giờ đêm, hai người họ đăng xuất từ lâu rồi.

Lúc nàng vừa định leo lên Thất Thái Lộc tiếp tục công việc dang dở, Phi Thiên Tuyết Vũ lại tìm đến.


"Nàng chưa ngủ sao?"


Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhíu mày. Hai người các nàng đã thân đến mức có thể hỏi câu này rồi ư. Nàng dợm chân vài bước, nhưng rốt cuộc vẫn dừng lại trả lời.


"Chưa. Còn có việc gì à?"

"Không có gì. Ta chỉ muốn biết bộ y phục thế nào rồi."


Câu hỏi này của Phi Thiên Tuyết Vũ càng làm nàng ngờ vực hơn. Nếu chỉ đơn giản như thế, cô cần gì phải thăm dò trước như vậy. Nàng im lặng suy nghĩ xem cô muốn gì, nhưng cách nhau một cái màn hình, nàng hoàn toàn chẳng thể đoán được tâm ý của đối phương. Dạ Nguyệt Mị Ảnh tặc lưỡi, có lẽ nàng đa nghi quá thôi.


"Vẫn chưa hoàn thành. Nguyên liệu thực sự rất khó tìm. Nàng đã hao phí toàn bộ nguyên liệu dự trữ của ta rồi."


Trong các trò chơi trực tuyến, sau khi học xong công thức chế tác trang bị, hệ thống sẽ đưa ra yêu cầu về nguyên liệu dùng để gia công. Người chơi chỉ cần gom đủ số lượng đã định thì có thể làm ra món đồ như ý. Tuy nhiên, những trang bị có kĩ năng đặc thù thì cần rất nhiều loại nguyên liệu khác nhau hợp thành. Đối với các y phục thượng đẳng như Tiên Lữ Tình Duyên, vật liệu cần dùng càng quý hiếm hơn nữa. Có đôi khi chỉ vì những thứ này mà người chơi đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán, chuốc oán gây thù không biết bao nhiêu lần.

Phi Thiên Tuyết Vũ nhận ra sự trách cứ hàm ẩn trong lời Dạ Nguyệt Mị Ảnh nên áy náy đáp lại.


"Ta chỉ bất đắc dĩ... Hay bây giờ ta giúp nàng tìm những nguyên liệu còn thiếu nhé. Dù sao bộ y phục này ta đã mua rồi, đâu thể tiết lộ công thức chế tạo cho bất kì ai, đúng không?"


Nghe đối phương đề nghị như thế, Dạ Nguyệt Mị Ảnh ra chiều suy nghĩ. Ngẫm lại thì cô cũng nên chịu trách nhiệm cho sự phá hoại của mình, nếu không sẽ có ngày cô tiếp tục làm khó nàng mất. Quyết định xong, Dạ Nguyệt Mị Ảnh lập tức nhảy khỏi tọa kỵ, không rời Miễn Tử thành như ý định ban đầu nữa.


"Được. Vậy lập đội đi 50 đi."

"50? Nguyên liệu gì mà cần phải đi cái đó?" Phi Thiên Tuyết Vũ ngạc nhiên hỏi lại. Rõ ràng cô không tiên liệu trước được việc này.

"Không phải đi theo cách thông thường đâu." Dạ Nguyệt Mị Ảnh mỉm cười trước sự tò mò của đối phương. "Tốt nhất là gọi thêm hai người nữa, ta sẽ hướng dẫn cho."

"Được." Phi Thiên Tuyết Vũ lập tức đáp ứng nàng.


---


Nơi bọn họ muốn đi thực ra chỉ là một phụ bản khiêu chiến. Khi lên tới cấp độ nhất định, hệ thống sẽ mở ra loại phụ bản phù hợp để hỗ trợ người chơi thu thập điểm kinh nghiệm. 50 là cách gọi tắt của phụ bản cấp độ năm mươi, mỗi tuần bọn họ được vào một lần. Hiện tại đa số người chơi đều đã vượt cấp chín mươn, rất ít ai đi những phụ bản cũ như thế. Bởi vì tuy trình độ quái vật được nâng lên ngang ngửa với họ nhưng kinh nghiệm lại chẳng có bao nhiêu. Lúc Phi Thiên Tuyết Vũ nghe nàng nói muốn đi phụ bản cấp năm mươi, cô thực sự rất bất ngờ. Tựa như lần trước cô làm nàng ngạc nhiên bởi chuyện bị đuổi khỏi Liên Hoa Cung.

Đứng đợi thêm một lúc, kênh hệ thống thông báo có hai người gia nhập đội ngũ, là Triều Phong và Triều Vũ. Nhìn bốn cái tên trong bảng tổ đội, Dạ Nguyệt Mị Ảnh dở khóc dở cười. Bình thường một đội ngũ phải có ít nhất ba thành phần cơ bản, một người gánh chịu sát thương, một người chuyên về tấn công, người còn lại sẽ chăm sóc dây máu của các thành viên. Còn tổ đội này của nàng... Thật không biết phải nói gì nữa. Có đời nào đi phụ bản mà người ta lại kéo theo một lúc ba y sư thế này đâu. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, dựa vào thực lực của Phi Thiên Tuyết Vũ, xem chừng lần này cô sẽ là người gánh vác toàn đội.

Yêu cầu phụ bản cũng chẳng có gì khó khăn. Sau khi vào trong, người chơi chỉ cần tiêu diệt tất cả quái vật là hoàn thành. Nơi này được thiết kế theo hình trôn ốc trũng xuống như mũi khoan, chỉ có một con đường từ cửa truyền tống xoáy thẳng đến vị trí trung tâm bản đồ. Khắp phụ bản rải rác hơn hai mươi chủng loại yêu thú mang hình dáng cực kì đáng yêu, từ thỏ tinh, mèo tinh, cẩu tinh,... đến sư tử biến dị hay cọp lông trắng. Thỉnh thoảng hệ thống sẽ thả ra một số trùng thành tinh quấy nhiễu người chơi, không cho bọn họ di chuyển.

Đội ngũ vừa tiến vào phụ bản, hàng đống quái vật cấp độ 96 thi nhau nhảy bổ tới, vung móng vuốt toan công kích bọn họ. Triều Vũ cực kì nhanh tay, lập tức mở pháp trận Tuệ Quang Viễn Chiếu, bảo vệ mọi người trong lá chắn sát thương của mình. Triều Phong ở ngay cạnh nàng, vung tay vẽ ra vòng chú Đào Diễm Khúc Miên, góp phần củng cố chỉ số phòng thủ toàn đội. Lúc này, Phi Thiên Tuyết Vũ đã đổi sang trang bị khác, là một bộ y phục chủ công kích có tên Huyết Sắc Chiến Y. Dạ Nguyệt Mị Ảnh còn chưa động thủ thì bỗng một vệt đỏ lướt qua mặt nàng, vụt thẳng về phía trước. Tức thì Mạn Thiên Hoa Vũ được triển khai, sau đó vô số kĩ năng quen thuộc của Liên Hoa Cung liên tục xuất hiện. Hàng chục vệt sáng màu hồng lóe lên, chỉ thấy cánh hoa bay đầy trời, hoàn toàn không thể phân biệt được chiêu thức nào đang được sử dụng. Khí thế của Phi Thiên Tuyết Vũ như cuồng phong bạo vũ, cứ một chiêu đánh tới thì lại có một đám yêu thú ngả rạp dưới chân cô. Dạ Nguyệt Mị Ảnh nhìn hào quang đại thần rực rỡ trước mắt, trong lòng cảm thấy nhân vật này thực quá hoàn mỹ, dù công hay thủ đều có thể đảm đương. Mới cách đây mấy tuần, cô còn là bức tường vững chắc che chở cho Phi Thiên Lộng Nguyệt, vậy mà giờ đây đã hóa thành chiến thần cái thế, mỗi cái vung tay đều mang uy lực kinh hồn.

Đến khi Dạ Nguyệt Mị Ảnh lấy lại tinh thần, dợm chân đi lên vài bước thì Phi Thiên Tuyết Vũ đã dọn xong một đoạn đường dài. Ba người thấy nguy hiểm đã qua, liền vội vã chạy theo bóng lưng cô. Lúc này, đám yêu thú không còn tấn công ồ ạt như ban nãy nữa, bọn họ cũng thả lỏng hơn. Triều Phong và Triều Vũ cảm thấy rảnh rỗi, bắt đầu nói chuyện phiếm ở kênh tổ đội.


Triều Phong lên tiếng trước tiên: "Tuần sau là mở cửa liên thông rồi. Không biết có gì mới đây."

Triều Vũ lập tức đáp lời: "Hình như Hoa Quốc đã chuẩn bị một màn pháo hoa đặc sắc, nghe nói sẽ bắn vào cuối lễ hội."

Triều Phong cực kì hào hứng: "Thật sao? À, trên diễn đàn nói Diệp Quốc sẽ giới thiệu một số loại trang sức bản địa mới. Không biết hình dáng ra sao nữa."

Triều Vũ gửi đi một loạt biểu tượng mắt long lanh: "Trời ơi! Muội nhất định phải mua bằng hết!"

Triều Phong cười ha ha trêu ghẹo nàng: "Đừng có mua mấy thứ vớ vẩn như lần trước. Đem về chẳng dùng được cái nào."

Triều Vũ lập tức xụ mặt, nước mắt giàn dụa: "Là muội không để ý thôi. Lần này nhất định sẽ mua loại cao cấp nhất! Mà không biết nước mình chuẩn bị cái gì nhỉ?"


Dạ Nguyệt Mị Ảnh đọc hàng chữ này, nghĩ rằng các nàng có lẽ ít có thời gian lên mạng nên không nắm bắt hết tình hình quốc gia, vì vậy nhẹ nhàng lên tiếng.


"Lần này nước ta sẽ mở bán một số nguyên liệu bản địa và các loại thời trang mùa hè. Nếu hai người thích, ta sẽ bảo bọn họ để lại vài bộ cho."

Triều Vũ đương nhiên kích động: "Aaaaaa, cám ơn Nguyệt Ảnh tỷ! Tỷ tỷ là nhất! Không ai sánh được! Thiên hạ vô song!"


Bấy giờ, Phi Thiên Tuyết Vũ vừa vung tay giết sạch đám trùng tinh cản bước toàn đội, nghe vậy liền dừng chân, quay đầu nói một câu.


"Hình như ta vừa nghe cái gì đó sai sai?"


Triều Vũ lập tức á khẩu, không biết nên trả lời ra sao. Dạ Nguyệt Mị Ảnh thấy vậy liền bật cười. May mắn thay Triều Phong nhảy ra kịp thời, cứu vãn tính mạng nhỏ bé của bạn mình.


"Ái da, chắc là đánh nhầm thôi. Phải rồi Đại tỷ, nghe nói lần này Trai Đẹp vẫn tiếp tục gửi thư thách đấu phải không?"

Phi Thiên Tuyết Vũ gật đầu xác nhận, cũng không tiếp tục truy cứu chuyện kia: "Ừ. Cũng đúng thôi, lần trước chiến thắng rất suýt soát. Lần này hắn còn có bảo bối trong thập đại kì bảo phụ trợ, e là ta không thể thắng nổi."

Triều Phong và Triều Vũ rất kinh ngạc, cùng hỏi một câu: "Thật sao? Đại tỷ có Liên Hoa lệnh bài mà, không thể thắng được ư?"

Phi Thiên Tuyết Vũ trả lời rất bình thản: "Diệu Thù Nguyệt Liên rất mạnh. Ta nhận được tin tức từ Hoa Quốc, thứ này có 20% khả năng miễn dịch trạng thái bất lợi, hơn nữa còn giảm 30% thời gian hiệu lực của các trạng thái khống chế và mị hoặc."


Cô vừa nói vừa vung tay xuất một chiêu quần công tiêu diệt đám thỏ tinh bu đầy dưới chân mình, sau đó tiếp tục tiến lên phía trước. Ba người thấy bóng cô dần xa cũng vội vàng đuổi theo, tránh cho tiến độ hành trình bị trễ nải. Dường như hai người kia vẫn chưa hết kinh ngạc, vừa chú ý hỗ trợ cô, vừa nhanh tay gõ ra mấy dòng chữ.


Triều Vũ: "Đại tỷ, tỷ nghĩ ra được cách đối phó chưa?"

Triều Phong: "Nếu tỷ thua, đám người lân bang đó sẽ lại có thêm cớ cười nhạo chúng ta."

Triều Vũ: "Đúng vậy. Thực đáng ghét!"


Trái với vẻ hậm hực của hai người, Phi Thiên Tuyết Vũ chỉ im lặng, chuyên chú tiêu diệt quái vật trên đường đi.

Tuy Dạ Nguyệt Mị Ảnh không lên tiếng nhưng nàng cũng rất để tâm đến chuyện này. Mỗi khi cổng liên thông máy chủ mở, người dân cả ba nước sẽ tụ họp tại Vô Danh Thành, bắt đầu tổ chức nhiều sự kiện khác nhau. Trong số đó, Đại Hội Tỷ Võ là hoạt động được quan tâm nhiều nhất. Trong thời gian hai ngày mở cửa, người chơi có quyền đăng kí quyết đấu với kẻ đứng đầu môn phái của mình để phân định vị thế trên bảng xếp hạng. Hoạt động này không chỉ đem vị trí nhất bảng mỗi môn phái ra làm phần thưởng, mà thông qua đó, bọn họ còn có thể phô diễn sức mạnh đất nước mình. Càng nhiều người đứng đầu, càng thêm tự hào về thế lực quân sự của quốc gia.

Cách đây sáu tháng, Phi Thiên Tuyết Vũ đã đánh bại cao thủ Trai Đẹp đến từ Hoa Quốc một cách thuyết phục, giành lấy vị trí đầu tiên của bảng xếp hạng Liên Hoa Cung toàn trò chơi. Chiến công hiển hách đó của cô được người dân Vũ Quốc ca ngợi hết lời, trở thành một truyền kỳ, không ai không biết đến. Bởi đó là lần đầu tiên sau hai trận quốc chiến, Vũ Quốc có người góp mặt vào hàng ngũ thập đỉnh đại thần. Mà nhắc đến chiến thắng ấy, người ta chẳng thể nào quên được Tiên Lữ Tình Duyên mà Dạ Nguyệt Mị Ảnh đã chế tạo. Phi Thiên Tuyết Vũ từng thừa nhận, nếu không có trang bị này bảo hộ, cô không bao giờ có thể đánh bại người đồng môn. Tiên Lữ Tình Duyên không chỉ là niềm tự hào của Phi Thiên Tuyết Vũ, mà còn là sự kiêu hãnh của nàng. Bây giờ nghe nói thành tựu của mình sắp bị lật đổ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh chợt cảm thấy tổn thương.

Ngay lúc nàng mông lung suy nghĩ, đội người đã rời khỏi con đường trôn ốc, tiếp cận trung tâm bản đồ. Trước mặt bọn họ là một mảnh đất hình tròn mọc đầy hoa thơm cỏ lạ, rực rỡ đủ màu, gió thổi như tiếng sáo, suối chảy tựa tiếng cầm. Tuy khung cảnh yên bình xinh đẹp như thế, nhưng bất kì ai đã từng đi qua phụ bản này đều không dám lơ là cảnh giác. Chỉ cần vượt qua cây liễu già phía trước kia, tức thì đại boss của bản đồ này sẽ lao ra như một mũi tên, giương nanh múa vuốt cào chết bọn họ.


"Đứng lại." Dạ Nguyệt Mị Ảnh vội vàng lên tiếng, sau đó thi triển khinh công vọt đến mỏm đá nhô ra ngay phía trên ngọn cây liễu già.


Ba người lập tức dừng mọi động tác, chờ chỉ thị tiếp theo của nàng. Dạ Nguyệt Mị Ảnh quét mắt hướng về phía tâm điểm của phụ bản. Nơi đó có một con hồ li chín đuôi trắng muốt đang gác đầu lên chân trước, cuộn tròn người nhắm mắt ngủ say, hoàn toàn chưa phát hiện ra có kẻ lạ mặt xâm phạm lãnh địa của mình. Nàng thầm tính toán một lúc, sau đó tiếp tục nói trong kênh tổ đội.


"Chúng ta có ba phút. Trong ba phút này, nhất định phải tiêu diệt nó. Quan trọng nhất là không được để nó thức dậy, dù chỉ một giây."


Ba người còn lại vô cùng kinh ngạc trước yêu cầu này. Nói đến boss phụ bản, bất kì người chơi nào cũng từng một lần liên tưởng tới mấy con trùm cuối trong các bộ phim khoa học viễn tưởng. Chúng không chỉ có giáp trâu máu dày mà lực công kích cũng rất mạnh mẽ. Hơn nữa, những con quái vật này còn có kháng tính với hiệu ứng bất lợi, muốn chế trụ bọn chúng trong thời gian dài thực chẳng phải điều dễ dàng, nếu không muốn nói là không tưởng.


Dạ Nguyệt Mị Ảnh thấy bọn họ im lặng, liền gửi đi một biểu tượng mặt cười: "Rất khó phải không? Nhưng khó đến mức độ này mới xứng đáng với y phục mà nàng sở hữu."


Lời này đương nhiên nhằm vào Phi Thiên Tuyết Vũ. Thực ra yêu cầu để lấy được nguyên liệu không biến thái đến mức đó, nhưng nàng đột nhiên tò mò muốn biết năng lực của cô đã phát triển đến mức độ nào, đã có thể khống chế hoàn toàn một thần thú cao cấp như vậy hay chưa. Và quả thực, Phi Thiên Tuyết Vũ không làm nàng thất vọng. Một từ "Được" mà cô vừa nhẹ nhàng trả lời kia, mang theo bao nhiêu tự tin, bao nhiêu kiêu ngạo.

Không kéo dài thời gian thêm nữa, Dạ Nguyệt Mị Ảnh mở rộng cây chiết phiến trong tay mình, đánh một chiêu Minh Đức Viễn thẳng vào giữa trán con hồ ly chín đuôi. Tuy tên kĩ năng có chữ "Minh" nhưng lại khiến kẻ địch rơi vào trạng thái mụ mẫm, đờ ra cho người ta mặc sức hành hạ. Phi Thiên Tuyết Vũ thấy nàng mở đòn phủ đầu, lập tức vọt tới trước mặt bạch cửu vĩ hồ, bắt đầu phô diễn tất cả tài hoa của mình.

Mạn Thiên Hoa Vũ, Xuân Hoa Thu Nguyệt, Lạc Hoa Lưu Thủy, Tế Thủy Trường Lưu, Thanh Phong Phất Liễu,... Toàn bộ mười bảy chiêu thức tấn công được Phi Thiên Tuyết Vũ tổ hợp thành một chuỗi hành động lưu loát đến bất ngờ. So với lần giao chiến trước đây với Hoa Nguyệt Ngạc, giây phút này, thao tác của cô còn thành thạo hơn, nhuần nhuyễn hơn nữa. Không chỉ có lực công kích cực mạnh mà thời gian chế trụ cũng được tính toán vô cùng chuẩn xác, không hề xuất hiện một kẽ hở thời gian nào để con quái vật kia có thể thức dậy.

Hồ ly chín đuôi tuy không được đánh giá cao về sức mạnh nhưng dây máu của nó lại dài như vô tận. Một tổ đội đầy đủ cả sáu thành viên cũng phải tiêu tốn ít nhất mười lăm phút mới có thể hạ gục được nó, vậy mà Dạ Nguyệt Mị Ảnh chỉ cho bọn họ ba phút đồng hồ. Nhưng Phi Thiên Tuyết Vũ vẫn rất quyết đoán. Cô quyết dùng tất cả những gì mình có để hoàn thành thử thách này. Kì thực cô biết yêu cầu kia chỉ là nói quá lên, nhưng cũng đã lâu rồi bản thân không trải qua tình huống nào kích thích đến thế. Phi Thiên Tuyết Vũ hiểu rõ, Dạ Nguyệt Mị Ảnh muốn kiểm chứng năng lực của cô. Nếu nàng đã mong mỏi như thế, vậy cô cũng không nên chối từ.

Bốn người cùng đánh. Bốn phút trôi qua. Rốt cuộc chẳng ai thập toàn thập mỹ, đại thần cũng phải có lúc sẩy tay.


"Lùi lại!" Phi Thiên Tuyết Vũ đột nhiên phá vỡ bảng trò chuyện tĩnh lặng.


Hai chữ kia vừa hiện lên, hàm răng bạch cửu vĩ bất ngờ bật mở. Ba người còn lại chưa kịp nhận thức, đã thấy một cái bóng đen dài đổ xuống trước mắt mình. Bạch cửu vĩ hồ xòe chín cái đuôi trắng muốt thành phiến quạt, vung mạnh lên đầu cả đội người. Trong một tíc tắc ấy, mặt đất ầm ầm rung chuyển. Hoa cỏ xung quanh đều bị thiêu rụi bởi hỏa khí phát ra từ chín cái đuôi to lớn. Bạch hồ ly hé mở đôi mắt của mình, con ngươi đỏ ngầu long lên như chứa đầy nham thạch sục sôi.

Hô hấp của Dạ Nguyệt Mị Ảnh chợt ngừng lại trong khoảnh khắc. Phi Thiên Tuyết Vũ vừa khai mở Tuệ Quang Viễn Chiếu, đem thân mình hứng lấy toàn bộ cơn thịnh nộ từ con thần thú. Trước mắt nàng, bóng lưng cô phảng phất như vị nữ anh hùng trong truyền thuyết, một thân một mình tử chiến với giống loài đến từ thiên giới kia.

Không đúng, Dạ Nguyệt Mị Ảnh lắc đầu. Nàng và mọi người vẫn còn đây cơ mà. Cô đâu đơn độc như thế. Nghĩ vậy, nàng lập tức vọt đến trước mặt Phi Thiên Tuyết Vũ, thực hiện nhiệm vụ bảo hộ như trước giờ vẫn thường làm.

Bạch cửu vĩ hồ tỉnh giấc, toàn bản đồ rung chuyển theo từng nhịp đuôi quấy động. Gió lớn cuồn cuộn đánh tới, mặt đất nứt toác thành nhiều đường dài, kích động mạch dung nham phun trào qua từng kẽ nứt. Cảm giác chỉ một chút nữa thôi, nơi này sẽ bị chôn vùi trong biển lửa. Tuy nhiên, Phi Thiên Tuyết Vũ không vì thế mà chùn bước. Áp lực công kích đã được Dạ Nguyệt Mị Ảnh cản bớt, cô chỉ việc tập trung toàn lực chống chọi với con hồ ly trắng kia, cũng không cần màng đến chuyện khiến nó ngủ vùi nữa.

Trời đất tối sầm, cát bay đá chạy, dung nham phun trào, bốn phương tám hướng giăng đầy mùi vị chết chóc. Hình bóng bốn con người nhỏ bé đối đầu với linh vật từ thiên giới đi lạc xuống, hùng tráng như những cảnh phim huyền huyễn đầy hư ảo. Hậu phương dốc lòng hồi máu, tiền tuyến dồn sức tấn công. Qua thêm bốn phút nữa, sức mạnh và ý chí cường đại của bọn họ rốt cuộc cũng quật ngã được con thần thú khổng lồ.

Một chiêu Lạc Hoa Lưu Thủy được tung ra. Đóa hoa sen xoay tròn trước mũi bạch cửu vĩ hồ rồi thình lình vỡ tan thành trăm nghìn mảnh thủy tinh. Con hồ ly tru lên một tiếng đầy đau đớn. Chín cái đuôi nhanh chóng cụp lại bao bọc toàn bộ thân hình to lớn của chủ nhân. Bạch cửu vĩ hồ bỗng hóa thành hàng vạn hạt bụi vàng lấp lánh, dần dần tan biến vào khoảng không như chưa từng xuất hiện. Các cơn địa chấn đã dừng hẳn, không khí đặc quánh mùi tang thương cũng dần lưu thông trở lại. Trên mặt đất nơi nó say ngủ ban đầu có bốn chiếc túi đầy màu sắc hiện ra, là phần thưởng dành cho chiến thắng của bọn họ.


"Oa! Đây là cái gì? Chưa từng thấy bao giờ!" Triều Phong kích động giơ ra một lọ thuốc màu đỏ, trên đó có ghi một chữ "Kích".

"Còn nữa, còn nữa." Triều Vũ cũng gửi đi thứ mình vừa nhặt được, ánh mắt lấp lánh như sao trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net