Chương 1: Tình huống gì a

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi mặt trời bắt đầu biến mất dần phía dưới đường chân trời ở phía tây, bởi những toà nhà chọc trời làm cho ánh sáng của hoàng hôn che khuất đi.

Tiếng báo hiệu của xe cảnh sát, xe cứu thương réo rít cuối đường thành phố Nam Hải. Chung cư Giang Phong đầy kẻ đi người qua, chen lấn nhau như một hội chợ giảm giá. Người dân bắt đầu bàn tán ầm ĩ, cầm trên tay chiếc điện thoại chụp hình để đăng lên mạng xã hội.

Một cô gái với nước da trắng trẻo mượt mà trong bộ vest công sở lướt qua đàn người, đang tiến lên vừa chuẩn bị nhấn nút thang máy ...

"Này cô kia, Cô không thấy biển báo cấm vào ở khu vực này hay sao? Xin mời lùi ra vị trí này. Tôi là cảnh s..á...t.."

Một giọng nữ trầm ấm đề nghị, tay phải vịn vai nàng kia, tay trái dự định rút trong túi thẻ nhân viên cảnh sát.

Nàng kia vừa quay sang, cô lại nhìn ngẩn ngơ không nói được hết lời.. Nàng đẹp quá! Cô chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ nào đẹp như vậy. Một mái tóc đen dài ngang hông, với áo sơ mi trắng ôm thon gọn thân hình bốc lửa làm nâng lên bộ ngực cup C của nàng. Váy ôm sát bờ mông tròn, lộ đôi chân trắng mượt. Thân hình như thế chỉ có thể là người mẫu a. Ân. Hai mắt cô nhìn nàng không chớp, còn di chuyển từ trên xuống dưới từ dưới lên trên, toàn bộ đều quét sạch bằng mắt.

Vừa dự định trở về phòng lại có người quấy rối, nàng kia quay đầu lại đã bắt đầu thất thần. Nàng cong miệng , cuối cùng đã tìm được người này. Cái đầu tóc ngắn cũn cỡn, với cái áo phông đen, bên ngoài cái áo khoác trắng với quần thể thao adidas. Có thể nói cứ như vận động viên hơn là cảnh sát. Nhìn cái người này với cái bộ dạng mê gái nàng muốn ôm choàng lên a. Không được nàng phải kìm chế bản thân.

Lý Thành đứng sau nhìn thấy sếp với bộ dạng mê gái thì đẩy cô.

-"Sếp... E hem ,Sếp a, bây giờ đang là giờ làm nhiệm vụ chứ không phải mê gái."

Vừa nghe được đồng sự nhắc nhở , cô tỉnh mộng, nháy cặp mắt mê gái của mình vài cái, giả vờ khuôn mặt trang nghiêm

"E hèm, Ân, Cô không được đi lối này, Chúng tôi là cảnh sát đang điều tra một vụ giết người trong thang máy, mong cô đi lối cầu thang phía bên phải."

Nghe người kia nói được sự tình nàng cũng hiểu ra, Lấy trong túi ra một cái thẻ nhét vào trong tay người kia. Nháy mắt với cô một cái mị hoặc.

"Ân, nhớ liên lạc với tôi."

Nàng quay hướng kia mà đi, còn người kia đang sững sờ, không biết tình huống gì, là gì vậy.

"Sếp a, Mị lực của ngài cao thế a... haha"

"Im ngay, Con gái gì chẳng đúng đắn gì cả... Hừ"

Nói thì nói, chứ trong đầu rối rít lắm a, tình huống gì a, nàng làm vậy là có ý gì.
Nhìn thẻ nàng kia trong tay cô lại ngẩn người, Hứa Hạ Ngôn , Tổng giám đốc công ty của Hứa thị nổi tiếng sao? Thú vị a, vừa nghĩ cô vừa cong môi nhỏ.

Cuối cùng vụ án cũng khép lại xong xuôi, cô lái xe nhanh về nhà, vừa bước vào nhà thả dép, một giọng nói làm cô thót tim.

"Cô cũng biết về đến nhà rồi a, cứ tưởng cô đi phá án rồi tru rú nhà người ta rồi."Dương phu nhân đã lên tiếng là bắt bẻ cô mọi cách a. Khó đỡ a.

"Mẹ. Sao mẹ nói vậy, đây cũng là nhà của con mà."Khôi phục hình thái, cô chạy lại xoa vai lại xoa tay dương phu nhân.

"Cô cũng biết đây là nhà cô a. 1 tháng cô về nhà không được mười lần, đi phá án điều tra cái gì mà một bữa ăn cũng không cùng tôi đây."Dương phu nhân tránh thoát nịnh nọt con gái bà, đứng dậy chọt trán cô.

"Công việc mà mẹ, kiếm tiền nuôi mẹ mà. Đi ăn cơm thôi mẹ, con đói rồi."

Nói xong cô co giò chạy vào phòng trước. Để dương phu nhân dở khóc dở cười. Con với cái, dù sao nhà mình cũng khá giả nhưng bà không muốn con gái mình làm việc cực nhọc với cái nghề nguy hiểm này. Dương phu nhân nhớ tới người chồng vô tâm của mình lại thở dài.

Trong khi bên kia, Hứa Hạ Ngôn vừa cởi giày cao gót trèo lên giường nằm xuống. Nàng đã tìm thấy người kia, cuối cùng đã tìm được, nàng nhất định sẽ không để ai làm tổn thương nàng ấy, càng không để ai chia rẽ được nàng và người kia.

Nàng đang mong chờ cái người kia gọi cho nàng, đứng dậy vào phòng tắm, rồi lại nấu ăn, ăn xong bữa ăn lại vào phòng xem tivi. Mà người kia, 1 cái tin nhắn vẫn còn chưa qua, thật bực bội cái người ngu ngốc kia. Chẳng lẽ mị lực của nàng không đủ khiêu khích con người kia, nàng không tin, bao nhiêu người đeo đuổi nàng kia mà, chỉ cần nàng mở miệng là bọn họ đã nghe lời rồi... Hừ hừ...

Vừa suy nghĩ vừa lầm bầm thì điện thoại rung lên làm nàng giật mình...
Phù.. cuối cùng cũng gọi rồi a... Nàng cười mỉm rồi bắt máy... Ân, bắt máy được vài giây rồi mà chẳng nghe ai nói cả, chẳng lẽ không phải người kia. Nàng đành mở miệng trước.

"A lô, cho hỏi..." Chưa nói hết câu đã nghe bên kia lúng túng trả lời.

"A .. Ân, Cô là Hứa tiểu thư."Nghe được người kia ấp úng trả lời với cái giọng trầm này thì nàng không nhầm lẫn ai được.

"Ân... Sao cô lại gọi trễ vậy. Vẫn chưa xong việc sao."

"A sao? Tại sao tôi phải gọi cho cô."

Dương Tử Lạc mới ăn xong rồi lại chạy vào phòng cởi áo khoác ra lại thấy thứ gì đó rớt xuống. Cô mới nhớ ra tình huống chiều nay. Dự định sẽ gọi hỏi xem cô ấy làm vậy là có ý gì, do dự rồi lại không dám. Cô chạy vào phòng tắm rồi nhảy lên giường suy nghĩ. Lăn mấy vòng cô không chịu được nữa. Nhắc máy lên gọi nàng. Chưa được lâu lại không nghe được ai trả lời, vừa định mở miệng lại nghe giọng nàng kia, ân, giọng ngọt như socola thế này, nghĩ đến cũng đủ tan chảy rồi.

"Tôi tin cô sẽ gọi là cho tôi, Tiểu Lạc."

"What? Cô biết tên tôi, đừng gọi tôi cái tên như vậy, nổi cả da gà. Cô là ai, làm sao cô biết tên tôi, cô điều tra tôi..."

Nghe người kia mở miệng đặt mấy cái câu hỏi vớ vẩn kia, nghĩ đến nàng muốn cười thật to...

"Làm sao mà không biết khi ai đó rút cái thẻ nhân viên đồng chí Dương Tử Lạc trước mặt tôi a.."

Dương Tử Lạc mơ màng nhớ lại, ân, có vụ này, cho qua.

"Vậy cô đưa thẻ của cô cho tôi là có ý gì... Đừng nói là yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nha... Haha... Đừng quên tôi là con g..ái aa" Dương Tử Lạc đắc ý ngửa đầu cười ha hả.

"Ân. "

Cô nín thở, cứng cả cổ ra phía sau, lại tình huống gì, không được, cô không được người ta lừa gạt. Cô đã điều tra Hứa tổng tài là một cao lãnh mĩ nhân, trai không nhìn mà gái cũng không liếc mắt a.. Có thể nói mĩ nhân này không hề rung động trước ai. Nàng chỉ đùa với cô thôi mà nàng kia Ân là ý gì, là thật hay giả.

"Haha.. Hứa tiểu thư thiệt là đùa vui quá." Dương Tử Lạc lấy lại tinh thần cười ha hả, gãi mũi bứt tóc.

"Tôi không đùa." Nàng kia trả lời nhanh như chớp làm cô đỡ không kịp a. Tiếng cười của cô cứng lại rồi từ từ
"Ha ... Ha... " Im lặng.

Một phút... Ba phút... Năm phút...

"E hèm... Hứa tiểu thư a, chúng ta chỉ mới quen biết ngày đầu a. Mặc dù tôi có thích nữ nhân, nhưng trước tiên phải tìm hiểu rồi hẹn hò nha."

Dương Tử Lạc cảm thấy mình không thể im lặng được, phải từ chối một cách điêu luyện của một cảnh sát giỏi thành phố Nam Hải này.

"Vậy ngày mai chúng ta hẹn hò. 9 giờ trước công viên Nam Hải.Không đến hay đến trễ thì cô sẽ biết tay tôi. Ok. Bái bai."

Bíp... Tiếng điện thoại bên kia đã tắt, mà Dương Tử Lạc cô vẫn không thể tự tắt những suy nghĩ mơ màng trong đầu nàng. Cô ta tại sao lại tự ý quyết định như vậy mà không hỏi ý kiến nàng chứ. Tôi không đi thì làm gì tôi chứ. Hừ hừ. Cô làm gì được tôi, tôi là cảnh sát đấy. Hừ. Dương Tử Lạc bọc mền cả người nhắm mắt. Mười phút trôi qua ... Ân. Cô không ngủ được. Ngày mai làm sao đây a... Dương Tử Lạc rên trong lòng thật khổ mệnh a..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net