Chương 13: Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại một nhà hàng lớn ở Nam Hải,vì nằm ngay trung tâm phồn hoa, nhà hàng trang trí sang trọng, hiện đại. Nhiều khách quan không ít tai to mặt lớn hội tụ. Nhóm người phục vụ vội vã chạy đến chạy lui, lại thêm một nhóm đài truyền hình chuẩn bị máy quay một sự kiện lớn.

"Xin chào đây là truyền hình xxx, chúng tôi đang theo dõi một sự kiện lớn, đó chính là buổi tiệc mừng tuổi của Hàn Lão gia, hiện đang là một trong những thương gia lớn nhất ở Nam Hải."

" Kia không phải Hàn tổng Hàn Sĩ Kiệt cùng Hứa tiểu thư sao. Mau mau đến." Một phóng viên chạy đến.

"Xin hỏi ngài, nghe nói ngài cùng Hứa tổng sẽ kết hôn, điều này có thật không?" Phóng viên đưa mic hỏi Hàn Sĩ Kiệt.

"Đúng vậy a... hai nhà chúng tôi sẽ hợp tác, chuyện kết hôn của chúng tôi sẽ không còn lâu nữa." Hàn Sĩ Kiệt cười rạng nói.

"Xin hỏi Hứa tiểu thư, hai người có phải thanh mai trúc mã không, hai người sẽ kết hôn sao?" Hôm nay, Hứa Hạ Ngôn đã chọn một chiếc váy đỏ ôm sát gợi cảm, khoe dáng chuẩn từng đường cong. Trước khi bước vào khách sạn nàng đã cố gắng lánh đi những ánh mắt của người khác, không nghĩ rằng Hàn Sĩ Kiệt tìm được nàng.

Nàng nhức đầu, muốn từ chối câu hỏi của phóng viên, lơ đãng nhìn đến Hứa Phong, hắn ra hiệu ánh mắt như nói rằng không được làm trái ý hắn. Nàng cắn răng, nắm chặt tay gật nhẹ đầu. Nàng chỉ cầu mong Dương Tử Lạc tin nàng, nàng sẽ tìm cơ hội nói hết cho Tử Lạc. Chỉ mong sẽ không xảy ra điều gì.

Tại Dương gia, hôm nay Dương Tử Lạc đã xử lý xong việc ở sở. Nàng cùng Dương Tư Hàm ngồi chơi mạt chược. Chơi vài ván nàng buồn chán mở ti vi xem tin tức. Khi nàng dò kênh bắt gặp được người quen, nàng dừng lại, là nhạc phu đại nhân nha. Nàng cười mĩm ngồi xem, như vậy sẽ có Hứa Hạ Ngôn a.

"Hôm nay, có các vị ở đây, tôi xin thông báo con gái tôi Hứa Hạ Ngôn sẽ cùng con rể Hàn Sĩ Kiệt kết hôn vào hai tháng sau. Mong các vị sẽ đến dự buổi tiệc. Xin cảm ơn." Hứa Phong nói xong cầm ly rượu nâng lên chúc mừng .

Trên ti vi đã hiện lên khung ảnh Hàn Sĩ Kiệt nắm tay Hứa Hạ Ngôn, khuôn mặt hắn rạng rỡ cười, cầm ly rượu uống liên tục. Hứa Hạ Ngôn luôn cúi đầu không nhìn rõ nàng. Mọi người đều nghĩ nàng đang ngại ngùng.

"Bạch...." Điều khiển rơi xuống đất, Dương Tư Hàm há hốc, quay sang nhìn Dương Tử Lạc đã khóc từ lâu. Nàng đứng dậy nắm tay Dương Tử Lạc thật chặt.

"Tại sao... tại sao lại như thế." Dương Tử Lạc điên cuồng suy nghĩ, nàng đang xem cái gì vậy. Rõ ràng cách đây mấy ngày chúng ta vẫn còn vui cười cùng nhau. Nàng giãy dụa đứng dậy, cầm điện thoại gọi Hứa Hạ Ngôn liên tục, khóa máy, nàng liên lạc nhiều lần không có kết quả, trở vào phòng nhốt một đêm không ngủ.

Dương Tư Hàm nhìn nàng điên cuồng, thở dài, nàng tìm Dương phu nhân nói chuyện.

Khi nàng mở mắt, trời đã sáng kéo theo những đám mây xám xịt, Dương Tử Lạc đứng dậy, lấy ra bộ quần áo thể thao Hứa Hạ Ngôn tặng nàng, nàng kéo môi. Nàng không có tâm trí nào để phân biệt đâu là giả đâu là thật.

Mặc xong quần áo đứng trước, nàng nhìn bản thân, nàng nhận ra nàng yếu đuối thế nào. Bờ vai nàng không đủ rộng nhưng đủ làm ấm người yêu, đôi tay nàng không đủ lớn nhưng đủ nắm chặt người yêu, lực nàng không đủ mạnh nhưng đủ bảo vệ người nàng yêu.

Nàng nắm chặt tay, đấm vào gương thật mạnh, "choảng..." tiếng gương vỡ như trong lòng nàng nát vụn. Nàng bước ra khỏi nhà bắt xe .

Hứa thị, đứng nhìn tòa nhà chọc trời, nàng cười khổ, một tiểu nhân vật như nàng có đủ không, nàng cùng Hứa Hạ Ngôn hoàn toàn cách biệt.

"Cho tôi gặp Hứa Hạ Ngôn." Dương Tử Lạc nói với một nhân viên.

"Xin hỏi ngài là gì của Hứa tổng."
Dương Tử Lạc nhìn nàng, không trả lời trực tiếp đi trước bước vào thang máy, nhìn thấy phía sau có bảo vệ chạy đến, nàng nhấn nhanh số. Cửa vừa đóng, nàng thở ra một hơi.

Vất vả một hồi tìm được phòng của Hứa Hạ Ngôn, nàng dứt khoát mở cánh cửa. Hình ảnh sau cánh cửa làm nàng dừng lại, như thể mọi thứ xung quanh đều là sát khí có thể giết chết nàng. Nàng đang nhìn thấy gì vậy, người nàng yêu tay trong tay cùng nam nhân khác. Nàng lạnh lùng ném tờ báo trên bàn, gắng gượng hỏi.
"Cô nên giải thích với tôi."

"Lạc..." Hứa Hạ Ngôn trợn mắt nhìn Dương Tử Lạc. Hôm nay nàng cùng Hàn Sĩ Kiệt kí hợp đồng, khi nàng lấy tài liệu không nghĩ rằng hắn sẽ bắt tay nàng đúng lúc Dương Tử Lạc bước vào. Nàng bối rối đi qua giải thích.

Dương Tử Lạc nhìn nam nhân kia mặt luôn cười như thể tuyên chiến cùng nàng. Nàng kéo miệng cợt nhả.
" Thì là... Một tiểu hồ ly tinh như cô có thể ăn tươi nuốt sống một nho nhỏ cảnh sát như tôi thì nam nhân kia không khó nha."

"Chát..." Hứa Hạ Ngôn không ngờ Dương Tử Lạc hạ thấp bản thân. Nàng tức giận giơ tay đánh lên, sau khi nghe thanh âm, nàng lo lắng đến xem.

"Đừng đụng tôi.." Dương Tử Lạc hét lên, hai mắt nàng đỏ ngầu nhìn Hứa Hạ Ngôn, che mặt chạy ra ngoài. Nàng lấy toàn lực chạy ra khỏi Hứa thị.

Nàng đi dọc trên đường từng cùng Hứa Hạ Ngôn bước qua, từng ngõ nhỏ đến cái hẻm. Tất cả đều có hính bóng Hứa Hạ Ngôn.

Chiếc xe tải đang chạy phía sau. Một giọng nam nhân qua điện thoại ra lệnh.
"Giết nàng."

Tên nam nhân lái xe chảy mồ hôi đáp lời." Tuân lệnh, đại gia."

Mây đen kéo về, những đám mây lớn, nặng và đặc xịt lổm ngổm đầy trời, rõ ràng là buổi sáng như thể buổi tối gần kề. Dương Tư Lạc lê chân bước qua đường. Một chiếc xe tải lao nhanh đến trước mắt nàng. Khi nàng đưa tay che đi ánh sáng chiếu vào mắt, chiếc xe rất nhanh chạm vào thân thể nàng. Ngũ tạng như thể vụn nát, đau nhức, xung quanh rất ồn ào nàng nghe ai đó gọi nàng, khi nàng mở mắt lần thứ nhất, những giọt mưa nặng trĩu đánh vào mặt, nàng cười khổ, trời thật hiểu tâm tình nàng lúc này. Nàng nhắm lại, có phải trước khi chết, người ta luôn nhìn thấy hàng loạt hình ảnh hạnh phúc trong lòng luôn cất giấu.

"Không...." Hứa Hạ Ngôn lo lắng người yêu hiểu lầm, chạy theo, đứng bên đường đã mất dấu người kia. Khi nàng chạy đến ngã tư đường. Nàng nhìn thấy người kia, một chiếc xe tải sắp đụng đến, nàng gào thét lên.
Nàng chạy đến ôm người kia vào lòng, xoa khuôn mặt đã trắng bệch, bên môi máu cứ tuôn ra. Nàng khóc nấc vuốt tóc người yêu.

"Lạc... Lạc có nghe em nói không... Sẽ không có chuyện gì... Sẽ không."

Khi mở mắt lần thứ hai, nàng nhìn người yêu khóc bù lu bù loa, nàng kéo môi đưa tay vuốt gương mặt Hứa Hạ Ngôn.
"Xin lỗi." Nàng kia liều mạng lắc đầu, Dương Tử Lạc đau nhức không nhúc nhích được, đầu óc như trở nên mụ mẫm, nàng buông tay chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net