Chương 15[Cổ đại]: Ban hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nàng đặt chân trước cửa Vương phủ, hai bên đường đầy người cung đón, Dương Tử Lạc nhìn thấy một nữ tử mặt cười dịu dàng đợi nàng. Nàng chạy nhào vào lòng ôm nữ tữ.
"Mẫu phi...Con nhớ người"

Nữ tử nhẹ tay vuốt ve khuôn mặt nàng, tém những sợi tóc còn bay lượn trên trán.
"Ân... Trở về là tốt rồi."

Dương Tử Lạc cười khanh khách nắm tay Vương phi vào ghế ngồi, kể lại những năm ở thiếu lâm tự. Đang kể , một giọng nữ tử từ ngoài cổng vọng vào.

"Thẩm thẩm a... Con nghe Lạc đệ đệ đã trở về."

Dương Tử Lạc xoay người nhìn nữ tử vui mừng đứng dậy ôm chặt nàng.
" Công chúa tỷ tỷ.... Ta rất nhớ người nha"

Dương Tư Hàm dở khóc dở cười, nàng buông Dương Tử Lạc ra, nhìn lên nhìn xuống chậc lưỡi.
" Không nghĩ ra tiểu đệ rèn luyện trở nên thanh tú mỹ mạo phan an nha"

"Hoàng tỷ, người trêu cợt ta.." Dương Tử Lạc không nhìn nàng. Ngồi xuống uống trà.

"Được rồi... được rồi...Nha xém chút nữa quên. Hôm nay Tết nguyên tiêu, ta cung phụng phụ hoàng mời thẩm thẩm cùng tiểu đệ vào cung dự lễ nha"

Tết nguyên tiêu, hoàng đế cho mời tất cả các văn võ bá quan, còn cho mời các thiếu gia tiểu thư cùng tham dự cho nên lễ tiệc này nhộn nhịp hơn các lễ khác.

Khi buổi lễ sắp bắt đầu chào đón hoàng đế, Dương Tử Lạc nắm tay Vương phi bước vào, mọi người đều nhìn theo nàng, trong đó có một ánh mắt nàng quen thuộc, nàng quay đầu nhìn thấy Hứa Hạ Ngôn. Trong lòng mừng rỡ, tìm cơ hội để trò chuyện cùng nàng kia.

"Hoàng thượng giá lâm" Tổng thái giám la lên.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế" Người người quỳ xuống làm lễ.

Vừa ngồi xuống, Hoàng đế nhìn thấy Dương Tử Lạc, uống một ngụm rượu nói.
"Hôm nay đúng là ngày tốt, thế tử nhưng là trở về kinh thành. Người nói xem, Trẫm nên ban gì tặng người a."

Dương Tử Lạc giật mình đứng dậy làm lễ, khiêm tốn từ chối.
"Thưa hoàng thượng, thần không cần gì cả"

Hoàng đế nhìn lướt qua Hứa Phong cùng Hứa Hạ Ngôn, lại nhìn Hàn Sĩ Kiệt, hắn kéo miệng nói.

" Thế Trẫm đây ban chỉ cho người cùng con gái Hứa tể tướng thành thân thế nào."

Hứa Hạ Ngôn vừa nghe hoàng thượng ép hôn nàng cả gan đứng dậy.
"Không được, thưa hoàng thượng.."

Hứa Phong nhìn con gái vô lễ từ chối, hắn kéo tay nàng trở về chổ ngồi.
"Thưa hoàng thượng, xá lỗi cho nữ nhi hạ thần chưa hiểu chuyện, chuyện này hạ thần sẽ chấp thuận."

"Nha... Hàn đại nhân nhưng là có chuyện."
Hàn Sĩ Kiệt bên kia cũng đứng dậy, nhưng hoàng đế nhìn hắn, hắn cắn môi lui về sau.

Dương Tử Lạc mừng rỡ, không nghĩ rằng hoàng đế ban hôn cho nàng cùng Hứa Hạ Ngôn.
"Tạ ơn hoàng thượng."

"Ân... ba ngày sau Trẫm sẽ tuyên chỉ chọn ngày, thế tử nhưng là huyết mạch duy nhất của hoàng đệ, làm anh cả trẫm sao không lo chu toàn được."

Ba ngày sau, hoàng đế ban chỉ người một nhà Hứa Phong vui mừng, gả cho vương gia còn gì phú quý hơn. Hứa Hạ Ngôn lo lắng, nàng có yêu người nhưng bị ép hôn với đăng đồ tử khác gì là ép nàng đường cùng. Nàng hẹn Hàn Sĩ Kiệt đến gốc cây thụ nơi hai người từng hò hẹn.

"Hàn ca ca... chúng ta nên trốn đi."

Hàn Sĩ Kiệt nhìn nàng, lại thở dài, hắn không thể trốn đi được, hắn phải phụ tá nhị hoàng tử lên ngôi, đến lúc đó, danh phận phú quý hắn đều có, không thể nữ nhi tình trường mà mất cơ hội.

" Ngôn nhi muội ta....không thể"

"Tại sao... Hàn ca ca người muốn ta thành thân với đăng đồ tử đó sao".
Hứa Hạ Ngôn không tin, mắt đỏ ngầu nhìn hắn. Không muốn nghe hắn trả lời nàng dắt váy chạy về phủ.

Vương phủ đã sớm treo đầy lồng đèn đỏ, dán đầy song hỉ hồng. Tân hôn phòng cũng sửa sang, người trong phủ rộn ràng vui mừng vì Vương gia cưới thê.

"Lạc nhi... Con thật sự cưới Hứa tiểu thư sao? Mẫu phi nghe nói nàng cùng Hàn Sĩ Kiệt cùng một chổ, hoàng thương đây là phá vỡ uyên ương, nếu nàng cùng con một chổ, thân thế..." Vương phi lo lắng khuyên nhủ Dương Tử Lạc.

"Mẫu phi, không sao, nếu con đã muốn thì con sẽ có cách đối diện." Thật may mắn mới cùng Hứa Hạ Ngôn một chổ, mặc cho kiếp trước nàng yếu đuối không đối mặt, kiếp này nàng phải giữ chặt người yêu.

Ngày đại hôn, một thân hình mập mạp bà tử dẫn theo váy chạy tới khuê phòng Hứa Hạ Ngôn.

"Ai u. . Tiểu thư mau lên.. kiệu hoa Vương gia mau tới rồi."

"Nương." Hứa Hạ Ngôn vừa nghe kiệu hoa đến, trong mắt hàm chứa nước mắt, không muốn đi ra, ôm mẫu thân. Xuất giá cho Vương gia bao nhiêu phú quý, nàng nhưng không muốn, không được được thành thân cùng Hàn ca ca,trong lòng nàng ủy khuất .

"Tới vương phủ, nhất định phải..." Hứa phu nhân khuyên nhủ con gái chưa hết câu liền có người cắt đứt.

"Ai u... tiểu thư, sao còn chưa đội khăn voan, nhanh lên một chút, kiệu hoa vương gia đến rồi."

"Được rồi bà mối, Ngôn nhi sẽ ra tới" Hứa phu nhân đội khăn voan, tại bên nữ nhi nhẹ giọng nói.
"Trong vương phủ phức tạp, Ngôn nhi vào cửa nhất định phải nghiêm cẩn."

"Ân. Nữ nhi đã biết, mẫu thân an tâm" Hứa Hạ Ngôn nghe xong nhu thuânn gật đầu.

"Thúy vân, lần này tiểu thư giá nhập Vương phủ, nhất định phải bảo hộ tiểu thư" Hứa phu nhân tìm nha hoàn tiểu thúy vân nhắc nhở.

"Thúy vân nhất định, xin phu nhân yên tâm. Phu nhân, thúy vân xin đi trước." Thúy vân hành lễ Hứa phu nhân nói.

"Ân, đi thôi." Có vẻ trầm trọng Hứa phu nhân, thực sự không muốn nữ nhi gả vào huyết thống hoàng tộc, mà hoàng đế đã ban chỉ thì có cự tuyệt cũng không được, Hứa phu nhân nhìn kiệu hoa đã đi xa. Không cần phú quý vĩnh cửu, chỉ nguyện nữ nhi suốt đời bình an không việc gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net